Bạn đang đọc Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện FULL – Chương 49
Lúc này Phong Thiệu đã thu kiếm.
Bởi vì trong kịch bản Thanh Thành tôn giả cũng liều mạng muốn dùng kiếm ý của kiếm pháp Côn Luân để giết chết cương thi này, nhưng trước đó gã đã trải qua rất nhiều cuộc chiến hao tốn thể lực còn bị thương, lại thêm con cương thi này nhìn qua thì như một bãi thịt nát nhưng lực phòng thủ lại rất cao.
Tuy rằng thế công của Kiếm tu rất mạnh nhưng lại hao tốn linh lực, huống chi còn chẳng thương tổn được con cương thi ngàn năm này – Giống như hiện giờ, nó nâng cánh tay bị Phong Bạch cắn đứt lìa, sau đó có vô số xương trắng và thịt nát từ đám thi thể bay đến, chẳng bao lâu đã mọc lại một cánh tay khác.
Miệng Phong Bạch bị máu độc của đối phương đốt đến nhe răng trợi mắt lúc này mới phản ứng lại đứng.
Đôi mắt vàng kim của nó trong phút chốc tràn đầy sát khí.
Nó dùng móng vuốt cào cương thi nhưng cả người cương thi đều là thi độc, Bạch Hổ làm như vậy chính là tự mình chịu thiệt, cả người nó bị tổn thương một mảng lớn.
Phong Thiệu nhanh chóng quát nó ngừng lại sau đó kháp ra một ma quyết, một vệt sương mù Phệ Hồn mảnh dài nhanh chóng quấn lên thi sống.
Y truyền âm nói: Bên này đã có ta, con mau đi vào trung tâm trận văn đào thi tâm đang được giấu trong đó ra rồi mau chóng hủy diệt.
Trong phim điện ảnh, Thanh Thành tôn giả và Nhai Xế đánh con cương thi này mãi không chết một hồi lâu, tới thận khi bị thương nặng mới phát hiện ra điều then chốt này.
Bởi vậy Phong Thiệu sẽ không tốn công vô ích, y bảo Phong Bạch thẳng tay tiêu hủy thứ này.
Cương thi không còn tâm thi không chỉ giảm thực lực đi đáng kể, quan trọng hơn là không thể lợi dụng thi thể trong bãi tha ma này để tái sinh thân thể nữa.
Phong Bạch hiểu ý liền nhảy xuống khỏi người cương thi sau đó chạy thẳng vào trung tâm của trận văn.
Dù sao con cương thi này cũng đã ngàn năm tuổi lại được Thất Tinh Linh Nhĩ dưới bãi tha ma tẩm bổ, cho nên nó vẫn còn sót lại một ít linh trí.
Khi nhìn thấy tình huống này, vốn động tác định bước đi của nó còn đang dại ra lại lập tức cử động tiếp, nhưng Phong Thiệu sao có thể cho nó cơ hội làm điều đó.
Đầu ngón tay của y ngưng tụ ra sương mù Phệ Hồn do tử khí từ bốn phương tám hướng nơi đây tạo thành, so với Kiếm tu công cao nhưng hao tốn linh khí, y dùng cách này tấn công tuy không thể bằng kiếm khí mãnh liệt nhưng lại có thể coi là tận dụng tài nguyên tại chỗ, tử khí cuồn cuộn không ngừng nên không bao giờ lo bị kiệt sức mà chết.
Sương mù Phệ Hồn nhìn qua thì giống như một đám sương mù bình thường nhưng thứ bao phủ quanh thân lại là một tầng oán khí bị ngưng luyện đỏ như máu, đưa mắt nhìn ra xa giống như một đám hồng trùng đang bay lượn quấn quanh cắn nuốt cương thi.
Tuy cương thi là thi nhưng quanh năm làm bạn với Thất Tinh Linh Nhĩ giúp quỷ khí của nó được tinh lọc hơn một nửa, cho nên hiện giờ là nửa quỷ nửa không bởi vậy sát thương gây ra từ sương mù Phệ Hồn của Phong Thiệu rất hữu hiệu với no.
