Phía Sau Mặt Nạ Của Một Con Quỷ

Chương 27: Nhật Kí


Đọc truyện Phía Sau Mặt Nạ Của Một Con Quỷ – Chương 27: Nhật Kí

“Ngày…tháng…năm…
Con có trí nhớ không tốt nhưng mỗi khi nhắc những thứ con đã nhìn thấy hoặc đã tiếp xúc thì con lại thuộc lòng. Đó vừa là điểm mạnh, đồng thời cũng là điểm yếu. Nếu con biết tận dụng những thứ này, con sẽ giữ được vẻ trong sáng của mình…
Ngày…tháng…năm…
Năm nay con lên 4. Ba quyết định dạy cho con học chữ, viết chữ và học toán. Mẹ là giáo viên, con lại thích đọc sách mà lại chả biết chữ nào. Dù gì đi chăng nữa, con biết chữ và biết làm các phép toán trước cũng sẽ rất có lợi, con gái yêu ạ…
Ngày…tháng…năm…

Con đã biết chữ và học hỏi rất nhanh. Nhưng những việc như lì lợm và nghịch ngợm thì hoàn toàn không hề giảm. Đến khi nhận hậu quả là những vết trầy xước thì lại khóc la. Ba đúng là, không thể hiểu được con. Con viết chữ rất đẹp, con làm toán cũng rất giỏi, tài suy luận của con cũng không hề kém. Những điều đó làm ba rất vui., thế mà con lại quá cẩu thả Nhưng có một điều, tay của con cầm viết, cách con cầm viết giống như đang cầm một cây súng – cách cầm rất chặt, rất mạnh mẽ và muốn nổ súng ngay lập tức. Lời tiên tri đó, chẳng lẽ nó là thật?…”
“Ngày…tháng…năm…
Ba bảo tôi cầm bút như là cầm súng. Có lẽ tôi đã quen với việc cầm bút như thế này rồi. Những bài toán trong sách, tôi có thể làm được nếu đọc lí thuyết. Có hàng ngàn cách để giải chúng và tôi không cần đến sách giải. Ba nói tôi cẩu thả, là bởi vì tôi còn phải làm nhanh để đi chơi nữa, với lại, điều đó chả đáng lo ngại. Chỉ là một bài toán thôi mà. Hôm trước tôi trèo cây và bị một vết xước ở chân trái trong khi vết thương ở chân phải chưa lành. Chiều hôm đó tôi lại trèo tường và lại làm bị thương vết thương của lúc sáng. Ba không la tôi, chỉ cần ba lôi cái chai sát trùng ra là tôi ớn lạnh rồi. Vết thương mà chạm vào thuốc sát trùng là rát chết đi được…
Ngày…tháng…năm…
Tôi chỉ đùa một chút thôi mà bị mẹ đánh quá trời, tôi đùa thế chả sao cả. Lúc chiều, mẹ có bảo tôi mở sách ra và đọc từng chữ. Đáng lẽ ra tôi phải chỉ từng chữ bằng ngón trỏ mà tôi lại chỉ từng chữ bằng ngón cái. Thật ra tôi chỉ đùa thôi. Vậy mà mẹ lại đánh tôi. May mắn là lúc đó ba tôi đi làm về, nếu không là tôi cũng tiêu rồi.”
“Ngày…tháng…năm…
Lúc sáng nay, ba và mẹ có cãi nhau. Ba tức giận nên đã đi làm sớm và buổi trưa không về nhà. Khi về nhà thì ba lại thấy mẹ đánh con, có lẽ mẹ giận ba mà trút đổ lên đầu con. Ba xin lỗi vì để con như vậy, ba rất xin lỗi…
Ngày…tháng…năm…

Mỗi lần con làm mẹ tức giận thì bà ấy lại đổ mọi chuyện lên đầu con. Từ chuyện ngoài đường cho đến chuyện của con, ba không thể làm gì khác hơn là im lặng. Nhưng khi ba im lặng thì mẹ lại cho là ba không quan tâm. Khi ba lên tiếng thì bà ấy lại bảo ba bênh vực con. Bây giờ, ba không biết phải làm gì nữa đây. Những điều con nói với bà ấy là hoàn toàn đúng, nhưng bà ấy nghĩ nó là sai và khẳng định như vậy. Con lại là đứa bướng bỉnh, cứng đầu. Nhưng con làm ba vô cùng ngạc nhiên, khi mọi người la mắng hay chửi rủa con thì khuôn mặt con vẫn như bình thường, không có một nét nào họi là tức giận hay gì gì đó. Mọi thứ trên mặt con đều quá hoàn hảo. Quá bình thường…”
“Ngày…tháng…năm…
Mẹ cho rằng mọi thứ bà ấy suy nghĩ và làm đều là đúng và ai sửa lại bà ấy là người sai. Tôi không phải là người có thể lặng im. Tôi phải lên tiếng. Nhưng mỗi lần lên tiếng là mỗi lần tôi bị mắng. Mẹ bảo tôi còn nhỏ, biết gì mà nói. Mẹ còn bảo tôi đi hỏi người khác nữa chứ. Tôi chưa từng kể chuyện gia đình tôi ột ai cả. Chưa bao giờ, ba tôi cũng vậy. Nhưng mẹ tôi thì khác, bà đi kể tất tần tật những gì trong gia đình và cuộc sống của bà cho những người khác nghe. Tôi không muốn người khác biết chuyện của mình, vậy nên tất cả những gì về tôi là bí mật, không ai được quyền biết và không ai được quyền xen vào hay thay đổi cuộc sống của tôi. Nếu ai có ý định đó, ngay cả gia đình, thì người đó sẽ không yên với tôi đâu…
Ngày…tháng…năm…
Tôi thấy mẹ lục đồ trong phòng tôi. Chắc là hôm qua mẹ thấy tôi viết nhật kí. *cười khẩy* Vậy là mẹ muốn xem tooinghix về bà như thế nào ư. Thật sự là bà ấy có lục tung căn phòng này cũng không thể nào tìm thấy nó được. Đơn giản là nó vừa ở trong phòng, vừa không ở trong phòng. Mà nếu bà ấy tim được thì làm sao mà bà ấy có thể mở nó ra được chứ. Đâu có dễ dàng như thế…”
“Ngày…tháng…năm…

Mẹ có hỏi ba là có biết quyển nhật kí của con ở đâu không. Ba trả lời là ba không biết, mà thật sự là vậy. Nhưng ba nghĩ cuốn nhật kí của con là do con làm chủ, bà ấy không nên làm như vậy. Ba đoán trước được là bà ấy sẽ tìm nhật kí của ba. Nhưng ba không lo về việc đó, nhật kí của ba người có thể đọc là con và ba…
Ngày…tháng…năm…
Có vẻ như con rất thích vẽ và tô màu. Trí tưởng tượng của con cũng rất tốt. Con có cách phối màu rất sinh động. Mấy lần đi chơi con thường thích đi tô màu. Trong phòng con là một tủ vở vẽ tranh, vở tô màu và một đống màu. Khi con đi thi vẽ ở tỉnh, con đã đạt giải nhất. Con làm ba vô cùng tự hào…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.