Đọc truyện Phía Đông Mặt Trời – Chương 19
Poona
Suốt sáu năm trời kể từ ngày khoác lên mình bộ quân phục của một sĩ quan kỵ binh, Jack đã trải qua khá nhiều sự kiện kinh hoàng trong cuộc sống. Chỉ bốn tháng sau lớp huấn luyện cơ bản diễn ra ở Poona kết thúc, anh được điều đến nhận nhiệm vụ tại một đồn quân sự đóng trên khu vực đồi núi hẻo lánh, giáp với Peshawar, biên giới Tây Bắc, điểm nóng tiềm ẩn nhiều mối đe dọa nguy hiểm nhất trên thế giới. Sau những đêm dán mình trên lưng ngựa tuần tra dọc đường biên giới hiu quạnh, tâm thế luôn ở trạng thái sẵn sàng đón nhận cái chết từ những bóng đen ẩn nấp đâu đó trên tàng cây, trong bụi rậm, sẵn sàng nhả đạn vào bạn, thì cả tinh thần lẫn thể xác của bạn lúc nào cũng căng như sợi dây đàn.
Ấn Độ trở thành nỗi ám ảnh, nỗi khiếp đảm kinh hoàng đối với Jack. Có lần, anh chứng kiến một đám đông ở Bombay giận dữ lôi một người tài xế ra khỏi chiếc xe ô tô của anh ta, đổ đầy một can xăng lên cơ thể người đàn ông xấu số và châm lửa thiêu sống giữa thanh thiên bạch nhật. Tất cả chỉ vì người tài xế đã quệt nhẹ vào một đứa trẻ khiến nó ngã sấp xuống đường trong lúc ông ta lái xe.
Nhưng còn một nỗi sợ hãi mơ hồ mới hình thành trong anh, ăn sâu vào tâm tiềm thức của Jack như thể một tấm màn tăm tối. Ý nghĩ chỉ còn vài chục tiếng đồng hồ nữa sẽ chạm mặt Rose, rằng chỉ mười ngày nữa anh sẽ kết hôn khiến Jack thực sự hoảng loạn. Anh không biết gì về em cả. Sáng nay Jack thẫn thờ tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, đầu óc rối bời giữa những ý nghĩ đang mỗi lúc một lớn dần trong anh. Mấy tháng qua anh đã cố gắng làm quen với hình ảnh cô trong tâm trí mình – người con gái với vẻ ngoài thẹn thùng e ấp như một nữ sinh trung học ấy, cả nụ hôn say đắm vội vã trao nhau trong phòng đọc của câu lạc bộ Savila, một điểm dã ngoại trong ngôi nhà của bố mẹ cô ấy – nhưng rồi cô gái ấy đã đột ngột rời khỏi anh, chỉ còn mùi hương thoang thoảng mơ hồ của cô vương vấn ở lại bên anh, như dấu vết của giấc mơ đêm qua còn quanh quẩn đâu đây. Để rồi khi tỉnh giấc, chỉ còn lại sự thật trớ trêu như những trò đùa của con tạo, như một cơn ác mộng triền miên không có hồi kết thúc.
Các quý bà quý cô ở câu lạc bộ đều nói với Jack, rằng hẳn anh phải cảm thấy kích động và hồi hộp đến thế nào, hẳn anh phải cảm thấy mình là một kẻ dối trá đến trơ trẽn. Mới hôm qua đây thôi, người của tờ Thư tín tiền phong còn gọi cho anh để xác nhận tên thật từ thời thiếu nữ của cô gái ấy – Wetherby? Phải Wetherby? – và rằng liệu có phải cô ấy thực sự đến từ nước Anh? Jack đã phải chật vật che giấu sự ngượng ngùng trong giọng nói khi anh cung cấp cho họ những sự thật về thân nhân của Rose. Lọ cúc vạn thọ được người hầu đặt bên bức chân dung của Rose trong phòng ngủ càng khiến tâm trạng Jack thêm trĩu nặng, cảm giác xấu xa và dối trá lại ùa về trong anh mỗi khi nhìn vào bức ảnh ấy.
