PHIÊN NGOẠI NÀNG DÂU VƯƠNG PHỦ

Chương 59: Đại Ca Sở Uyên Nhị Ca Sở Hoài 1


Bạn đang đọc PHIÊN NGOẠI NÀNG DÂU VƯƠNG PHỦ – Chương 59: Đại Ca Sở Uyên Nhị Ca Sở Hoài 1


Editor: SesshouBeta: Tân SinhVừa tờ mờ sáng, nhóm tiểu nha hoàn Liên Viện của Vân Dương Hầu phủ đều bắt đầu bận rộn, người nấu nước, người thì dọn tuyết, chuẩn bị để đại cô nương rời giường.

Họ không còn lo sợ đại cô nương tùy tiện nổi giận giống như dĩ vãng, hôm nay mỗi một người trong nhóm tiểu nha hoàn đều vui sướng bởi vì tính tình của đại cô nương đã trở nên dịu dàng.

Hầu gia ngày càng thân thiết với bên này, các nàng bước ra ngoài sống lưng đã có thể thẳng tắp rồi.Trong phòng, Hàm Châu đã tỉnh.

Nằm trong ổ chăn ấm áp khiến cho nàng cảm thấy lười biếng, vén một góc màn lụa xanh lá lên và nhìn ra bên ngoài.Đây là khuê phòng của Sở Hạm, từ đây về sau cũng chính là khuê phòng của nàng, nàng chính là đích trưởng nữ của Vân Dương Hầu phủ.Nghĩ đến việc dùng bữa sáng xong còn phải đến gặp mặt người hai phòng của Sở gia, Hàm Châu cau mày, không phải người thân nhưng phải giả vờ làm người thân, nàng thật sự không được tự nhiên.Hàm Châu xoay người, A Tuân đang nằm phía trong ngủ say sưa, chú hổ bằng ngọc nằm cạnh bên chiếc gối nhỏ của cậu.


Vốn dĩ tối hôm qua cậu ôm nó ngủ, nhưng Hàm Châu lại sợ cậu đè lên, do đó nàng lặng lẽ cầm khỏi tay của cậu.

Hàm Châu thấy A Tuân hơi hé cái miệng nhỏ nhắn, nhớ đến việc tối hôm qua, nàng yên lặng bật cười.

Trẻ con thật sự dễ dỗ dành, nhận được món quà yêu thích, lại thấy người tuyết tròn tròn mũm mĩm thì lập tức gọi Sở Khuynh là cha, hai cha con vui đùa một trận mới giải tán.Nàng rời giường sửa soạn, vừa chải tóc xong thì A Tuân đã tỉnh dậy.

Cậu ló đầu ra khỏi rèm che, khi nhìn thấy tỷ tỷ thì khẽ xoa đôi mắt nói muốn đi xuy xuy.Như Ý và Tứ Hỉ đều cúi đầu trộm cười.Hàm Châu rất bất đắc dĩ, có đôi khi nàng cảm thấy mình đang nuôi một đứa con chứ không phải đệ đệ.

Theo lý thuyết ở những thế gia khác, A Tuân tuổi này nên ngủ chung với nhũ mẫu, có điều lúc trước Sở Hạm coi đệ đệ như mạng của mình, hai tỷ đệ đều ăn ngủ cùng nhau.

Ngày đó Hàm Châu thử dò hỏi A Tuân có muốn ngủ với nhũ mẫu hay không, tên nhóc kia lại trực tiếp há mồm khóc.Hàm Châu mặc quần áo giúp A Tuân, sau đó ôm cậu đến cung phòng.Sau khi sửa soạn xong, hai tỷ đệ mới bước ra ngoài.

Bên trong viện có một con đường nhỏ, người tuyết lớn ở góc tường kia trông càng có sức sống dưới ánh nắng sớm.


A Tuân sờ miếng ngọc chú hổ ở trước ngực, cậu chỉ vào người tuyết và nói với tỷ tỷ: “Cha đắp, cho đệ.”Dáng vẻ A Tuân có chút tự hào.Hàm Châu mỉm cười, nàng quay đầu lại nhìn Hắc Hắc bị Như Ý ngăn ở trong cửa, sau đó nắm tay A Tuân rời đi.Hôm qua Tứ Hỉ đã dọn tuyết nên quen thuộc tình hình trong Hầu phủ, vì thế nàng ấy dẫn đường cho Hàm Châu.Bước trên hành lang khúc khuỷu đi đến tiền viện, đám người Hàm Châu còn chưa đến cửa thì đã nghe thấy giọng nói nũng nịu của tiểu cô nương và tiếng cười sang sảng của Sở Khuynh trước tiên.

Hàm Châu hơi bất ngờ, do đây là lần đầu thỉnh an cho nên nàng cố ý đến trước hai khắc, nhưng không ngờ Sở Mạn lại đến sớm hơn.

