Phía Sau Mặt Nạ Của Một Con Quỷ

Chương 35hap 36


Đọc truyện Phía Sau Mặt Nạ Của Một Con Quỷ – Chương 35: hap 36

Phía xa xa của biển đang hừng đông. Trên bờ cát còn thấm đẫm sương đêm, một cô bé nhỏ xíu chừng khoảng 5 tuổi đang chạy nhảy tung tăng. Khuôn mặt vui vẻ sáng ngời. Mái tóc đen tuyền, mượt mà xõa dài. Làn da trắng sứ trông như một thiên thần. Đôi mắt long lanh vô tư. Đôi môi xinh xinh, chúm chím luôn nở nụ cười thật tươi. Chiếc váy màu hồng nhạt đua đưa theo hoạt động. Đôi chân trần nhảy múa để lại vết chân nhỏ trên cát. Sóng biển xô vào bờ xóa tan đi vết chân ấy, cô bé chẳng bận tâm. Cô bé thấy một bông hoa màu trắng, cô hái bông hoa ấy. Rồi đến bông hoa màu vàng, đỏ,… dẫn dắt cô bé tới một cánh đồng hoa tuyệt đẹp. Cô bé thích thú chạy khắp nơi. Có một người đàn ông với khuôn mặt thanh tú đang đứng đợi cô. Cô bé chạy đến và ôm chầm lấy người đàn ông đó. Ông ấy và cô bé đi dọc theo cánh đồng hoa. Cô bé ôm một bó hoa đang lớn dần lên, tất cả vẫn không có gì thay đổi. Đột nhiên, người đàn ông đó mang vào một chiếc mặt nạ và ngã xuống. Tất cả bông hoa chuyển sang màu đen. Cô giật mình đánh rơi bó hoa xuống. Chiếc váy màu hồng nhạt chuyển sang chiếc váy đen với những đường nét cổ điển. Đôi mắt vẫn long lanh nhưng quá nhiều cảm xúc. Cô đang mang một chiếc mặt nạ đen. Con đường cô đi nhuộm đầy máu. Mặt đất rung chuyển và cô bị sụp xuống một cái hố sâu…
– Hộc… hộc… Hóa ra đó chỉ là giấc mơ. Khủng khiếp thật chứ.
Tôi chỉ nói nhỏ, may mắn là tôi không khóc.
– Đoạn đường này hơi xóc, nhưng không sao đâu, mọi người đừng lo. – Người lái xe nói.
Thì ra lúc mặt đất chuyển động trong giấc mơ là lúc đi đoạn đường dốc. Chúng tôi lên xe lúc 4 giờ sáng. Thanh và Mạnh vẫn còn ngủ. Tôi chỉ vừa chợp mắt được một lúc vậy mà ác mộng cứ chực chờ thời cơ để ập tới…
Đến biển, xe vừa dừng tôi đã vội lao xuống, chạy vào phòng đã đặt sẵn trong khách sạn để sắp xếp đồ rồi vội vã chạy xuống biển. Mọi thứ ở đây không có gì thay đổi từ khi tôi đến đây với gia đình. Cát vẫn ấm nóng và mịn màn dù nước biển có hung dữ đi chăng nữa, cát luôn nâng đỡ và để lại bước chân tôi, thật giống ba… Sóng biển hiền dịu vẫn kiên trì xô vào bờ mỗi ngày để mong đợi một điều gì đó, thật giống ngoại… Nước biển mặn, thực sự mặn và điều đó chưa bao giờ có thể thay đổi được, dù sóng và cát có cố làm đúng mọi thứ thì nước biển kết hợp với gió – cơn giận dữ – thì vô cùng nguy hiểm, thật giống mẹ… Sống mũi tôi cay xè khi nhớ tới những điều đó, tôi cố ngửa mặt lên trời để những giọt nước mắt không tuôn ra, điều đó thật chẳng hề dễ dàng chút nào cả…

