Phím Đàn Và Bàn Phím

Chương 23: Đôi Mắt Rỗng


Đọc truyện Phím Đàn Và Bàn Phím – Chương 23: Đôi Mắt Rỗng

PHÍM ĐÀN VÀ BÀN PHÍM
CHAP 23: Đôi mắt rỗng
Lâm Viên, có bao giờ cậu thử nghĩ, tôi rất cô đơn không?
Mưa xối xả, trắng xóa thành phố. Những cánh hoa sữa trắng muốt nát rựa trên mặt đường, dậy lên mùi hương ngai ngái. Dòng nước tràn từ vỉa hè tựa con rắn trong suốt đang bò trườn xuống nắp cống. Dưới làn mưa dày hạt, chàng trai đứng trước cánh cổng sắt đen im lìm, lặng lẽ quan sát căn nhà hai tầng màu trắng đục trầm lắng. Ngón tay trỏ đặt lên chiếc chuông cửa nhỏ xíu, chỉ một cái nhấn khẽ tưởng chừng như cũng rút kiệt chất sống của anh.
Cánh cửa hé ra, người phụ nữ trẻ bung chiếc ô tím nhạt, chầm chậm băng qua khoảnh sân đầy những chậu cây cảnh xanh um đang rướn cành lá tắm táp dưới màn bụi nước mát lạnh. Cô không mở cửa, chiếc ống khóa treo im trên cổng hệt con thú dữ đang chặn trước lằn ranh giới lãnh thổ. Qua kẽ hở của những thanh sắt, đôi môi người phụ nữ trẻ vô cảm mấp máy.
– Danh Khôi nói, các người làm ơn cút xa. Đừng dấn bộ mặt khốn kiếp của các người sang cuộc sống của anh ấy nữa! – Môi Hạc Cúc chợt nhếch thành nét cười đẹp mai mỉa – Danh Khôi hỏi, là anh hay bố anh đang nghi ngờ sự im lặng của anh ấy?
Đôi mắt Lâm Viên tối sầm hệt cánh cửa bỗng sập mạnh, có chút rối bời quết nhẹ qua viền môi đang mím chặt. Một phần tâm tư của anh đã bị túm ra! Danh Khôi chẳng còn là cậu bạn chí cốt ngày nào thường cùng anh xem chung một trận bóng, cùng anh thức trắng đêm mày mò phần mềm, cùng anh say đứng ngoài ban công nốc bia khướt, hay ti tỉ thứ khác mà mỗi người đều chia sẻ dễ dàng như cắn chung miếng bánh. Danh Khôi bây giờ là ẩn số bí hiểm đứng trong bóng đêm. Một linh hồn tả tơi đau đớn, bết nát căm hận đứng trong bóng tối.
– Cô không bao giờ có đủ tư cách thay cậu ấy mở miệng! – Giọng Lâm Viên rin rít như vết cứa lên mặt kính.
– Nếu tôi không, thì chẳng ai trên đời này có quyền đó sất. Nhất là anh, Lâm Viên ạ! – Hạc Cúc vui vẻ đáp trả bằng nụ cười chanh chua, ánh mắt lấp lánh kiêu hãnh, bờ môi đầy đặn phả ra hơi thở độc địa – Anh đến đây không vì lo lắng cho Danh Khôi, anh chỉ muốn thăm dò. Phải rồi, sống quá yên ổn trong tội ác ai mà không sợ hãi, nhỉ?

