Phía bên kia nửa đêm

Chương 8part 5


Đọc truyện Phía bên kia nửa đêm – Chương 8: part 5

Nàng đang ngồi ở một tiệm cà phê nhỏ ngoài phố nhấm nháp một ly cà phê và suy nghĩ tìm cách làm lại cuộc đời. Nàng cho rằng nàng cần phải sống bởi vì bây giờ nàng có lý do để sống. Nàng chất chứa một lòng căm thù sâu sắc cháy bỏng, nó choán hết không còn chỗ cho bất kỳ thứ tình cảm gì khác. Nàng là một con Phượng hoàng phục thù từ giữa đống tình cảm nguội lạnh trỗi dậy, những tình cảm đó đã bị Larry Douglas vùi dập trong lòng nàng. Nàng không biết đến bao giờ và bằng cách nào nàng sẽ trả được hận, song nàng đinh ninh sẽ đến một ngày nào đó nàng nhất định thực hiện được. Bây giờ nàng cần một công việc và một chỗ trú chân.
Noelle mở ví, lấy ra mẩu giấy mà người bác sĩ trẻ đã trao cho nàng. Nàng nghiền ngẫm một hồi rồi quyết định.
Chiều hôm đó nàng đã đến gặp bà cô của Isreal Katz và được tiếp nhận làm người mẫu cho một tiệm may nhỏ, loại xoàng ở phố Boursault. Bà cô của Katz là một phụ nữ trung niên, tóc xám, mặt mũi xấu xí, nhưng tấm lòng thì thật tuyệt vời. Bà cư xử với các cô gái như một người mẹ và các cô cũng rất quý mến bà. Tên bà là Madame Rose.
Bà tạm ứng lương cho Noelle và tìm giúp cho cô một căn phòng nhỏ gần tiệm may của bà. Việc đầu tiên khi Noelle dỡ hành lý ra là nàng treo bộ váy cưới lên. Nàng để nó ở trước tủ gương và như vậy nó là vật đầu tiên nàng trông thấy lúc sáng dậy và cũng là vật cuối cùng nàng nhìn thấy khi nàng cởi quần áo đi ngủ vào ban đêm.
Noelle nhận thấy nàng đã có thai trước khi những biểu hiện thấy được ở bên ngoài, trước khi tiến hành các xét nghiệm và trước cả khi nàng ngừng kinh nguyệt. Nàng có thể cảm thấy một cuộc đời mới đã hình thành trong bụng nàng và vào lúc đêm tối khi nàng nằm trên giường, nhìn trân trân lên trần nhà và nghĩ về nó, đôi mắt nàng rực lên một niềm khoái lạc đến man dại.
Vào ngày nghỉ đầu tiên, Noelle đã gọi điện thoại cho Israel Katz và hẹn anh đến ăn trưa.
– Em đã có bầu – Nàng bảo với anh ta.
– Sao cô biết? Cô đã thử chưa?
– Em không cần phải thử.
Anh lắc đầu.
– Noelle ạ, có rất nhiều phụ nữ tưởng rằng họ sắp mang bầu nhưng không phải. Cô đã vắng kinh mấy kỳ rồi?
Nàng không trả lời vào câu hỏi, vội vàng nói:
– Em cần anh giúp đỡ.
Anh nhìn thẳng vào nàng:
– Phá thai? Em đã trao đổi với cha nó chưa?
– Anh ta không có ở đây?
– Cô biết phá thai là bất hợp pháp chứ? Tôi có thể gặp rắc rối to.
Noelle nhìn anh hồi lâu:
– Anh lấy bao nhiêu tiền?
Mặt anh đanh lại, giận dữ:
– Cô tưởng mọi cái đều được trả bằng tiền sao, Noelle?
– Tất nhiên – Nàng đáp gọn lỏn – Cái gì cũng có thể đem ra mua và bán được.
– Kể cả cô ư?
