Phi Vụ Cừu Non

Chương 37. Phi vụ Cừu non - Phần 1


Đọc truyện Phi Vụ Cừu Non – Chương 37. Phi vụ Cừu non – Phần 1


***
1.
Dịu dàng và ngọt ngào? Haha. Anh ta là một con cáo già thì đúng hơn. À, ngay từ đầu anh ta đã là con cáo già rồi.
Tối muộn, trong kí túc xá.
– Hả? Chúng mày đã biết ngay từ đầu? Hả? Tất cả đều biết? Cái gì? Sau lưng tao thì chúng mày vẫn gọi Khôi Vĩ là anh? Sao cơ? Nhà tài trợ chính? Trời!
Tôi kêu ré lên một tiếng rồi nằm vật ra giường. Thật quá thể đáng mà. Ba đứa cùng phòng cùng một giuộc với Khôi Vĩ, à không, ngay từ đầu đã là như thế rồi!
Anh ta và ba đứa cùng phòng đã bắt tay nhau ngay từ những ngày Socola. Ha…Tôi đúng là một người khờ khạo mà.
Tuyết Mai nói.
– Ngày đó ngay khi bắt đầu năm học thì Khôi Vĩ hẹn gặp bọn tao. Bọn tao cũng khá bất ngờ. Tin nổi không Du. Trời ơi, anh ấy thích mày, từ hơn hai năm về trước. Đại loại là bằng một cách vô tình phi thường của mày đã giúp 3 kì nghỉ hè của anh ấy ở đây trở nên có ý nghĩa. Và anh ấy từ Mĩ trở về, chỉ là để theo đuổi mày thôi đó. Và bọn tao rất hiểu vấn đề mày đang gặp phải nên đã cho anh ấy vài lời khuyên.
Phương Loan tường thuật lại.
– Việc anh ấy xuất hiện trên tầng thượng vào đúng thời điểm mày đưa lá thư cho Rain là do bọn tao thông báo cho anh ấy biết. Nhưng mà dự định ban đầu của bọn tao chỉ là để anh ấy chứng kiến cảnh mày với Rain trao thư rồi sẽ có một cuộc tình tay ba truyền kì để lại cho hậu bối đại học H sau này. Nhưng ai ngờ, chậc, mày lại đưa nhầm thư cho anh ấy. Và Rain thì lại không đến.
Cẩm Vân nhắm mắt hồi tưởng lại.
– Khôi Vĩ nghĩ chắc chắn mày không thể chấp nhận anh ấy khi anh ấy nói có cảm tình với mày từ lâu. Vậy nên anh ấy thực hiện một kế hoạch gọi là ” Phi vụ cừu non”. Mà nói thật, sao anh ấy phải học ở năm nhất cơ chứ? Anh ấy quá tài giỏi so với trình độ năm nhất ở cái trường đại học H này. Haizzzz. Đúng là anh hùng khó qua ải mĩ nhân.
Trong đầu tôi lúc này xuất hiện một hình ảnh rất là sống động và đậm tình đồng chí đồng đội. Vào cái hôm tôi nắm tay lấy đà quyết tâm đến sân bóng rổ gặp Khôi Vĩ để giải quyết vụ rắc rối Socola, ba đứa cùng phòng tôi hôm ấy đều dậy rất sớm lên dây cót tinh thần, đeo băng zôn khẩu hiệu như team cổ động, hò hét ầm ĩ loạn cả một khu kí túc xá.
Ha… Vậy ra lũ chúng nó ngay từ đầu đã muốn tôi làm người khổ sai cho cái gã năm nhất đó rồi. Ha….bọn họ có kế hoạch cả mà….
– “Phi vụ cừu non” ? Ha…Tụi mày có muốn tao kêu Be Be Be lên vài phát cho nghe không?
***
Điều quái quỷ nhất là từ trước tới giờ tôi vẫn nghĩ mình là một con Cừu già gặp một con Cáo độc ác. Bây giờ thì được như ý luôn, anh ta ngay từ đầu đã thực hiện một phi vụ cua cẩm tôi với cái tên ” Phi vụ cừu non”. À ha, ngay cả cái cách gọi cho thứ tình cảm từ ghét chuyển sang nhớ nhung sau rồi có cảm tình này cũng giống nhau. Cáo và Cừu! Đắng hết cả ruột gan!
