Đọc truyện Phía Đông Mặt Trời – Chương 49
Kể từ ngày bố cô qua đời, Viva đã trải qua những mùa Giáng sinh tại gia đình của những người bà con mà cô gần như không hề quen biết: những bà dì, ông chú, bà thím họ hàng xa. Có năm, khi không còn tìm được một người bà con xa nào đấy để xin đến ở cho qua mùa Giáng sinh, cô đã buộc phải đón những ngày Giáng sinh lạnh lẽo với gia đình người làm vườn ở trường học. Trong suốt bữa trưa ảm đạm, bà vợ với khuôn mặt sưng sỉa đã rất rạch ròi với Viva khi thông báo với cô, rằng bà ta hy vọng sẽ được thanh toán cho chú gà tây mà mình đã phục vụ cô trong bữa tiệc hôm nay.
Khi nhận được bức thư kèm theo lời mời của Tor – được viết trên mẩu giấy cứng màu xanh nhạt, vẻn vẹn mấy chữ “Giáng sinh ở Amritsar – hãy đến!” – phản ứng tức thì của cô là từ chối. Cô căm ghét tận xương tủy lễ Giáng sinh cùng những bản thánh ca, những câu kinh thuật lại nỗi khổ hình của Chúa Giêsu, ngay cả khi không có những âm thanh rền rĩ ấy, cô vẫn thấy kinh hoàng mỗi khi nghĩ đến.
Cuộc chạy trốn khỏi Azim đã để lại trên mặt cô một vết rách sát mắt với năm mũi khâu, một chiếc xương sườn bị gãy, những cơn đau đầu và triền miên mất ngủ. Những vết thương đã tác động sâu sắc đến sự tự tin của cô. Không dừng lại ở đấy, cô còn mất hàng tiếng đồng hồ đằng đẵng để viên trung sĩ Barker thẩm vấn. Barker, một gã gốc Xcốt-len với khuôn mặt lúc nào cũng cáu kỉnh, mồ hôi túa ra thấm ướt cả một mảng lưng áo đồng phục, đã có ý nhắc nhở cô, rằng nếu Viva, một cô gái độc thân, chọn sống ở khu vực ngoại ô Bombay, nơi không lấy gì đảm bảo về mặt an ninh và gạt qua những khuyến cáo của chính phủ Anh, thì chuyện vừa xảy ra với cô là hết sức bình thường, thậm chí cô phải lấy làm may mắn vì còn giữ được mạng sống.
Nhưng cuối cùng, Daisy và cô cũng đã cố gắng xoay xở để thuê cho Guy một căn phòng nhỏ tại một nhà khách ở Bombay. Bác sĩ Ratcliffe, chủ nhà khách, một người đàn ông lịch lãm, với khuôn mặt dữ tợn bởi từng có lần suýt chết trong một vụ tai nạn rò rỉ khí ga, đã rất đồng cảm và từng chữa trị thành công cho nhiều bệnh nhân có vấn đề về thần kinh. Ratcliffe cho Viva và Daisy mượn một cuốn sách có đề cập đến bệnh thần kinh do bác sĩ Boyla viết. Trong cuốn sách của ông, bác sĩ Boyla đã cho biết một trong những dấu hiệu đầu tiên thường xuất hiện ở những người bệnh tâm thần chính là những hành động quá khích, họ luôn có những phản ứng thái quá, thậm chí một số người còn có những hành động đầy lòng trắc ẩn. “Nhưng ngần ấy chưa đủ để kết luận”, Ratcliffe nói trong lúc dẫn hai người đi một vòng quanh ngôi nhà để giới thiệu, “để viết lên hồ sơ bệnh án của người bệnh hai chữ “tâm thần” như nhiều đồng nghiệp của tôi đã làm, chúng ta phải tìm ra bản chất của vấn đề ngay cả khi không có thuốc chữa”.
Guy được sắp xếp ở trong một căn phòng thoáng đãng, chan hòa ánh nắng sát bên một khoảnh sân nho nhỏ. Ban đầu ông lên cho Guy một khẩu phần ăn hàng ngày khá bổ dưỡng đi kèm những bài luyện tập đặc biệt. Căn phòng của Guy nhìn ra một khu vườn nho nhỏ đầy màu xanh, luôn tạo cho nó cảm giác thích thú và dễ chịu.