– Vâng, nhưng giá của em rất cao. Anh giúp em chứ?
Phút giây ngập ngừng kéo dài rất lâu.
– Thôi được. Trước hết tôi phải làm xét nghiệm đã.
– Đồng ý thôi.
Tuần sau đó Israel Katz đã bố trí cho Noelle đến phòng xét nghiệm của bệnh viện. Hai ngày sau, khi các kết quả xét nghiệm được trả lại, anh đã gọi điện cho cô lúc cô đang làm việc.
– Cô nói đúng. Cô đang có thai.

– Em biết mà.
– Tôi đã bố trí cho cô nạo thai tại bệnh viện. Tôi đã trình bày với họ rằng chồng cô chết vì tai nạn nên cô không thể có mang đứa trẻ này. Thứ bảy tuần tới chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật.
– Không được – Nàng bảo.
– Thứ bẩy là ngày xui đối với cô sao?
– Em chưa chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc nạo thai này, Israel ạ. Em chỉ muốn biết em có thể nhờ đến sự giúp đỡ của anh được không?
Bà Rose nhận thấy sự thay đổi ở Noelle, đó không phải là sự thay đổi về thể chất, mà là một sự thay đổi sâu sắc hơn nhiều, dường như cô có một niềm phấn chấn nội tâm gì đó. Noelle đi đi lại lại với nụ cười thường xuyên trên môi, có vẻ như muốn giấu giếm một điều gì rất thú vị.
– Cô đã tìm được một anh nhân tình rồi phải không? – Bà Rose hỏi – Đôi mắt cô thể hiện ra điều đó.
– Vâng thưa bà.
– Hẳn tốt cho cô đấy. Cố mà giữ lấy hắn.
– Vâng ạ. Chừng nào cháu còn giữ được.
Ba tuần sau Israel Katz gọi điện thoại cho nàng:
– Lâu nay tôi không được tin gì về cô. Cô quên chuyện kia rồi sao?
– Không – Noelle đáp – Lúc này em cũng nghĩ đến nó.
– Cô cảm thấy trong người thế nào?
– Rất khoẻ.
– Tôi vẫn có ý đợi ngày. Có lẽ chúng ta phải tiến hành ngay thôi.
– Em vẫn chưa sẵn sàng – Noelle đáp.
Ba tuần sau Israel Katz lại gọi điện đến một lần nữa.
– Mời cô đi ăn tối với tôi, được không? – Anh hỏi.
– Đồng ý.
Họ hẹn gặp nhau tại một quán ăn rẻ tiền trên phố Chat Qui Peche. Noelle định gợi ý một tiệm ăn khá hơn nhưng nàng nhớ ra rằng Israel có nói là bác sĩ nội trú lương không nhiều.
Khi nàng tới thì anh đang đợi. Họ nói toàn những chuyện bâng quơ trong suốt bữa ăn, cho đến khi uống cà phê, Israel mới nhắc đến những điều anh đang suy nghĩ trong óc.
– Cô có còn ý định phá thai không? – Anh hỏi.
– Tất nhiên là còn – Noelle ngước nhìn anh, ngạc nhiên.
– Vậy thì phải tiến hành ngay đi thôi. Cô đã có thai hai tháng rồi.
Nàng lắc đầu:
– Không, chưa đến lúc, Israel ạ.
– Cô mang thai lần đầu?
– Phải.

– Vậy tôi phải khuyên cô một điều, Noelle ạ. Việc phá thai trong ba tháng đầu là việc dễ dàng. Cái bào thai chưa hình thành đầy đủ và cô chỉ cần một phẫu thuật đơn giản, nhưng nếu sau ba tháng… anh ngập ngừng – lúc đó lại thuộc loại phẫu thuật khác và tình hình trở nên nguy hiểm. Tôi muốn cô được phẫu thuật ngay bây giờ.
Noelle vươn người ra phía trước:
– Đứa nhỏ bây giờ ra sao rồi?
