Đọc truyện Phía Sau Một Cô Gái – Chương 7
Sợi Tóc Trên Chiếc Bánh.
Ngồi cạnh tôi trên máy bay là một chàng trai cao lớn, tóc vàng và mắt xanh. Một vẻ đẹp Đức điển hình. Nhưng tôi chẳng đủ sức chú ý đến anh ta quá 10 giây. Tôi còn đang bận rộn đánh vật với cú choáng cảm xúc của mình: Tôi là đã đột ngột chuyển từ thái cực lẻ loi lạnh lẽo sang vô cùng ấm cúng. Sau mười mấy tiếng nữa là tôi sẽ chật ních trong tình thương và vòng tay ôm ấp của cha mẹ. Cảm giác giống như đi ngoài nắng rồi bước vào phòng lạnh, trong vài phút nữa sẽ là dễ chịu, nhưng ngay tức thời lại mệt mỏi. Đầu óc cứ díu dít. Tôi ép sát vào lưng ghế và kéo chiếc chăn mỏng lên ngang mũi. Giấc ngủ đến ngay.
Rõ ràng tôi đã ngả lưng ghế ra để ngủ cho thoải mái. Rõ ràng là đầu tôi đã ngay ngắn trên chiếc gối tựa. Thế mà khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang quẹo cổ, gác đầu chắc chắn lên vai anh chàng ngồi bên. Tôi vừa thẹn, vừa khó hiểu. Anh ta phải ẩn đầu tôi ra chứ! Văn hóa phương Tây đâu có du di cho việc vô tư mượn vai người lạ. Tôi nhìn anh ta, cười gượng gạo một cái thay lời xin lỗi.
Chàng trai ấy tên Hayden, đang bay tới Thái Lan để đón giáng sinh nhiệt đới (chuyến bay ấy quá cảnh ở Bangkok). Một chuyến du lịch được quyết định trong tíc tắc: Sáng hôm ấy, anh rời chỗ làm và chẳng biết nên tiêu tốn những ngày nghỉ lễ như thế nào. Cha mẹ ly dị và đều có gia đình riêng, nên anh không muốn về nhà. Đã mười năm rồi Hayden đón giáng sinh một mình. Rồi trên tàu điện, anh vô tình liếc vào trang quảng cáo du lịch Thái Lan trong tờ tạp chí của một hành khách. Vậy là, sawatdee (1) Bangkok.
Một người quyết định cuộc sống bằng những hành động chóng vánh, giống hệt mình – Tôi thầm nghĩ. Anh chàng người Đức này kể về những sự kiện trong đời bằng một tràng từ ngữ thanh, gọn, vô cảm. Nhưng … hai bàn tay lớn nắm mà như bóp một cuốn sách, mắt bám chặt vào gáy sách. Ánh mắt xanh hun hút. Linh tính cho tôi biết rằng nghe đến thế thôi, cấm có hỏi anh ta cảm thấy như thế nào, hay đã làm sao để sống sót qua những mùa giáng sinh một mình.
Hayden đưa ra hai phần ăn trên máy bay:
– Tiếp viên đem tới khi tôi còn ngủ. Tôi chờ tôi dậy để cùng ăn. Đây là lần đầu tôi đón giáng sinh ở trên không.
– Giáng sinh ở trên không. – Tôi mỉm cười lặp lại lời Hayden – Giáng sinh ở trên không, tôi cũng là lần đầu.
Mỗi người được một chiếc bánh bông lan và một lon coca. Chúng tôi cụng bánh, đồng thanh nói “Merry Christmas!”.