Khi những vết thương trên mình Viva đã gần bình phục, cô đến thăm Guy. Hai người ngồi giữa sân nhấm nháp ly nước chanh mát rượi, lần cuối cùng cô đến, Guy đã nói: “Tôi xin lỗi vì đã làm cô bị tổn thương. Thực tình tôi không hề muốn như thế”. Lần đầu tiên nó nói với cô bằng giọng điệu bình tĩnh nhất từ trước đến giờ, rất tự chủ và tràn ngập niềm hạnh phúc.
Nhưng bốn ngày sau, bố của Guy đã từ Assam đến gặp Daisy và Viva để nói với các cô rằng điều cuối cùng Guy cần là sự quấy rầy phiền phức từ đám đàn bà con gái trút lên nó, rằng ông đã đặt sẵn cho thằng bé tấm vé một chiều quay trở về nước Anh. Một người bạn cũ của ông ta đang ở trong quân đội đã hứa sẽ tìm cho Guy một công việc thích hợp ở trung đoàn của ông ấy. Mặc kệ những gì đã xảy ra, khi Guy, trong lần cuối cùng đến thăm cô với bộ dạng gầy yếu xanh xao, niềm thương cảm chợt trào lên trong lòng Viva, cô thấy mủi lòng; khuôn mặt Guy đầy đau khổ như thể nó biết một lần nữa mình sẽ lại bị ném vào giữa bầy sói không hề thương tiếc. Hôm ấy Guy đã nhờ bác sĩ Ratcliffe đưa nó đến mái ấm tình thương để chào tạm biệt Viva. Hai người lặng lẽ ngồi bên nhau trên băng ghế dài đặt ngoài văn phòng Daisy, đột nhiên Guy ngả đầu lên vai cô như một đứa trẻ.
“Tôi không muốn quay về một chút nào”, giọng nó rầu rĩ. “Cô có thể làm gì được không?”.
“Không”, cô nhẹ nhàng, và chợt nhận ra, cuối cùng thì điều đấy cũng trở thành sự thật. Cô không phải là mẹ hay người giám hộ của thằng bé. Bố mẹ Guy đã không tin tưởng cô, thậm chí bọn họ còn không tin vào những gì bác sĩ Ratcliffe đã nói, trong mắt bọn họ, ông chỉ là một tên lang băm không hơn không kém. Guy đã bị đẩy ra khỏi tầm kiểm soát của cô. Giờ đây Viva không thể làm được gì để hàn gắn những vết thương trong tâm hồn thằng bé.
Nó vòng tay ôm chặt lấy cô thêm một lần nữa.
“Cô đẹp quá”, những lời cuối cùng nó dành cho cô nghe sao nghẹn đắng. “Rồi có ngày tôi sẽ cưới cô làm vợ”. Mấy lời cuối cùng của Guy khiến đầu óc cô quay cuồng.
Mấy hôm sau, Daisy trước khi quay về Anh trong kỳ nghỉ Giáng sinh, đã cố năn nỉ Viva dành chút thời gian ít ỏi cho một kỳ nghỉ ở đâu đấy. Daisy bảo với cô sẽ chỉ còn lại sáu đứa trẻ ở lại mái ấm tình thương trong dịp lễ Giáng sinh, bà Bowden và Vaibhavi cũng đã vui vẻ ở lại chăm sóc tụi nhỏ.
“Hãy dành hai tuần ấy cho nghỉ ngơi, em cần phải thế – và cần phải tránh không để đầu óc mình phải bận tâm lo lắng cho thằng bé nữa, cũng như tạm thời dẹp cuốn sách chứa đầy những phận đời bất hạnh của em lại. Lên đường!”.
Và rồi hai tuần trước Giáng sinh, khi chuyến tàu đưa cô đến sân ga Amritsar, Viva chợt nhận ra Tor luôn ở trong tâm trí cô. Cô không cần phải tìm đến với một người mới nào khác.
