Phía Dưới Cây Tầm Gửi

Chương 29


Đọc truyện Phía Dưới Cây Tầm Gửi – Chương 29

Ring… ring…

Là Huyền gọi điện thoại đến máy Trúc.

“Sao rồi Huyền?”, Trúc đang ở công ty. Ăn nói có phần nhỏ nhẹ không suồng sã như ngày thường.

Chi nghe thấy Trúc có điện thoại, mặt tỏ vẻ không quan tâm, nhưng khi nghe thấy nhân vật nói chuyện cùng Trúc là con gái, liền lắng nghe theo.

“Mình thu xếp công việc rồi. Có hai bác sĩ nội trú ở đây, họ nói sẽ nhận công việc của mình. Còn mình thì báo đi công tác chừng 3 tháng. Trúc nên nói cô bạn của Trúc đi. Cuối tuần mình ra đó!”

Huyền có vẻ như rất hứng thú trong lần chữa trị này. Bất kỳ ai cũng vậy. Họ nghe tới căn bệnh lạ, bản thân họ là bác sĩ, họ rất muốn thử thách chính mình. Huyền xem công việc điều trị tâm lý là một công việc cao cả giống như đặt họ lên bàn mổ và chữa sạch căn bệnh nan y.

“Thế còn Tết?”, Trúc thấy sắp tới Tết rồi, thế nhưng Huyền lại ra đây, gia đình Huyền vẫn trong đó mà.

“Mình và Nhi hẹn nhau. Nhi về nhà chồng, còn năm nay mình về bên nhà bạn trai sắp cưới! Cuối năm bọn mình cưới rồi!”

Huyền thông báo tin vui cho Trúc biết. Vậy là bạn cùng tuổi với Trúc, ai cũng tính đến việc lập gia đình. Nhưng Trúc thì không có cơ hội để nghĩ đến, nhất là khi người Trúc yêu đang mắc bệnh nặng như vậy. Trúc nén tiếng thở dài nặng nhọc, không dám để lộ cho Chi hay Huyền nghe thấy.

“Được, tin vui đó. Có gì qua nhà Trúc. Cả Nhi nữa…”

Cả hai người cúp điện thoại, Trúc tiếp tục chăm chú vào màn hình máy tính tiếp tục công việc của chính mình. Tiếng gõ cửa vang lên…


– Vào đi…

Chi nói vọng ra bên ngoài. Ngay lập tức có người mở cửa ra. Là Tuấn Anh, Trúc nghĩ bụng anh ta sang đây để giao công việc thôi. Nhưng Trúc một lần nữa lại bị gọi riêng ra ngoài, Trúc nghĩ bụng, không lẽ Dương lại gây ra chuyện gì nữa? Có phải Hoài Nam lại tìm tới Trúc không? Rất nhiều suy nghĩ hiện ra, nhưng Trúc vẫn phải ngoan ngoãn đi theo. Chi lo lắng nhìn theo, thường thường toàn là Chi đi nhận nhiệm vụ, hay là Trúc bị triệu tập do nghỉ không lý do?

Trúc đi theo Tuấn Anh sang phòng anh ta, nhưng bên trong căn phòng đó không chỉ có mình họ, mà còn một người lạ mặt khác.

– Trúc, đây là thư ký mới của phòng chúng ta, em ấy tên là Mai! Lê Hoàng Mai. À mà… đây không phải đợt bổ nhiệm nào cả. Mà cô ấy chuyển từ phòng tài vụ của công ty lên đây.

Tuấn Anh giới thiệu thư ký mới của cả phòng cho Trúc. Nhưng Trúc vẫn thấy khó hiểu. Đáng nhẽ ra người nên giới thiệu là Chi chứ sao lại là Trúc? Vốn dĩ Trúc cũng chỉ là nhân viên cấp dưới, giới thiệu cho Trúc có hơi lạ lùng không?

– Vâng… nhưng sao lại nói cho em? – Trúc hỏi lại Tuấn Anh, với tính cách sống nội tâm, Trúc chỉ cúi đầu chào Mai, còn lại thì quay sang hỏi thầm Tuấn Anh về việc lạ lùng này.- Chi đã biết từ hôm qua, nhưng cô ấy không nhận Mai vì em đã làm chung phòng với cô ấy. Chắc phải nghĩ cách kiếm phòng cho Mai làm việc nhỉ?

Tuấn Anh khẽ thở dài một chút. Chuyện này thật khó xử đây vì phòng Tuấn Anh cũng có nhân viên làm, phòng Chi thì cũng có Chi và Trúc, nói thực thì hai căn phòng của phó và trưởng cũng chẳng rộng rãi gì, với hai người là thấy ổn, nhưng bon chen thêm nhiều quá, đồ nghề dân IT cũng nhiều khi Chi và Trúc luôn thiết kế đồ họa nữa…

– Anh chỉ hay ký giấy tờ thôi mà, cho cô ấy làm chung đi?

