Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 8: Người bạn mới


Đọc truyện Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài – Chương 8: Người bạn mới

Nằm trên chiếc giường ở kí túc xá, Vân Thiên Nhược lấy điện thoại gọi cho Trương Băng Khanh là bản thân đã đi thành phố C, kết quả cô bị chửi một cách không thương tiếc. Bị trách móc suốt 1 giờ đồng hồ liền, Trương Băng Khanh không mệt nhưng lỗ tai của Vân Thiên Nhược đã lồng bồng rồi. Đang mệt mỏi, Vân Thiên Nhược không còn để ý nữa, cứ vậy mà ngủ lúc nào không hay.

Trương Băng Khanh ở đầu dây bên kia vì hành động Vân Thiên Nhược mà nổi cáu. Ban đầu là đi thành phố C không nói tiếng nào, rồi lúc nói chuyện với cô lại ngủ mất. Cô mơ hồ nghe được hơi thở bình ổn của Vân Thiên Nhược truyền qua điện thoại. Tức giận, Trương Băng Khanh đánh điện thoại gọi Âu Dương Thần đi đâu đó cho khuây khoả. Nếu không, cô sẽ bị Vân Thiên Nhược không tình người đó làm cho điên mất thôi.

Vân Thiên Nhược vào buổi tối tỉnh dậy, thoải mái vô cùng, đã đem những chuyện hôm nay tất cả đều ném sang một bên. Cũng không gọi để xin lỗi Trương Băng Khanh, cô còn không hiểu Trương Băng Khanh Sao. Tức giận chuyện gì thì sẽ tìm cô hoặc Âu Dương Thần. Hiện tại chắc là đã cùng Âu Dương Thần ra ngoài rồi đi, cũng chẳng còn bận tâm đến chuyện Vân Thiên Nhược cô đã làm đâu. Cô đúng là nghĩ khác không thông, người ngoài nhìn vào liền biết Âu Dương Thần là như thế nào với Trương Băng Khanh, chỉ có Trương Băng Khanh là ngốc không nhận ra, sau này chắc chắn sẽ hối hận. Hai người họ như hình với bóng, Trương Băng Khanh vẫn là chưa có nhìn thấu lòng mình. Sáng suốt nhất vẫn là người ngoài cuộc.

Thấm thoát đã một tuần, Vân Thiên Nhược đang đứng trước cổng trường để chờ Lục Minh Minh. Vân Thiên Nhược quen biết Lục Minh Minh khi học tiếng Thái ở trung tâm ngoại ngữ. Lục Minh Minh đã 27 tuổi, tự mở một công ty thiết kế thời trang ở đây, vì phải tiếp xúc nhiều với công ty nước ngoài nên cô phải học tiếng. Vân Thiên Nhược được biết Lục Minh Minh đặc biệt thích Thái Lan nên chọn học tiếng Thái. Có cùng sở thích nên nhanh chóng chơi rất thân với nhau, còn thường xuyên nói tiếng Thái với nhau.

Trưa nay, Lục Minh Minh có hẹn đi ăn trưa nói chuyện nhưng kì lạ, Vân Thiên Nhược nhìn đồng hồ, đã trễ 15″ rồi. Lục Minh Minh trước giờ luôn rất đúng hẹn. Thật ra, Vân Thiên Nhược có thể tự mình gọi taxi đi nhưng Lục Minh Minh nhất quyết đến đón cô” Mai chị đến đón em, quán ăn đó cũng gần chỗ em mà, quyết định vậy đi ” rồi cúp máy.

Xe thể thao Bugatti Veyron dừng trước cổng trường, người đàn ông từ trong xe bước ra thu hút sự chú ý của tất cả sinh viên, Vân Thiên Nhược có chút sốt ruột nên không để ý.


Đột nhiên một giọng nam trầm ổn vang lên bên tai Vân Thiên Nhược.

” Xin hỏi, cô có phải là Vân tiểu thư, Vân Thiên Nhược? “.

Vân Thiên Nhược quay mặt nhìn sang, vừa nhìn rõ dung nhan của người nọ cô có cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời không nhớ ra. Vẻ mặt hồ nghi, gật nhẹ đầu.

” Anh tìm tôi? “

” Tôi là bạn của Trương Băng Khanh, chúng ta đã từng gặp qua! “.

” Anh Lục, thật xin lỗi, thất lễ rồi, ánh đèn trong phòng mờ ảo nên tôi không nhìn rõ anh! “

” Ban đầu tôi cũng không chắc chắn là cô, chỉ là thử vận may thôi! “.

Lục Tử Kiện lúc nói chuyện khóe môi hơi cười, gương mặt cũng vì vậy mà có vẻ hiền hòa hơn. Vân Thiên Nhược có cái nhìn khác về anh, không còn bộ mặt âm trầm, thờ ơ như lần trước. Cô cảm thấy rất dễ gần, cười đùa nói:

” Vận may của anh không tệ nha, nếu anh hỏi lầm người sẽ rất mất mặt rồi”


” Đúng vậy, tôi rất coi trọng mặt mũi. Cô không thắc mắc tại sao tôi tìm cô?”

” Đương nhiên có rồi! “. Vân Thiên Nhược thế mà lại quên mất vấn đề mẫu chốt.

” Chị tôi có cuộc họp gấp nên nhờ tôi tới đón cô “

” Anh là em trai của chị Minh Minh?”

Lục Tử Kiện không nói gì chỉ gật nhẹ đầu.

” Vậy làm phiền anh rồi, nếu vậy hôm khác tôi gặp chị ấy vậy. Anh có tiện không nếu cùng với tôi ăn bữa cơm? “

Sáng giờ bận rộn Vân Thiên Nhược còn chưa ăn sáng giờ bụng cô đã cồn cào lên án.


” Rất vinh hạnh!”. Cách nói chuyện hòa đồng của Vân Thiên Nhược khiến Lục Tử Kiện thật cao hứng, Lục Tử Kiện không nghĩ bản thân đối với cô gái gần như là xa lạ này lại có muốn tiếp cận.

” Đi thôi!”. Vân Thiên Nhược cư xử như là người bạn đã biết lâu vậy.

PS: Cảm ơn mọi người đã đọc!

Chắc chắn còn rất nhiều thiếu sót. Nếu có thể mình mong các bạn dành chút thời gian để bình luận xem các bạn suy nghĩ như thế nào, để mình có động lực đăng tiếp.

Mình có thể khẳng định rằng mình sẽ không dừng việc đăng truyện, nên khi thấy hôm nay mình không có đăng thì đừng bỏ đọc nha! Tại đôi khi mình có việc bận á!!!  ^_^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.