Đọc truyện Phim Giả Tình Thật – Chương 37: Anh Bỏ Tôi Ra
Cảnh diễn hôm nay khá ngắn, đạo diễn Từ vốn định quay một buổi sáng là xong, buổi chiều có thể chuyển đến địa điểm khác, ai ngờ Sầm Loan ngủ đến tận trưa, lãng phí nửa ngày trời.
Bây giờ quay xong đã bốn rưỡi chiều, nếu hiện tại di chuyển đến nơi khác để quay tiếp, sẽ kéo dài đến tận khuya.
Đạo diễn Từ đành phải kết thúc công việc, để mọi người trở về nghỉ ngơi.
Sầm Loan bị ông gọi vào nói chuyện.
Mặt khác, Diệp Phù bị Tống Vũ gọi đi, “Đi thôi, lát nữa ảnh đế sẽ đến, cô đi với chúng tôi trước đi?”
Nghĩ ảnh đế cũng đi, Diệp Phù nhẹ nhàng thở ra, “Tôi ngồi xe trợ lý được rồi.”
“Ừ.” Tống Vũ báo địa chỉ, “Nhanh lên nhé, chúng tôi chờ cô.”
Diệp Phù thay quần áo, nói cho Tiêu Hiểu Hồng biết chuyện Tống Vũ mời cô đi dự sinh nhật.
Tiêu Hiểu Hồng lập tức xuống xe, “Để em đi hỏi anh Sầm.”
Diệp Phù kéo cô ấy lại, “Thôi đừng, ảnh đế đang nói chuyện với đạo diễn Từ, chốc nữa anh ấy cũng đến, không sao đâu, tôi qua đó ngồi một lát rồi đi luôn.”
Tiêu Hiểu Hồng vẫn không tin, cô ấy lặng lẽ gửi tin nhắn cho Sầm Loan, lúc này mới lái xe đưa Diệp Phù đi.
Sinh nhật? Tiêu Hiểu Hồng không chắc chắn.
Tống Vũ diễn vai đáng khinh “con khỉ”, không kém bản thân hắn ngoài đời là bao.
Sợ rằng sinh nhật là giả, lừa chị Phù mới là thật.
Tiêu Hiểu Hồng không yên tâm, sau khi chạy xe đến địa điểm, cô ấy cùng Diệp Phù đi vào.
Suy cho cùng, cô là trợ lý mà Sầm Loan tìm đến cho Diệp Phù, nếu Diệp Phù xảy ra chuyện gì, anh Sầm chắc chắn sẽ lôi cô ra tính sổ đầu tiên.
Sinh nhật Tống Vũ không tổ chức ở khách sạn mà là một quán bar KTV.
.
Truyện Mạt Thế
Diệp Phù cúi đầu đi vào, cô đeo khẩu trang và kính râm.
Cô đang đóng phim, nhỡ có người chụp được cô đến nơi này, khó tránh việc bộ phim điện ảnh của đạo diễn Từ bị bôi đen.
Đi qua sàn nhảy và quầy bar ở tầng một, Diệp Phù lên một căn phòng ở tầng hai.
Tống Vũ đã đợi ở bên trong, ngoài ra còn có mấy nam diễn viên khác, đều là những người đóng vai “bọn cướp”.
Diệp Phù chào hỏi bọn họ, cầm ly rượu lên chúc mừng hắn sinh nhật vui vẻ.
Uống rượu xong, cô đang chuẩn bị đứng dậy trở về.
Tống Vũ ngăn cô lại, “Sao vừa tới đã đi rồi?” Cánh tay hắn dài, ôm lấy bả vai cô, “Ngày mai chúng ta có cảnh quay chung, hôm nay tôi gọi cô tới, định diễn thử với cô đây này.”
Diễn thử?
Làm gì có ai diễn thử ở quán bar?
Diệp Phù giãy giụa, nhưng lại bị Tống Vũ ôm càng chặt, cánh tay hắn vòng qua cô, tay kia giữ chặt eo Diệp Phù, nói bên tai cô, “Ngày mai tôi kéo cô như vậy, cô thấy sao? Có đau không?”
Diệp Phù vừa xấu hổ vừa cảm thấy vớ vẩn, cô vùng vằng, giọng nói thay đổi, “Tống Vũ, chỗ này không thích hợp để diễn thử, anh bỏ tôi ra, tôi phải về rồi.”
Tiêu Hiểu Hồng định nhẫn nhịn nhưng không chịu được, cô ấy đi đến kéo cánh tay Tống Vũ ra, “Anh Tống, chị Phù đang mệt, tôi đưa chị ấy về nghỉ ngơi.”
“Cô là ai, tránh qua một bên đi.” Tống Vũ không biết Tiêu Hiểu Hồng là người mà Sầm Loan tìm tới, hắn chỉ nghĩ đây là trợ lý mà Diệp Phù mang theo, lập tức không có sắc mặt tốt, “Tôi đang nói chuyện với cô ta, cô lắm mồm cái gì vậy.”
Nói xong, hắn đột nhiên vung tay, đẩy Tiêu Hiểu Hồng ngã ra đất.
Ngày mai Diệp Phù còn có vai diễn phối hợp với Tống Vũ, cô không muốn làm lớn chuyện bèn ăn nói nhỏ nhẹ, “Tống Vũ, mai đến trường quay diễn thử, anh thấy được không?”
“Sao vậy? Diễn thử với ảnh đế ở trong xe, lại không thể diễn thử với tôi à?” Tống Vũ trào phúng thổi hơi vào tai cô, “Coi thường tôi đúng không?”
Diệp Phù nghe thấy hắn nói thì kinh hoàng, đôi mắt xinh đẹp, sạch sẽ hiện lên vẻ sợ hãi.
Tống Vũ thấy cô phản ứng như vậy, hắn càng cười lớn, “Nói thử xem, là cô quyến rũ ảnh đế, hay hắn ta…!không nhịn được, cưỡng bức cô?”.