Cánh tay Lâm Viên phẫn nộ đập sầm lên cổng sắt hệt những tù nhân đang lồng lộn, anh ghé mặt sát cửa, từng chữ sắc lạnh thoát ra từ kẽ răng đang nghiến chặt:
– Cô thật đáng thương, Hạc Cúc ạ. Cô ở bên Danh Khôi lúc cậu ấy bệnh tật, khốn khó nhất. Cô luôn cho rằng cô hiện giờ là gia đình, là người thân duy nhất của Danh Khôi, nhưng cậu ấy có bao giờ cần cô đâu? Danh Khôi luôn chỉ muốn mỗi một Hà Chi, cô ở bên cậu ấy, hẳn điều này cô biết rõ hơn cả tôi!
Những ngón tay Hạc Cúc siết chặt cán ô gỗ hệt loài dây leo thân mảnh đang quện chặt hàng rào, từng múi cơ mặt căng ra, đanh cứng như ghép từ những mảnh cẩm thạch lạnh lẽo. Cô nhướn khẽ môi, khiêu khích:
– Nếu đã tự tin như thế, sao lại biến Danh Khôi thành người chết suốt mấy năm qua?
Mắt Lâm Viên tê cứng. Các búi dây thần kinh căng lên trong sự thật trần trụi.
Giọng Hạc Cúc thoang thoảng như bụi nước, nhưng không bốc hơi, những thanh âm nhạo báng cứ lởn vởn mãi trong cơn mưa nặng hạt. Vứt lại vị khách đang bị tội lỗi dày xéo, chiếc ô tím nhạt quay đi đầy chế nhạo.
– Danh Khôi không phải bố đứa bé!
Tiếng gào bất thình lình túm chiếc ô tím lại. Người phụ nữ hơi ngoảnh đầu, để lộ nửa khuôn miệng cười kỳ quặc trước lời phanh phui, tiếng cười khẽ trơn tuột lọt thỏm vào không khí. Cô thản nhiên bước tiếp những bước nhẹ tênh, dáng tha thướt kiều diễm như cái bẫy đáng sợ ngụy trang sau lớp dịu dàng. Chếch qua bờ vai mảnh dẻ liễu yếu đào tơ, người đàn ông trẻ lẳng lặng đứng dưới hiên nhà với gương mặt chai sạn cảm xúc. Một ánh mắt sâu hun hút.

– Cậu mất công toi điều tra rồi. Tôi đâu có đui mù, nhỉ?
Giọng Danh Khôi nhẹ bẫng tựa làn khói. Anh chậm rãi lướt qua chiếc ô tím, đi xuyên qua khoảnh sân ướt nhẹp, vặn chìa khóa, bước ra phía đối diện vị khách bất chợt ghé thăm cùng làn mưa. Cái chạm mặt trực tiếp đầu tiên sau quãng thời gian dài đằng đẵng, mắt đối thẳng mắt, nhưng vẫn cách nhau bởi lớp mặt nạ hoàn hảo. Mọi tâm tư của họ đều được bưng bít kín mít.
Ánh mắt rỗng của Danh Khôi trượt xuống đôi tay Lâm Viên đang siết nhẹ vì căng thẳng, nét cười lạnh toát rớt nhanh trên môi anh:
– Không sợ tôi bỏ thuốc độc vào thức ăn chứ?
– Không đời nào!
Lâm Viên quả quyết, từng thanh âm dứt khoát chọi mạnh vào không gian. Mọi ngờ vực bấy lâu đã nát vụn trong tích tắc Danh Khôi buông lời rủ rê. Dù giọng cậu ấy lạnh ngắt, nhưng màng nhĩ anh vẫn lọc ra được cơn thèm khát hơi người thân.
Một chốc, từng búi cơ, từng múi thịt Lâm Viên tê liệt trong trận choáng. Hóa ra, Danh Khôi không hề có ý định mở nắp hộp đạn.
***