Cương thi vùng vẫy trong sương mù bất tận trở nên phẫn nộ, thi độc của nó không phát tán được trên người của kẻ thù vì vậy nó liền rống lên một tiếng khàn khàn quái dị như đang kêu gọi thứ gì đó.
Trong thoáng chốc, khí tức hung lệ hủy diệt như ở dưới Âm Phủ thổi tan âm phong rồi tập trung tại một nơi trong bãi tha ma.
Da đầu Phong Thiệu căng lên nhưng Phong Bạch vẫn đang ở trong trung tâm của trận văn, cái hầm kia còn chưa đủ sâu, nó chưa chạm tới thi tâm.
Ngay lúc Phong Thiệu vội vàng vận ma khí khởi động Ma Giáp, ngàn vạn tàn thi bạch cốt vẫn còn lẫn thịt nát ùn ùn kéo đến.
Bản thân những thứ đã hấp thụ âm khí suốt ngàn năm này chính là một loại sát thương, Ma quyết của y lại quá chậm, không thể đối kháng được nhiều như vậy trong một lần.
Y không chút do dự rút kiếm Xích Viêm, một ngọn lửa mạnh mẽ như du long nhanh chóng quét về phía đám tàn chi bạch cốt.
Những thứ tàn chi thịt nát hỗn hợp với âm khí hắc sắc này không kịp phát ra bất cứ tiếng vang nào đã bị kiếm quang đánh tới đập nát.
Những thứ này không chịu nổi một kích nhưng lại kéo tới không ngừng, càng ngày càng nhiều.
Phong Thiệu dùng kiếm đánh ra một chiêu thức quần công [Côn Luân · Tầng Lan], uy lực mạnh mẽ lan ra diện rộng nhưng linh lực tiêu hao vô cùng lớn, nếu vẫn cứ thế này thì y không thể chống đỡ được bao lâu nữa, không thể cứ hao tổn như vậy!
Phong Thiệu cắn răng ứng phó đám thịt nát này hết đợt này đến đợt khác, kiếm ý của y như rồng chém về phía trước.
Mặc dù có ma giáp hộ thân nhưng y vẫn bị một vài đám thịt vụn làm bị thương, chỉ đành cố nén đau đớn nhất thời để giữ chân cương thi.
Mà trong đám bạch cốt, một đám Huyết Nhãn đang lặng lẽ hình thành giống như tỉnh dậy dưới sự kêu gọi của Cương Thi, xao động không ngừng.
Vô số bạch cốt tàn chi bơi tới từ bốn phương tám hướng vừa tấn công Phong Thiệu, phần nhiều hơn là bay về phía đám Huyết Nhãn này.
Hai mắt Phong Bạch đang liều mạng đào bới trong trung tâm trận văn cũng hiện lên hung quang và vài phần nống nóng, nhưng nó biết mình không thể tiến lên càng không thể để thất bại trong gang tấc, chân trước càng nhanh chóng đào bới.
Đám Quỷ Sát bốn phía cũng bị khí thế hung ác của Bạch Hổ chấn nhiếp, những thứ vừa được nó nôn ra lúc nãy lại bị hút sạch trở lại
Uy lực của [ Côn Luân · Phá Viêm ] không đủ, Phong Thiệu hiểu rõ điều ấy.
Càng tới gần cương thi y lại càng cảm nhận được đối phương máu trâu thủ dày, hai kiếm của y chém xuống căn bản không thể thương tổn được đến nó.
Ngược lại xung quanh cương thi đều là thi độc, càng đến gần nó sắc thân của y càng bị thiêu đốt, trên người đã có mấy chỗ bị cháy đen, có thể tưởng tượng được lúc nãy Phong Bạch cắn mấy miếng trên người cương thi thì đau đớn đến mức nào!
Dùng kiếm tấn công thì quá hao tổn, dùng Ma công thì không có Ma Sát hỗ trợ, ngay cả Ma thể đáng nhắc tới cũng…
Nếu có thể Ma Đạo hợp nhất… Tâm tư của Phong Thiệu không ngừng xoay chuyển.
Y nghĩ tới lần thử trước đó trên đài đấu pháp mấy tháng trước, khi ấy y lợi dụng Ma khí để điều khiển kiếm Xích Viêm.
