Bạn đang đọc Phố Cũ FULL – Chương 40: Anh Không Cần Phải Làm Gì Hết
Theo như tình hình trước mắt, cha mẹ Lục Vũ Thanh dự định ở lại huyện ăn Tết.
Hẳn vì không muốn thấy con trai mình yêu đương nhăng nhít với một người đàn ông khác, mấy ngày rồi cũng theo Lục Dư Lâm đi khắp nơi thăm thú giải sầu.
Đến đêm ba mươi, hai ông bà mới nể mặt để Lục Vũ Thanh tới.
Lục Vũ Thanh là tuýp người có cảm giác nghi thức rất mạnh, kế hoạch trước đây là cùng Trác Hạo ăn Tết hai người, cũng đã chuẩn bị đầy đủ thực phẩm.
Bây giờ cả cha mẹ và chị tới đây, y lại thừa lúc chợ chưa đóng cửa đi mua thêm về trữ.
Thời gian hơi gấp rút, may mà có mẹ giúp đỡ, hai mẹ con cùng bận rộn trong căn bếp.
Thấy Lục Vũ Thanh nấu nướng nhuần nhuyễn như thế, mẹ Lục hoảng hốt: “Mẹ là mẹ con, vậy mà con học nấu cơm lúc nào mẹ còn không biết…”
Mặc dù là một người mẹ, nhưng trong tiềm thức bà không muốn con trai sẽ vào bếp nấu nướng làm việc nhà, cũng vì con trai mình trưởng thành mà lấy làm an tâm vui vẻ.
“Ở một mình nên con làm đại vài thứ thôi, sao mà so với mẹ được chứ?”
Từ nhỏ đến lớn Lục Vũ Thanh làm việc gì cũng chuyên chú nghiêm túc, thái độ cũng vô cùng khiêm tốn.
Nhưng không được cha cho phép, người mẹ dịu dàng yếu đuối của y không nhúng tay vào chuyện giáo dục con cái, thật ra bà luôn muốn khen ngợi khoe khoang con trai mình từ rất lâu rồi.
“Con làm tốt hơn mẹ rồi đấy.” Mẹ nhìn chăm chú gương mặt Lục Vũ Thanh, bà cũng không muốn làm khó con trai, dịu giọng: “Cậu…!Trác Hạo đó không tới ăn cơm hả con?”
Điện thoại nhét trong túi quần vẫn không có động tĩnh gì: “Chắc anh ấy vẫn đang bận việc trong tiệm, xong rồi anh ấy sẽ lên.”
Y có gửi cho anh vài tin nhắn ngắn nhưng không nhận được hồi âm.
Nếu không đang làm việc luôn tay trong bếp, y đã chạy xuống bắt người gói lại mang về đây rồi.
Lục Dư Lâm nãy giờ vẫn mất tăm trong phòng đi vào bếp, vừa vặn nghe được mẹ và em trai mình nói chuyện, cô cũng xen lời: “Có phải Trác Hạo thấy ngại không?”
Lục Vũ Thanh đặt con dao xuống bàn: “Để em xuống kêu anh ấy.”
Y vào phòng thay quần áo, Lục Dư Lâm cũng đi theo.
Chị đứng sau cánh cửa tủ, không để ba biết động tĩnh của hai người: “Em hỏi rõ ràng chưa?”
“Ừm, hiểu lầm thôi.” Lục Vũ Thanh lẹ làng thay quần áo.
“Là ai thế? Em biết hả?”
Lục Vũ Thanh không chút tránh né: “Người cũ.”
Thấy em trai mình thản nhiên nói ra hai chữ kia, Lục Dư Lâm chớp mắt, nhìn em trai mình từ trên xuống dưới một lượt: “Người cũ mà em còn bình tĩnh thế à?”
Lục Vũ Thanh rất bị động trong chuyện tình cảm, cũng rất hèn mọn.
Dù là đối phương sai y cũng nhân nhượng vì lợi ích của cả hai bên, Lục Dư Lâm rất lo lắng đứa em trai ngốc nghếch này của mình bị người ta dắt mũi mãi.
Lục Vũ Thanh vội vội vàng vàng đi xuống lầu, không có ý định giải thích thêm.
Lục Dư Lâm chắn trước mặt y: “Để chị xuống gọi cậu ấy cho em, em đừng đi.”
Thân phận của Trác Hạo hơi lúng túng, anh nhìn không đủ lễ phép, xuất hiện sẽ chỉ khiến cha mẹ Lục Vũ Thanh thấy không thoải mái.
