Phố Cũ

Chương 33: Sướng Không


Bạn đang đọc Phố Cũ FULL – Chương 33: Sướng Không


– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(*Đọc bản đầy đủ tại wordpress của mình nhé ~)
Chương 33: “Sướng không?”
Hơi nóng trong bồn tắm làm Trác Hạo nheo mắt, anh thỏa mãn chợp mắt.

Chẳng biết Lục Vũ Thanh có phải uống lộn rồi hay không, hay chính anh tà dâm lòng chứa ma quỷ, Lục Vũ Thanh nói tắm vậy mà đàng hoàng tắm thật.

Cơ mà phải nói, sức lực của đàn ông kinh thật, đặc biệt là thằng nhóc Lục Vũ Thanh đây.

Đừng nhìn vẻ ngoài trông như cô gái nhỏ mà lầm, bế bổng Trác Hạo lên cũng không thở gấp lấy một hơi, thế nhưng đến khi chà lưng tay lại mềm nhũn ra.

Mu bàn tay lướt trên da thịt Trác Hạo, đi tới đâu là để lại cảm giác ngứa ngáy tới đó.

Anh đây không có máu buồn, nhưng bị mò mẫm sờ soạng đến mức độ này, người không nhột nhưng trong lòng thấy nhộn nhạo.

Anh quay đầu ghì tay Lục Vũ Thanh xuống: “Em đang tắm đó hả? Bình thường không phải sức lực ghê gớm lắm à?”
Có đôi lúc y cảm thấy anh là người không hiểu tình tứ lãng mạn chút nào, đã giờ này rồi chẳng lẽ phải tắm giống hệt mấy nhân viên làm trong nhà tắm, chà ghét cọ lưng soàn soạt à?
“Em sợ anh đau.” Lục Vũ Thanh chọc chọc lưng anh, thầm nghĩ anh chẳng biết gì hết.


Trác Hạo tức giận mắng: “Có cái quả rắm.”
Vừa dứt câu, hông anh nóng rẫy, Lục Vũ Thanh nhào lên ôm lấy anh từ phía sau.

Cách nhau một hai lớp quần áo thì thôi đã không có gì để nói, đằng này đang tắm nên hai bên trần truồng, chỉ cần động đậy một cái cũng thấy ám muội.

“Anh Hạo…” Lục Vũ Thanh dán sát vào tai Trác Hạo thì thầm, hơi thở nóng ấm rót cả vào tay anh.

Trác Hạo sẽ không phản ứng khủng khiếp như vậy, nhưng tai anh lại là chỗ nhạy cảm trí mạng.

Đặc biệt là khi ngâm trong nước nóng, mỗi lỗ chân lông trên cơ thể giãn ra, tóc gáy dựng đứng, da gà da vịt nổi hết lên.

“Mẹ nó em…” Trác Hạo đẩy má Lục Vũ Thanh, nhiệt độ như thiêu như đốt ấy làm anh phải vội vã rụt tay lại.

Một giây kế tiếp, thằng nhỏ phía dưới đã bị Lục Vũ Thanh nắm lấy: “Em…”
[…]
Hai người đứng trong bồn tắm mân mê ôm ấp một hồi, cuối cùng Trác Hạo cũng lấy lại tỉnh táo, muốn dậy mặc đồ vào.

Anh đẩy Lục Vũ Thanh ra: “Đừng ngâm nước nữa.”
Lục Vũ Thanh dựa vào vai anh: “Hay mình lên giường làm thêm lần nữa đi anh?”
Đi đi cái con mẹ em! Trác Hạo không chửi khỏi miệng, để Lục Vũ Thanh ôm mình khỏi bồn tắm.

“Lục Vũ Thanh, ông không làm nữa! Thả ông xuống!”
Lục Vũ Thanh ước chừng: “Anh vẫn còn sung sức lắm, chúng ta thêm lần nữa.”
Mùa đông lạnh lẽo, quá lâu rồi ánh mặt trời không rạng rỡ như hôm nay, từng tia nắng xuyên qua cửa sổ phòng ngủ rải trên sàn, tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ.

Trác Hạo trở mình, người như muốn rã vụn ra thành từng mảnh: “Lục Vũ Thanh…”
Vốn định bảo Lục Vũ Thanh mau mau nghe điện thoại, nào ngờ vừa mở miệng giọng đã khàn đặc kì cục, đưa tay mò mẫm hết nửa buổi trời cũng không thấy ai, nửa mở mắt ra bên cạnh đã trống hoác.

Anh nheo mắt, lần mò điện thoại trên tủ đầu giường, không thèm nhìn tên đã ấn nghe: “A lô!”
Giọng Trác Hạo mới ngủ dậy rất cục cằn gay gắt, bên kia chần chừ trong giây lên một giọng nữ mới vang lên: “Anh là?”
Trác Hạo sửng sốt nhìn cái tên bên trên, chị.