Những ý nghĩ giằng xé trong lòng khiến anh có cảm giác như mình đang mỗi ngày một lún sâu vào cơn mê, và lần đầu tiên sau nhiều năm, Jack khao khát được ở bên cạnh cha mình hơn bao giờ hết. Anh muốn được một lần nữa cùng cha rong ruổi trên lưng ngựa như những ngày xa xưa bình yên ấy, anh thèm được nghe giọng nói cục mịch chân chất của cha, những lời chân thành của ông khi nói về tâm trạng lo âu khắc khoải của những chàng trai trong những ngày trước lễ kết hôn… Giờ đây tất cả đã ở lại sau lưng Jack, anh chợt nhận ra một điều: những người đàn ông trưởng thành đều có cảm giác bối rối xáo trộn trong quãng thời gian trước lễ kết hôn của mình, và họ thực sự không bao giờ có cảm giác yên ổn trong thời điểm ấy.
Jack nhìn đồng hồ, còn hai mươi hai tiếng nữa con tàu sẽ cập cảng. Nỗi hoảng loạn đang lan dần khắc cơ thể anh, nó di chuyển từ những cơ bắp rắn rỏi trên cổ, trên hai vai lan dần xuống dạ dày đang sùng sục sôi réo. Sáu giờ tối nay, anh sẽ phải chạy xe đến nhà của Ci Ci Mallinson ở Bombay để thưởng thức vài “món đồ uống”, theo như lời bà ta nói, trước khi Rose đến nơi.
Còn hai mươi mốt tiếng đồng hồ để ra đi. Để tĩnh tâm, Jack bước ra khỏi nhà thơ thẩn xuống khu chuồng ngựa. Anh tiến vào ngăn nơi chú ngựa yêu thích của mình đang thủng thẳng đứng nghỉ. Chú ngựa có tên Bula Bula, tiếng Urdu có nghĩa là chim sơn ca. “Yên nào, anh bạn”. Jack nhìn thấy một vết xước trong khoang miệng của chú ngựa khiến hơi thở của nó trở nên khác thường. “Ôi B.B của ta. Cậu bé ngoan cường của ta”.
Jack đưa tay vuốt dọc bộ bờm mượt mà của Bula, nhẹ nhàng xoa lên từng sợi lông dài mượt bằng mười đầu ngón tay của anh, cảm nhận được niềm hạnh phúc của Bula khi nó không ngớt dụi đầu vào ngực anh, đầy âu yếm.
“Chào ngài”, người giữ ngựa đột ngột ló đầu ra từ dưới bụng Bula, ngoác miệng cười chào Jack rồi quay trở lại với nhiệm vụ chăm sóc ngựa của anh ta: năm phút để chải bờm và vệ sinh lưng cho mỗi chú ngựa, mười phút cho bụng và thêm năm phút nữa dành cho đầu. Cùng với sợi dây cương sáng bóng, miếng vải lót yên với hai màu vàng và xanh da trời làm chủ đạo, tra dầu vào những chiếc móng sắt gắn chặt dưới chân của Bula, lau rửa bụi bặm bám trên khuôn mặt, siết chặt chiếc cổ mượt mà sáng bóng của chú thêm một lần nữa. Jack cảm thấy thư thái đôi chút. Có tiếng vó ngựa lốc cốc từ ngoài vọng vào, Maxo và Tiny đang ghìm cương bên ngoài bãi cọc rào và cất tiếng gọi Jack. Từ trong chuồng ngựa, anh đưa mắt nhìn ra phía hai chàng trai đang đứng, ánh nắng chói chang hắt từ ngoài vào khiến Frank phải nheo mắt. Những chàng trai khỏe mạnh đang đứng đấy chờ anh, những người đồng đội thân thiết nhất của Jack.
