Đọc truyện Phía Đông Mặt Trời – Chương 11
“Giá của một đức ông chồng?”. Phác thảo chương sáu. Tác giả: Viva Holloway.
Viva lặng lẽ ngồi trên giường, chiếc máy đánh chữ cũ kỹ nằm im trên gối. Cô đang cố nén để không bật ra tiếng nấc bởi cảm giác buồn chán và thất vọng đang cuộn trào trong lòng. Snow bước vào, rối rít xin lỗi – Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! – và nhanh nhẹn thu dọn đống bừa bộn được cô gọi tên bằng giọng điệu khá hài hước “hành lý”: đồ lót, vài chiếc váy cáu bẩn màu sắc loang lổ cùng những cuốn sách.
“Trông cô có vẻ không thoải mái khi ở đây?”, giọng Snow mỉa mai. “Sao cô không tìm đến phòng viết mà sáng tác nhỉ?”.
Cô đã đến đấy, và cố thích nghi. Nhưng không thể. Bốn quý bà thượng lưu có mặt trên con tàu – thật kinh hoàng với bốn cái miệng lúc nào cũng phát ra những tràng cười đinh tai nhức óc, mặc sức hào hứng về những câu chuyện bằng đống tạp âm om xòm đầy trơ trẽn – đã đánh bật sự yên tĩnh ra khỏi phòng viết. Ngày hôm qua, khi phòng viết đã trở về với không khí yên tĩnh vốn có (nhờ có một cuộc thi đấu thể thao diễn ra trên boong tàu lôi kéo mọi người lên đấy), lúc bấy giờ cô đang tranh thủ viết đến bản thảo chương bốn thì một viên quản lý trẻ tuổi bước vào, khá điển trai, hơi lãng tử trong bộ đồng phục của hãng vận tải hàng hải P&O, nhẹ nhàng đến sau lưng Viva và ngay lập tức khiến đôi gò má cô ửng hồng khi hỏi: “Cô đang viết về những bí mật, thưa cô?”.
Lát sau, đã nghe tiếng của anh ta vui vẻ chòng ghẹo thân mật với Marlene và Suzanne từ trên boong tàu vọng xuống – các cô gái rú rít khoái chí với anh chàng, có vẻ viên quản lý trẻ tuổi cũng hào hứng không kém, liên tục cười nói cợt nhả – Viva chợt nghĩ, nếu cô là một nhà văn đích thực, hẳn sẽ không bỏ lỡ cơ hội để tìm hiểu về chàng trai rõ hơn. Có thể cô cũng sẽ vờ ve vãn tán tỉnh anh ta đôi chút, cố gắng kết thân tâm sự với chàng trai, và sẽ đề nghị anh ta kể cho cô nghe những hoàn cảnh khó khăn trên con tàu này. Nhưng Viva hoàn toàn không có được những kỹ năng của một nhà văn chuyên nghiệp, hơn nữa cô khá e thẹn trước đàn ông. Cảm giác ấy cũng xuất hiện trong Viva khi cô đứng trước Frank, viên bác sĩ trẻ tuổi làm việc trên con tàu, một chàng trai mà Viva sẽ không ngần ngại khi kết luận, rằng Frank là người đàn ông dành cho các quý cô. Rõ ràng Tor và hầu hết đám thiếu nữ trên chuyến tàu đều rung động trước Frank. Ngày hôm qua cô còn nhìn theo bước chân của viên bác sĩ trẻ tuổi khi anh ta bước đi trên boong tàu. Có gì đấy như nhẹ nhàng, như thanh thoát pha lẫn chút tự mãn, dương dương tự đắc trong từng bước chân của Frank. Và những cái đầu đàn bà chết sững khi anh ta bước ngang qua bọn họ.
Viva đặt một trang giấy vào chiếc máy đánh chữ, rồi thừ người khe khẽ ư ử rên rỉ, bởi cô đang cảm thấy nỗi thất vọng tràn trề trào dâng trong lòng. Đã khởi đầu hết sức bay bướm với “Phi đội Buông câu”, giờ lại dứt khoát đổi thành “Giá của một đức ông chồng?”, để rồi Viva nhận ra có quá nhiều khó khăn khiến cô gần như không thể kết thúc được bài viết của mình. Cứ mỗi lần đọc lại bản thảo, cô lại phát hiện thêm những lỗi ngớ ngẩn và càng ngày càng phát cáu với chính mình. Trong những đêm sau khi lắng nghe những câu chuyện ngồi lê đôi mách của Rose và Tor, trở về phòng, cô không biết chuyện trò với ai ngoài Snow. Cô gái trẻ tuổi, vị khách chung buồng với Viva luôn tỏ ra lịch sự với cô, mang đến cho cô những buổi tối vui vẻ mỗi khi cả hai cùng nhau bước qua phòng ăn, đại loại như vậy, nhưng xét cho cùng, cô vẫn chỉ là một bảo mẫu, và các cô gái vẫn âm thầm giữ một khoảng cách nhất định với Viva. Mỗi lần ngồi trong phòng viết, hay trên boong tàu, cô đều nghe lỏm được câu chuyện diễn ra giữa bọn họ.