Nhưng tôi thực sự rất khâm phục nghị lực của anh ta. Khôi Vĩ đó quả là có khả năng kiên nhẫn cũng như sức chịu đựng phi thường. Mỗi ngày anh ta đều có thể vác cái bộ mặt ngây thơ đó đến giảng đường của năm nhất, nghe đi nghe lại mớ lí thuyết cơ bản, tham gia vào kì thi vừa rồi với thái độ nghiêm túc, chấp nhận nhún nhường tôi và hạ mình xuống một bậc. Và sau tất cả những điều này, anh ta chỉ muốn hiểu tôi. Hiểu tôi?
Uhm, vậy giả sử nếu ngày đó trên tầng thượng, Khôi Vĩ không xuất hiện và nhận lấy lá thư từ tôi, thì tôi sẽ thế nào? À, có lẽ tôi sẽ trở về với nét mặt thất vọng tràn trề và cố gắng vượt qua sự thất vọng khi Rain không đến địa điểm hẹn gặp bí mật. Sau đó tôi lại vùi đầu vào bài vở và chăm chỉ đến thư viện. Và một khoảng thời gian sau, vào một ngày đẹp trời Hoàng Minh xuất hiện và anh nói anh là Rain, khi ấy tôi sẽ mỉm cười và bừng tỉnh, thì ra thứ tình cảm của tôi dành cho anh là tình cảm của những người bạn tri kỉ sớm chiều chia sẻ buồn vui. Và tôi tiếp tục duy trì tình bạn này với anh. Sau đó tôi tốt nghiệp, tôi đi làm. Và có thể sau khi đi làm 3 đến 5 năm tôi có bạn trai. Rồi có gia đình, sinh con, đi du lịch khi về già. Chà. Một bản kế hoạch an toàn cho cuộc sống.
Nhưng anh ta, gã Khôi Vĩ đó lại xuất hiện và mang một hộp bút màu. Anh ta đã tô lên bức tranh an toàn đó của tôi những sắc mầu với vô vàn cung bậc cảm xúc. Anh ta nói anh ta có tình cảm với tôi vào những ngày khi mà tôi còn chẳng biết anh ta là ai. Nếu như vậy, khi gặp tôi, theo như số đông cách làm của những chàng trai khác, anh ta sẽ làm quen với tôi. Có hai cách cơ bản tôi thường thấy. Tôi có thể liệt kê ngay sau đây.
Cách đầu tiên là xin số điện thoại của tôi và thường xuyên trao đổi.
Cách hai là mạnh dạn bày tỏ tình cảm với tôi ngay từ lần đầu tôi thấy anh ta.
Và nếu như làm theo hai cách này thì đúng là anh ta sẽ hoàn toàn thất bại!!!
Tôi tự nhận thấy bản thân khá kĩ tính trong chuyện tình cảm nam nữ, tôi không phải mẫu con gái có thể dễ dàng trở thành bạn bè thân quen của những chàng trai đã từng xin số điện thoại của tôi, đa phần các cuộc gọi đến làm quen hoặc là tôi mở máy để nói năm từ “Đừng làm phiền tôi nữa”, hoặc là tôi sẽ chặn số điện thoại của người đó. Hừm! Tôi nghĩ Tuyết Mai có thể đã cảnh báo với Khôi Vĩ về tính cách này của tôi.
Còn với mẫu con trai bày tỏ tình cảm với tôi ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi thực sự kì thị mẫu con trai này. Vì cảm giác biết được anh ta thích tôi trong khi đó tôi lại chẳng mảy may biết gì về anh ta, khiến tôi gặp khó khăn trong vấn đề giao tiếp. Thường thì tôi lơ bọn họ sau lần gặp đầu tiên.
Và cách của Khôi Vĩ thì khác. Anh ta thách thức tôi!