Tạnh, trời tịnh không vệt gió. Phiến chiều im ắng pha màu tím loãng buồn tênh, những mảng mây mang hình thu lạ mắt trôi lơ lửng trên những mái nhà ướt nhẹp. Bầu không khí tinh sạch tràn căng nhựa sống, thoảng mùi rêu non hăng hắc bám trên vách tường cũ kĩ.
Ô cửa bếp loang loáng ánh đèn trắng lóa. Mùi thức ăn thơm nức lan khắp căn nhà hai tầng. Danh Khôi gắp đầy những cục thịt viên sốt cà chua nho nhỏ vào chiếc tô cơm to to, đẩy tới trước mặt cậu bé đang hí hoáy với chiếc máy tính bảng. Không đếm xỉa tới cả ánh mắt chằm chặp của vị khách lạ ngồi ngay kế bên mình.
– Thiên Bình, cần bố đếm tới ba hả? – Danh Khôi nghiêm giọng, tay gõ nhẹ lên bàn cảnh cáo.
– Bố chờ con tí, con chơi nốt level này thôi! – Cậu bé kêu lên.
– Một, hai, …
– Thôi được rồi!
Cậu bé con xịu mặt, chịu đưa máy cho mẹ cất, chán đời úp mặt xuống bàn, thở một hơi dài thườn thượt trước ánh mắt buồn cười của vị khách lạ. Bắt gặp cái nheo mắt hung dữ từ bố, cậu bé mau chóng ngồi thẳng người, cầm thìa xúc cơm ăn một cách ảo não, sầu đời.
Suốt bữa ăn, cậu bé con cứ như cục nam châm to bự hút vị khách lạ. Lâm Viên thích thú nhìn cậu bé nghịch ngợm gác đôi chân nhỏ xíu lên đùi mẹ, chùi vành miệng dính nước sốt lên áo mẹ, giục mẹ ăn, bắt mẹ đút. Lâm Viên ngạc nhiên lúc cậu bé lên tiếng thắc mắc với bố về máy tính như chàng trai trưởng thành. Lâm Viên nhìn sững lúc cậu bé len lén nhặt rau thơm từ bát mình bỏ sang bát bố. Lâm Viên ngỡ ngàng lúc cậu bé ăn xong, nhảy phóc khỏi ghế, chạy đi lấy máy tính bảng bố giấu trong lò vi sóng rồi tót khỏi bếp.
Mỗi một cử chỉ, nét mặt của cậu nhóc đều như dập ra từ phiên bản Lâm Viên lúc bé. Lâm Viên ngỡ như anh đang xem cuốn băng quay lại chính mình hồi nhỏ. Anh ngờ ngợ, nhưng vẻ mặt tỉnh bơ khinh khỉnh của Hạc Cúc đã xé vụn dấu hỏi lơ lửng trong đầu anh ngay từ lúc thấy cậu nhóc nằm trên sàn nhà với đống rô bốt.

– Anh có thể xét nghiệm ADN. – Hạc Cúc châm chọc, lúc Danh Khôi bỏ dở bàn ăn, xách Thiên Bình đi tắm.
– Tôi điên chắc?!
Lâm Viên cáu tức. Ký ức gớm ghiếc nhất mà bộ não anh luôn khó chịu lưu trữ là cái đêm say mèm, bị số mệnh chơi khăm, vứt anh ở cùng cô ả anh ghét nhất đời. Anh gằn giọng:
– Chỉ có Danh Khôi đần thối mới chứa chấp cô!
Một tiếng cười khô lạnh chợt khẩy vào giữa Lâm Viên và Hạc Cúc. Danh Khôi đứng tại cửa bếp, nhếch miệng cười nhạt:
– Cậu luôn nghĩ tôi là thằng đần. Không sai, tôi dốt nát thật, mới để các người đâm tôi một nhát chí mạng rồi mất hút. – Giọng điệu Danh Khôi bình thản đến nguy hiểm, như biển lặng cuộn mãi những đợt sóng ngầm, ánh mắt vằn tơ máu – Các người sai, nhưng không muốn chuộc lỗi, lại lẩn trốn, cô lập tôi như tên bệnh hoạn hễ gặp sẽ lấy mạng các người. Lâm Viên, có bao giờ cậu thử nghĩ, tôi rất cô đơn không?
Lâm Viên đau buốt, như có hàng loạt cú đấm, cú thọi tọng hết vào gan phổi. Anh muốn mở miệng, nhưng lưỡi không uốn nổi nửa chữ. Anh mắc kẹt trong đôi mắt u ám của Danh Khôi, nhưng chỉ một chốc. Còn Danh Khôi mắc kẹt mãi trong quãng ngày tối tăm chằng chịt yêu hận.
——
chap này dài hơn nhé 😛 hai chàng trai đã lại chạm mặt rồi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.