Phiền Toái

Chương 24: Phản bội lừa hứa


Đọc truyện Phiền Toái – Chương 24: Phản bội lừa hứa

Tiểu bàn tử không phòng bị, bị di nương của hắn ôm chặt, không khỏi chớp mắt nhìn San Nương.

Nhưng hắn chỉ thấy tỷ tỷ mình yên lặng lui về sau một bước, lại không nói gì thêm, nàng nhướng mày, lạnh lùng nhìn Mã di nương đang chặn đường.

Mà ngay lúc này, cửa hông thông tới viện của ca ca Hầu Thụy chợt mở.

Hầu Thụy đã đổi xiêm y sạch sẽ sải bước đi ra, trông bộ dáng giống như muốn ra ngoài. Sau lưng hắn còn có nhũ mẫu đang phí công nói gì đó, Thúy Y thì ân cần chỉnh lại vật phẩm bên hông hắn. Ba người họ ai cũng không ngờ vừa ra khỏi cửa lại bắt gặp Mã di nương đang khóc thét, tất cả không khỏi dừng bước.

Mã di nương kia nhận được tin tức, nghe nói Hầu Quyết theo Đại thiếu gia và Đại cô nương đi chung xe về, trên mặt còn bị thương, vì vậy bà ta hối hả chạy tới xem con trai. Lúc này thấy đương sự đều ở đây, hai mắt ngấn lệ của bà ta đảo qua, trong lòng Mã di nương liền quyết định – Rõ ràng so với San Nương, thì Hầu Thụy thô bạo kia càng có khả năng đánh người hơn.

Vì thế, bà ta ôm Tiểu bàn tử khóc lóc nhìn Hầu Thụy nói: “Đại gia, nhị gia chúng ta có lỗi gì, ngài cứ dạy bảo là được, cần gì phải động thủ đánh người chứ? Còn ra tay ác vậy. Tốt xấu gì hắn cũng là huynh đệ của ngài mà!”

Hoàng ma ma đứng sau lưng Hầu Thụy tức giận bước lên một bước, vừa định mở miệng biện bạch, đã bị Thúy Y kéo trở về.

Về phần Hầu Thụy…

Khi San Nương nhìn sang, chỉ thấy Hầu Thụy đầu tiên là ngẩn người, sau đó vẻ mặt thoáng cứng nhắc, cao ngạo nhướng mày, bên môi treo nụ cười lạnh.

— Đây là vẻ mặt giả vờ không quan tâm, bỗng dưng khiến San Nương rùng mình.

Vẻ mặt này, nàng quen thuộc lắm…Không chỉ từng nhìn thấy trong gương, mà còn…

… Nhìn thấy trên gương mặt con gái ở kiếp trước …

Rõ ràng là biểu cảm chịu oan ức, nhưng cứ gắng gượng giả vờ không sao cả…

San Nương chợt nhắm mắt lại.


Cho đến khi hít một hơi thật sâu, nàng mới chậm rãi mở mắt, sau đó lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Hầu Thụy.

Đến lúc này nàng mới phát hiện, hóa ra nàng và Hầu Thụy có dung mạo rất giống nhau. Lông mày thon dài, đôi mắt nhỏ dài, chẳng qua Hầu Thụy mười sáu tuổi có đường nét khuôn mặt lộ góc cạnh rõ ràng hơn nàng mười bốn tuổi.

Kiếp trước, vị đại ca này của nàng có kết cục thế nào nhỉ? Đệ đệ béo của nàng ra sao ta? Phụ thân và mẹ cả nàng thì sao? Sau đó thế nào? Nàng hoàn toàn không biết…

Kiếp trước nàng không quan tâm bọn họ, không chỉ vì Viên Trường Khanh không thích nàng và nhà mẹ đẻ lui tới, cũng vì Ngũ lão gia không đồng ý cửa hôn sự này, mà nàng lại bướng bỉnh một lòng muốn gả. Do đó sau khi nàng xuất giá, Ngũ lão gia cũng cắt đứt liên lạc với nàng…