Trúc và Tuấn Anh thì thầm với nhau vấn đề hơi tế nhị, thế nhưng Mai cũng có thể nghe thấy. Mai sớm biết Chi đã không đồng ý vì lý do phòng của họ thiết kế đồ họa nên có rất nhiều dụng cụ.

– Cũng có thể, nhưng còn phụ thuộc vào ý Mai nữa. Thường thì thư ký có bàn làm việc riêng của họ, em xem xem chỗ anh còn đủ để kê thêm cái bàn nào nữa không? Thêm nữa, cả hai đứa đều nhận trách nhiệm như nhau…

Tuấn Anh đang nói dở, liền quay sang nói chuyện cùng Mai cho cả Mai nghe nữa.


– Mai, em làm thư ký, còn Trúc là trợ lý của phó phòng Chi. Cho nên hai đứa nên tích cực giúp đỡ nhau chút nhé?

Tuấn Anh hỏi Mai, tiện thể ngắm nhìn xem căn phòng còn chỗ nào để kê thêm bàn nữa. Mai nghe nói rồi cũng gật đầu. Cô muốn mở miệng chào hỏi với Trúc, thế nhưng trông điệu bộ của Trúc không hồ hởi chút nào. Mai lại buộc mình im lặng, không nên nói gì vào thời điểm này.

Khi màn chào hỏi xong xuôi, Tuấn Anh dẫn Trúc ra ngoài để cả hai tiện hỏi chuyện nhau. Sáng hôm qua Tuấn Anh có dẫn Mai tới gặp Chi, vì lý do nào đó Tuấn Anh không thể hiểu được Chi một mực từ chối không nhận Mai ở chung phòng, nhất quyết chỉ hai người. Chi vốn dĩ không phải như thế, thậm chí từ chối nhưng Chi vẫn hồ hởi và tìm phòng cho Mai. Đối xử với người mới tới như vậy khiến Tuấn Anh rất ngượng, biết Trúc thân thiết nên muốn nhờ Trúc thử nói lại xem sao.

– Em nghĩ xem, bình thường Chi có bao giờ như thế đâu? – Tuấn Anh hỏi lại Trúc sau khi tường thuật lại sự việc.

– À, chắc Chi thấy phòng bọn em quá chật thôi. Anh xem, đồ đạc bọn em xử lý kỹ thuật nhiều quá chừng đó… mà còn cả đống giấy tờ cần phê duyệt, Chi không muốn làm ảnh hưởng tới Mai ấy… phòng anh thì ai dám làm phiền, cho cô ấy làm chung đi!

Trúc thì đương nhiên là bênh Chi rồi, nhưng Trúc cũng thừa hiểu Chi làm vậy vì Chi xem như căn phòng đó là không gian hẹn hò của hai người, không thể để người khác xen vào được. Cũng biết là nên công tư minh bạch, nhưng Chi đang bị bệnh như thế, nỡ lòng nào Trúc không bảo vệ Chi?

– Còn nữa, có rất nhiều chuyện anh giấu em! – Trúc sực nhớ ra mình cần phải nói chuyện rõ ràng với Tuấn Anh, liền nói ngay khi Tuấn Anh gật đầu định rời đi.

– Chuyện gì? – Tuấn Anh không khỏi giật mình. Vốn dĩ trong đầu cũng không rõ mình đã gạt Trúc điều gì…- Việc hai đứa trẻ và chồng của Chi… họ đã mất! – Trúc cũng cảm thấy lạnh người khi nói những câu này.

Tuấn Anh nghe xong liền hiểu. Lần đi xem phim do giả vờ tình cờ, Tuấn Anh đã nhận ra Trúc không hề hay biết gia đình Chi đã mất, không cho phép anh đưa cô bé về lúc đêm muộn. Tính nói với Trúc, nhưng công việc bận rộn, rồi cũng quên.

– À, anh định nói với em từ lần chúng mình xem phim. Nhưng anh bận việc, quên béng mất… hơn nữa, bằng cách nào em biết điều đó vậy?


Tuấn Anh chơi thân với Chi, nhưng không nghĩ Chi đem lòng yêu trộm Trúc như vậy, cũng không nghĩ giữa hai người là mối quan hệ yêu đương nên ngu ngơ hỏi.

– Những số điện thoại cô ấy gọi đi, đều là số không đúng, hoặc số không tồn tại nữa…

Trúc đã thử kiểm tra, kiểm tra chắc chắn xem có ai đó đang giả vờ làm phiền Chi không, nhưng những số điện thoại đó không còn liên lạc được nữa.

Tuấn Anh hiểu những gì Trúc nói, thấy Trúc nói xong thì bỏ đi, không biết Trúc đã chịu đựng tới cỡ nào nữa. Vì Tuấn Anh biết rõ Chi không tin là gia đình mình đã ra đi nên hiển nhiên Tuấn Anh hiểu, Trúc đã sợ sệt tới cỡ nào. Không biết nên xin lỗi hay nên giải thích cho Trúc hiểu rằng họ không được phép nói những gì không tốt tới Chi như chuyện gia đình nhà Chi, nhưng Tuấn Anh nghĩ chắc Trúc cũng rõ điều đó.