Tôi vừa sợ, vừa đề phòng, vừa phải tiếp cận để cố hiểu anh ta và anh ta đã thành công. Khỉ thật, anh ta đã thành công ngoài mong đợi đấy chứ. Cũng đúng thôi, nếu đủ yêu thương thì có lẽ sự chịu đựng cũng như kiên trì là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhưng tôi chỉ không hiểu một điều rằng, lí do gì mà Khôi Vĩ lại thích tôi nhiều đến mức như vậy? Đây không phải là một dạng tình yêu sét đánh, vì những kì nghỉ hè trước anh ta đã biết tôi. Tôi nhớ anh ta nói qua một thời gian tiếp xúc với tôi ở giảng đường năm nhất anh ta mới xác định được rõ tình cảm của mình dành cho tôi. Vậy vì sao anh ta lại muốn cua cẩm tôi? Tôi đã tác động như thế nào đến cảm xúc của anh ta?
Đây là những băn khoăn luôn âm ỉ cháy trong lòng tôi. Nhưng mỗi lần đối diện với nụ cười rạng ngời của Khôi Vĩ, tôi biết trái tim tôi đã bị anh chàng lắm chiêu này chinh phục mất rồi.
***
Chuyện này thật phi thường, lúc ghét nhau thì tránh như tránh hủi, lúc yêu rồi thì yêu một cách thật cuồng si. Tình yêu đi lên từ oan gia ngõ hẹp đúng là có sức hút khó cưỡng!
Và trong tình yêu này, Khôi Vĩ tỏ ra là một anh chàng cực kì láu cá. Tối muộn, khi tôi vẫn còn đang thao thức với bài vở thì nhận được tin nhắn của Khôi Vĩ. Nội dung chỉ vỏn vẹn có 5 kí tự và một dấu chấm than.
” n 55iW !”
Cái quái quỷ gì thế? tôi lầm nhẩm rồi trả lời bằng một tin nhắn có 3 dấu hỏi chấm. Anh ta phản hồi rất nhanh chóng.
” n paau !”
Tôi vẫn không hiểu, anh ta đang muốn nói cho tôi biết điều gì cơ chứ. Tôi mím môi soạn tin nhắn.
” Cái gì đấy?”
Lại một dòng tin nhắn quái quỷ nữa đến.
“n a^o7 !”
Lần này thì tôi điên lắm rồi. Tôi nghiến răng nghiến lợi soạn tin nhắn.
“Anh bị điên à Vĩ? Bây giờ là gần 1 giờ sáng rồi đó.”
Tin nhắn trả lời đến ngay sau đó. Tôi tức tối nhìn vào màn hình điện thoại.
“Em xoay ngược điện thoại mà đọc. Ngủ ngon nhé.”
Tôi làm theo lời Khôi Vĩ, à ha. Miss u. Need u. Love u. Tôi phì cười, tim đập rộn ràng. Anh chàng này thật biết cách khiến người khác đau tim.
Buổi sáng hôm sau gặp tôi ở sân thể dục, Khôi Vĩ nở nụ cười toe toét. Hừm, sau bao nhiêu sự sắp đặt thì bây giờ hẳn nhiên anh ta đang thỏa mãn với thành quả của mình rồi.
– Chào em, Du.
Tôi liếc nhìn anh ta một cái, chẳng mảy may biểu hiện nét cảm xúc nào, chạy sượt qua. Khôi Vĩ thoáng khó hiểu, sau rồi lại toét miệng cười chạy đuổi theo tôi.
– Hôm nay hình như em có nhiều tâm sự.
Tôi vẫn giữ nguyên tốc độ chạy của mình, lạnh lùng nói.
– Vĩ, anh có biết ở gần đây có hiệu thuốc nào không?
– Đối diện trường đại học H về phía tay phải 200m có một hiệu thuốc tây khá lớn. – Anh ta trả lời với giọng điệu châm chọc trêu đùa – Em cần gì?
– Tôi cần mua thuốc trợ tim – Tôi rít lên – Mỗi ngày tiếp xúc với anh tôi lại được mở mang thêm một thông tin mới, tim tôi sắp đập với vận tốc của tên lửa rồi.
Anh ta bật cười thành tiếng.
– Không đến mức đó chứ? Bạn cùng phòng em cho em biết hết rồi à. Uhm, anh định tối nay sẽ kể cho em mọi chuyện.

Da đầu tôi râm ran, tôi ngừng chạy rồi cúi xuống thở dốc. Khôi Vĩ cùng dừng lại, anh ta chạy lại căn-tin và mang về một chai nước.
– Của em đây.
