Đọc truyện Phố Dài FULL – Chương 13: Ảnh Đại Diện
[Dễ dàng khơi gợi được sự hứng thú trong anh]
***
Hệ thống sưởi ấm bên trong hộp đêm vô cùng ấm áp, Hướng Dụ cởϊ áσ khoác lông vũ bỏ sang một bên, gọi hai ly cocktail ít cồn và một két bia Corona.
Nguyên két Corona nhập khẩu từ Mexico được đặt trên mặt bàn đá cẩm thạch màu đen, người phục vụ mặc áo gile cúi đầu hỏi: “Chị có muốn mở hết không ạ?”
Nhìn thấy Hướng Dụ gật đầu, người phục vụ khui bia, sau đó nhét vào trong mỗi chai một phần tư quả chanh: “Mời chị từ từ thưởng thức!”
Sáng sớm nay Hướng Dụ đã giải thích với Đường Dư Trì ở trong điện thoại, nói chuyện phá thai chỉ là giả.
Đường Dư Trì nghe cả nửa ngày mới chịu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức phản ứng lại, khó mà tin được hỏi cô: “Vì vậy, nửa đêm Cận Phù Bạch lôi vị giáo sư khoa phụ sản ra ngoài chỉ bởi vì cậu bị đau bụng kinh? Anh ta là loại người đấy sao?”
Sau khi hỏi xong, Hướng Dụ không lập tức trả lời.
Tối đó có quá nhiều chuyện xảy ra, phức tạp rắc rối, cô không cách nào suy đoán được nếu như không có những lời nói ở trên bàn ăn của Lý Mạo, thì liệu Cận Phù Bạch có dịu dàng được đến mức đó không?
Đường Dư Trì cũng cảm thấy chuyện này chẳng thể một lời hai lời là nói rõ được, thế là anh ấy hẹn Hướng Dụ đến hộp đêm, nói là vừa chơi vừa nói chuyện.
“Buổi chiều tìm quán cà phê nói chuyện không được à?” Lúc đó Hướng Dụ vừa ngáp vừa hỏi.
“Quán cà phê thì có gì thú vị? Uống đẫy cà phê vào da dễ bị đen lắm.”
Đường Dư Trì quả quyết từ chối: “Với lại, ban ngày mình cũng không rảnh, hôm nay mình phải đưa An Tuệ đi làm tóc làm nails.”
Hướng Dụ mắng thầm một câu, ngắt điện thoại.
Khoảng thời gian này cô điên cuồng tăng ca, hẹn cô buổi tối đến hộp đêm bay nhảy rõ ràng là muốn mạng của cô mà, nếu không phải vì nể mặt bố mẹ nuôi, thì cô còn lâu mới đồng ý.
Ban đầu, vị trí mà cô làm việc trong công ty là ở bộ phận lễ tân, mỗi ngày tiếp đãi một số khách hàng, phần nhiều thời gian đều là ở quầy lễ tân làm một vài việc lặt vặt khác, ngoài ra còn có thể chơi game Rắn tham ăn.
Kết quả, trợ lý của cái công ty bé con con này từ chức, thế là đã biến Hướng Dụ từ một người nhàn rỗi thành một người bận rộn phải chịu trách nhiệm hai phần công việc.
Nhất là vào cuối năm, cứ động một tí là phải tăng ca, đúng là phát rồ.
Ánh đèn led màu xanh và ánh đèn nơi sân khấu chia cắt hộp đêm thành vô số phần, trong sàn nhảy là một đám thanh niên đang hò hét cực kỳ high.
Hướng Dụ uể oải dựa người ra sau ghế sofa màu đỏ sậm, vừa uống cocktail vừa nhắn tin cho Cận Phù Bạch.
Bên chỗ anh chắc đang là sáng sớm, tin nhắn gửi đến cho cô chỉ có độc bốn chữ:
[Đang ở đâu vậy?]
Sau khi Hướng Dụ gửi tên hộp đêm cho anh, cũng chẳng biết Cận Phù Bạch lại đi làm cái gì rồi, nửa ngày trời cũng không thấy trả lời lại tin nhắn.
Mấy hôm nay bọn họ hầu như đều không gọi điện cho nhau, số lần nhắn tin cũng rất ít.
Tin nhắn cuối cùng từ lần trước dừng lại ở đoạn Hướng Dụ nói mình làm mất một chiếc bông tai kim cương, tìm mãi mà vẫn chẳng tìm thấy.
Cận Phù Bạch trả lời tin nhắn, nói: Đâu phải chuyện gì to tát, anh sẽ mua cái mới cho em.
Hướng Dụ lại nhớ đến ngày anh vừa mới ra nước ngoài, anh ở sân bay gọi điện thoại cho cô.