Trúc đi về phòng, trước khi mở cửa, cố gắng nặn ra gương mặt vui vẻ để Chi khỏi lo âu rồi mới dám mở cửa.

– Đi đâu vậy? – Chi thấy Trúc mới mở cửa, liền chạy tới và hỏi.

Trúc nhìn thấy Chi, không thể không lộ ra vẻ yêu chiều. Mà thậm chí nụ cười trên môi Chi khiến Trúc quên đi những áp lực đang đè lên vai mình.

– Thư ký Mai. Em đương nhiên là biết rồi!

Trúc ngồi về chỗ, không quên kéo cái ghế của Chi về gần phía mình. Chi cũng thuận thế, ngồi vào lòng Trúc. Cô nhớ về chuyện cô đã nói chuyện với Tuấn Anh về Mai. Cô chỉ mới gặp mặt đôi chút, sau đó nói chuyện riêng với Tuấn Anh rồi nên cũng không để tâm.

– Vậy sao? Cô ấy… có kinh nghiệm làm việc, nhưng… đây chỉ là nơi dành riê…

Chi chưa kịp nói hết lời, liền nhận một nụ hôn vào miệng. Cô có bất ngờ, có trợn to hai mắt, đang ở giờ làm việc mà Trúc không thèm quan tâm tới việc người khác có đi vào hay không sao? Nhưng nhanh chóng Chi cũng bị cuốn theo, cũng đáp trả lại nụ hôn đó.

Mãi tới khi cảm giác đôi môi không thể hoạt động được nữa, cả hai mới chịu dừng.


– Trúc biết lý do đúng không? Em không thích bất kỳ ai làm ảnh hưởng việc chúng ta ở bên nhau. Chỉ là từ chối, chứ cũng đâu có nói gì với cô ấy đâu…

Chi nhắc lại, sợ Trúc hiểu nhầm mình vì ghen tuông nên đã hành xử không đúng cách, nhưng theo Chi thấy thì Chi đã chọn cách làm lịch sự nhất rồi.

– Được rồi, em không cần giải thích, em hiểu Trúc luôn tin em…

Trúc nhẹ nhàng nói, động tác vuốt ve mái tóc của Chi thật tình cảm và ngọt ngào.

– À, thế còn chuyện của Dương? Hai người làm hòa rồi chứ? – Chi nghĩ mình cũng nên hỏi thêm về Dương.

Trúc nhớ lại sự việc ngày hôm đó, Trúc khá hoảng hốt khi thấy Dương vứt đi nửa cốc trà sữa và mặc định mình đã uống hết rồi. Với cương vị là bác sĩ, lần đầu tiên Trúc cảm thấy hoang mang như vậy. Vì Trúc cũng từng tham gia những hoạt động từ thiện, việc khám chữa bệnh đã trải qua rồi, thế nhưng Trúc tin chắc hiếm có trường hợp nào như Dương.

– Ở nhà, em có thấy Dương hay ăn đồ ăn một nửa không? Ý là… ăn một nửa đồ ăn rồi bỏ đi ấy?

Trúc hỏi dò Chi. Có lẽ Chi sẽ không nhận ra biểu hiện của bệnh, thế nhưng những thứ lạ lùng đó chắc chắn sẽ dễ dàng cho Chi nhớ lại.

– Con bé không thích bỏ thừa đồ ăn vậy đâu. Hôm nọ, Trúc có kể em về biểu hiện của con bé… nhưng khi về nhà xem xét, em nghĩ không có khả năng hoặc trùng hợp thôi. Con bé nói rất ghét những ai bỏ phí thức ăn! Nhưng em cũng có kiểm tra… con bé… make up một bên đậm một bên nhạt thật!

Chi nói lại một lần nữa. Cũng khá lo lắng với biểu hiện lạ thường mà Trúc nhắc tới. Một cái thì không rõ ràng, nhưng một cái thì Trúc phán đoán đúng.

– Thế nên Trúc nói chúng ta nên từ từ…

Trúc ngẫm nghĩ sau khi nghe Chi nói. Cũng có thể là Trúc đã phán đoán sai, nhưng dứt khoát Trúc biết Dương có một vấn đề nào đó thật lạ thường. Rõ ràng, Trúc đã nói với Dương cốc trà đang còn, nhưng Dương quả quyết là chẳng còn tẹo nào và một mực vứt đi, còn ở nhà, thì nói rằng đồ ăn bị bỏ phí là sai trái, nhưng Trúc cũng chắc chắn không dưới 4 lần Dương từng bỏ dở thức ăn khi đi ăn cùng Trúc. Nếu như bỏ vì no, hay bỏ vì không ưa khẩu vị, Trúc có thể hiểu. Nhưng có ai lại bỏ đồ ăn mà mất công chia đều nó ra như vậy không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.