Ma Đạo hợp nhất, sao có thể……
Không thể, có thể, cho dù có là không thể cũng phải biến thành có thể!
Một đạo linh quang lóe lên giống như thiểm điện làm cho tâm tư của Phong Thiệu cũng động đậy.
Y ngâm chú Luyện Ma vô cùng tối nghĩa, năm ngón tay cử động linh hoạt như mây trôi nước chảy vận lên ma khí hồng sắc, tay phải của y vận kiếm, nâng cổ tay đánh ra một chiêu [ Côn Luân · Hóa Hỏa ].
Y dùng kiếm ý để Luyện Ma…… Phong Thiệu chỉ cảm thấy trước ngực đột nhiên bắt ra vô số ánh sáng chói mắt như ánh kiếm.
Kiếm quang này bạo liệt vô cùng, dần dần mang theo một tia quỷ dị, hình thành trong tay phải của y.
Ma khí nhanh chóng quấn xung quanh thân kiếm, Xích Viêm kêu ong ong sau đó hóa thành Thất Luyện hỏa hồng, bắn ra điện!
Phong Bạch dùng vuốt đào không ngừng dưới hố thi, rốt cuộc cũng chạm được đến tà vật có âm khí đại thịnh, móng vuốt vừa hạ xuống đã cắt đôi miếng thịt không được sạch sẽ kia.
Cương thi gầm lên một tiếng, ngay lập tức muốn khống chế đám bạch cốt tàn chi đánh về phía Bạch hổ nhưng nó lại bị hỏa long sinh ra từ kiếm quang bao vây đến không thể nhúc nhích.
Nếu như chỉ là không thể nhúc nhích thì nó vẫn có thể khống chế được những thứ kia, nhưng càng kinh dị hơn là con hỏa long này còn kèm thêm một tia ma khí vô khổng bất nhập, mượn thế lửa đang thiêu đốt để đến gần cơ thể nó.
(Vô khổng bất nhập: lợi dụng mọi thời cơ để làm việc xấu)
Ma khí chạy toán loạn trong cơ thể khiến cho linh trí của cương thi bị quấy nhiễu, làm cho nó trở nên điên cuồng, nếu ma khí cường thịnh hơn sẽ khiến nó bị khống chế hoàn toàn!
Nhìn cương thi đang ôm đầu kêu thảm thiết, vùng vẫy điên cuồng trong kiếm quang Hóa Hỏa, dường như tự nó đang làm tổn thương chính nó giúp Phong Thiệu nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng sau đó y phát hiện mọi chuyện không đơn giản như vậy, cương thi mất khống chế kéo theo hơn nửa đám Huyết Nhãn cũng mất khống chế theo.
Huyết Nhãn tựa như những chiếc đèn lồng đang tỏa ra ánh đỏ hung ác, tàn chi bạch cốt xung quanh nó dâng lên tạo thành những đợt sóng to khiến cho sát khí ùn ùn kéo tới.
Sau đó đám Huyết Nhãn bỗng hóa thành những cái miệng rộng có lực hút kinh người.
Kiếm thế của Phong Thiệu chính là thứ đang giam giữ cương thi, nếu bây giờ y rút những kiếm thế này lại thì sẽ không thể một kích giết chết cương thi được nữa, cũng để cho nó tìm được đường sống.
Mắt thấy những cái miệng rộng sắp cắn tới đây, trong lúc y không cam tâm chuẩn bị thu kiếm để đối phó lại chúng thì đã nghe được tiếng hổ gầm vang trời quen thuộc, là thi tâm đã bị Bạch Hổ xé nát!
Cùng lúc đó cương thi ngàn năm cũng gầm lên một tiếng thảm thiết, nó sắp phát cuồng !
Lần phát cuồng này của nó có lẽ là hồi quang phản chiếu, nhưng hiện giờ Phong Thiệu muốn thu kiếm ý về cũng đã không thể thu lại được nữa.
Vốn kiếm quang hợp nhất với ma khí, cương thi phát cuồng muốn đối kháng với ma khí trong thân thể khí cho kiếm quang không thể dứt ra được, không ngừng sinh sôi.
