Bạn đang đọc PHIÊN NGOẠI NÀNG DÂU VƯƠNG PHỦ – Chương 17: Hắn Có Một Cách Cứu Người Nhưng Định Vương Có Nguyện Ý Hay Không1
Editor: HakuYenDân không thể cùng quan đấu, cho dù là nhà có tiền đi nữa, cũng sợ hãi đối phương trên đầu còn có mũ ô sa.
Cho nên khi Thẩm Trạch dẫn theo tám nha dịch lại đây, hai tên trấn thủ cửa trước và cửa sau, không để bất luận kẻ nào xuất nhập, láng giềng xem náo nhiệt đều thành thành thật thật, không có ai dám hướng vào bên trong.
Sáu tên đi vào bắt người, Trương thúc vừa phản kháng một chút, liền bị hai tên nha dịch cao lớn cường tráng trực tiếp ấn ở trên mặt đất, bịt miệng lại.
Trương Phúc sau lưng có thương tích, bị phục chế càng dễ dàng, chỉ còn lại Trương thẩm cùng Thu Lan nhìn nha dịch đến đã run rẩy như cầy sấy, bị người ta lấp kín miệng, áp giải đến tiền viện, một nhà bốn người quỳ gối cùng nhau.
“Tiểu thư, chuyện này là sao thế?” Mắt thấy hai nha dịch bắt Thu Lan đem đi, Xuân Liễu sốt ruột lo lắng hỏi.
Ngưng Châu gắt gao dựa vào trong lòng ngực tỷ tỷ, sợ hãi mà khóc, tiểu cô nương hai ngày nay hiểu chuyện hơn rất nhiều, biết tỷ tỷ cũng không chịu nổi, cố nén không có khóc lên thành tiếng.
Hàm Châu hơi hơi ngửa đầu, ánh nắng mặt trời tháng tám thực chói mắt, như thể nhắc nhở nàng đây không phải là ác mộng, nàng cần phải tỉnh táo lại.
Phát hiện muội muội trong lồng ngực nhẹ run, Hàm Châu dần dần có thêm dũng khí.
“Muội muội đừng sợ, tỷ tỷ đi phía trước nhìn xem, muội cứ về phòng đợi ta, lát nữa tỷ tỷ sẽ tới tìm muội.
” Hàm Châu giúp muội muội lau nước mắt, nhìn tiểu cô nương gật đầu trấn an, Hàm Châu cho nha hoàn của mình là Xuân Liễu lưu lại trong phòng với muội muội, nàng gọi Điền ma ma ở phòng bếp đến cùng nàng đi ra phía trước xem xét.
Trong sương phòng, Trình Ngọc từ cửa sổ đi về bên cạnh Định Vương, ánh mắt dừng ở trên ngực y, chân mày nhíu chặt.
Định Vương không sao cả cười cười, “Không có việc gì, dưỡng đã nhiều ngày, hồi phục đến không sai biệt lắm, lên đường không thành vấn đề.
“Trình Ngọc một chút cũng không tin, miệng vết thương của Định Vương còn chưa hoàn toàn khép lại, ngồi xe ngựa sẽ gây xuất huyết, cưỡi ngựa càng là muốn mệnh.
“Ta trước đi ra ngoài nhìn xem một chút.
” Chuyện tới nước này, sốt ruột cũng vô dụng, Trình Ngọc nói xong, duỗi tay đỡ lấy Định Vương.
Định Vương khó hiểu, “Đệ đỡ ta làm gì?”Trình Ngọc bình tĩnh nói: “Trước nên tìm nơi ẩn nấp.
” Tuy rằng hắn đi một chút sẽ về, nhưng hắn vẫn như cũ không thể yên tâm để lại Định Vương một mình ở đây, nếu có người bất ngờ xâm nhập, Định Vương ẩn nấp đi, cũng có thể kéo dài một đoạn thời gian, đồng thời thuận tiện cho Định Vương âm thầm ra tay.
Định Vương cũng muốn tích mệnh, nên phối hợp đứng lên, khập khiễng dịch đến phía sau cánh cửa hậu phòng, cầm trong tay chủy thủ dựa vào sát vách tường.
Dàn xếp ổn thỏa, Trình Ngọc bước nhanh ra khỏi phòng.
Giang gia thiếu chủ nhân, hạ nhân cũng không nhiều lắm, hai người Trình Ngọc ở tại hậu viện, trừ bỏ Trương thúc Trương Phúc đang ở tiền viện, những hạ nhân đều không có hảo cảm với họ, nhưng biết chuyện hai người ở hậu viện, đều là nữ quyến nhát gan, khiếp sợ Trình Ngọc ngày đó ra tay tàn nhẫn với Trương Phúc, nên tuyệt đối không dám lộ ra ngoài, Trình Ngọc biết điểm này, do vậy mới bình thản xuất hiện.
Trong phòng bếp có hai tiểu nha hoàn thô sử đang ở đấy, nhìn thấy hắn đi tới, như con thỏ cụp đuôi trốn mất.
Tại cửa thượng phòng, Xuân Liễu nắm tay Ngưng Châu bất an chờ tin tức, thấy Trình Ngọc đột nhiên hiện thân, Xuân Liễu theo bản năng liền kéo Ngưng Châu vào phòng.
