Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 6: Nếu Chỉ Là Lần Đầu Gặp Gỡ (5)


Đọc truyện Phía Cuối Đôi Cánh – Chương 6: Nếu Chỉ Là Lần Đầu Gặp Gỡ (5)

Ở độ cao 9800m, chuyến bay mang số hiệu 1015 đến thành phố A đang vững vàng thực hiện hành trình.

Hệ thống loa được bật, giọng nói trầm thấp giàu từ tính vang lên khắp cabin…

“Kính thưa quý khách, tôi là cơ trưởng của chuyến bay lần này, tranh thủ vài phút trước giờ ăn có đôi lời tới quý khách. Hôm nay, ngày mùng 10 tháng 8 năm 2017, hàng không Nam Trình triển khai chuyến bay đầu tiên. Về Nam Trình, nó không chỉ là công ty con của tập đoàn Trung Nam, mà còn ẩn chứa niềm tin vào một tình yêu. Năm năm trước, hàng không Trung Nam vẫn chưa trở thành một trong mười hãng hàng không lớn của nước nhà, ngày hôm nay của năm năm sau, đã xứng đáng là thủ lĩnh của cả ngành. Mà người đàn ông tạo ra truyền kỳ này trong một thời gian ngắn ngủi, chính là chủ tịch đương nhiệm của Trung Nam, anh Cố Nam Đình.”

Đây dường như không phải là một bài thông báo bình thường, mà là một câu chuyện vô cùng tâm huyết.

Cả cabin trở nên tĩnh lặng, mọi người đều chăm chú lắng nghe.

“Năm đó, để được bố vợ chấp thuận, anh Cố đã nhận lời hứa, trong vòng ba năm mua được một hãng hàng không nước ngoài. Với Trung Nam ở thời điểm đó mà nói, đây quả thật là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức. Nhưng anh ấy đã làm được. Để ghi nhớ khoảng thời gian khó khăn cùng vượt qua với vị hôn thê Trình Tiêu, anh ấy đã cải tổ công ty mua được và đổi tên thành “Nam Trình”. Vì thế, câu chuyện này nói với chúng ta rằng: Con người ta có thể tùy hứng, nhưng nhất định phải làm cho mình trở nên lợi hại trước đã.”

Khắp cabin vang lên tiếng cười giòn giã.

Ngay cả tiếp viên trưởng đang chuẩn bị đồ ăn cũng phải nói: “Thịnh tổng phát thông báo quả nhiên danh bất hư truyền, độc đáo mà lại cá tính.”

Cô nàng tiếp viên hàng không trẻ tuổi đứng bên cạnh vẫn còn đang giữ vẻ mặt sùng bái, “Thịnh tổng không chỉ lái máy bay giỏi, bề ngoài đẹp trai, mà lại còn hài hước nữa, hào quang nam thần lấp la lấp lánh.”

Tiếp viên trưởng có lòng nhắc nhở, “Mê trai đẹp thì được, nhưng tuyệt đối đừng có hành động thật đấy.”

“Càng là người vĩ đại thì lại càng khó chấm mút, đạo lý này em hiểu mà.”, cô nàng tiếp viên trẻ thở dài, “Ban ngày ban mặt, đương nhiên em không nằm mơ rồi.”

Tiếp viên trưởng đang định khen cô nàng sáng suốt thì lại nghe cô nàng nói: “Nhưng em không khống chế được bản thân mình mấy lần đâu.”

Tiếp viên trưởng đành phải kiềm chế, tiếp tục nghe phần phát thanh.

“Trước đây, hẳn là quý khách đã từng được nghe rất nhiều về phiên bản cũ của sự tích “Nam Trình”. Nhưng tôi đảm bảo với quý khách, phiên bản quý khách nghe hôm nay là gần với sự thật nhất. Là cơ trưởng của chuyến bay đầu tiên, tôi có nghĩa vụ làm cho quý khách hiểu về Nam Trình, củng cố cho lựa chọn của quý khách mỗi khi phải đi xa. Cuối cùng, tôi thay mặt cho Nam Trình cùng toàn thể tổ bay, cảm ơn quý khách đã lên chuyến bay của chúng tôi, cho tân binh Nam Trình có một vị trí trong giới hàng không dân dụng. Tiếp sau đây, xin mời quý khách thưởng thức bữa trưa chúng tôi đã chuẩn bị. Có điều, xin quý khách đừng hỏi tiếp viên hàng không của chúng tôi, cơm gà cà ri ngon hơn hay cơm thịt kho tàu ngon hơn, vì cho dù đầu bếp của chúng tôi có mang hết kĩ năng ra để trổ tài, thì vẫn bị hạn chế bởi thời gian và số lượng, hương vị của bữa cơm cũng gọi là tạm chấp nhận được. Dù sao có khó ăn đi nữa thì cũng đã có thành viên trong tổ bay của tôi ăn cùng quý khách rồi, vậy nên, quý khách không phải chiến đấu một mình.”