– Bây giờ? – Anh nhún vai – Mới chỉ là những tế bào. Tất nhiên là có toàn bộ những phần cơ bản để hình thành nên một con người trọn vẹn.
– Thế sau ba tháng?
– Bào thai đã phát triển thành hình người.
– Nó đã có cảm giác gì chưa?
– Nó đã biết phản ứng với những chấn động và tiếng ồn lớn.
Nàng ngồi ngây người, trân trân nhìn anh:
– Nó đã biết đau đớn chưa?
– Có lẽ biết rồi – Đột nhiên anh cảm thấy ớn lạnh khác thường – Song làm cho nó đau cũng tương đối khó đấy.
Noelle cúi nhìn xuống, chăm chăm nhìn lên mặt bàn, im lặng suy nghĩ.
Israel Katz ngắm nhìn nàng một lát, sau đó rụt rè nói.
– Noelle, nếu em muốn giữ đứa bé và ngại rằng đứa trẻ không có cha… thì anh sẵn sàng cưới em làm vợ và đứa trẻ sẽ mang họ của anh.
Nàng ngạc nhiên, ngẩng lên:
– Em đã nói với anh rồi. Em không muốn có đứa trẻ này. Em muốn phá thai.
– Nếu vậy thì, lạy chúa, em hãy làm ngay đi! – Israel kêu lên. Anh vội hạ giọng vì nhận thấy những người khách bên cạnh đang nhìn sang chỗ anh – Nếu em còn nấn ná đợi thêm nữa thì ở nước Pháp này sẽ không có một bác sĩ nào dám làm việc đó đâu. Em hiểu không? Em để lâu quá em có thể chết đấy.
– Em hiểu – Noelle nhỏ nhẹ đáp – Nếu em muốn giữ đứa trẻ thì anh bảo em nên ăn uống ra sao?
Anh giơ tay vuốt tóc, lúng túng:
– Nhiều sữa, trái cây và thịt nạc.
Đêm hôm đó trên đường về nhà, Noelle dừng lại một tiệm thực phẩm ở góc phố gần nhà nàng để mua hai lít sữa và một hộp đầy trái cây tươi.
Mười ngày sau Noelle lên văn phòng của bà Rose, báo cho bà biết là nàng đang mang bầu và xin nghỉ phép.
– Bao lâu? – Bà Rose vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn thân hình Noelle.
– Độ sáu, bảy tuần.
Bà Rose thở dài:
– Cô có tin rằng việc cô sắp làm là cách giải quyết tốt nhất không?
– Cháu tin như vậy – Noelle đáp.

– Cô có cần tôi giúp gì không?
– Không ạ.
– Thôi được. Trở lại đây với tôi càng sớm càng tốt. Tôi sẽ bảo thủ quỹ ứng trước lương cho cô.
– Cám ơn bà.
Trong vòng bốn tuần tiếp sau Noelle không lúc nào rời khỏi phòng, trừ khi đi mua thực phẩm. Nàng cảm thấy không đói và nàng ăn rất ít, nhưng nàng uống rất nhiều sữa cho đứa nhỏ và ăn nhiều trái cây cho cơ thể nàng.
Nàng không đơn độc trong căn phòng náy bởi vì nàng còn đứa nhỏ bên mình và nàng thường xuyên trò chuyện với nó. Nàng cảm giác rằng nó là con trai cũng như nàng ý thức được việc nàng có thai. Nàng đặt tên nó là Larry.
“Tao muốn mày lớn lên to lớn, khoẻ mạnh. – Nàng nói vậy khi nàng uống sữa – Tao muốn rằng mày mạnh khoẻ, thật mạnh khoẻ, rắn rỏi lúc mày chết”. Noelle nằm trên giường, hằng ngày, bầy cách trả thù Larry và thằng con trai của chàng. Con người nằm trong bụng nàng không phải là phần máu thịt của nàng. Nó là của y và nàng dụng tâm sẽ giết nó. Đó là phần duy nhất mà y còn để lại trong nàng, nàng sẽ tiêu diệt nó cũng như y đã cố tìm cách tiêu diệt nàng.