Ngưng Châu lại tránh thoát khỏi tay nàng, khóc lóc hướng Trình Ngọc chạy qua.
“Công tử giỏi võ công, cầu ngài cứu tỷ tỷ của ta đi, quan phủ muốn bắt tỷ ấy.
.
“Tiểu nha đầu quỳ trên mặt đất, khóc đến tê tâm liệt phế.
“Đi vào phòng chờ, đừng cho bất luận kẻ nào bước ra khỏi hậu viện.
” Trình Ngọc vờ như không thấy Ngưng Châu, nhìn chằm chằm Xuân Liễu vừa đuổi tới nói.
Xuân Liễu vội vàng gật đầu, dịu dàng ôm Ngưng Châu đi trở về, đi đến trước cửa thượng phòng liền quay đầu, nhưng đã không còn thấy bóng dáng Trình Ngọc ở trong viện.
Đôi mắt Ngưng Châu trừng lớn, khiếp sợ một hồi, lại hưng phấn chỉ hướng nóc nhà.
Xuân Liễu ngẩng đầu, liền thấy Trình Ngọc giống như linh miêu, gập người di động trên nóc nhà, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Tiền viện.
Hàm Châu hướng Thẩm Trạch hành lễ xong, lại nhìn cả nhà Trương thúc quỳ gối nơi đó, tận lực bình tĩnh nói: “Đại nhân, không biết bốn người bọn họ đã phạm phải điều gì sai?” Cha đi rồi, nàng âm thầm khóc lóc thế nào cũng được, thế nhưng trước mặt trên dưới hạ nhân, nàng không thể để lộ ra nửa điểm khiếp sợ.
Thẩm Trạch thần sắc lạnh lùng, hiên ngang lẫm liệt, không dám ngắm nhìn nàng quá lâu, chỉ chỉ vào tên gác cổng của Giang gia đang quỳ ở phía trước nói: “Hôm qua bản quan thu được mật báo, biết rằng bốn điêu nô này lợi dụng địa vị uy tín ở Giang gia, tranh thủ lúc huấn đạo vừa qua đời bức bách Giang cô nương gả thấp cho Trương Phúc, có việc này hay không?”Hàm Châu nhíu mày, khó tin chất vấn tên gác cổng, “Ngươi vì sao lại vu oan cho cả nhà Trương thúc?”Tên gác cổng được Thẩm Trạch mua chuộc, diễn kịch cũng rất ra dáng ra hình, ngửa đầu khuyên nhủ: “Tiểu thư đừng sợ, tri huyện đại nhân nhìn rõ mọi việc, biết tiểu thư bị người ta khi dễ chắc chắn sẽ thay tiểu thư làm chủ, tiểu thư có gì oan khuất cứ nói ra hết đi, không cần lo lắng bọn Trương thúc trả thù!”Một nhà Trương thúc nghe vậy, đều lắc đầu kêu oan, đáng tiếc miệng đã bị bịt kín, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, trong chốc lát hận không thể dùng đôi mắt hình viên đạn giết chết tên gác cổng kia, rồi lại rưng rưng nhìn về phía Hàm Châu, cầu nàng làm chứng.
Hàm Châu từ nhỏ đã được Trương thúc Trương thẩm chăm sóc, đương nhiên tín nhiệm bọn họ, huống hồ hôn sự giữa nàng và Trương Phúc là do phụ thân trước khi lâm chung chính miệng nói với nàng.
.
“Đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, gia phụ trước khi lâm chung đã chính miệng đem ta hứa gả cho Trương Phúc, tiểu nữ cũng là cam tâm tình nguyện cùng y thành thân, tuyệt đối không có ai ép buộc, thỉnh đại nhân đừng nghe lời nói xằng bậy của người này, xin hãy thả cả nhà Trương thúc ra.
” Hàm Châu hướng Thẩm Trạch quỳ xuống, cúi đầu cầu xin.
Thẩm Trạch một phen đỡ nàng lên, tranh thủ ngắm nhìn nàng, rồi dùng giọng nói ôn nhu khuyên bảo: “Hay là Giang cô nương bị bọn họ nắm được nhược điểm? Nếu là như thế, Giang cô nương cứ tín nhiệm bản quan, cuộc đời bản quan hận nhất là ức hiếp kẻ yếu thế, chỉ cần Giang cô nương nói ra tình hình thực tế, bản quan tất sẽ vì tỷ muội các cô làm chủ, bảo vệ an toàn của cô nương.
“Nghe ra hắn là có ý tốt, Hàm Châu trong lòng cảm kích, lại lần nữa làm sáng tỏ: “Một nhà Trương thúc xác thật không có.
.
“”Đại nhân!”Một tên nha dịch đột nhiên chạy tới, đánh gãy lời nói của Hàm Châu, đem theo một bao đồ vật đưa cho Thẩm Trạch, “Đại nhân, đây là đồ lục soát được trong phòng Trương Đức, giấu ở dưới gạch, tiểu nhân hoài nghi là độc dược, cả gan suy đoán cái chết của Giang lão gia có điểm khả nghi!”Trương Đức là tên của Trương thúc.
Hàm Châu đột nhiên ngẩng đầu, như bị sét đánh.