Anh nói chuyến bay dài mười mấy tiếng đồng hồ, vừa xuống máy bay là muốn hút thuốc, theo quán tính mở hộp trầm hương lần sờ cả nửa ngày, nhờ phúc của cô mà chỉ lôi ra được một miếng rêu khô khốc.
Cô gần như có thể tưởng tượng ra được Cận Phù Bạch đứng ở trong sân bay của đất nước xa lạ, điệu bộ nho nhã lôi từ trong hộp ra một miếng rêu, anh khi đó chắc chắn là phải vừa bất lực vừa tủi thân lắm.
Thế là ở trong hộp đêm đầy ồn ào huyên náo phù hoa này, và cùng với những tiếng hò hét từ micro của DJ, Hướng Dụ cụp mắt bật cười thành tiếng.
Lúc Đường Dư Trì vội vã đến nơi, cảnh tượng mà anh ấy nhìn thấy chính là như vậy.
Trong hộp đêm, một đám người nhảy múa loạn xạ, rượu và khói thuốc hòa lẫn vào với nhau, thêm vào đó còn có vô vàn những mùi nước hoa không rõ tên.
Hướng Dụ ngồi ở trong đó, nhìn di động cười ngây ngô.
Phải miêu tả nụ cười đó của cô thế nào nhỉ?
Có lẽ khi thích một ai đó, tất cả mọi người đều sẽ cười một cách ngốc nghếch và dịu dàng như vậy chăng?
Đường Dư Trì vắt áo khoác lông vũ lên trên cánh tay, không khỏi kéo chậm lại bước chân.
Khi nghe được những tin đồn liên quan đến người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Cận Phù Bạch, phản ứng đầu tiên của anh ấy dường như chính là nghĩ ngay đến Hướng Dụ.
Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, anh ấy là người hiểu Hướng Dụ nhất.
Hôm đó nhắc đến Cận Phù Bạch, anh ấy nhìn ánh mắt của cô là liền biết, Hướng Dụ sẽ không dễ dàng lãng quên ba chữ Cận Phù Bạch này đâu, mà ngược lại còn càng ngày càng lún sâu hơn.
Đường Dư Trì ngồi xuống bên cạnh Hướng Dụ, nhấc một ly cocktail lên uống hai ngụm.
Kỳ thực chuyện này cũng rất khó nói, anh ấy không chắc chắn được Hướng Dụ và Cận Phù Bạch sẽ có kết quả như thế nào, anh ấy chỉ đành lên tiếng hỏi: “Kể một chút về việc cậu tiếp xúc được với Cận Phù Bạch đi.”
Hộp đêm ầm ĩ, rất nhiều lời Hướng Dụ nói đều không thể nghe rõ được từng câu từng chữ, nhưng nhìn biểu cảm gương mặt của cô, thì thấy được cô không hề có ý định cắt đứt với Cận Phù Bạch.
Từ nhỏ cô đã biết bản thân mình muốn gì, cũng biết cái gì có thể có được, và cái gì không thể có được.
Cô thông minh như vậy, có lẽ sẽ có kết cục khác thì sao?
Có lẽ cái shit! Đường Dư Trì có nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể có khả năng, nhưng anh ấy cũng không nói gì nhiều cả, bởi vì những điều mà anh ấy biết về Cận Phù Bạch chỉ là nghe nói, còn Hướng Dụ mới thật sự là người đã tiếp xúc với người đàn ông đó.
Đường Dư Trì cũng đau đầu, cuối cùng chỉ có thể nghiêm túc mà nói: “Hướng Dụ, đi theo Cận Phù Bạch, tự cậu phải cẩn thận vào.”
Hướng Dụ nâng chai bia, cười nói: “Mình cũng đâu phải cưỡi ngựa ra trận, nói như kiểu sẽ chết vậy.”
“Mình nghe nói lúc trước anh ta…”
Hướng Dụ đưa một chai bia cho Đường Dư Trì, thuận miệng đổi chủ đề: “Cậu và An Tuệ thế nào rồi?”
Cô không muốn nghe.
Đường Dư Trì cũng thôi không nói nữa, chỉ dừng một chút rồi trả lời: “Hai bọn mình vẫn thế thôi.”
“Hôm nào rủ An Tuệ cùng ăn cơm đi, lâu lắm không gặp nhau rồi.”
Đường Dư Trì lại đột nhiên nhíu mày: “Mình cứ cảm thấy dạo này cô ấy có chuyện gì đó giấu mình.”
Mặc dù nói thế, nhưng về sau An Tuệ gọi điện đến nói muốn đi ăn đêm, Đường Dư Trì cũng vẫn tớn đít lên chuẩn bị đi đón cô ấy, lúc rời đi còn hỏi Hướng Dụ: “Cậu muốn đi chung không?”