Tôi rứt một miếng bánh cho vào miệng. Bánh bông lan lạnh nhưng mềm tan. Một kỹ thuật làm bánh hảo hạng. Nhấm một ngụm coca, tôi quay sang, thấy Hayden tần ngần mấy giây trước chiếc bánh của mình, rồi đặt nó trở lại hộp nhựa. Trên chiếc bánh có vương một sợi tóc. Một sợi tóc nâu cực ngắn, cực mảng. Giống như tóc mai – dạng tóc gần như vô hình nếu chỉ có một sợi. Sợi tóc dính vào từ người làm bánh, từ người đóng gói, từ tôi tiếp viên, hay bay ra từ đầu một hành khách, hay từ chính đầu tôi thì không biết. Chỉ biết nó đã ở đó, trêu ngươi Hayden và khiến anh từ chối chiếc bánh. Anh là sợ sợi tóc nhìn yếu ớt và vô hại đó gieo rắc mầm bệnh vào chiếc bánh? Thói quen sạch triệt để, sạch vô trùng của người nước giàu! – Tôi cười thầm.
Tôi lấy con dao nhựa cắt đôi chiếc bánh của mình, rồi đưa cho Hayden phần chưa bị rứt:
– Anh yên tâm. Tay tôi đảm bảo sạch. Con dao sạch và trước khi ăn, tôi đã kiểm tra kỹ. Trên bánh của tôi không dính một sợi tóc nào.
– Cô cũng đã nhìn thấy sợi tóc?! – Hayden đón lấy miếng bánh, giơ cao ngang mặt, xoay xoay nó để quan sát kỹ, ra chiều trêu tôi.
– Tôi luôn chú ý là có tóc trong thức ăn hay không, kể từ giáng sinh hai năm trước.
– … – Hayden bận nhai không đáp trả và ra hiệu “Cô cứ nói tiếp, tôi vẫn đang nghe đây”.
– Giáng sinh năm nào nhà tôi cũng có một buổi tiệc nhỏ. Hai năm trước, tôi bắt được một sợi tóc trong chiếc bánh kem. Tôi đã la toáng lên trước khi nhìn kỹ sợi tóc ấy. Tôi đã làm mẹ mình bối rối vô cùng trước toàn thể gia đình. Chiếc bánh ấy bà làm. Sợi tóc uốn xoăn, nhuộm đen, chân tóc bạc ấy là của mẹ.
– Tôi đoán chắc là tôi đã ước gì mình im miệng, đúng không? Nếu là tôi, tôi cũng ước thế.
– Đáng nghi ngờ đấy! – Trong bụng Tôi nghĩ “Anh ta vừa lẻm mất nửa cái bánh của mình chỉ vì bánh anh ta dính tóc đó thôi!”.
– Chiếc bánh này không phải do mẹ tôi làm. Tình thương sẽ khiến con người cư xử khác với cùng một sự việc. – Giọng Hayden quả quyết, mắt ánh lên ẩn ý “Tôi thừa biết cô đang xỏ xiên gì trong đầu đấy!”.
Bánh hết. Coca cũng hết. Hayden ngủ. Tôi không ngủ được nên mượn cuốn sách anh đang đọc. Thỉnh thoảng, khi Hayden cựa mình, tôi lại quay sang nhìn một cái. Một vẻ đẹp trai rất bắt mắt! (Có những anh chàng cũng đẹp trai nhưng không bắt mắt, nhìn vài lần là chán!) Tâm tính anh cũng có vẻ hay ho. Một món quà giáng sinh quá tốt. Tôi lấy viết định ghi tên và email mình vào một mép trang của cuốn sách. Vậy mà cuống cuồng thế nào, lại đánh rơi cây viết. Trong không gian quá hẹp, tôi chẳng thể cúi xuống nhặt, đành lấy cây chì kẻ mắt màu tím sẫm có nhũ lấp lánh ra, nắn nót địa chỉ email của mình.
Máy bay đáp xuống Bangkok. Tôi xách vội hành lý vào phòng chờ quá cảnh, trong khi Hayden còn đang ngái ngủ. Tôi nghe loáng thoáng tiếng anh sau lưng “Cô gái ơi, cô gái ơi …”. Anh chắc muốn hỏi cách liên lạc, nhưng tôi thì cứ vờ như vội vã mà đi thẳng. Tôi muốn anh ngạc nhiên tột độ khi lật cuốn sách ra. Tôi kỳ vọng một khởi đầu lạ lùng và sáng tạo.