Israel Katz hiểu về nàng quá ư ít ỏi. Nàng có quan tâm gì đến cái thai nhi đã thành hình hài hay không. Nàng muốn đứa con của Larry phải có cảm giác về những gì sắp xảy đến với nó, phải chịu đau đớn như nàng đã từng chịu. Bộ váy cưới vẫn treo gần giường nàng, luôn luôn ở chỗ dễ thấy nhất, vì nó là chiếc bùa của tội ác, là vật chứng để nhắc nhở sự phản bội của con người đó. Trước hết là con trai của Larry, sau đó đến lượt Larry.
Điện thoại kêu liên hồi, song Noelle vẫn nằm im trên giường mơ màng mặc cho điện thoại ngừng kêu thì thôi.
Nàng tin rằng Israel Katz đang tìm cách gọi cho nàng.
Một buổi tối có tiếng đập cửa ầm ầm. Noelle đang nằm trên giường, làm ngơ không đáp, nhưng cuối cùng tiếng đập cửa vẫn không ngừng, nàng phải miễn cưỡng lê gót ra mở cửa.
Israel đứng bên ngoài, vẻ mặt đầy lo âu.
– Lạy chúa tôi, mấy ngày liền tôi đã gọi điện thoại cho cô đấy Noelle ạ.
Anh nhìn xuống chiếc bụng nàng căng tròn.
– Tôi tưởng cô đã làm việc này ở đâu rồi?
Nàng lắc đầu:
– Không. Anh sẽ làm việc này.
Israel nhìn nàng.
– Cô không hiểu những điều tôi đã nói với cô sao? Muộn quá rồi? Không ai dám làm việc này nữa đâu.
Anh nhìn thấy những chai sữa không và đám trái cây tươi trên bàn, sau đó quay lại nàng:
– Cô muốn giữ đứa bé? Thế tại sao cô không thừa nhận điều này?
– Israel, theo anh thì bây giờ nó ra sao?
– Ai nào?
– Đứa trẻ ấy. Nó đã có mắt, có tai chưa? Nó có ngón tay, ngón chân chưa? Nó đã biết đau đớn chưa?
– Vì Chúa, tôi xin cô đấy, Noelle. Cô nói cứ như thể… như thể…
– Sao?
– Không sao cả – Anh lắc đầu, tuyệt vọng – Tôi không hiểu nổi cô.
– Không. Anh không hiểu được đâu – Nàng nhếch mép cười.
Anh đứng ngây ra một lúc, rồi quyết định:
– Thôi được, tôi cũng đành liều giúp cô, nếu quả thực là cô vẫn quyết phá thai, thì chúng ta sẽ phải bàn bạc kỹ. Tôi có một người bạn bác sĩ vẫn mang ơn tôi. Anh ta có thể…
– Không.
Anh đăm đăm nhìn nàng.
– Larry chưa sẵn sàng đâu – Nàng bảo.

Ba tuần sau đó, vào lúc bốn giờ sáng Israel Katz choàng tỉnh vì tiếng đập cửa thình thình của một gã gác cổng vẻ cau có:
– Có điện thoại gọi, ông Cú Vọ ơi! – Anh ta ré lên – Ông nhớ nhắn cho người ta gọi đến là còn đang giữa đêm khuya, phải để cho những người đáng kính được ngon giấc nhé.
[ alobooks ]
Israel lật bật ra khỏi giường, vừa ngái ngủ vừa lần mò ra cuối phòng tới chỗ để điện thoại. Anh phân vân không biết có việc gì xảy ra. Anh nhấc ống nghe lên.
– Anh Israel?
Anh không nhận ra tiếng ai ở đầu dây đằng kia.
– Có chuyện gì vậy?