Sau phần phát thanh tiếng Trung, lại đến một lần phát thanh bằng thứ tiếng Anh chuẩn chỉnh.

Chăm chú nghe xong hết tất cả, anh chàng phi công nước ngoài Benson mới dùng tiếng Trung lưu loát mà vạch trần anh, “Suất cơm của anh rõ ràng là một mình một kiểu.”

Thịnh Viễn Thời còn đang nhớ đến giọng nói trên sóng vô tuyến, vừa nghe vậy liền thản nhiên đáp: “Cho nên, tôi mới nói là “thành viên tổ bay của tôi”, chứ không phải là “tôi và thành viên tổ bay”.”


Benson tỏ vẻ kinh ngạc cực kỳ khoa trương, “Tiếng Trung đúng là quá phức tạp, quá rộng lớn, quá khó mà.”

Thịnh Viễn Thời chăm chú nhìn ra những đám mây bồng bềnh bên ngoài qua thiết bị chắn gió ở khoang điều khiển, “Lịch sử Trung Quốc lâu đời, văn hóa Trung Quốc khởi nguồn sâu xa, dòng chảy dài, cậu phải học thêm nhiều vào.”

Benson nhún vai, “Đi theo anh, em chưa lúc nào ngừng học cả.”

Thịnh Viễn Thời thu tầm mắt lại, liếc cậu ta một cái, “Thế là tốt, nếu không tôi sẽ đá cậu quay trở lại New York.”

Benson bày ra dáng vẻ ấm ức, “Em không về New York đâu, em còn muốn cưới một cô giống…”, cậu ta muốn nói lại thôi, dè dặt liếc Thịnh Viễn Thời một cái rồi mới tiếp tục, “Em còn muốn cưới một cô gái Trung Quốc xinh đẹp làm vợ.”

Thịnh Viễn Thời có vẻ không nghe ra điều gì cả, vẻ mặt vẫn bình thường, ánh mắt trầm tĩnh, “Có xinh đẹp đến đâu đi nữa, thời gian trôi qua, nhìn mãi cũng chán thôi.”

Benson không cùng quan điểm, “Nhưng chẳng phải các anh có câu “Yêu giang sơn, càng yêu mĩ nhân” à?”

Thịnh Viễn Thời nhẹ nhàng phản bác lại cậu ta, “Chúng tôi còn có một thành ngữ là: Hồng nhan họa thủy.”

Benson không còn lời nào để đáp lại, hai mày nhíu chặt, chẳng biết là không hiểu nên hoang mang, hay là hiểu nên càng hoang mang hơn. Đương nhiên, còn có một khả năng nữa là, anh bạn nước ngoài này đã lý giải câu thành ngữ “Hồng nhan họa thủy” thành: Nước màu đỏ… có độc!

Thịnh Viễn Thời nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh bạn do một tay mình đưa về nước, rốt cuộc đáy mắt cũng xuất hiện nét cười, tạm thời thôi nghĩ về giọng nữ kia, tập trung điều khiển chuyến bay.

Đúng lúc này, tiếp viên trưởng gọi điện tới, “Thịnh tổng, bữa trưa của anh và cơ trưởng Benson đã chuẩn bị xong, giờ mang vào được chưa ạ?”

Bình thường, cơ trưởng và cơ phó sẽ không ăn cùng một lúc, Thịnh Viễn Thời trả lời: “Mang vào cho cơ trưởng Benson[1] đi, khi nào hạ cánh tôi mới ăn.”

Tiếp viên trưởng vẫn mang hai phần cơm vào khoang điều khiển, cô nói với Thịnh Viễn Thời, “Đây là suất cơm trung tâm ẩm thực đặc biệt chuẩn bị cho anh.”

Thịnh Viễn Thời chẳng ngó ngàng, “Cho cơ trưởng Benson đi.”

Anh là Trưởng đào tạo đội bay, trung tâm ẩm thực làm riêng cho anh một phần cũng là bình thường. Nhưng hộp cơm tinh xảo như vậy, hình như không hợp với cơ trưởng cho lắm. Benson liên tục xua tay, vốn định nói là không có công không dám nhận thưởng, kết quả lại nói thành, “Em không tiêu hóa nổi.”