Ai, ngủ lú đầu rồi mới nhận điện thoại của người nhà Lục Vũ Thanh mà.

“Ừm…” Trên màn hình chỉ vừa qua tám giờ sáng, gì mà mới sáng sớm đã gặp quỷ rồi.


Đang nhập nhèm buồn ngủ mà còn trả lời hai người là hàng xóm, Trác Hạo sợ Lục Dư Lâm không tin.

Lục Dư Lâm biết rõ tính hướng em trai mình thế nào, cũng không ngạc nhiên bao nhiêu: “Gọi anh thế nào nhỉ?”
“Trác Hạo.” Anh gãi gãi đầu, “Để tôi kêu em ấy cho chị.”
Anh vừa định đứng dậy, nửa thân dưới hệt như bị rót đầy chì, chỗ đó đó cũng thấy đau nhức.

“Ai.” Trác Hạo đau khổ kêu rên thảm thiết.

Dù Lục Dư Lâm không biết Trác Hạo gặp phải vấn đề gì, nhưng cô vẫn khéo léo đoán ý: “Không sao, để chút nữa tôi gọi lại sau.”
Điện thoại cúp rồi, Trác Hạo không thích nằm cứng trên giường, trần đời này anh chưa bao giờ chật vật như lúc này.

Đúng lúc tên đầu sỏ Lục Vũ Thanh đi vào: “Anh Hạo, anh dậy rồi à?”
Thấy Lục Vũ Thanh mặt mũi sáng láng rạng rỡ, Trác Hạo lại càng thấy bất bình, anh cầm gối trong tay quơ quơ đập về hướng y: “Cút!”
Trác Hạo không né tránh, thuận tay cầm lấy gối: “Em vừa tắm xong, sao anh không gọi em?”
Lục Vũ Thanh có nói cái gì Trác Hạo cũng thấy chói tai bực dọc: “Phắn mẹ ra xa tí đi.”
“Sao mới sáng sớm anh đã giận rồi.” Lục Vũ Thanh như cây bông vải mềm mại, “Đau lắm à? Để em xem.”
Cả cơ thể Trác Hạo không có chỗ nào cựa quậy nổi: “Em thử nhìn tôi với em xem?”
Lục Vũ Thanh cũng không để lời anh vào tai, dù sao bây giờ anh chẳng khác gì con hổ giấy, nhìn thì dữ tợn chứ thật ra yếu đuối không chịu được.

Y lật người anh lại, kéo quần xuống.

Chỉ hơi sưng mà thôi, không việc gì.

Trác Hạo từ lúc có ký ức tới nay còn chưa bị ai nhìn mông như vậy, muốn giết thằng nhóc này thật sự: “Lục Vũ Thanh, tổ sư nó em muốn chết à.”

Lục Vũ Thanh chắc chắn anh không sao rồi mới nhét người vào lại trong chăn: “Anh đói không? Để em đi nấu cho anh chút đồ ăn.”
Nếu mỗi lần cử động xương cốt Trác Hạo không đau đớn, anh đã nhào tới đập Lục Vũ Thanh này một trận.

Đêm hôm qua anh khàn khàn kêu gào Lục Vũ Thanh dừng lại, thằng nhóc ranh này cứ nói một lần cuối cùng nữa….!
“Đừng có bày cái mặt đó ra với tôi.” Trác Hạo vịn tay Lục Vũ Thanh muốn ra khỏi chăn, người lại lung lay suýt nữa ngã khỏi giường.

Lục Vũ Thanh ôm mặt Trác Hạo, mặt dày mặt dạn muốn hôn anh: “Anh đừng giận mà, lần sau em sẽ nhẹ nhàng hơn.”
“Em nằm mơ!” Trác Hạo giương nanh múa nuốt, thiếu điều ăn cả thịt người.

Mặt Lục Vũ Thanh rất dày: “Anh đừng có mà không chịu thừa nhận, đêm hôm qua rõ ràng anh thoải mái bao nhiêu.”
Trác Hạo sĩ diện, không muốn nghe mấy thứ dơ bẩn kì cục đó từ miệng Lục Vũ Thanh, kéo chăn trùm kín đầu.

Editor có lời muốn nói:
Vật vã mãi mới tìm thấy đoạn cắt ~ Cảm ơn một bạn nào đó siêu tốt bụng trên weibo xD
Ai muốn đọc đoạn H thì ghé sang wordpress nhà mình nha.

Có gì thắc mắc cứ nhắn cho mình
Edit: tokyo2soul.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.