– Bây giờ… – Giọng nói thì thào, hết sinh lực và khó nhận.
– Ai đấy?
– Bây giờ, Israel, anh tới ngay đi…
Giọng nói rất lạ lùng, như từ thế giới nào vọng tới khiến cho anh ớn tận xương sống.
– Noelle đấy à?
– Bây giờ…
– Vì chúa… Anh bật ra… – Tôi không thể làm được. Muộn quá rồi. Cô sẽ chết thôi mà tôi phải chịu trách nhiệm. Cô vào bệnh viện đi…
Có tiếng “cách” vang bên tai anh, anh vẫn đứng sững sờ tay cầm ống nói. Sau khi đặt mạnh ống nói xuống, anh quay trở về phòng, đầu óc rối mù. Anh nhận thấy anh không thể giải quyết được gì lúc này, bất kỳ ai khác cũng thế thôi. Cô ta đã có bầu năm tháng rưỡi rồi. Anh đã nhắc đi nhắc lại cho cô biết chuyện này mà cô ta vẫn không chịu nghe. Vậy thì trách nhiệm là ở phía cô ta. Anh không muốn dính vào.
Anh vận quần áo hết sức mau lẹ, một nỗi sợ hãi khiến anh giật thót người.
Khi Israel Katz bước vào phòng nàng, Noelle đang nằm trên sàn nhà, giữa một vũng máu, nàng đang bị băng huyết. Mặt nàng trắng bệch, nhưng không lộ ra vẻ gì là đau đớn, mặc dù việc đó chắc chắn đang hành hạ nàng.
Nàng đang vận một chiếc váy, có lẽ là chiếc váy cưới, Israel quỳ xuống bên nàng.
– Chuyện thế nào? – Anh hỏi – Có gì xảy ra – Anh ngừng lại khi mắt anh vừa nhìn thấy một chiếc mắc áo bằng dây thép xoắn đẫm máu ở gần dưới chân nàng.
– Trời đất ơi? – Anh bỗng nổi giận bừng bừng và đồng thời lại có một cảm giác tuyệt vọng đến kinh khủng. Máu vẫn tuôn xối xả, không một giây lát nào ngừng.
– Tôi gọi xe cấp cứu đây – Anh đứng dậy.
Noelle rướn người dậy, nắm lấy tay anh bằng cả một sức mạnh thật lạ lùng, kéo anh ngồi sụp xuống với nàng.
– Con của Larry chết rồi – Nàng vừa nói, vừa nở nụ cười tươi trên môi.
Một tốp sáu bác sĩ đã làm việc năm giờ liền cố gắng cứu tính mạng của Noelle. Họ chuẩn đoán là nàng bị rách tử cung, nhiễm trùng máu và bị choáng. Tất cả các bác sĩ đều nhất trí rằng khả năng qua khỏi của nàng là rất ít ỏi.
– Thế nhưng đến sáu giờ chiều hôm đó Noelle đã qua cơn nguy hiểm, hai ngày sau nàng đã ngồi dậy trên giường và nói chuyện được rồi. Israel tới thăm nàng.
– Tất cả các bác sĩ đều cho rằng cô sống được là chuyện thần kỳ đấy, Noelle ạ.
Nàng lắc đầu. Chưa đến lúc nàng phải chết. Nàng mới trả thù lần thứ nhất đối với Larry, hơn nữa đây chỉ mới là bước khởi đầu. Sẽ còn nhiều lần khác. Còn nhiều lần nữa.
Song trước hết nàng phải tìm ra hắn đã. Cần phải có thời gian. Nhưng nhất định nàng sẽ làm được.
Chú thích:
(1) Phòng đặc biệt
(2) Nguyên văn: Cái xe nôi của thủy thủ say rượu
(3) Chơi chữ. Ở đây Larry nói đến “bears” với nghĩa bọn đầu cơ, còn Noelle lại hiểu theo nghĩa “gấu” thông thường


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.