Tớ đã bảo mẹ thả nó ra ngoài bãi cỏ, tớ sẽ săn tìm nó vào mùa đông tới… Ôi, tất nhiên cô ấy hoàn toàn là một Able Smith thực thụ… Như một người đàn ông bé nhỏ… bộ cánh của Christopher ấy à, chỉ một nửa giá ấy thôi… Tất nhiên chúng tớ biết họ, bọn tớ đi săn ở đấy vào mùa đông năm ngoái… Chúng tớ kéo nhau đến bữa tiệc của bọn họ như một gánh xiếc ấy.
Giọng điệu đầy ắp sự tự tin và cái lối thay xống áo xoành xoạch liên tu bất tận mỗi ngày của bọn họ khiến cô trở nên cáu bẳn với chính bản thân mình. Tại sao cô lại phải muốn những kẻ mình không hề có ý định kết bạn cùng chấp nhận? Chuyện này thật ngớ ngẩn, lố bịch, hết sức phi lý.
Những ngày tháng bấp bênh ấy rồi cũng đã bị bỏ lại phía sau, hết sức đặc biệt, ấy là khi công việc của cô không được suôn sẻ cho lắm, cả những điều từng khiến cô không đủ tự tin để sống một cuộc sống tự do phóng khoáng, vượt trên mọi khuôn phép xã hội thông thường, để giờ đây có thêm một kẻ đặt chân lên chính con tàu này, không đơn thuần chỉ là kẻ trong cuộc, một trong số vô vàn những bảo mẫu tồn tại trong cuộc đời này. Có thể cô đã từng sống trọn cuộc đời mình, trong những năm tháng cô đơn đầy ắp tủi hờn thời thơ ấu, bố mẹ hun hút trên từng chuyến đi; và có lẽ, bởi cô đã cam chịu chấp nhận mình là một kẻ luôn thèm khát nỗi cô đơn, cô chấp nhận bầu bạn chuyện trò với chính mình, với ngọn đèn le lói soi đường cô đi trong đêm tối, với những cuốn sách, những bài báo của cô. Không phải lúc nào bạn cũng được lựa chọn.
Viva quyết định dứt mình ra khỏi dòng ký ức ảm đạm đang trĩu nặng trong lòng. Cô thích Tor và Rose hơn cả. Những cô gái mới lớn ngờ nghệch tràn đầy sức sống, nhưng những câu chuyện hóng hớt vào mỗi tối của các cô gái luôn đầy ắp tiếng cười. Ở Tilbury, Viva đã lặng lẽ quan sát Rose từ xa khi cô gái tạm biệt những người thân của mình để bước chân lên con tàu, cô nghe rất rõ cả những lời chúc tốt đẹp mà cô dành cho họ, những con người hoàn toàn yêu quý Rose vô điều kiện. Chứng kiến hình ảnh thân thương ấy, tim Viva chợt nhói đau: một gia đình hạnh phúc, những con người đang đưa tiễn trên bến cảng dưới kia nhỏ bé và năng động như một đàn kiến đang cố gắng giúp cô gái bước sang một trang mới của cuộc đời. Người chỉnh lại chiếc mũ hơi lệch trên đầu cô gái, kẻ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đầy quyến luyến. Ông bố, vẻ ngoài bảnh bao vẫn không thể giấu được nỗi buồn đau trống vắng hiển hiện trên khuôn mặt già nua hốc hác trước giờ phút chia tay cô con gái rượu bé bỏng của mình.
Có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa buồng.
“Viva”, Snow bước vào nhìn cô, “suýt chút nữa thì tớ quên nói với cậu, tớ vừa đâm sầm vào một thằng nhóc nhợt nhạt đang thơ thẩn ngoài hành lang. Nó muốn biết liệu cậu có thể đứng dậy và đến phòng ăn để giành trước chỗ ngồi đầu tiên hoặc thứ hai trong bữa trưa hôm nay không”.
Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn! Viva giận dữ gào lên trong đầu.
“Thế cậu nói gì với thằng nhóc?”.
“Tớ bảo cậu sẽ nói chuyện với nó ngay khi cậu kết thúc bất cứ việc gì cậu đang làm”.