“Mình còn lâu mới tới đó làm bóng đèn!”
Hướng Dụ chỉ vào chai bia Corona cuối cùng ở trước mặt: “Uống nốt mình sẽ về, không cần lo cho mình, cậu đi đi.”
Sau khi Đường Dư Trì rời đi, cô lại bật sáng di động lên nhìn, Cận Phù Bạch vẫn chưa trả lời lại tin nhắn.
Anh rất ít khi có những lúc như thế, bình thường người chủ động nhắn tin đến đều là anh, mà tin nhắn cuối cùng cũng vẫn luôn là anh.
Hướng Dụ cầm chai bia, sofa ở bên cạnh đột nhiên lõm xuống, lại còn tưởng là Đường Dư Trì đi rồi quay trở lại, cô vừa muốn quay sang hỏi có phải là bị cho leo cây rồi không, ai ngờ vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy khuôn mặt của một người phụ nữ xa lạ lẫn trong ánh đèn.
Cũng không hẳn là hoàn toàn xa lạ, có hơi hơi quen mắt, đúng lúc đó, ánh đèn màu xanh sượt qua chiếu sáng khiến cho người phụ nữ giống hệt như một nữ quỷ đòi nợ.
Vậy thì gọi cô ta là Quỷ Quỷ đi, Hướng Dụ thầm nghĩ trong lòng.
Hướng Dụ nhìn thấy sơn móng tay trên ngón tay của Quỷ Quỷ, bấy giờ mới âm thầm nhớ lại, mấy tháng trước ở trên bàn ăn cô và Quỷ Quỷ này đã có duyên gặp mặt một lần, chỉ có điều khi đó sơn móng tay mà cô ta sơn là màu đỏ.
Lần gặp đó không tính là vui vẻ, Cận Phù Bạch từng nói cô ta là tình nhân cũ của Lý Xỉ.
Móng tay của Quỷ Quỷ khua khua trước mặt cô, cười vô cùng vui vẻ: “Lại gặp nhau rồi, trùng hợp thật đấy, tôi với đám chị em đang chưa tìm được chỗ ngồi, hay là bọn tôi ngồi chung bàn với cô nhé?”
Hướng Dụ không có biểu cảm gì đặc biệt, cô uống một ngụm bia: “Tùy cô.”
Đám chị em của cô ta không khác cô ta là bao, ngồi cạnh nhau nhìn cứ như sinh đôi vậy.
Ai ai cũng mắt xanh mỏ đỏ, lông mi giả dày cộp dài bằng gang, mắt trang điểm cực kỳ đậm, sống mũi còn nhét cả đống đất sét dẻo để trông cao hơn, khuôn mặt đều là kiểu mặt trái xoan.
Hướng Dụ nhìn một lượt, thu lại ánh mắt.
Mấy người phụ nữ đó có ý ám chỉ, lúc này nói, có phụ nữ đúng là loại rẻ tiền, lại còn tưởng rằng mang thai là có thể bay lên được đỉnh cao biến thành phượng hoàng; lúc khác lại nói, không biết lúc bị người ta đích thân đưa vào bệnh viện phá thai là loại cảm giác như thế nào?
Hướng Dụ nghe thấy, nhưng cô cũng lười để ý đến bọn họ.
Quỷ Quỷ cười yêu kiều, nghiêng đầu hỏi Hướng Dụ: “Chi bằng cô Hứa mời mấy chị em tôi uống rượu, chị đây sẽ giới thiệu người đàn ông khác cho cô?”
Đúng lúc đó có người phục vụ đi qua, bị mấy người phụ nữ gọi lại, đám phụ nữ cố tình gây khó khăn: “Hay là uống Ace of Spades.
Cô Hướng, cô thấy sao?”
Ace of Spades là loại sâm panh có giá đắt nhất trong hộp đêm, đắt đến mức độ nào?
Nếu như có bàn nào gọi loại rượu này, thì hộp đêm sẽ chiếu đèn màu nhấp nháy tới bàn đó, chứng minh vị khách của bàn này là bậc tôn quý.
Hướng Dụ ngồi chính giữa đám phụ nữ, nhìn qua trông có vẻ biếng nhác, nhưng lẫn trong đó còn có cả vẻ kiên định và không hề có chút sợ sệt nào.
Gia đình hòa thuận rộng rãi hào phóng đôi khi sẽ mang lại cho người ta một sự tự tin đến như vậy.
Cô búng tay nói với người phục vụ: “Ace of Spades cũng không tồi, bàn này có mấy người thì mở bằng đấy chai đi, không cần loại màu vàng, mở loại màu hồng ấy, cute!”