Hàm Châu bỗng nhớ đến Sở Mạn đã hơn một năm trời không gặp cha, lòng ngóng trông cha, do đó nàng không cảm thấy kỳ lạ nữa.Gã sai vặt Phú Quý đứng ở cửa nhà chính hành lễ với Hàm Châu ở phía xa xa, rồi hắn ta giương giọng thông báo: “Hầu gia, đại cô nương và tiểu thiếu gia đến.”Tiếng cười bên trong của Sở Mạn dừng lại, nàng ta lo lắng nhìn cha.Sở Khuynh đặt hà bao mà con gái nhỏ thêu chẳng ra ngô ra khoai gì lên trên bàn, nói với huynh muội Sở Hoằng: “Đại tỷ của các con đến rồi, mau ra ngoài tiếp đón.”Sở Hoằng liếc mắt với muội muội, cả hai người cùng bước ra ngoài.”Tỷ tỷ dạo này thế nào?” Sở Hoằng cao hơn Hàm Châu một gang tay, tiếng tỷ tỷ này hắn ta gọi vô cùng tự nhiên.Hôm qua Hàm Châu không thấy Sở Hoằng, hôm nay gặp mặt chỉ thấy thiếu niên giống Sở Khuynh tới sáu phần, một thân áo choàng nguyệt sắc, bên hông đeo một miếng ngọc bội xanh biếc, con người ấm áp dịu dàng như ngọc, lại ưu tú hơn người.

Bởi vì Sở Hoằng gọi cực kỳ thân thiết, cho nên Hàm Châu quay cầu mỉm cười nhẹ: “Là tam đệ đúng không?”Giọng nói Hàm Châu tựa như chim sơn ca, nũng nịu mềm nhẹ, giống hệt như tiên âm.Sở Hoằng run sợ một chút rồi nói: “Đúng vậy.”Hàm Châu cúi đầu dụ dỗ A Tuân đang ôm chặt đùi nàng: “A Tuân mau gọi tam ca đi.”A Tuân chính là thế tử tương lai của Hầu phủ, cậu sẽ kế thừa tước vị của Sở Khuynh.

Vì thế cậu sao có thể được nuôi thành một người nhút nhát sợ hãi cơ chứ? Hàm Châu có thể chiều chuộng việc cậu ham ăn ham chơi, nhưng không thể qua loa trong việc đối nhân xử thế, nếu nàng nhất thời dung túng, lỡ đâu khiến cậu quen thói ấy, sau này muốn sửa cũng không dễ dàng.A Tuân đã được tỷ tỷ dặn dò trước khi xuất môn, tuyRằng cậu không hiểu tại sao tỷ tỷ lại muốn cậu thân cận với tên xấu xa này, nhưng nhìn thấy thiếu niên ở đối diện, A Tuân vẫn ngoan ngoãn gọi tam ca.”A Tuân rất ngoan.” Đối mặt với đứa bé nhỏ nhất Sở gia, Sở Hoằng không nhịn được mềm lòng, hắn ta cười nói.Sở Hoằng cười lên rất đẹp, A Tuân nhìn hắn ta rồi lại nhìn Sở Mạn ở bên cạnh.Cậu bé mặc một bộ cẩm bào màu xanh ngọc, đầu đội một chiếc mũ lông cáo.


A Tuân ngẩng đầu làm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt to tròn đen láy như được nước mưa gột rửa, vừa trong suốt vừa tinh khiết.

Sở Mạn nhìn thấy rất thích, nàng ta cúi người nói với cậu: “Ta là tứ tỷ, A Tuân mau gọi tứ tỷ nào.”A Tuân không vui trốn ra sau lưng tỷ tỷ.

Cậu nhớ rất rõ tỷ tỷ ghét vị tứ tỷ này nhất.Sở Mạn cực kỳ xấu hổ, nàng ta đỏ mặt đứng thẳng dậy, không dám ngước mắt nhìn tỷ tỷ ở đối diện, sợ nàng lại mắng nàng ta là đồ da mặt dày.Thế nhưng trong mắt Hàm Châu, Sở Mạn chính là một tiểu cô nương bị bẽ mặt, vì thế nàng kéo A Tuân lại rồi ngồi xuống dụ dỗ cậu: “A Tuân mau gọi tứ tỷ, gọi xong rồi tỷ sẽ dẫn đệ vào tìm cha.”Mặc kệ cậu có thích hay không thích, trước khi mọi chuyện ầm ĩ đến mức không thể giải quyết thì họ vẫn nên duy trì sự khách sáo ngoài mặt.A Tuân nhìn tỷ tỷ, đôi mắt to tràn ngập hoang mang.Hàm Châu gật đầu cổ vũ cậu.Do đó, A Tuân đã gọi Sở Mạn một tiếng.Sở Mạn cực kỳ vui vẻ, nàng ta ngồi xổm xuống, đưa tay muốn ôm cậu: “A Tuân cho tứ tỷ ôm một cái được không?”A Tuân bổ nhào vào lòng tỷ tỷ ngay lập tức: “Không được!”Hàm Châu vỗ bả vai cậu, nàng nói với Sở Mạn: “A Tuân sợ người lạ, chúng ta mau vào đi thôi, đừng để cha đợi lâu.” Chào hỏi là phép lịch sự, còn ôm thì chính là thân mật thêm một tí, cậu nhóc chắc chắn không thích, vì thế Hàm Châu sẽ không miễn cưỡng cậu.Nàng giả vờ không nhìn thấy nỗi thất vọng trên mặt Sở Mạn, Hàm Châu gật đầu với Sở Hoằng xong, sau đó nắm tay A Tuân đi vào..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.