Rõ ràng Snow chính là người bắt đầu khám phá mối quan hệ của hai người trong những lúc rảnh rang, rỗi rãi. Cô từng nhiều lần thắc mắc với Viva, rằng tại sao bố mẹ của thằng nhóc lại không tìm một ông già để làm cái công việc đưa đón chăm sóc giám hộ cho nó, hay ít nhất cũng phải là một bà già, và rằng có vẻ Viva chắc chắn sẽ có “những ngày vô cùng vui vẻ trên con tàu” nếu không có mặt thằng nhóc. “Nhưng không sao, bạn thân mến”, vài ngày trước Snow lại quấy rối cô bằng những lời sẻ chia đầy ắp nỗi niềm cảm thông ấy, “chúng ta chỉ ở trên con tàu này hai tuần, và Ấn Độ đầy rẫy đàn ông luôn háo hức chào đón các quý cô trẻ trung xinh đẹp như cậu đang chờ đợi ở phía trước”, cứ như thể những bài báo của cô chỉ là chút tự hào được bày ra hòng che giấu cho những tham vọng sâu xa.
Nhưng Snow, công bằng mà nói, vẫn có những rắc rối của riêng mình – đến từ một trường học mới mở ở một địa hạt mới, thừa mứa nỗi cô đơn và đầy ắp sự sợ hãi, luôn thiếu thốn tiền bạc, và luôn dằn vặt đầy mặc cảm tội lỗi về bà mẹ già đang bị bỏ rơi ở nhà dưỡng lão Dorset dành cho tầng lớp thượng lưu.
Khuya muộn, khi Viva bước chân vào phòng ăn dành cho hành khách hạng nhất, cô mới nhận ra thực khách vẫn còn ngồi lại chật cứng cả căn phòng rộng lớn, tiếng chuyện trò xì xầm to nhỏ cuộn lên từng đợt không ngớt. Cuối cùng Viva cũng tìm thấy Guy Glover lặng lẽ trong một góc phòng, xanh xao, đầy cam chịu chờ đợi trong nhẫn nhịn. Khi Viva lách qua những bàn ăn giữa phòng tiến về phía nó, Guy ngẩng đầu lên rồi uể oải vẫy tay ra hiệu với cô.
Viva nhận thấy ngày hôm nay Guy đã không cạo râu cẩn thận, vẫn còn những mẩu lông tơ lún phún mọc nham nhở trên cằm, cả một vết xước được nó cẩu thả băng lại bằng một mẩu vải bông dúm dó.
Một người bồi bàn trao cho Viva cuốn thực đơn. Một tràng cười bất chợt vang lên từ bàn bên cạnh. “Những con người trẻ tuổi” là cụm từ được các quý bà có tuổi trên con tàu dùng để gọi bất kỳ ai dưới ba mươi, bắt đầu quây quần ăn tối cùng nhau. Rose và Tor ngồi cùng bàn với hai cô gái khác mà Viva không hề biết tên, có mặt cả một viên chức trẻ tuổi tên Nigel. Mái tóc dài vàng óng của Rose xổ tung khi cô ngả đầu cười lớn. Một sĩ quan hải quân trẻ tuổi đang châm thêm rượu vang vào ly của Tor. Cô gái tên Tor ấy từng có lần thú nhận với Viva rằng mình đã bị “giam cầm” quá lâu, giờ đang đá lông nheo với chàng sĩ quan trẻ tuổi.
“Xin lỗi, tôi đến muộn”, Viva cất lời trước.
“Tôi không để ý đâu”. Guy ném vào cô một cái nhìn đầy miễn cưỡng rồi nhanh chóng dõi về phía khác.
“Cậu gọi chưa?”.
“Chưa”.
Viva cầm cuốn thực đơn trong tay, có cảm giác cô đang bắt đầu một sứ mệnh nặng nề.
“Cô thích dùng gì?”.
Ôi Chúa ôi, giá mà tôi biết được mình muốn gì.
“Hôm nay có Sole Véronique, tôi nghĩ món ấy rất tuyệt đấy”.
Thực sự cô vẫn chưa thể bắt được mạch câu chuyện, cần phải ngoài lề vài điều nữa. “Có cả bò bít tết Rossini, tôm hùm đút lò”. Những món ăn trên con tàu Kaiser đều thuộc loại hảo hạng, nhiều món được chế biến bằng lò nướng than mà cô chỉ mới được nghe kể trước đây. “Tuyệt”, Viva trả lời, “còn có cả pommes dauphinoise cơ đấy”.
“Tôi đọc được thực đơn”. Giọng Guy đầy mỉa mai khi thằng nhóc vớ cuốn thực đơn dành cho nó.
“Xin lỗi”, Viva cố nén tiếng thở dài.
“Nước nhé?”.