Khi đến biển thì đã 3 giờ chiều. Cô đi dọc theo bờ cát với chiếc váy đen chấm gối. Thanh và Mạnh cầm bóng và mặc đồ bơi để tắm biển. Họ nhìn thấy cô bước chân xuống biển và chỉ đứng yên đó mặc cho sóng đưa đến đâu thì đến…
– Trời ơi, lần thứ 2 tôi thấy Nhi mặc váy. Kinh khủng thật, mà cậu ấy bị sao vậy. Cậu ta có biết bơi không thế? Này! – Mạnh chạy đến phía cô và kéo cô lại – Bộ khùng hả? Lý do mà cậu tới đây là để sóng cuốn đi hả?
-…
– Cậu muốn bơi thì sao không mặc binkini chứ hả? Tôi muốn thấy cậu trong bộ đồ đó.
– Ể? – Mặt cô đần ra và lấy lại bình tĩnh – Tôi không phải là người mẫu, nhà cậu giàu mà, muốn thì đi mua báo mà xem, tôi không phải loại người đó.
Tõm… Thanh lao vào đẩy hai người xuống biển. Và tất nhiên, với khoảng cách lúc nãy thì chắc chắn Mạnh sẽ nằm đè lên người của cô. Nhưng mà không, với phản ứng nhanh của một sát thủ, Nhi đã né được và kết quả là Mạnh bị úp mặt xuống cát. Cả ba phá lên cười, họ cứ thế đùa giỡn với nhau đến tận hoàng hôn…
– Woa, nhìn ngon thật đó!
Cô mỉm cười vui vẻ và rất thích thú với các món ăn, nào là tôm hấp, súp cua, lẩu,…
– Nhìn cái mặt háu ăn của cậu là tôi biết rồi.
Thanh cáu lên vì lần nào xuất hiện câu nói đó thì cô sẽ giành hết đồ ăn của cậu.
– Gì chứ, lần này tôi sẽ nhường cho cậu để chuộc lỗi. Tôi sẽ không giành đồ ăn của cậu đâu mà lo.

Nói thì nói thế thôi, cô chẳng thể nào cưỡng lại được sự hấp dẫn và mùi vị của thức ăn. Dù vậy cô cũng đã quá kiềm chế rồi.
Đêm, tôi một mình bước đi với đôi chân trần ra biển. Biển vẫn đẹp đến tuyệt vời. Làn gió mang hơi mát từ biển làm tôi hơi rợn người. Trăng tròn vành vạnh và rất sáng, trăng lại hụp dưới biển đùa với đáy cát… Có khi nào từ đáy biển nổi lên một nàng tiên cá không nhỉ? Tôi muốn được nhìn thấy họ, tôi tin vào họ.
Cô sực nhớ ra phía tây biển có một khu rừng, thế là cô chạy vào đó với hi vọng tìm được một tòa lâu đài gần biển…
– Đi đâu vậy, Nhi?
Có tiếng nói của ai đằng sau làm cô giật mình nhìn lại. Là Nhật “Cái quái gì khiến mọi người phải đến đây, điều tra mình à?”
– Đi biển, bộ cậu bị mù hay sao mà không thấy chứ!
– Với Mạnh?

– Với Thanh nữa.
– Cậu đang đi đâu vậy?
– Đi đâu kệ tôi, cậu về đi.
Cô nói rồi vội bước nhanh vào rừng. Nhật vẫn đứng lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của cô và tự hỏi chính mình “Nếu tôi là Mạnh, liệu cậu có để tôi bước theo cậu?” Ánh trăng soi rõ mọi con đường và vết chân của cô. Cô vẫn cứ bước sâu vào rừng hơn cho dù nghĩ rằng mình sẽ lạc. Cô vẫn giữ hi vọng sẽ tìm thấy một tòa lâu đài giữa khu rừng to lớn. Cô nhớ, ba của cô từng bảo rằng “Con hãy tin vào truyện cổ tích, hãy tin rằng cuối con đường của thử thách chông gai là một kết thúc hạnh phúc.” Cô tin vào những gì ba nói, cô muốn có một kết túc hạnh phúc. Cô đi tìm phép màu, cô muốn có phép thuật để mọi thứ có thể trở lại như ban đầu, cô muốn có phép thuật để có một cuộc sống dễ dàng, cô muốn có phép thuật để bù đắp và tiêu diệt mọi tội lỗi, cô muốn có phép thuật… Cô sẽ bỏ ra bất cứ mọi giá để có được phép thuật, ngay cả linh hồn…
Cô không thể nào tìm thấy tòa lâu đài như mong muốn. Cô vẫn cứ tin, vẫn cứ mong chờ một cái kết hạnh phúc. Len lỏi trong niềm tin là cái cảm giác ấy, cảm giác đểu giả rằng liệu cô có được như thế? Đến nước cờ này rồi cô vẫn muốn đi tiếp. Cô muốn đi tiếp trên con đường này. Số phận đã thế rồi, cô không muốn làm lại. Cô muốn được là chính bản thân mình trong bóng đen ấy. Trong bóng đen mà cô nhất định nhuộm máu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.