Mà lão phu nhân…

Lão phu nhân từng ở trước mặt chỉ trích nàng là ‘Kẻ vong ân bội nghĩa’, mượn thế lực trong nhà gả cho vị hôn phu tốt, lại không chịu mưu lợi cho nhà mẹ đẻ… Khi đó nàng có khổ khó nói. Người người đều biết phu thê bọn họ rất ân ái; người người đều biết phu thê bọn họ tương kính như tân… Nhưng ai cũng không biết bọn họ chỉ ‘tương kính như tân’ thôi…

Là một tân khách, nàng không có quyền yêu cầu chủ nhân thay nàng làm bất kỳ chuyện gì; Làm chủ nhân cũng sẽ không vì khách vui vẻ, mà cố hết sức làm những chuyện hắn không muốn…

San Nương lại nở nụ cười khổ sở. Chuyện kiếp trước tuy khiến nàng cảm thấy uất ức, nhưng hối hận và tiếc nuối càng nhiều…

Nàng hít sâu một hơi, đột nhiên xoay làn váy, từ trên cao nhìn xuống Mã di nương: “Di nương khóc đủ chưa?!”

Mã di nương ngẩn ra, tiếng khóc kia không khỏi bị kiềm hãm.

Cho nên San Nương lại cười híp mắt nói: “Ta nghe ý di nương hình như đang nói, vết thương trên đầu Nhị gia là do ca ca ta tạo ra?”

Mã di nương cả kinh. Mới vừa rồi bà ta nhất thời gấp gáp nên quên béng San Nương còn ở bên cạnh, bà ta chỉ theo thói quen nhìn Hầu Thụy. Đại thiếu gia này ở trong phủ luôn luôn không có cảm giác tồn tại, bà ta nói một cách vô tâm, đắc tội thì cũng đắc tội rồi, nhưng đại cô nương này…

Vì vậy bà ta đảo mắt một cái, sau đó ôm chặt Tiểu bàn tử, lại bày bộ dạng uất ức đầy bụng mà không dám nói.

Tiểu bàn tử thấy mẹ ruột rơi lệ cũng nhịn không được rưng rưng nước mắt, nói, “Di nương đừng khóc”, rồi vươn tay gạt lệ cho di nương của hắn.


Mã di nương kia vốn giả vờ uất ức, nhưng hôm nay thấy con trai quan tâm mình vậy thì uất ức nhất thời thăng hoa,ôm Tiểu bàn tử càng khóc đến thở không ra hơi, giống như hai mẹ con họ quả thật bị người khác bắt nạt.

Nhìn hai mẹ con khóc thành một đoàn, San Nương ngẩng đầu nhìn trời cười lạnh một tiếng, nàng dứt khoát không hỏi Mã di nương nữa, mà híp mắt hỏi Tiểu bàn tử: “Hầu Quyết, Di nương đệ hoài nghi vết thương trên đầu đệ là do đại ca đánh, vậy đệ nói cho di nương biết, vết thương kia từ đâu mà ra?”

Lúc trước lão Cửu, lão Thập muốn Tiểu bàn tử đi lấy trộm tiền của di nương hắn, hắn không dám nói, thật ra tiền trên người hắn cũng do hắn lấy trộm trong phòng di nương. Giờ phút này hắn có tật giật mình đâu dám nhắc lại chuyện này, vì thế chỉ có thể nhu nhược cúi thấp đầu, không dám ngước mắt lên.

San Nương vốn thấy Tiểu bàn tử có mấy phần thuần lương, nhưng giờ nàng lại phát hiện, đứa nhỏ này đã bị chiều đến duy ngã độc tôn, trong mắt không nhìn thấy người khác, cho nên nàng nhịn không được cười lạnh một tiếng, khẽ quát: “Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ nhu nhược, giờ xem ra, ngươi đúng là ích kỷ! Khó trách khi ngươi gặp nạn, người khác không muốn nhúng tay giúp ngươi, ngươi chính là bùn nhão không thể trát tường! Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu mới đúng, di nương ngươi không biết chân tướng, đẩy lý do ngươi bị thương lên người ca ca, ngươi làm đệ đệ nên bước ra bảo vệ ca ca, nhưng ngươi lại không nói câu nào, mặc cho người khác vu oan ca ca mình. Có người làm đệ đệ như ngươi hả?”

Trước đó Tiểu bàn tử bị nàng dạy dỗ một trận, sau vì nàng bảo vệ mình mà trong lòng đối đãi San Nương sớm có sự khác biệt. Lúc này hắn thấy San Nương khinh bỉ nhìn mình, nhất thời hắn không chịu nổi khóc lên.