“Vâng, và”, nó ném vào cô cái nhìn vô hồn, không hề che đậy sự ngỗ ngược vốn có, “một chai Pouilly-Fuissé. Bồi bàn!”.
Đêm đầu tiên cô đã khiến thằng nhóc khó chịu ra mặt khi hỏi Guy liệu bố mẹ có đồng ý cho phép nó uống rượu hay chưa, và có vẻ thằng nhóc vẫn chưa tha thứ cho cô. “Cô có thấy rõ không cô bảo mẫu, rằng tôi đã mười tám tuổi?”. Nó gần như gằn từng tiếng một. Bà Bannister lại cho cô biết nó mới mười sáu tuổi, vả lại trông Guy không có vẻ gì là già hơn so với tuổi mười sáu, nhưng cuối cùng cô vẫn bỏ qua. “Không còn là một thằng nhóc tám tuổi thò lò nữa. Tôi không thể hiểu nổi tại sao bố mẹ lại có suy nghĩ kiếm cho mình một cô bảo mẫu”.
“Còn thức ăn thì sao đây?”, cô lái câu chuyện sang chủ đề khác. “Cậu đã sẵn sàng gọi món chưa?”.
“Chưa”. Đầu Guy biến mất sau cuốn thực đơn mở rộng.
Cô phết bơ lên bánh mì, từ tốn thưởng thức mẩu bánh, im lặng lắng nghe tiếng cười nói của đám đông thực khách đầy ắp trong căn phòng, bản Clair de Lune phát ra từ chiếc dương cầm rót vào tai cô những giai điệu du dương trầm bổng.
Đúng như, Viva mơ hồ, điều mình tưởng tượng về những dự cảm đầy bất hạnh của một cuộc hôn nhân. Một bức tranh bất tận về những bữa ăn rề rà kéo dài đến lê thê mà bạn không hề muốn chung bàn với ai đấy, một không gian nơi mà những cuộc trò chuyện lại chỉ là những điều vụn vặt có khả năng khiến bạn mệt lử, một khuôn mẫu của thứ công việc vặt vãnh trong gia đình nhuốm đầy dư vị tinh thần.
“Tôi gọi một khoanh thịt bò Rossini”, cuối cùng thì cô cũng đưa ra quyết định. “Tái thôi”.
Khi đồ ăn được mang ra, Viva im lặng lắng nghe tiếng dao nĩa leng keng va vào nhau khi người bồi bàn bày biện ra đĩa, rồi lại im lặng nhìn người bồi bàn mang những chiếc đĩa vào trong; kín đáo quan sát đôi vợ chồng già đang nhẩn nha thưởng thức bữa tối muộn ở bàn bên cạnh trong im lặng.
Chiếc xe đẩy mang theo món tráng miệng dừng lại bên cạnh bàn hai người, bồi bàn dọn ra bánh trứng vị chanh cùng thạch trái cây, một ít kem và mứt Ấn Độ, ngay khi vừa nhón một chút mứt bỏ vào miệng, lập tức Viva cảm nhận được vị tanh dịu nhẹ dợm lên đầu lưỡi.
“Cần thêm rượu nữa không, thưa cậu?”. Người bồi bàn mỉm cười, khuôn mặt anh ta rạng rỡ khi quay sang Viva. “Chúng tôi có loại vang Beaumes de Venise hảo hạng uống kèm với kem lạnh kiểu Anh, cô dùng một chút nhé?”.
“Cảm ơn, tôi chỉ cần một chút bánh trứng vị chanh”. Cô uống hết chút vang còn lại trong ly của mình. “Tôi nghĩ chúng tôi đã dùng đủ”.
“Cho tôi thêm một chai Beaumes de Venise”, kẻ cực kỳ khó chịu nãy giờ im lặng lập tức mở miệng yêu cầu bồi bàn. Khi nó cúi đầu nhìn chằm chặp vào mắt cô, Viva chợt liên tưởng đến hình ảnh một chú bò tơ đang chuẩn bị lao đầu về phía trước.
“Ai sẽ trả tiền cho chai vang ấy?”. Cô cố để không hét lên với nó sau khi người bồi bàn vội vã chạy đi.
“Bố mẹ tôi”, nó thản nhiên trả lời. “Đừng có nhặng xị lên như thế”.
“Bố mẹ cậu vẫn còn ở Bombay khi chúng ta đến đấy?”. Cô cân nhắc một cách cẩn trọng trước khi hỏi nó, Viva thừa biết câu hỏi của mình sẽ dẫn đến đâu.
“Tôi không biết”. Ánh mắt nó đang nhìn ai đấy sau chỗ cô ngồi, bằng cái kiểu kẻ ấy thú vị và có sức hấp dẫn hơn cô bội phần. Đột nhiên cô chợt nảy ra ý định sẽ phải khiến nó cảm nhận được chút gì đấy – thật đau đớn, ngượng ngùng, cảm giác từng tồn tại trong cô.
