Đọc truyện Phía Trên Môi Nàng – Chương 143: Hãy Nói Cho Tôi Biết Nếu Em Muốn Tôi Dừng Lại
Vưu Nhiên chưa bao giờ biết, đại nhân của mình thế nhưng có thể yêu……!yêu nàng như vậy!
Bởi vì Mục Phỉ luôn là lấy trầm mặc đối xử với vạn hiến, lần này thế nhưng phá lệ mà, sảng khoái cao giọng ( thét chói tai) gào rống như vậy, nói “Đời đời kiếp kiếp đều là em” hứa hẹn kiên định như vậy.
Vưu Nhiên bị thanh âm kịch liệt của Mục Phỉ kinh sợ tới rồi, nàng căn bản không nghe được câu phía sau của Mục Phỉ đại nhân, lòng tràn đầy vui mừng nắm cánh tay Mục Phỉ càng chặt, nàng thập phần kích động, âm điệu thậm chí cũng đang run.
“Đại nhân……!Em, em không nghĩ tới ngài yêu em……!như vậy……!Ô ô ô……”
Phải biết rằng, Vưu Nhiên tuy rằng tuổi tác còn nhỏ, nhưng sức lực của nàng từ nhỏ đã lớn, rốt cuộc Vưu Nhiên kế thừa huyết thống hoàn mỹ của Hắc Nữ Vu cùng hoàng gia, đem hai loại hình thái hoàn mỹ vốn không nên tương dung mà dung hợp ở bên nhau.
Tiểu chó săn Vưu Nhiên của cô chính là tiểu công chúa có thần lực quái vật, Mục Phỉ bị tay đối phương nắm giữa lúc biểu tình đều thành thống khổ vặn vẹo.
Mục Phỉ lập tức ngẩng đầu, con ngươi như là phẫn uất trừng về phía tiểu gia hỏa không biết nặng nhẹ này.
Chính là, Mục Phỉ bị Vưu Nhiên trên mặt tràn đầy nùng liệt vui sướng cảm nhiễm tới rồi, cô vốn định răn dạy đối phương nhanh đem cánh tay chết lặng của cô buông ra.
Nhưng cô lại không nở để Vưu Nhiên biết chân tướng chuyện mình cao giọng đáp lại nàng, vì thế cô đành phải cố nén trụ từng trận tê mỏi, cười trừ gật đầu với Vưu Nhiên.
Tiểu chó săn của cô chính là như vậy một sự tồn tại phi thường thần kỳ……!Thần kỳ, không có biện pháp, ai kêu đối phương là tình cảm chân thành nhất của chính mình chi.
“Cho nên, về sau không được lại hỏi những vấn đề không có dinh dưỡng đó, biết không?” Một cái tay khác của Mục Phỉ nắm cằm Vưu Nhiên, cố ý dùng sức nhéo nhéo.
Vưu Nhiên có điểm vui cực mà khóc, trong ánh mắt mới vừa tỉnh ngủ lập tức mờ mịt sương mù.
Nàng thật sự không nghe được Mục Phỉ đối chính mình thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ như vậy.
Mục Phỉ thừa dịp đối phương trước khi khóc ra tới, lập tức đem đối phương ôm vào trong ngực, hôn hôn cái trán Vưu Nhiên.
“Tôi chưa bao giờ biết em thích khóc lại sẽ dễ dàng khóc như vậy.” Mục Phỉ mang theo ý cười trêu chọc.
Vưu Nhiên dựa vào trong lòng ngực Mục Phỉ, nàng hít hít cái mũi, nàng cũng không phải thích khóc, mà là chỉ là với Mục Phỉ.
Chỉ với lời nói của Mục Phỉ đại nhân tin tưởng, tin tưởng không nghi ngờ.
“Bởi vì em yêu chị.”
Vưu Nhiên rất nhỏ tiếng mà ở ngực Mục Phỉ truyền đạt ý nghĩ của mình, nàng nói rất nhỏ nhược, như là khí âm.
Tay Mục Phỉ vốn là vỗ phía sau Vưu Nhiên lưng dừng động tác, cô sửng sốt một lát, sau đó lập tức đem Vưu Nhiên trong lòng ngực hơi chút kéo ra một chút, con ngươi Kim Hạt Sắc thẳng tắp mà nhìn chăm chú hai mắt Vưu Nhiên.
“Em nói cái gì?” Ngữ khí cô kinh ngạc ít khi có.
“Em……”
“Em đem câu vừa mới nói kia lặp lại lần nữa.” Mục Phỉ kéo chặt bả vai Vưu Nhiên, yêu cầu đối phương nói lại lần nữa.
Vưu Nhiên nhìn Mục Phỉ, vài giây sau, thanh âm vô cùng kiên định nói ra, đương nhiên cũng hỗn loạn vì vốn đang khẩn trương.
“Bởi vì em yêu chị, ngài vĩnh viễn là ánh sáng của em, kỳ thật từ rất lâu lúc trước mỗi ngày dưới đáy lòng của em yên lặng mà nói với ngài em yêu ngào rất yêu ngài , bởi vì băn khoăn quá nhiều, cho nên luôn là không dám hy vọng xa vời chuyện gì, càng không dám ở thời điểm nhìn đôi mắt ngài nói ra……”
Vưu Nhiên thẳng lải nhải, không nghĩ tới người bên cạnh nghe đến mấy cái này là kích động cỡ nào, tuy rằng Vưu Nhiên cũng từng hướng cô tỏ tình qua, chẳng qua lần này đột nhiên nghe được, khiến trong lòng Mục Phỉ đặc biệt phấn chấn, cảm xúc càng sâu.