Mã di nương thấy thế vội ôm Tiểu bàn tử thỉnh tội với San Nương: “Cô nương bớt giận, đều là lỗi của ta, thỉnh cô nương đừng giận chó đánh mèo với Nhị gia…”

“Hử, giận chó đánh mèo?!” San Nương giễu cợt một tiếng, “Di nương mau ngừng lại đi, đây là lần thứ ba di nương chọc ta đấy! Ta không nói với di nương chỉ vì giữ chút thể diện cho Hầu Quyết, di nương nên biết tự trọng mới đúng! Dù sao di nương cũng chỉ là người trong phòng lão gia, cho dù ta và ca ca có chỗ nào không đúng, cũng không tới phiên di nương dạy dỗ bọn ta! Hay Hầu Quyết có cái gì không phải, ta mắng, ca ca đánh, cũng không liên quan tới di nương, ngươi ở đây bất bình thay hắn cái gì? Nói dễ nghe một chút, cho rằng ngươi thật lòng vì Hầu Quyết, nhưng nói khó nghe thì ngươi ở đây chỉ khích bác tình cảm huynh đệ tỷ muội bọn ta! Lùi một vạn bước mà nói, ta và ca ca có dạy dỗ sai, bên trên vẫn còn lão gia và phu nhân quản mà, liên quan gì tới di nương nhà ngươi?”

Đúng lúc Mã ma ma nghe được tin tức cũng vội vàng chạy tới.

Thấy Mã ma ma, San Nương híp đôi mắt thành đường cong như trăng non, nàng cười lạnh. Đây mới là ngày thứ ba nàng về thôi. Nàng vốn nghĩ có thể lười nhác thì lười nhác, nhưng không ngờ lại có người không nhìn nổi nàng thanh nhàn! Nàng sợ phiền toái, nhưng như đã nói với bọn Ngũ Phúc, phiền toái đến nàng cũng sẽ không trốn tránh. Huống chi giờ xem ra, Ngũ phòng này từ trên xuống dưới đều hỗn loạn, nàng không để ý nữa, chỉ sợ sớm muộn gì cũng trở thành phiền toái của nàng!

Nghĩ vậy, nàng không cho mẹ con Mã ma ma thể diện nữa, nghiêng đầu nhìn Mã ma ma nổi giận: “Mã ma ma tới đúng lúc lắm! Phu nhân giao nội trạch cho Mã ma ma, nghĩa là tin tưởng Mã ma ma, không ngờ ma ma lại lười biếng! Hôm kia Ngô ma ma có nói, không được cho di nương chạy loạn trong sân, ai ngờ hôm nay di nương lại phạm lỗi này, còn chỉ thẳng vào ta và Đại gia chất vấn! Ma ma nói xem, nên xử lý thế nào?”

Mã ma ma đã nói với Mã Di nương từ lâu, tạm thời nhẫn nại. Không ngờ mới vừa rồi Phương ma ma tới oán trách một trận, bà ta mới biết người bên dưới mượn danh bà ta chọc cái vị ‘sát tinh’ này, giờ đến lượt con gái mình cũng sơ suất. Bà ta không muốn thanh minh cho Mã di nương, lại nghe Mã di nương gào khóc tiếp.

“Cô nương oan uổng chết ta, ta chỉ đau lòng cho nhị gia thôi…”

“Câm miệng!” San Nương nghiêng đầu khẽ quát, “Ta đang nói chuyện với ma ma, đâu tới lượt di nương chen miệng vào?!”

San Nương lại xoay đầu cười lạnh với Mã ma ma: “Ma ma quản việc nhà lâu năm, tất nhiên biết quy củ trong phủ. Ma ma nhìn nhà người khác đi, di nương nhà người ta đều ngoan ngoãn canh giữ trong viện của mình, đâu dám nói lung tung càn quấy! Nhưng mặt mũi di nương nhà chúng ta còn lớn hơn nhà người khác, cả ngày chạy loạn trong nhà không nói, còn khích bác gây thị phi, ngay cả hai vị tiểu gia và ta cũng không để vào mắt, dám tùy tiện chỉ trích dạy dỗ! Ta biết ma ma bận rộn, còn phải quản lý chuyện phân phó viện cho hạ nhân, nhưng việc có nhiều hơn nữa cũng nên phân biệt chuyện quan trọng và thứ yếu. Cho dù sức ma ma có hạn, tốt xấu gì cũng phải biết ủy quyền, giao bớt chuyện ma ma không có thời gian quản hoặc không muốn quản cho người khác, chứ đâu có đạo lý vì sự lười biếng của các ngươi mà ta và ca ca đệ đệ chịu uất ức được!”