“Bố mẹ tôi cũng không có ở đấy”, giọng cô xót xa.
“Tại sao?”. Câu hỏi đầu tiên nó thốt lên với Viva.
“Cả bố mẹ và chị gái tôi đếu chết ở Ấn Độ khi tôi lên mười. Đấy là lý do vì sao tôi về lại nước Anh. Một trong những lý do chính thôi thúc tôi quay trở lại Ấn Độ lúc này chỉ để nhận lại một vài món đồ của bố mẹ mình”.
Guy nhìn chằm chằm vào Viva, vẻ vô hồn vô cảm hiện rõ trên gương mặt nó khiến cô có cảm giác những gì mình vừa kể không hề lọt vào tai thằng nhóc. Nó nhỏm người đứng dậy, động thái hơi mạnh của thằng nhóc khiến chiếc ghế sau lưng nó ngã chỏng chơ trên sàn nhà.
“Bọn họ bị ám sát sao?”. Những biểu cảm trên khuôn mặt nó cho thấy Guy đang hết sức thành thật khi buột mồm hỏi câu ấy, một sự chân thật nhuốm màu sợ hãi đầy cường điệu. “Người Ấn Độ giết họ?”. Khuôn mặt nó chợt nhăn nhó, đầy giận dữ.
Cảm giác xấu hổ chợt cuộn lên trong Viva, cô không thể tin nổi mình lại có thể thốt ra những lời vừa rồi với bất kỳ ai, nhưng đã quá muộn – có vẻ thằng nhóc đang bị hấp dẫn, đang phát khiếp vì câu chuyện mà Viva vừa kể với nó.
“Không”. Cô giơ tay cố gắng kéo nó ngồi lại xuống ghế.
“Hay họ bị bắn chết?”.
Đôi vợ chồng già bàn bên cạnh đang nhìn cô chằm chằm.
“Không phải”, Viva trả lời.
“Vậy thì tại sao?”
“Đơn giản là họ chết, thế thôi”. Giọng cô thì thầm. Viva cảm nhận được cơn rùng mình ùa về choán ngợp trong cô. “Thực sự tôi không muốn kể về chuyện này. Chỉ là một vụ tai nạn xe hơi, tôi không biết nó xảy ra ở đâu cả”. Cô ghét cay ghét đắng mỗi khi có ai đấy quan tâm hỏi han về cái chết của bố mẹ mình một cách chi tiết.
“Tôi không biết phải nói gì cả. Hãy cho tôi biết mình phải nói gì”. Guy gần như gào toáng lên với cô, Viva ước gì có thể khiến nó ngậm miệng ngay lập tức – lúc này cô chỉ muốn Guy trở về là một thằng nhóc lúc nào cũng lặng câm như trước. Nó dứt khoát rời khỏi bàn ăn.
Khi Viva bước lên boong tàu để tìm Guy, một cơn gió thổi thốc tới mang theo luồng không khí ấm áp mơn man trên từng chân tơ kẽ tóc của cô, bóng trăng nằm im lìm giữa những chùm mây đầy hình thù lạ mắt.
“Guy”, cô gọi tên nó, nhưng tiếng cô gọi lọt thỏm và mất hút giữa tiếng sóng ì oàm vỗ hai bên mạn tàu và tiếng nhạc ồn ào từ phòng khiêu vũ vọng lên. “Guy?”. Viva đã bước đến khu vực xuồng cứu hộ, một cơn gió mang theo hơi ấm từ biển cả tiếp tục đùa nghịch với những lọn tóc của cô. “Guy, cậu đang ở đâu?”.
Sau một hồi tìm kiếm trong vô vọng qua mọi hành lang ngóc ngách trên khoang hạng A, cuối cùng cô cũng tìm thấy nó, lẩn trốn trong một chiếc xuồng cứu hộ, duỗi người trên chiếc áo khoác dài thượt của mình, khoan khoái nhả những vòng khói thuốc mờ ảo lên không.
“Xem nào”, cô thở phào, “còn khối kẻ có cha mẹ chết ở Ấn Độ, vậy nên cậu đừng quá lo lắng chuyện này như thế nữa. Thực tình tôi không hề buộc tội cậu chỉ vì lý do cậu có thích tôi hay không”.
Mặt trăng đột nhiên biến mất sau một đám mây đen khổng lồ, Viva kịp nhìn thấy đôi dòng nước loang loáng chạy dài trên hai gò má nó, nỗi xúc động đầy ắp niềm tuyệt vọng đang dâng lên trong đôi mắt Guy. Nó đang say, cô chắc mẩm, và đang rất đau đớn.