Trong giọng nói điềm tĩnh của Thịnh Viễn Thời loáng thoáng ý cười, “Tuy tôi khiêm tốn nói với hành khách là cơm của chúng ta tạm chấp nhận được, nhưng trung tâm ẩm thực có đòn sát thủ đấy, cơ trưởng Benson không muốn nếm thử một chút à?”

Trung tâm ẩm thực của Trung Nam có những đầu bếp hàng đầu chuyên phục vụ phần ăn hàng không, món nào cũng đầy đủ cả sắc hương lẫn mùi vị. Hơn nữa, Benson lại yêu đồ ăn Trung Quốc, vì thế, cậu ta nhìn Thịnh Viễn Thời, “Hay là em thay anh nếm thử một miếng nhé?”


Tiếp viên trưởng nhịn cười đưa hộp cơm cho Benson, “Tôi sẽ không nói với Hà Tử Nghiên là anh ăn đâu.”, ẩn ý là, suất cơm này do Hà Tử Nghiên đích thân làm cho Thịnh Viễn Thời.

Thịnh Viễn Thời tiếp tục động tác uống nước, nhìn có vẻ chẳng hề dao động.

Hà Tử Nghiên là đầu bếp số một của trung tâm ẩm thực, Benson thật sự không chống cự nổi sức hấp dẫn của món ngon trước mắt. Nhưng chờ cậu ta chén sạch phần cơm, Thịnh Viễn Thời mới bâng quơ nói một câu: “Hay là cứ để Hà Tử Nghiên biết đi, miễn cho cô ấy lại hiểu lầm.”

Đây là… một cái bẫy ư? Benson cảm thấy mình bị lừa rồi, “Sư phụ giỏi gài bẫy thật, em muốn về New York.”

Bất chợt, trung tâm điều hành gọi tới: “Nam Trình 1015, độ cao 9800m tương đối nhiều máy bay, anh có thể lên đến 11300m không?”

Nét cười vẫn còn vương trong mắt Thịnh Viễn Thời, “Chỉ cần anh cho phép, tôi còn có thể bay lên cao hơn nữa.”

Ánh mặt trời ấm áp chạm vào khóe mắt anh, chiếu xuống gương mặt cương nghị. Benson thôi cười đùa, phối hợp cùng anh lên độ cao 11300m theo chỉ huy của trung tâm.

Mười hai giờ mười lăm phút theo giờ Bắc Kinh, chuyến bay 1015 của Nam Trình thuận lợi hạ cánh xuống sân bay thành phố A.

Trước khi hành khách xuống máy bay, loa phát thanh của cơ trưởng lại được bật lên: “Thưa quý khách, chúng ta đã hạ cánh sớm hơn dự kiến mười lăm phút. Nếu lần sau quý khách chọn bay cùng Nam Trình mà phải chờ đợi trong một khoảng thời gian ngắn, thì coi như chúng ta huề nhau. Tạm biệt!”

Có hành khách đáp lại loa phát thanh: “Tạm biệt cơ trưởng.”

Cũng có hành khách cười nói: “Ông cơ trưởng này tính toán ghê thật.”

Chuyến bay đầu tiên hoàn thành trong bầu không khí thoải mái, tổ bay làm vài khâu chuẩn bị rồi lại bắt đầu đón khách, quay trở về điểm xuất phát.

Mặt trời lặn, ráng chiều nhuộm thẫm không trung. Lúc chuẩn bị hạ cánh, Thịnh Viễn Thời thông qua sóng vô tuyến xin chỉ thị của trung tâm chỉ huy: “Đài quan sát thành phố G, Nam Trình 1016 trở về điểm xuất phát, xin phép được một lần bay tầm thấp.”

Bay tầm thấp là một cách dùng máy bay để biểu đạt thành ý, bình thường chỉ được phép thực hiện trong triển lãm hàng không, hoặc khi máy bay quân sự phải chờ để tiến hành nghi thức quân đội hay huấn luyện đặc biệt. Vì trong khi bay, máy bay sẽ lướt qua ngay phía trên đường băng, yêu cầu phi công cần quan sát tỉ mỉ, đo độ cao bằng mắt, thật sự đòi hỏi kĩ thuật và sức phán đoán cực tốt. Hiển nhiên, hàng không Nam Trình muốn dùng cách này để chúc mừng chuyến bay đầu tiên thành công viên mãn, cũng để phô diễn khả năng của phi công phía Nam Trình.