“Viva!”, nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt rạng rỡ hân hoan chào đón của Tor. Cô gái dang rộng cánh tay siết chặt lấy Viva rồi tỉ mỉ xem xét đôi mắt được Viva giấu kỹ dưới vành mũ rộng của mình.
“Chúa ơi!”, Tor thốt lên. “Nhìn mắt chị này! Chuyện gì xảy ra với nó vậy?”.
“Ôi, không có gì cả, thực sự không có gì nghiêm trọng đâu”. Viva co rúm người sợ hãi mỗi khi nhớ lại chuyện ấy. Nỗi tủi hổ xót xa dường như vẫn đang đeo bám đóng thành quách thành lớp trên mắt cô, mặc dù phải sống với nỗi ám ảnh mang tên Azim nhưng cô vẫn từng ngày cố gắng để che giấu vết thương trên khuôn mặt cùng câu chuyện dài phía sau nó. “Một lần chị đi dã ngoại, rồi chẳng may trượt chân. Lúc ấy nhìn chị còn thê thảm hơn thế này nhiều. Chị sẽ kể cho em nghe chuyện này trong bữa tối”.
“Ôi không, Tor, chị không thể tin được mình lại ở đây”. Viva nắm chặt tay Tor. “Vào một ngày đẹp trời như hôm nay”.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, lồng lộng như một tấm gương khổng lồ.
“Ừm, Toby và em đã kiên quyết không để bất kỳ chút ánh nắng mặt trời nào phá hỏng lễ Giáng sinh của mọi người”, Tor tếu táo khi cả hai tay trong tay dắt nhau đi ra khu vực đỗ xe. “Anh ấy đã bảo với em sẽ vo những cuộn bông thành từng viên tròn rồi dàn lên tầng thượng để mọi người có cảm giác như mình đang ở nhà.
“Viva, em không thể chờ đến lúc giới thiệu anh ấy với chị được nữa”, Tor siết nhẹ bàn tay Viva. “Chị sẽ thích anh ấy. Chị sẽ thích ngay thôi”.
Viva hy vọng thế. Liệu Toby có biết chuyện cô đã kịch liệt phản đối Tor đến thế nào khi cô ấy quyết định sẽ kết hôn với cậu ta không nhỉ? Viva – chuyên gia lão luyện trong tình trường và hôn nhân! Nhưng đôi khi cô còn thấy sợ cho chính bản thân mình.
Trong khi Tor lái chiếc Talbot quay về trường, Viva rủa thầm bản thân mình. Một trong những kết quả sau những ngày bị Azim giam cầm là giờ đây cô đã nếm trải cảm giác lo sợ sẽ bị giam giữ. Khi ngồi trên tàu, cảm giác ấy lại ùa về trong cô: tim đập rộn rã, mồ hôi túa ra ướt đẫm lòng bàn tay, cảm giác chao đảo lộn nhào đến nghẹt thở. Khi cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, cảm giác lo âu sợ hãi lập tức cuộn lên trong cô như một màn sương mù xám xịt. Cô căng mắt cố tập trung vào ngôi làng nhếch nhác mà chiếc xe đang lạch bạch bò ngang qua, một người đàn ông cưỡi trên lưng một chú ngựa trắng gầy trơ xương, một bà già đang run rẩy bước trên đường với một bó củi trên đầu.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Tor dừng xe trước một cánh cổng với một chiếc huy hiệu trường học khổng lồ đính trên đỉnh.
“Đến nơi rồi”, Tor hồ hởi. “Tổ ấm của bọn em đây”.
Lần đầu tiên, Viva thấy lòng mình chộn rộn đến thế, không chỉ có vậy, cảm giác hào hứng còn đọng lại khá lâu trong cô. Cứ như thể cô đang dấn thân vào một câu chuyện cổ tích dành cho đám trẻ con. Một ông già Nô-en ngồi bên lò sưởi; những ô cửa sổ lấp lánh ánh nến; những bình hoa giấy treo lúc lỉu trên cột băng, những bức tranh bằng giấy đầy màu sắc với những nét vẽ ngây ngô của trẻ con được treo trên những khoảng trống dọc hai bên hành lang. Một bức vẽ chân dung một người đàn ông khá hồng hào với khuôn mặt sáng sủa, đầu đội một chiếc khăn xếp đính đầy đá quý; bức khác vẽ cảnh một đứa bé đang ngồi trên xe trượt được kéo bởi một đám thú dữ từ hổ, báo đến rắn rít…
Trên cánh cửa, phía ngang đầu, những chữ cái bay bướm được cắt dán từ loại giấy bạc sáng lấp lánh ghép lại với nhau thành dòng “Chúc Mừng Giáng Sinh” nom khá bắt mắt.