Nói xong, cô mỉm cười: “Nhưng mà, tôi với mấy cô nàng này là gộp chung bàn, không thân thiết, tôi chỉ thanh toán phần của tôi thôi!”
Giá của chai Ace of Spades màu vàng là 8888.
(Hơn 31 triệu VNĐ)
Còn giá của chai màu hồng là 15999.
(Hơn 56 triệu VNĐ)
Thật ra giá thành cũng chẳng đáng là bao, nhưng trong hộp đêm bán vô cùng đắt.
Một két bia mà tận những 700 tệ.
(Hơn 2 triệu VNĐ)
Hướng Dụ nói xong, mặt của mấy người phụ nữ đồng loạt biến sắc.
Đều là đám phụ nữ đến hộp đêm để câu kim chủ, chẳng có ai đủ điều kiện để tự mình thanh toán cả, bọn họ không ngờ Hướng Dụ lại hoàn toàn không hề chùn bước.
Lúc Cận Phù Bạch đến nơi, anh đã nhìn thấy một ánh mắt vô cùng sắc bén mà trước giờ anh chưa từng nhìn thấy của Hướng Dụ đang dò xét từng người phụ nữ ở trước mặt cô.
Cô mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, bó sát người để lộ ra vòng eo thon thả, quần jean cạp thấp, khi ngồi bắt chéo chân lại với nhau sẽ lộ ra một phần da thịt trắng trẻo ở sau eo.
Hướng Dụ hời hợt cầm một chai bia Corona ở trong tay, dáng điệu thảnh thơi nhàn hạ.
Đôi môi cô khép khép mở mở, hộp đêm ồn ào huyên náo, Cận Phù Bạch không nghe rõ cô đã nói gì.
Nhìn khẩu hình miệng, cô đang hỏi mấy người phụ nữ đó, sao không ai nói gì nữa?
Cận Phù Bạch đột nhiên bật cười, mấy tháng không gặp, vậy mà Hướng Dụ vẫn luôn khơi gợi được sự hứng thú trong anh.
Lý Xỉ đứng ở bên cạnh Cận Phù Bạch nhìn nửa ngày trời, lẩm bẩm: “Em đặc biệt đến sân bay đón anh là bởi vì nghe được tin Hướng Dụ cùng một người đàn ông đến hộp đêm.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Đàn ông đâu? Đây chẳng phải là một đám phụ nữ mặt rắn hay sao?”
Nói xong, đột nhiên Lý Xỉ trợn to hai con mắt: “Mẹ kiếp! Kia chẳng phải là con đàn bà em từng chơi lúc trước sao?”
“Biết mà còn không qua đó đuổi người đi, đừng để bọn họ ở đó gây phiền phức!”
Cận Phù Bạch quăng ra câu nói đó, rồi tự mình đi tìm giám đốc của hộp đêm, chỉ chỉ vào bàn của Hướng Dụ: “Tính tiền.”
Giám đốc vì sự xuất hiện đột ngột của Cận Phù Bạch mà đã bị dọa sợ một phen, thấp thỏm lên tiếng: “Anh Cận, hóa đơn của bàn này được đăng ký bằng thẻ tín dụng của khách hàng…”
Những lời đằng sau giám đốc không dám nói ra khỏi miệng, chỉ đưa thông tin đặt bàn trước cho Cận Phù Bạch xem.
Cận Phù Bạch hơi cụp mắt xuống, trong sổ đặt bàn trước có ghi rất rõ ràng, người đặt bàn cho Hướng Dụ là: Anh Đường Dư Trì.
Bên dưới là số điện thoại di động của Đường Dư Trì.
“Vậy thì trừ vào thẻ của cậu ta.”
Cận Phù Bạch xua tay, vừa đi vừa dùng Wechat tìm kiếm số điện thoại đó.
Danh thiếp Wechat hiện ra rất thú vị, ảnh đại diện là một chiếc bình sứ màu trắng, trên thân bình còn bị chỉnh sửa thêm một chữ xấu.
Cận Phù Bạch từng nhìn thấy chiếc bình này, lần ở sân bay Trường Sa, Hướng Dụ từng kiên nhẫn bọc chiếc bình lại thành mấy lớp, còn ký cả tên vào trong danh sách check in những đồ dễ vỡ.
Chiếc bình sứ được mang về từ nơi ngàn dặm xa xôi, giờ đây lại trở thành ảnh đại diện Wechat của một người đàn ông khác.
Cận Phù Bạch nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong màn hình di động, đôi mắt khẽ nheo lại.
~Hết chương 13~
Ace of Spades màu vàng: img
Ace of Spades màu hồng:img.