Khi nộp bản kế hoạch bay, hàng không Nam Trình đã thông báo trước, vì thế trung tâm kiểm soát không lưu cũng đã có sự chuẩn bị. Bởi vậy, căn cứ vào điều kiện chỗ trống và quy tắc chung của sân bay, Nam Đình ra chỉ thị: “Nam Trình 1016, có thể thực hiện bay tầm thấp, đường băng số 26, không được phép thấp hơn 150m, mô hình ba cạnh[2].”

Thịnh Viễn Thời nhạy bén nghe ra được là giọng nữ thánh thót hồi sáng chỉ huy cho mình rời cảng hàng không, trong lòng anh thoáng chấn động, ánh mắt lại vẫn điềm nhiên như thường, “Đường băng số 26, không thấp hơn 150m, mô hình ba cạnh, Nam Trình 1016.”


Một lát sau, chiếc máy bay với hàng chữ “Trung Nam – Nam Trình” bay vút qua trước đài quan sát, thân máy bay nghiêng nghiêng đầy vẻ tao nhã. Đứng trước cửa sổ của đài quan sát, Ứng Tử Minh nói với nhóm kiểm soát viên không lưu đang chuyên tâm làm việc: “Nam Trình tỏ lòng biết ơn tới chúng ta đấy.”

Nam Đình nhìn chăm chú chuyến bay số hiệu 1016 bay lượn như con Kim Sí Điểu[3] oai hùng bên trên đường băng, thả cái đuôi khói thật dài màu trắng xóa trên không trung, sau đó vững vàng tiếp đất. Cô ra huấn lệnh cuối cùng, “Nam Trình 1016, đi theo đường C, đến C3 thì trượt vào điểm đỗ số 12.”

Thịnh Viễn Thời lặp lại huấn lệnh, lại chợt nghe thấy cô nói: “Chúc mừng chuyến bay đầu tiên thành công, cơ trưởng Thịnh, tạm biệt.”

Ánh mắt Thịnh Viễn Thời vẫn điềm tĩnh như thường, giọng nói cũng vô cùng bình thản, anh đáp: “Cảm ơn, tạm biệt.”

Khi máy bay vững vàng dừng tại điểm đỗ, Thịnh Viễn Thời phát thông báo lần cuối cùng: “Thưa quý khách, máy bay đã hạ cánh, lúc này đang có rất nhiều bạn bè giới truyền thông đang đợi chúng ta, đứng lâu đến nỗi đau lưng mỏi gối, đầu váng mắt hoa rồi. Để họ có thể nhanh chóng trở về báo cáo kết quả làm việc, xin quý khách ngồi bên trái đừng nóng vội lấy hành lý, mà hãy vẫy tay về phía bên ngoài cửa sổ, phối hợp cho cánh truyền thông chụp ảnh, cùng Nam Trình ăn mừng chuyến bay đầu thành công, đồng thời thể hiện sự phát triển của ngành hàng không hiện tại.”

Sau khi được cơ trưởng ra hiệu, cánh truyền thông thi nhau nhắm ống kính về phía cửa sổ dọc thân máy bay, chụp được cảnh tượng hành khách mỉm cười vẫy tay trong sự hân hoan.

***

Tiệc mừng công, Trình Tiêu nhằm vào chuyện bay tầm thấp để trêu chọc Thịnh Viễn Thời: “Động tác nghiêng máy bay của Thịnh tổng, đẹp đến nỗi làm em không dám nhìn thẳng. Đổi thành Cố Nam Đình, chắc chắn em sẽ nghĩ là anh ấy đang tỏ tình với em.”

Cặp mắt Thịnh Viễn Thời không chút gợn sóng, “Sao em biết anh không mượn cái này để biểu đạt chuyện gì?”

“Biểu đạt chuyện gì thì cũng không phải là tình yêu.”, Trình Tiêu cười nhạo anh, “Anh vẫn đứng trong hàng ngũ chó độc thân bị em đả thương, tưởng em không biết chắc?”

Thịnh Viễn Thời không giải thích, “Anh cũng biết, em không phải là người yêu quý thú cưng mà.”

“Thú cưng á? Đừng ví von mình với loài đáng yêu ngây thơ như thế, ai không biết ai chứ!”, Trình Tiêu cúi đầu nhấp một ngụm rượu vang đỏ, “Nghe nói anh mượn phần phát thanh cơ trưởng trong chuyến bay đầu tiên, tiêu thụ chuyện tình yêu của em với Cố Nam Đình hả?”

Thịnh Viễn Thời vẫn điềm nhiên, “Sao lại là tiêu thụ, rõ ràng là phát huy nhiệt lượng còn dư của hai người.”