“Sao cuộc sống lại khủng khiếp đến thế?”. Nó buột miệng.
“Không phải tất cả đều khủng khiếp”, cô an ủi nó. “Mọi thứ thay đổi, theo chiều hướng tốt lên. Có lẽ tôi không nên kể cho cậu nghe câu chuyện của mình, tôi không biết vì sao mình lại làm như thế”.
“Họ đã rời xa, đến nơi tốt đẹp hơn”.
“Đúng thế”.
“Những người thân yêu trong gia đình cô”. Mặt trăng đột ngột ló ra soi sáng khuôn mặt xám nhợt của nó. “Đã đến nơi khác tốt đẹp hơn”, nó lẩm bẩm. “Mãi mãi”.
Viva chắc chắn nó lại đang chìm vào dòng tâm tư của đời mình.
“Không”, cô nhanh nhẹn trả lời. “Không, tôi không tin. Không tin điều đó. Cậu thì sao?”.
Nó đột ngột đứng dậy và nhìn chằm chằm vào cô.
“Nhìn xem, thử quên tôi một lúc đi”, cô nói với nó, rồi chợt nhận ra có thể đây là cơ hội duy nhất của mình. “Tôi muốn biết đôi chút về cậu. Có thể cậu nghĩ tôi là một bà già lẩm cẩm, nhưng tôi không phải là người như vậy, và tôi vẫn nhớ rất rõ cảm giác khi bị ai đấy phá tan không gian nơi ta từng gắn bó để đẩy mình vào một không gian khác, đấy chính là…”. giọng cô run rẩy, nhưng đấy là những gì tốt đẹp nhất cô có thể làm lúc này.
“Không, không phải thế”, nó ngắt lời cô. “Không phải như vậy. Nghĩ xem, tôi xin lỗi… tôi phải về ngủ đây”.
Khi nó búng mình nhảy khỏi chiếc xuồng cứu hộ, miếng gạc băng vết xước gây ra bởi vết dao cạo râu trên cằm nó rơi xuống, một giọt máu rỉ ra. Viva im lặng nhìn theo dáng đi quả quyết của Guy, bóng nó mất hút sau cánh cửa.
“Tôi nhìn thấy rồi đấy”, Viva cao giọng.
“Em xin lỗi”, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau chồng ghế xếp nằm cách chỗ Viva đứng không xa. “Thực tình em không cố ý nghe lén”. Một bóng người hiện ra sau chồng ghế: là Rose với một chiếc váy trắng mỏng tang như sương như khói, mái tóc vàng óng ả của cô gái sáng lên dưới ánh trăng.
“Em lên đây để hóng gió và suy nghĩ”, Rose nhoẻn miệng mỉm cười với Viva. “Dưới kia ồn ào quá”.
“Em nghe thấy hết rồi chứ?”, Viva hỏi.
Rose thoáng bối rối.
“Không phải tất cả. Trước đây em vẫn thường cãi nhau với anh trai của mình – không quá nghiêm trọng đấy chứ?”.
“Không biết chị có thể chịu đựng nổi nó không”. Viva lắc đầu. “Nó quá khinh người, lúc nào cũng tỏ vẻ khinh khỉnh và đầy miệt thị”.
“Em sẽ nói với chị những gì nhỉ?”, Rose mỉm cười với cô. “Xuống dưới kia và nhấm nháp vài ly đi. Em nghĩ điều tồi tệ nhất khiến nó không thể là em trai của chị ấy là bởi chị không có khả năng cho nó một đồng bốn penny. Vừa ý rối nhé”.
Rose cười lớn, thoải mái và nồng ấm. Cô đảo tròng mắt liên tục hệt như một đứa trẻ, hãy cứ để mặc bản thân được thoải mái và tự do với thực tại.
Viva ngước nhìn lên trời đêm, mặt trăng đang chơi trò cút bắt với con tàu, tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt dịu dàng khiến triệu triệu ngôi sao đều lu mờ trước nó.
“Có thể nó sẽ thấy xa lạ khi trở lại Ấn Độ”. Rose nhấp một ngụm rượu mạnh. “Sau nhiều năm trời đằng đẵng một mình”.
“Mười năm”, Viva trầm ngâm. “Và thật tồi tệ khi rời Ấn Độ lúc còn là một đứa bé – chỉ một khoảnh khắc, nắng vàng và tự do, trời xanh diệu vợi, và những con người mà ta hằng yêu mến quanh mình. Tiếp theo, ừm, nó không kể gì nhiều với chị về những điều đấy, cứ như thể hành động đập vỡ tảng băng đóng cứng trong một bồn rửa tay tại một ngôi trường xa lạ và không lấy gì làm thân thiện”.