Anh vốn chỉ muốn chờ tới giờ ăn cơm tối rồi lên lầu, nào ngờ tầm xế chiều mấy cửa tiệm trên phố đã lục tục đóng cửa, chỉ còn mỗi mình anh giữa con đường vắng teo.
Điện thoại nhận được mấy tin nhắn, Trác Hạo không biết phải trả lời thế nào, đành coi như không thấy vậy.
Mèo nhỏ trong tiệm thích yên tĩnh, đang im ắng nằm dài bên bếp than ngủ vùi.
Ngoài cửa có tiếng bước chân, Trác Hạo đánh mắt ra nhìn, là Lục Dư Lâm.
Lục Dư Lâm và Lục Vũ Thanh đúng là hai chị em, vừa mới gặp mà như đã quen lâu, chưa nói với Trác Hạo tròn hai câu cách nói chuyện nghe đã rất thân thuộc: “Sao cậu còn chưa lên nhà nữa? Tiệm trên phố đóng hết rồi mà cậu còn mở, ai Tết nhất lại cần tới tiệm kim khí mua đồ đâu.”
Lục Dư Lâm nói không sai chỗ nào, đang ăn Tết nếu không quá mức khẩn cấp ai lại đến tiệm kim khí làm gì.
Trác Hạo bị vạch trần hơi lúng túng, thế mà vẫn cố cậy mạnh: “À…!cũng vừa có người tới mua đây…”
Nói là tới gọi Trác Hạo về ăn cơm, Lục Dư Lâm lại không vội giục anh, đi tìm cái ghế ngồi xuống bên cạnh.
“Là vì ba tôi nên cậu thấy ngại à?” Lục Dư Lâm gần như không cho Trác Hạo cơ hội nói chuyện, “Thật ra cậu cũng đừng trách ba tôi.
Vốn đã không đồng ý chuyện của hai đứa lại nghe tin vịt về cậu, lòng cũng không thấy thoải mái gì.”
Thì ra không chỉ có mình Lục Vũ Thanh biết “tin vịt” đó, Trác Hạo không nói được cảm giác của mình là thế nào, chỉ đành tự nhận mình xui xẻo.
“Đừng nói ba tôi, ngay cả tôi cũng thấy nghe không thuận tai…!Nhưng phản ứng của em trai đối đúng là khá bất ngờ.
Nhưng tóm lại bình thường cậu đối xử với em tôi rất tốt, hai người cũng thẳng thắn với nhau; so với lời người xa lạ thì tôi tin em trai mình hơn.”
Trác Hạo lẩm bẩm hỏi: “Em ấy phản ứng thế nào?”
“Cực kỳ tự tin.” Có thể chắc chắn rằng Trác Hạo rất thích em trai mình.
Dứt câu, Lục Dư Lâm đứng dậy: “Đi thôi, về ăn cơm.
Ba tôi với ai cũng là thái độ đó, lát nữa cậu cứ âm thầm nghe là được, mà không chừng ông ấy còn chẳng để ý đến cậu, cậu cũng không cần thấy áp lực nặng nề như thế đâu.”
Lục Dư Lâm nói không chệch một li, sau khi hai người lên lầu, cha Lục chăm chăm coi ti vi, Trác Hạo chào một tiếng “chú” cũng không được đáp lại.
Lúng túng hơn nữa là Lục Vũ Thanh phải nấu cơm với mẹ, Lục Dư Lâm về chưa bao lâu đã chui vào phòng gọi điện thoại.
Phòng khách chỉ còn lại cha Lục và Trác Hạo.
Bầu không khí lễ Tết trong ti vi đầy ồn ào náo nhiệt, Trác Hạo cứ như đang ngồi trên bàn chông mãi đến tận khí Lục Vũ Thanh gọi vào ăn cơm.
Anh vội vã đứng dậy đi dọn chén đũa, bận rộn trước sau giúp bưng đồ ăn lên bàn.
Mẹ Lục cười: “Toàn là Lục Vũ Thanh nấu cả, mẹ nó chỉ là trợ thủ thôi.”
“Hừ, đàn ông đàn ang lớn tướng mà chui nhủi trong căn bếp thì làm ra được trò trống gì?” Cha Lục nói chuyện chẳng nể mặt ai, ngay câu đầu tiên đã khiến bầu không khí vốn ngột ngạt lại càng căng thẳng thêm.
Làm được trò trống gì hay không Trác Hạo không biết, anh chỉ biết rất rõ một thằng đàn ông độc thân như anh trước kia mỗi ngày chỉ mong được ngồi trong bếp nhà ăn miếng cơm nóng, nhưng anh lại không đủ khả năng làm việc ấy.
Lục Vũ Thanh thật sự rất giỏi, làm đại một tí mà ra cả bàn đồ ăn thế này.