Sắc mặt Phong Thiệu trắng bệch, uy lực của Huyết Nhãn càng ngày càng mạnh mẽ, máu thịt trên người y dường như sắp tách ra đến nơi.
Trong chớp mắt điện quang hỏa thạch, thân hình của Bạch Hổ mạnh mẽ lao đến phóng thẳng về phía Huyết Nhãn, răng năng sắc nhọn của nó cắn chặt vào bãi thịt nát đang dung hợp với miệng máu.
Huyết Nhãn bị thương khiến cho hồng quang càng sẫm hơn, lực hút từ miệng của nó cũng tăng mạnh, hận không thể lập tức nuốt Bạch Hổ vào bụng.
Phong Thiệu đã tự mình cảm nhận được uy lực của Huyết Nhãn, lúc này cũng vội vàng không thôi.
Ma quyết của y không dừng lại, tiếp tục ra sát chiêu.
Y không ngừng truyền Ma khí vào trong kiếm, giết đến đỏ mắt mới đánh được con cương thi kia đến máu thịt lẫn lộn, chỉ còn sót lại xương trắng !
Màu lông tuyết trắng của Phong Bạch lúc này đã biến thành màu xám đen lẫn sắc đỏ, máu chảy ào ạt, sắc thân đại thương, chỉ có đôi mắt màu vàng của nó vẫn lộ ra hung quang sắc bén tựa như có thể xuyên thủng Huyết Nhãn tham lam độc ác kia.
Nó cảm nhận được sức hút khủng khiếp của Huyết Nhãn nhưng không định dùng móng vuốt đâm vào để ngăn cản, trái lại muốn nghênh đón khó khăn.
Bạch Hổ cảm thấy dường như có một thứ sức mạnh nào đó đang vang vọng bên trong thân thể của nó!
Giọng nói uy nghiêm đạo mạo lại vang lên trong đầu– Thần uy như ngục, Thần ân như hải !
Phong Bạch ghét giọng nói này nhưng lại không thể không thừa nhận, giọng nói này dường như đã kích phát sức mạnh nào đó đang ẩn sâu bên trong thân thể nó.
Thứ đó thuộc về bản thân Phong Bạch, chí dương chí cương vô cùng mạnh mẽ, có thể tiêu diệt tất cả các loại tà ma quỷ mị.
Có sức mạnh này, tất cả những kẻ mưu đồ muốn tổn thương thúc thúc của nó đều phải chết!
Phong Thiệu khó khăn lắm mới giải quyết được cương thi ngàn năm, khi xoay người liền nhìn thấy Phong Bạch chỉ còn có nửa người ở bên ngoài Huyết Nhãn.
Hai mắt y hóa thành màu đỏ đậm, cái thứ họi là Huyết Nhãn kia có gan hút Tiểu Bạch, vậy thì nhất định y phải nhai sạch đám thịt nát của nó! Nghiền xương nó thành tro !
Ý nghĩ này tràn ngập trong đầu óc của y, chưa bao giờ y kháp pháp quyết nhanh đến thế, cũng chưa bao giờ kiếm ý bạo liệt lại choáng ngợp trong tâm cảnh của y đến vậy, sự phẫn nộ châm lên ngọn lửa này, thiên cảnh nhị trọng thiên cũng hiện ra một cách hoàn mỹ.
Một chiêu [ Côn Luân · Phá Viêm ] giống kình nỏ rời cung bắn thẳng ra ngoài, ánh sáng chói mắt của Hỏa Long chém thẳng vào chỗ hiểm của Huyết Nhãn.
Khi kiếm quang Hỏa Long chém vào Huyết Nhãn, Viêm Hỏa còn chưa kịp cháy lên xung quanh nó đã thấy Phong Bạch đang chôn nửa người trong Huyết Nhãn đang há to cái miệng như chậu máu.
Nếu như Phong Thiệu nhìn thấy cảnh này sẽ phát hiện không phải Huyết Nhãn đang hút Bạch Hổ mà là Bạch Hổ đang hút Huyết Nhãn.
Phong Bạch giống như dã thú bị chọc giận, sức mạnh dời non lấp biển đang trào lên mãnh liệt trong cơ thể nó, kim quang trải khắn toàn thân, lợi hại đến cực điểm.