Từ khi Mã ma ma tự quản lý tới nay, chưa từng chịu nhục nhã trước nhiều người như vậy, giờ bị đại cô nương bắt được nhược điểm, bà ta chỉ có thể đỏ mặt, lắp bắp một hồi, biện luận chuyện phân viện bản thân cũng không biết.

San Nương cười lạnh, “Tây Dương có câu ngạn ngữ,Người muốn đội vương miện phải chịu được sức nặng của nó’. Ma ma đã quản việc nhà, nên cảnh giác cao độ, không có chuyện ma ma không biết là có thể miễn lỗi lầm! Ma ma ở chỗ này tranh cãi đúng sai với ta, thà nghĩ cách xử trí mớ bồng bông này trước đi!”

Mã ma ma bị nàng chặn á khẩu không trả lời được, bà ta ngẩng đầu nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng đang nhướng mày của đại cô nương, sau đó cúi đầu nhìn Nhị thiếu gia bị Mã di nương ôm trong ngực đã sớm nín khóc, và Đại thiếu gia nghiêng người tựa vào tường xem náo nhiệt. Bà ta nhịn không được vô cùng bực bội, nghiêng đầu lại thấy Mã di nương chỉ biết khóc to, trong bụng càng bực bội hơn, bèn quát hai tiểu nha hoàn đi theo di nương: “Còn không đỡ di nương trở về! Giữa ban ngày các ngươi dẫn di nương ra ngoài đi lung tung cái gì? Rảnh rỗi thì toàn bộ thành thật ở trong viện cho ta!”

Bà ta nói xong, nặn ra nụ cười cứng nhắc, lẩm bẩm một câu ai cũng không nghe rõ với ba huynh muội San Nương, rồi xoay người theo phía sau Mã di nương rời đi.

Bên kia, chỉ nghe Hầu Thụy khẽ cười, dựng ngón tay cái với San Nương, “Quả nhiên được giáo dưỡng từ Tây Viên ra, lợi hại.” – nhưng chẳng nghe được ý câu này rốt cuộc là khen hay chê.

Hắn xoay người, định cất bước ra cửa hông phía Tây, không ngờ phía sau vọng lại giọng nói của San Nương.

“Ta mới trở về, còn chưa biết hết người trong nhà. Ngươi tên gì? Ở trong viện ca ca ta làm gì?!”

Hầu Thụy sững sờ, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy San Nương đang hỏi đại nha hoàn Thúy Y ở trong phòng hắn.

Thúy Y hoảng loạn một hồi, sau đó giương mắt nhìn Hầu Thụy.

Hầu Thụy và San Nương quả thật nhíu mày tương tự nhau, hắn cũng không nói đỡ cho nha hoàn của mình, chỉ khoanh tay tựa vào khung cửa hông phía Tây tiếp tục xem náo nhiệt.

Tính tình chủ tử nhà mình ít nhiều Thúy Y vẫn biết, lúc này thấy hắn như vậy, đành bất đắc dĩ tiến lên, cẩn thận đáp: “Nô tỳ tên Thúy Y, hiện quản trong phòng của đại gia.”

Mã ma ma vốn xoay người chuẩn bị rời đi, nghe câu hỏi của San Nương thì vội vàng xoay người lại bẩm: “Đây là đại nha hoàn nhất đẳng phu nhân cấp cho đại gia ạ.”

“Hả? Phu nhân cấp?” San Nương cười, nhìn Thúy Y lại nói: “Tên Thúy Y sao? Nghe tên, ngược lại thật sự rất giống với Thúy Kiều, Thúy Vũ gì đó.” Nàng xoay đầu nhìn Mã ma ma cười: “Chỉ nhìn Thúy Y này liền đoán được bộ dáng của Thúy Vũ kia. Khó trách ma ma lại muốn phân Thúy Vũ cho ta làm đại nha hoàn, đa tạ ma ma nhọc lòng.”