Nếu cha Lục dạy dỗ Trác Hạo anh có thể nghe, không phản ứng anh có thể nhịn; nhưng chỉ cần nói đụng đến Lục Vũ Thanh, anh đây một ngàn lần mười ngàn lần buồn bực không cam tâm.
“Tiểu Lục nấu cơm ăn ngon lắm, chú nếm thử xem.” Tay nghề Lục Vũ Thanh không thua gì mấy tiệm cơm, ăn kiểu gì cũng thấy ngon.
Trác Hạo không tin chẳng có gì mà một bữa cơm không thể giải quyết được.
“Ngon thì thế nào? Nó biết nấu cơm thì có ra được cái tiền đồ gì không?” Cha Lục rất bực bội câu nói của Trác Hạo, đáp xong dứt khoát nói sang chuyện khác: “Cậu thì cũng có khác gì.
Vật họp theo loài, mây tầng nào gặp mây tầng đấy; chưa nghe người ta nói cậu thế nào à.”
Trác Hạo thấy oan uổng cho Lục Vũ Thanh quá, sao em lại bằng cái loại như mình rồi? Chí ít em ấy cũng coi như một phần tử trí thức mà.
Trác Hạo bình thường nói năng bỗ bã tùy tiện, nhưng anh nói chuyện với cha Lục rất cẩn trọng: “Con không biết nữa.
Con cũng thấy lạ thật, tại sao không đồn đại con với em ấy? Có lẽ là vì em ấy rất có gia giáo, mấy ông bà bác ấy thích em ấy như thế, sẽ không tưởng tượng đến chuyện con với em ấy thế này thế kia.”
Trác Hạo ăn mấy miếng cơm mới nhận ra bàn ăn hoàn toàn yên tĩnh.
Anh ngẩng đầu lên, thấy ai cũng nhìn mình.
Biểu cảm của cha mẹ Lục Vũ Thanh rất đặc sắc.
Cuối cùng Lục Dư Lâm đâm thủng cười phá lên trước, cha Lục mắng: “Không lấy làm nhục mà còn cho là vinh quang.”
Bữa cơm đoàn viên này coi như trôi qua thuận lợi, bầu không khí tuy có hơi lạ lùng quái dị nhưng không có gợn sóng nào quá lớn.
Trác Hạo cảm thấy thứ cảm giác ấy rất đỗi diệu kỳ, đã lâu lắm rồi anh không đón Tết với nhiều người như vậy.
Gala đêm xuân vẫn đang phát sóng, tối nay cha mẹ Lục Vũ Thanh không về khách sạn.
Trác Hạo đang nghĩ ngợi tìm cái lý do để về nhà ngủ, dù sao anh và Lục Vũ Thanh ở bên nhau cũng không phải chuyện một sớm một chiều, không việc gì phải khiến cha mẹ thấy ngột ngạt bức bối.
Thấy gần mười một giờ, Trác Hạo đang sầu vì không kiếm được cớ về nhà.
Bất chợt, chuông điện thoại anh reo lên.
Anh cúp máy xong, chào hỏi gia đình Lục Vũ Thanh: “Có người tới mua đồ, con phải xuống nhà một chuyến.”
“Bây giờ hả anh?”
“Hình như là gấp lắm, Tết nhất ai lại không muốn ở nhà.”
Trác Hạo xuống lầu rồi, người kia vẫn đang chờ anh ngoài cửa tiệm: “Xin lỗi anh, đêm ba mươi rồi còn bắt anh bán buôn nữa.”
“Không sao.”
Khách mua đồ rồi nhanh chóng rời đi.
Vài phút sau lửa trên bếp than bắt đầu tàn, Trác Hạo thay than mới rồi mở ti vi lên, kéo ổ mèo đến sát chân mình ngồi trong tiệm chờ tiếng chuông đồng hồ đúng nửa đêm.
Vài giây cuối cùng trước khi năm mới sang, ngoài kia pháo nổ ì đùng rung trời, mèo nhỏ sợ hãi nhảy phóc khỏi ổ dính lấy chân Trác Hạo meo meo ầm lên.
Anh đưa tay an ủi mèo nhỏ, tự nhủ: “Lại qua một năm…”
Tiếng pháo giòn đinh tai nhức óc kéo dài phải năm sáu phút.
Gala đêm xuân đang biểu diễn tiết mục quan trọng nhất, Đêm nay khó quên.
Lục Vũ Thanh đưa trái vừa cắt xong cho cha mẹ: “Ba mẹ, chị, chúc mừng năm mới.”
Đứa trẻ dù đã bao lớn, chỉ cần chưa lập gia đình, cha mẹ vẫn sẽ lì xì như trước.