Trước mặt sức mạnh kinh khủng bậc này, Huyết Nhãn trở nên yếu ớt hơn nhiều, những thứ cấp thấp lại càng không phải là đối thủ của nó, không thứ gì có thể ngăn cản được linh lực mạnh mẽ của nó lúc này.
Huyết Nhãn giãy dụa yếu ớt , cuối cùng cũng bị kim quang sắc bén chém đứt rồi bị Phong Bạch cắn nuốt, máu tươi chảy ra như suối, sương trắng hóa thành tro tàn!
Một màn này hoàn toàn rơi vào trong mắt của Phong Thiệu, đông cứng, đột ngột, thay nhau luân chuyển.
Huyết Nhãn này có thực lực không thua gì cương thi ngàn năm, ít nhất cũng cỡ hậu kỳ Kim Đan!
Phong Thiệu bỗng nhiên nhớ lại.
Trong nặc cảnh Liên Hoa một năm trước, không phải Đinh đạo nhân kia không kịp tự bạo Kim Đan mà là uy lực của nó đã bị Phong Bạch nhận hết toàn bộ, giống như tình cảnh trước mắt này.
“Thúc thúc.” Sau khi Phong Bạch cắn nuốt hoàn toàn Huyết Nhãn, giống như vừa ăn một thứ gì đó cực kì bổ dưỡng.
Khi nó còn đang ở trong hình thú, miệng vết thương trên da lông cũng tự động khép lại, nhưng khi nó hóa thành người lại không được như vậy, miệng vết thương chỉ nhỏ lại thôi.
Phong Thiệu một lúc sau mới phản ứng lại được, tuy rằng trong mắt y vẫn còn khiếp sợ nhưng trên mặt đã nhanh chóng che dấu được: “Con không sao chứ?”
Phong Bạch lắc đầu, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Phong Thiệu.
Một thân pháp bào thượng phẩm tiêu sái ban đầu của y lúc này đã rách mướp, khuôn mặt trắng nõn cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, càng đừng nhắc tới những chỗ bị thương vừa hồng vừa đen do bị thi độc làm bỏng
Cậu nhẹ nhàng tới gần miệng vết thương của y, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cậu thầm hận bản thân vì chưa thể nắm giữ được sức mạnh kia hoàn toàn, vẫn vô cùng bị động… Nếu cậu có thể chủ động sử dụng được sức mạnh đó, sao có thể để thúc thúc chịu khổ như vậy.
Phong Bạch đang lo lắng khẩn trương cũng được Phong Thiệu nhìn thấy toàn bộ, giống như một dòng nước ấm áp chảy vào trong tim y.
Y xoa đầu Phong Bạch, miệng chỉ cười: “Bị thương da thịt thôi mà.
Nhìn dáng vẻ đau khổ này của con giống như ta sắp chết vì mấy vết thương ấy không bằng”
“Không cho người chết ! Con không cho phép người chết.” Phong Bạch đột nhiên ngẩng đầu, nét mặt trở nên lạnh lẽo nhưng đôi mắt lại nóng rực.
Cậu nắm lấy tay Phong Thiệu, nói: “Con sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Người chờ con, con sẽ bảo vệ người!”
Nghe những lời nói khẳng định này khiến Phong Thiệu mỉm cười.
Y gật đầu nhưng trong lòng lại buồn bã.
Cậu đã rất mạnh, sức mạnh bùng nổ trong chớp mắt kia khiến cho y phòng bị và chống lại theo bản năng.
Cũng may Phong Bạch chỉ là một con hổ, nếu nó không phải là một con hổ…… Sức mạnh bá đạo khí thế kia, còn có uy áp màu vàng kim khiến cho y cảm thấy quen thuộc.
Tất cả những điều này gợi cho Phong Thiệu nghĩ đến một người không nên xuất hiện ở nơi này.
Nhưng nghĩ đến đây y không khỏi buồn cười lắc đầu, sao có thể.
Trong kịch bản cũng không có tình tiết như vậy.
Làm gì mà… xui xẻo dữ vậy.
Lão tặc thiên không đến mức muốn y chết lần thứ ba chứ ?