“Giống như cảm giác bị đạp khỏi thiên đường”, Rose ví von.
“Chính xác, nhưng Ấn Độ không chỉ có thiên đường. Còn có cả những điều khủng khiếp nữa”.
“Ví dụ? Nhưng không có gì quá kinh khủng chứ?”.
“Ừm, như nắng nóng chẳng hạn. Em không bao giờ tưởng tượng nổi cái nóng đến thế nào đâu, không giống như ở Anh. Lúc nào cũng ong ong như có búa nện trong đầu ấy. Ruồi nhặng, nghèo đói, rách rưới. Nhưng nếu em yêu tất cả những điều ấy, như chị đang yêu, chắc hẳn em sẽ thấy khác, nó sẽ đọng lại trong tâm trí em, khá lâu đấy. Rồi em sẽ thấy”.
Lần đầu tiên cả hai có một cuộc nói chuyện thoải mái và tâm đầu ý hợp đến thế kể từ khi đặt chân lên tàu. Dẫu một phần trách nhiệm của cô có thể mang Viva đến gần hơn với những giọt nước mắt, nhưng chắc chắn cô vẫn hài lòng với nó.
“Thật kỳ quặc khi nghĩ em kết hôn quá sớm”, Rose tiếp tục câu chuyện. Vạt khăn choàng vai xổ tung lất phất lên tận đầu mũi thanh tú đến hoàn hảo của cô, Rose đưa tay gạt nhẹ vạt khăn xuống dưới. “Có nhiều điều buộc chúng ta phải suy nghĩ về chúng”.
Khiếp đảm, Viva chợt nghĩ. Tất cả chúng ta.
Hôm trước Rose đã thú nhận với cô, như thể đấy là một lời bông phèng hay ho nhất được thốt ra từ Rose, rằng cô và vị hôn phu sắp cưới mới chỉ gặp nhau vẻn vẹn đúng bốn lần, nếu tính cả lần gặp gỡ gần Salisbury.
Viva tự hỏi: Làm thế nào mà cô gái ấy lại có thể chấp nhận yêu đương một cách thiếu cẩn trọng thế kia? Tại sao bố mẹ cô ấy lại cho phép điều ấy xảy ra? Nó không giống như một cuộc hôn nhân được sắp đặt từ trước ở Ấn Độ, nơi hai bên gia đình hứa hôn đều biết nhau từ bao đời nay.
“Ừ, chị có thể hình dung được chuyện này”, Viva nói. Cô muốn chạm nhẹ vào bàn tay mềm mại trắng muốt như trẻ con ấy của Rose, rồi vòng tay ôm lấy cô gái, nhưng không thể. Thay vào đấy, cô liên tưởng đến hình ảnh bà mẹ của Rose trong chiếc váy cưới của cô con gái, đến đôi mắt biếc nâu như biết cười lúc nào cũng đầy ắp niềm hân hoan. Chúng khiến đầu óc bạn phải quay cuồng mỗi khi nghĩ đến. Mình đã thực sự đông cứng, đóng băng ngay từ khoảnh khắc ấy.
“Nhìn kìa, ối!”, Rose chỉ tay về phía đường chân trời. “Chị có thể nhìn thấy vùng ánh sáng từ Port Said hắt đến”.
Viva vẫn đứng yên. Cô không nên kể những chuyện đã qua với Guy.
“Đến đây đi, nhìn xem, thật tuyệt vời. Phải đấy là Port Said không nhỉ? Chắc chắn là Port Said rồi”.
Hai cô gái im lặng ngắm quầng ánh sáng yếu ớt hình vòng cung đang dịu dàng tỏa sáng trong đêm tối, uốn lượn trên mặt biển bao la trước khi lọt vào tầm mắt của họ. Một phố biển xứ người, nơi ấy người dân đang đánh răng và tất tả rửa dọn chén đĩa, vừa làm vừa mơ màng nghĩ đến chuyện lên giường yên giấc.
“Có thật là chúng ta được phép ngủ lại trên boong tàu không nhỉ? Nghe thật thú vị”.
Nếu nhìn vào khuôn mặt rạng ngời lấp lánh niềm hạnh phúc của Rose lúc này, hẳn bạn sẽ đồng ý với Viva, cô gái ấy mới dễ thương làm sao, ngọt ngào và ngây thơ, như một đứa trẻ.
Chị hy vọng anh ta sẽ là một người đàn ông tốt, Viva thầm nghĩ. Chị hy vọng anh ta sẽ đối xử thật tốt với em. Đúng là đánh bạc với trời.
“Tor rất hào hứng được lên bờ”, giọng Rose đầy âu lo. “Frank đi với một nhóm bạn, anh ấy hỏi liệu chúng ta có thể đi cùng không. Chị nghĩ gì về lời mời của Frank?”.