“Vẫn còn hơi sớm khi trang hoàng vào lúc này”, Tor phân trần, “nhưng bọn em không thể chờ thêm được nữa”.
“Tuyệt quá, Tor”, Viva cười lớn. “Thiên thần nào sống ở nơi này?”.
“Tất cả thần linh – rất nhiều đấy nhé”. Toby xuất hiện trước ngưỡng cửa, hai chú bé người hầu ăn bận lịch sự, kính cẩn bê hai khay đồ ăn thức uống gồm một chai sâm banh và những đĩa pho mát vàng nhạt.
“Xin chào người bạn của Tor”, anh hồ hởi, vụng về chìa tay về phía Viva.
“Không, không, khoan! Khoan đã!”, Tor lao về phía chiếc bàn, vặn nút máy hát, ngay lập tức căn phòng tràn ngập giọng ca của Ivor Novello hân hoan với bài “Nhịp chuông ngân mãi trên cao”.
“Tôi đã phải ngăn không cho cô ấy thắp lửa đấy”, Toby nói. “Về đêm nhiệt độ xuống chỉ còn 180C”. Nhìn khuôn mặt rạng ngời của Toby xắn nắn bên Tor, Viva chợt nhận ra cậu ta mới trẻ trung đến nhường nào – mái tóc rối bù, những ngón tay hãy còn lấm lem vết mực, vạt áo sau còn chưa kịp nhét gọn vào quần – và mới ngây thơ làm sao: cô nghĩ hẳn cậu ta phải là một chàng trai hết mực dịu dàng và cực kỳ nhân hậu.
“Anh”. Tor vòng tay ngang eo Toby. “Để em giới thiệu một chút trước khi chúng ta nhập cuộc vui nhé. Đây là chị Viva, người mà em đã kể rất nhiều cho anh nghe đấy. Chị ấy sẽ kể cho chúng ta nghe về vết thương gần mắt của mình sau, thế nên anh đừng có hỏi gì về nó ngay bây giờ nhé”.
“Chào mừng đến với tổ ấm của chúng tôi, Viva”. Toby bắt tay Viva, rất nhiệt tình. “Chúng ta làm một ly sâm banh nhé?”.
“Rất sẵn sàng”, cô vui vẻ trả lời.
“Ôi, chết tiệt!”. Khi Toby dốc chai sâm banh đổ ra những chiếc ly, đám bọt rượu trắng xóa sủi tăm tràn ra khỏi miệng ly, Viva chợt nghĩ, cậu ta cũng thuộc kiểu người dễ bị kích thích giống như mình.
Khi ly rượu được trao vào tay, cô hít một hơi thật sâu rồi đưa lên miệng nhấp môi. Xem nào! Cô đã chẳng nói trước là có những điều luôn khiến cô sợ hãi mỗi khi nghĩ đến đấy thôi. Để xem – có ba điều đáng để chúc mừng: thứ nhất cô đã thực hiện được một cuộc hành trình đến tận đất nước xa xôi này với chỉ một mình; thứ hai, Toby nom có vẻ không giống một kẻ nghiện ngập hay một ông chồng vũ phu; thứ ba, đến giờ phút này vẫn không có ai hỏi han gì đến Frank, con người mà cô đã không còn muốn nhắc đến tên của anh ta nữa. Thế nên ngay cả khi mọi thứ đã diễn ra sớm hơn so với sự mong đợi của cô, hãy để Giáng sinh bắt đầu mang lại niềm vui. Không rên rỉ, không ủ ê, không sợ hãi, không ngoái đầu nhìn lại, không ngẩng đầu nhìn lên.
Cô nâng ly sâm banh sóng sánh lên ngang tầm mắt, hướng về phía Tor. “Mừng Giáng sinh”, cô nói.