Năm phút sau, cả ba đã rạp mình trên lưng ngựa vùn vụt lao đi trong bụi đỏ mịt mù, miệng hét vang đầy phấn khích nhắm thẳng đến sân bóng polo. Tại đây họ sẽ tham gia trò chơi polo trên lưng ngựa tập thể, sau đấy sẽ cuốn nhau nhắm hướng con đường ngoằn ngoèo bụi tung mù mịt phóng thẳng đến trường đua, khéo léo điều khiển chú ngựa của mình nhảy qua những rào chắn đặt chi chít trên một khoảng sân rộng lớn. Quần áo bám đầy bụi đỏ, những tấm lưng ướt đẫm mồ hôi.
Cũng chính nơi đây, giữa trường đua mênh mông này, anh tìm thấy chính mình, cuồng nhiệt thét gào, la hét đầy phấn khích, cảm thấy thoải mái và dễ chịu bởi Jack biết không một ai được chứng kiến những phản ứng của anh lúc này. Những cảm xúc trong anh dữ dội tuôn trào, cứ như thể hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời anh.
Ba tiếng sau, Jack đã có mặt trong văn phòng của đại tá Atkinson. Mày râu nhẵn nhụi, đồng phục tinh tươm, tâm trạng thư thái.
Chỉ huy trưởng của Jack, một con người vui vẻ, khá dễ chịu với bộ mặt lúc nào cũng hồng hào tràn đầy nhiệt huyết. Ông có thể nói thành thạo tiếng Urdu, luôn say đắm với những bộ môn nghệ thuật sân khấu nghiệp dư. Jack yêu quý và ngưỡng mộ bản lĩnh của người chỉ huy mỗi khi ông đưa ra những quyết định điều hành cứng rắn và cương quyết trước đoàn quân. Nhưng hôm nay thì khác, khuôn mặt hồng hào của Atkinson chảy dài, buồn rười rượi mải miết mân mê chiếc chặn giấy hình móng ngựa trên tay, đầy lo âu. Rất nhanh, Jack đã hiểu lý do vì sao.
“Tối qua tôi vừa nhận được một tin cực xấu đến từ Bannu”, Atkinson nói. “Ba chiến sĩ của chúng ta trong lúc thực hiện nhiệm vụ ở đấy đã rơi vào ổ phục kích, cuối cùng tất cả đều biến mất. Tôi sẽ ban hành một thông báo vào sáng hôm nay. Chỉ huy trưởng Reynolds ở Bannu đã quả quyết chắc chắn sẽ có những cuộc nổi dậy ở đấy trong nay mai”.
“Tôi rất lấy làm tiếc về tình hình tồi tệ ấy, thưa chỉ huy”.
“Tất cả chúng ta đều lấy làm tiếc, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, chuyện này hoàn toàn chưa có hồi kết và tôi buộc phải điều động thêm một số lực lượng ở đây chi viện cho Bunna. Tôi chỉ định cậu làm chỉ huy nhóm của mình đến đấy. Thời gian không có nhiều nữa”.
“Khi nào thì chúng tôi sẽ lên đường, thưa chỉ huy?”.
“Vài tuần nữa, cũng có thể sớm hơn. Tôi xin lỗi vì có thể sẽ làm gián đoạn lễ kết hôn của cậu, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác”.
Ngài đại tá có vẻ đang nổi giận nhiều hơn là ăn năn hối hận vì đã phá ngang kế hoạch đám cưới của Jack. Ở đây tất cả binh sĩ đều biết, không bao giờ ông tán thành thuộc cấp của mình kết hôn dưới tuổi ba mươi.
“Không phải lỗi của ngài, thưa chỉ huy. Đây là vấn đề thuộc về danh dự”. Và như thường lệ, cảm giác phấn khích lại ùa về trong Jack.
“Liệu vợ cậu có đồng ý không?”.
Cảm giác khô khốc trong miệng lại trào lên, nhịp đập của trái tim đột nhiên bấn loạn.
“Tôi chắc là cô ấy sẽ đồng ý, thưa ngài”.
“Vậy thì, Chandler này?”.
“Vâng, thưa ngài?”.
“Chúc cậu may mắn”.
“Cảm ơn ngài”.
_________________