Trình Tiêu tỏ vẻ kinh ngạc, “Chẳng lẽ đây là giá trị thặng dư của bọn em?”

“Không đâu.”, Thịnh Viễn Thời an ủi cô không chút thành ý, “Cả giới hàng không dân dụng còn đang mong chờ đám cưới của em với Cố Nam Đình, thậm chí có người còn đoán liệu hai người có tổ chức đám cưới trên trời không nữa đấy.”

“Đám cưới trên trời? Bọn em có nhiều tiền mang đi đốt à.”, Trình Tiêu nhìn chằm chằm vào gương mặt không chút biểu cảm của anh, bỗng nhiên lại nghĩ đến một người, “Anh vẫn đang cô đơn đúng không?”

Thịnh Viễn Thời hơi nhíu mày, “Suy nghĩ lệch đi nhanh như thế, đang nghĩ cái gì vớ vẩn hả?”

Trình Tiêu tỏ vẻ vô tội, “Có Cố Nam Đình đấy, còn không tin vào mắt nhìn của em sao? Em nói anh nghe, gần đây em mới quen được một người bạn…”

Thịnh Viễn Thời nhìn cô.


“Em nói nghiêm túc đấy.”, nghĩ đến công việc của Nam Đình, Trình Tiêu càng cảm thấy hai người ăn khớp, “Cô gái kia tóc mượt như thác nước, da trắng như tuyết, thân hình thon thả, đường cong lả lướt, tóm lại là một cô nàng xinh đẹp như hoa.”

Cách đánh giá này hơi có vẻ “phong trần”… Thịnh Viễn Thời sửng sốt, “Tiêu chuẩn kén vợ của anh nông cạn như thế từ khi nào vậy?”

Trình Tiêu thẳng thừng nói: “Đấy rõ ràng là hình tượng lý tưởng mãi mãi không thay đổi của bọn đàn ông các anh.”

Thịnh Viễn Thời bật cười.

“Không nói gì em coi như anh đồng ý nhé.”, Trình Tiêu khẽ vỗ vào cánh tay anh, “Đợi đấy em sắp xếp cho.”

Thịnh Viễn Thời cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đã trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, “Anh có người mình thích rồi.”

Lần này thì Trình Tiêu thật sự kinh ngạc, “Thật không vậy? Chuyện lúc nào thế? Anh thề là không nói đùa đi!”

Thịnh Viễn Thời lẳng lặng nhìn cô, “Có lúc nào anh đùa kiểu này đâu.”

Không thể nào nhìn ra được cảm xúc gì trong đôi mắt u trầm sâu thăm thẳm của anh, một Thịnh Viễn Thời như vậy, đúng là đang không nói dối.

“Vậy mà anh lại có người trong lòng rồi!”, tưởng tượng đến việc người được anh thích không phải cô bạn mới của mình, Trình Tiêu hơi khó chịu, cô hậm hực nói: “Em dám cam đoan, anh bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi. Chờ em giới thiệu người ta cho Cà Phê đi, anh hối hận chắc luôn.”

“Cà Phê” là biệt danh của Kiều Kỳ Nặc, Thịnh Viễn Thời biết. Nghe thấy vậy, anh thản nhiên đáp: “Anh chờ xem, Kiều tổng sẽ cảm tạ ý tốt này của em thế nào.”

***

Lời tác giả

Chờ Trình Tiêu giới thiệu Nam Đình cho Kiều Kỳ Nặc, có khi nào Thịnh Viễn Thời sẽ dẫn cả tổ bay cùng bãi công không?

Kiều Kỳ Nặc, “Liên tục nhồi cơm chó cho tôi còn chưa đủ à? Sao lại để tôi nằm không cũng trúng đạn thế? Tôi mới là người muốn bãi công, bãi công, bãi công đây này!”

***

[1] Mình hiểu đoạn này là: Benson cũng đã lên cơ trưởng, nhưng chuyến bay đặc biệt nên Benson thành “cơ phó” cho Thịnh Viễn Thời.

[2] Mình không tìm được tài liệu tiếng Việt về cái này nên chỉ có thể giải thích qua loa là: Lúc hạ cánh sẽ phải tuân theo quy trình năm bước, bay theo hình chữ nhật, dựa vào hướng gió. Năm bước là: Upwind, Crosswind, Downwind, Base, Final. Đôi lúc sẽ lược bớt 2 bước đầu. Các bạn muốn xem hình thì tra Google với từ khóa “Airfield traffic pattern” nhé.

[2] Kim Sí Điểu là hình tượng chim thần xuất hiện trong Ấn Độ giáo, Phật giáo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.