Nàng nho nhã lễ phép gật đầu với Mã ma ma, rồi xoay đầu lạnh lùng nhìn Thúy Y, “Mặc kệ trước kia ngươi hầu hạ ai, nếu phu nhân đưa ngươi cho ca ca, thì hết thảy phải lấy ca ca làm đầu. Ban nãy khi di nương nói những lời đó, Hoàng ma ma còn biết đi qua biện minh cho ca ca, tại sao ngươi lại ngăn cản Hoàng ma ma?”

Hai chữ ‘nhọc lòng’ đó đã sớm làm Thúy Y xù lông trong lòng. Mã ma ma tại sao điều nàng ta đến bên cạnh đại gia, vốn là chuyện mọi người ngầm hiểu, giờ bị đại cô nương ngầm vạch trần,không khỏi khiến nàng ta lạnh sống lưng, chỉ siết tay lúng ta lúng túng nói: “Nô, nô tỳ chỉ… Nô tỳ sợ ma ma và di nương xung đột làm đại gia khó xử…”

“Sợ đại gia khó xử nên thà để đại gia uất ức, cam chịu không làm gì cho đại gia?!” San Nương cười lạnh một tiếng, “Khá khen cho một nha đầu trung thành!”


Nàng nghiêng đầu nhìn Hầu Thụy đang xem náo nhiệt, “Đây vốn là chuyện trong viện của ca ca, ta không nên lắm miệng, chẳng qua cuối cùng ca ca vẫn là ca ca ta, ca ca có gì không tốt, không liên quan đến ta, xem cũng khiến người ta chướng mắt. Nhưng như ca ca đã nói, ta từ Tây Viên đi ra, đối với quy củ gì đó tất nhiên sẽ khá coi trọng, nên xin ca ca tha thứ cho ta.”

Nàng cúi chào với Hầu Thụy, sau đó nói với đám người Tam Hòa “Chúng ta đi”, rồi dẫn người của nàng rời khỏi, cũng không thèm xoay đầu lại.

Phía sau, Hầu Thụy nhìn Mã ma ma, từ tựa vào khung cửa đến đứng thẳng người, lại phủi phủi ống tay áo mới xoay người định nhấc chân, bỗng hắn nghĩ tới điều gì đó nên quay đầu nhìn nhũ mẫu của mình nói: “Đừng đợi cửa ta, hôm nay chưa chắc ta sẽ trở về.”

Hoàng ma ma ngẩn ra. Đại thiếu gia nhà bà luôn làm việc theo ý mình, có khi cả đêm cũng không về, nhưng chưa từng chủ động thông báo một tiếng, đây là lần đầu tiên đấy…

Chờ bóng dáng đại thiếu gia biến mất ngoài cửa hông phía tây, lúc này Hoàng ma ma mới quay đầu lại nhìn Mã ma ma.

Chỉ thấy Mã ma ma nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của đại cô nương, khuôn mặt ngựa kia đen đến mức như có thể rỉ ra mực.

***

Buổi chiều, San Nương đang tắm nhịn không được vùi mình trong nước. Nàng phản bội lời hứa rồi. Rõ ràng nói mặc kệ chuyện trong phủ, rốt cuộc nàng cũng nhịn không được…

Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, bảo nàng đừng để ý những chuyện nàng ngứa kia, thật sự rất khó…

Thôi, quản cũng quản rồi, bằng không loạn cào cào lên, thì nàng cũng khó sống yên ổn.

Về phần…

Lâm Như Trĩ đột nhiên xuất hiện… Kiếp trước nàng không biết sự tồn tại của tiệm đồ gỗ… Tất cả những thứ này có nghĩa là gì?

Mặc dù San Nương luôn mong đợi đời này sẽ không tái diễn những chuyện đáng buồn của kiếp trước, nhưng khi nàng chân chính phát hiện chuyện nàng biết khác biệt với kiếp trước, nàng lại nhịn không được thoáng hoảng hốt.

Lâm Như Trĩ xuất hiện không giống kiếp trước, thế Viên Trường Khanh thì sao? Hắn có giống kiếp trước không?

Chỉ mong không giống.

Cũng… mong như vậy….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.