Phỏng chừng là, Mục Phỉ cô cũng sớm đã hãm sâu trong đó.
Cho nên, sau khi cô nghe được mới có thể kích động như thế, thậm chí Vưu Nhiên của cô thời điểm còn đang nói chuyện liền nháy mắt cô ôm mặt đối phương, sau đó dựa thế hôn lên, thời điểm Vưu Nhiên còn đang nói chuyện.
Cô không nghĩ tới tiểu chó săn của cô đã qua lâu như vậy, vẫn là giống như trước yêu thích lải nhải, mở miệng nói liền có thể nói không ngừng.
“Ngô……”
Vưu Nhiên bị Mục Phỉ đột nhiên buông xuống cái hôn phong bế môi, kinh ngạc rất nhiều, chỉ có thể tiếp thu cái hôn bất ngờ này.
Các nàng càng hôn càng kịch liệt, huống chi giờ phút này nơi các nàng ở vẫn cứ là trên giường tràn ngập phong tình kia.
Mục Phỉ một bên hôn người yêu nhỏ của mình, một bên yêu thương mà một lần lại một lần mà vỗ về tóc bạc mượt mà óng ánh của Vưu Nhiên, cô tức khắc cúi người làm, chậm rãi đè ở giữa thân đối phương.
Thực hiển nhiên, lần tỏ tình này, không chỉ là mang theo một cái hôn đơn giản như vậy, càng là liệu nổi lên một mảnh dục vọng.
Rốt cuộc, phảng phất là qua thật nhiều thế kỷ lâu như vậy, môi các nàng mới tách ra.
“Đại nhân……”
Vưu Nhiên vựng đỏ mặt, có chút khó có thể tin mà nhìn người yêu phía trên, nàng có chút khẩn trương có chút thấp thỏm mà kêu ái xưng với đối phương một tiếng.
Nàng thậm chí có chút không hiểu, Mục Phỉ vì cái gì sẽ đột nhiên nhiệt liệt mà hôn nàng như thế.
Phải biết rằng, số lần đại nhân chủ động hôn mình cũng không phải rất nhiều.
Đôi mắt Kim Hạt Sắc của Mục Phỉ tràn đầy bộ dáng tiểu chó săn của cô, chính cô cũng không nghĩ tới, tâm yên lặng nhiều năm như vậy, có thể bởi vì như vậy một vật nhỏ bốc cháy lên liệt hỏa hừng hực.
Cô không nghĩ tới, người cô cả đời này yêu nhất cũng là muốn làm bạn cả đời, sẽ là như Vưu Nhiên vậy.
Mục Phỉ có chút ảo não chính mình thế nhưng yêu thích Vưu Nhiên như vậy, nhưng tựa hồ cũng là chuyện không có biện pháp.
Đúng như lời Vưu Nhiên nói, băn khoăn quá nhiều, mà cô lại làm sao không giống vậy đây.
Cô đối với Vưu Nhiên cũng đồng dạng băn khoăn rất nhiều, thân là gia chủ, thân là người giám hộ nhìn Vưu Nhiên lớn lên……!
Thân phận đủ loại, nhưng cũng ngăn cản không được cô yêu thích Vưu Nhiên.
( Tôi cũng yêu em.)
Dưới đáy lòng Mục Phỉ nói hết ái ngữ tương tự.
” đời đời kiếp kiếp đều là em , những lời này là thật.” Mục Phỉ muốn đem câu nói kia nghiêm túc mà lặp lại lần nữa, nói với Vưu Nhiên.
Con ngươi màu đen của Vưu Nhiên nháy mắt kinh hỉ mở to, giây tiếp theo, nàng liền vươn tay ôm lấy cổ người phía trên, lại lần nữa thân mật hôn lên.
Mục Phỉ một bên đáp lại Vưu Nhiên, một bên chạm đến thân thể cái gì cũng chưa che lấp của Vưu Nhiên.
Cô biết chính mình đang làm cái gì, cô nhìn Vưu Nhiên như vậy, nhịn không được còn muốn thân cận.
Nhưng cô lại biết được Vưu Nhiên mệt nhọc đến bây giờ, lại làm nàng thập phần cẩn thận, che chở.
“Hãy nói cho tôi biết nếu em muốn tôi dừng lại.”
Mục Phỉ ôn nhu mà nhìn chăm chú người dưới thân, cô không hy vọng tiểu gia hỏa của mình cậy mạnh, mặc dù giờ phút này cô muốn làm, cũng sẽ giữ lại một tia lý tính tôn trọng Vưu Nhiên.
Vưu Nhiên cảm thấy đời này của mình thật là yêu đúng rồi cũng yêu thảm vị đại nhân trước mắt này, Mục Phỉ giờ phút này ôn nhu với nàng, khiến nàng muốn khóc.
Nàng hơi dựng thẳng đón ý nói hùa, hơn nữa vươn tay, chứa đầy thâm tình mà nhẹ vỗ về khuôn mặt Mục Phỉ.
“Vưu Nhiên vĩnh viễn sẽ không có yêu cầu như vậy.”.