“Không chắc lắm”, Viva trả lời. “Ngoài việc có vẻ anh ta khá tự tin về bản thân mình và tỏ ra có sức hấp dẫn với phái yếu. Chị hy vọng Frank sẽ không làm tổn thương cô ấy”.
“Em cũng thế”. Rose phụ họa. “Trước đây cô ấy từng rơi vào quãng thời gian khá tồi tệ. Em không hiểu tại sao đám đàn ông lại tỏ ra không mấy thiện cảm với Tor”.
Cô ấy đã cố gắng hết sức, Viva nghĩ. Cô ấy không hề có ý gì khác nhưng rõ ràng đã rất cố gắng, bởi cô ấy hiểu mình không đủ quyến rũ như những cô gái xinh đẹp khác.
“Hôm qua đại tá Patterson kể với em Frank có một người anh trai chết ở Ypres”, giọng Rose thoảng bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của Viva. “Đấy là lý do vì sao anh ta trở thành bác sĩ. Đại tá Patterson cho rằng bề ngoài Frank luôn biểu lộ sự vui vẻ ấy là bởi anh ta đã vượt qua được nỗi đau mất mát người thân. Ngài đại tá bảo ông hiểu rõ tâm trạng của Frank, đơn giản bởi con trai ông ấy cũng chết ở đấy”.
“Em chắc chứ?”. Viva choáng váng trước thông tin do Rose tiết lộ. Mình đã ở bên cạnh mọi người suốt cả quãng thời gian ở đây. Mình đã vội vã viết về họ trước khi mình hiểu cuộc sống của họ, mình những tưởng đấy là sự thân thiết, kiểu như sự cởi mở không biên giới, nhưng thực ra lại rất yếu đuối và đầy ắp tâm trạng.
“Đấy là tất cả những gì ngài đại tá nói với em”, đôi mắt xinh đẹp của Rose đột nhiên loáng nước. “Anh trai em qua đời ở Pháp – Trước đây em là đứa thường xuyên so đo tranh giành với anh ấy, bởi em quá trẻ con và luôn muốn làm mọi thứ mà anh ấy đang làm. Ôi không, không nên nói về chuyện này nữa. Thật tồi tệ. Đôi khi em không thể chịu đựng nổi cảm giác đau đớn mỗi khi nhớ về nó. Có lẽ đấy là một phần lý do vì sao bố mẹ lại đồng ý để em đi, bởi họ cũng như em, rất khó khăn và đôi khi không thể chịu đựng nổi không khí lặng lẽ trong gia đình. Vấn đề là”, giọng cô bé trở nên đầy tự tin, “Frank biết một nhà hàng rất tuyệt ở trên bờ, và dự định thực hiện một chuyến đi đến khu vực quần thể Kim tự tháp. Tor thì luôn háo hức được đến đấy, nhưng em đã hứa với bố mẹ mình sẽ không đi đâu nếu không có mặt cô bảo mẫu. Chị đồng ý đi với bọn em nhé?”.
“Chị cũng muốn lên đấy”. Viva cố giữ không để lộ niềm háo hức trong lòng ra ngoài. “Ý chị là, chị không biết chuyện này có nên không nhưng…”.
“Có nhiều người đang đến đây”, Rose ngắt lời Viva, “chỉ là các chàng trai, em không muốn có chuyện không hay. Mọi người đều thích ngồi lê đôi mách. Em không nên để ý, nhưng em vẫn phải làm thế”.
“Chị hiểu”, Viva trả lời, “tất nhiên cả chị cũng thế”.
“Nhưng còn thằng nhóc thì sao?”, đột nhiên Rose tỏ ra lịch sự một cách cẩn trọng. “Ý em là, nó có thể đi cùng nếu thích, nhưng có lẽ trong mắt nó chúng ta giống như một nhóm gớm giếc và cổ lỗ sĩ”.
“Nó không tuyệt vời như chúng ta vẫn nghĩ trước đây”, Viva trả lời. “Những gì nó từng thốt ra bốc mùi như một đống phân lạc đà, như những xưởng sản xuất nước hoa. Thật hay ho”.
“Thực sự nó có thể chỉ muốn có một ngày dành riêng cho mình”. Giọng Rose đầy ắp hy vọng. “Nhưng chị có thể mang nó theo cùng nếu buộc phải làm như thế”.
Không, không. Viva thầm nghĩ. Mình không cần phải làm như vậy. Nó sẽ có một ngày tuyệt vời dành riêng cho mình theo ý muốn.
Viva đã quyết định như vậy, và một ngày nào đấy, cô sẽ phải trả giá cho quyết định của chính mình.