Thế mà năm nay mẹ Lục lại đưa cho Lục Vũ Thanh nhiều hơn một chiếc bao đỏ thẫm: “Cái này phần Trác Hạo.”
Trác Hạo xuống rồi cũng không thấy lên nữa.
Trong lòng ai cũng biết rõ, có lẽ đêm nay anh sẽ không xuất hiện.
Bầu không khí đoàn tụ mỗi dịp Tết đến xuân về có sức cảm hóa rất cao, cũng có thật nhiều chuyện tạm thời cho qua trong những ngày đặc biệt này.
Lục Vũ Thanh nhận bao lì xì: “Cảm ơn mẹ, để cho xuống xem anh ấy.”
Cha Lục hằm hè tức giận, hiếm khi không lên tiếng.
Trận pháo đốt đầu năm đúng là dữ dội, mèo nhỏ sợ không chịu nổi.
Trác Hạo đứng dậy đi kéo cửa xuống, nhưng vừa ra đến nơi, bóng đen từ đâu ra xông thẳng đến trước mặt anh, chân anh lơ lửng không chạm đất, bị cái bóng kia bế bổng lên.
Trước khi Trác Hạo kịp kêu lên đã thấy rõ mặt người kia, ra là Lục Vũ Thanh: “**!”
Y ôm chầm lấy anh, nhìn anh cười: “Anh Hạo, chúc mừng năm mới.”
Trác Hạo ghì lấy vai Lục Vũ Thanh, nhẹ nhàng đập một cái: “Em xuống đây làm gì?”
Lục Vũ Thanh không trả lời câu hỏi của Trác Hạo, chỉ hếch cằm hôn anh, đầu lưỡi ấm nóng cạy hai cánh môi Trác Hạo ra, để môi lưỡi quấn lấy nhau trong khoang miệng.
Đốt dây pháo vừa xong là đến lượt đốt pháo bông, bao nhiêu tia lửa như trong đêm tối như thắp sáng cả nền trời, ánh sáng chói mắt và tiếng nổ ì đùng giòn giã bên tai lôi kéo lý trí Trác Hạo.
Anh dùng dằng đẩy Lục Vũ Thanh ra, y bám riết làm hai đôi môi va lấy nhau, anh nói còn chẳng rõ chữ: “Con mẹ em…!điên rồi, còn ở ngay ngoài đường…”
Lục Vũ Thanh một hai không chịu dừng lại, bàn tay lần mò xuống mông Trác Hạo ngắt nhéo một cái.
Anh như con chim nhỏ sợ ná, giật bắn lên.
“Mẹ bà nó!” Vừa ở trước mặt cha mẹ Lục Vũ Thanh khen gia đình gia giáo dạy dỗ tốt khỏi miệng, chắc chẳng ai tưởng tượng được rằng thằng nhóc này lại là cái dạng lưu manh hết nói nổi.
Lục Vũ Thanh hôn cho đủ rồi mới buông Trác Hạo ra: “Anh ngại lên thì em chỉ có thể đi xuống thôi, ở nhà em cũng chẳng ngủ được.”
Trác Hạo đẩy bàn tay trên mông mình ra, cầm móc kéo cửa xuống.
Anh còn cứ tưởng mình và Lục Vũ Thanh không thể đón cái Tết đầu tiên với nhau.
Dù mấy ngày thế này chiếm đoạt Lục Vũ Thanh có hơi áy náy, nhưng lòng chiếm hữu lại khiến anh cảm thấy mọi chuyện không tệ chút nào.
“Lâu lắm rồi không ngủ trong tiệm, cũng chưa kịp thu dọn gì.”
Lục Vũ Thanh vô cùng săn sóc, ôm cứng lấy eo Trác Hạo không để anh đi: “Em thay ga giường giúp anh.”
Dính người quá thể, liếc mắt một cái là thấy rõ âm mưu ngay.
Trác Hạo đây ngực Lục Vũ Thanh ra: “Không được.”
“Anh không cần phải làm gì hết.” Lục Vũ Thanh bắt lấy hai tay anh, nhất thời làm anh không cách nào cựa quậy được.
“Mẹ nhà em…” Vốn từ của Trác Hạo nghèo nàn, không biết cái mắng cái gì mới được đây.
Hai con mắt của Lục Vũ Thanh đang sáng rỡ lên, chói rực đến mức không thể nhìn thẳng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi vừa nhận ra, câu chuyện này sắp kết thúc rồi.
Bấm ngón tay tính toán chơi, tầm nửa tháng nữa là sinh nhật 50 tuổi của anh Hạo đó hahahaha.
Edit: tokyo2soul.