Tôi liếc nhìn chai nước trên tay anh ta rồi cầm lấy uống một hơi hết nửa chai.
– Đừng tưởng anh hối lộ tôi chai nước này là tôi sẽ quên hết mọi chuyện khi nãy – Tôi nhắc lại đầy hờn dỗi.
– Anh biết. – Anh ta mỉm cười.
Trời ơi, nụ cười chết tiệt của anh ta lại khiến tôi rúng động. Tôi trả lại cho anh ta chai nước rồi đứng khoanh tay lại, tôi gầm gừ.
– Nói đi, anh còn những bí mật gì về thân thế nữa?
Khôi Vĩ hơi nheo mắt, xoa xoa cằm vẻ mặt rất đăm chiêu suy nghĩ.
– Hừm. Còn phải xem em đã biết được những gì đã.
– Tôi biết anh mua chuộc bạn bè tôi. Biết anh cố tình tiếp cận tôi bằng cách vào năm nhất học đại học H, biết anh cố tình gặp tôi ở tầng thượng ngày hôm đó. Và đồng thời tôi cũng biết trường đại học H này có mối liên kết không nhỏ với anh. Tạm thế. – Tôi không cần thời gian suy nghĩ mà nói liền một mạch, nói xong rồi đứng thở hổn hển.
– Cũng nhiều phết đấy – Anh ta nhìn tôi đầy ngưỡng mộ – Uhm, anh chỉ bổ sung là ở bên Mĩ anh từng nghỉ học ba năm. Và như vậy thì anh học chậm ba năm từ trung học bên đó, và khi tốt nghiệp trung học, anh chọn đại học H.
– Vì sao anh chọn đại học H? – Tôi khẽ chau mày.
– Một chút vì công việc. – Anh ta thì thầm.
– Công việc? – Tôi há hốc mồm vì kinh ngạc.
Khôi Vĩ đưa tay lên lùa vào mái tóc bồng bềnh của mình, trông anh có vẻ hơi ngập ngừng khi nhắc đến chuyện này.
– À. Anh có làm CEO. Uhm, đó là công ty của mẹ anh.
– Đó là lí do anh chọn đại học H?
– Không. Lí do quan trọng nhất, là vì em học ở đây.
Tôi không giấu được nụ cười trong đáy mắt, mặt râm ran nóng. Trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh Khôi Vĩ những ngày mà anh hay tới giảng đường muộn, lúc đó tôi thầm nghĩ anh có lẽ mải chơi điện tử hay la cà ở chỗ nào đó để tụ tập vui chơi. Vậy hóa ra, có lẽ thời gian đó anh đang ở công ty. Chậc. Thật quá bận rộn.
– À – Khôi Vĩ như chợt nhớ ra điều gì đó, mắt anh sáng lên – Anh đã nói với em về việc anh từng là nhà tài trợ chính cho trường đại học H về dự án cây xanh chưa nhỉ. Em nhớ hồi hè năm ngoái chứ, có một phái đoàn về đại học H thăm trường và em là người hướng dẫn đó.
Tôi trợn mắt lên nhìn anh ta.
– Đừng nói với em, anh là một trong số những người trong đoàn đại biểu đó nhé.
Anh ta trêu chọc, giọng rất khẽ.
– Xin lỗi, nhưng anh đang định nói với em điều đó đấy.
– Tuyệt quá ha. – Tôi cười méo mó, mặt mũi trở lên u ám.
Thế rồi không mảy may đến câu chuyện đang dang dở, anh ta đột ngột chuyển đề tài luôn.
– Du, em muốn đi bộ chứ?
Tôi và anh chàng láu cá này cùng đi bộ thêm 2 vòng sân trường nữa rồi mới đường ai nấy đi. Anh ta về căn nhà ở trước cổng trường đại học H – căn nhà mà tôi từng nghĩ bị ma ám. Còn tôi thì trở về kí túc xá của mình – nơi mà anh ta có 3 gian tế.
[ Câu chuyện nhỏ số 15 – Gian tế]
Tuyết Mai vẫn còn nhớ rất rõ buổi trưa ngày hôm ấy, khi cô vừa trở về từ lớp Chính trị thì một người mặc áo vest đen to lớn, đeo một chiếc kính râm to xụ đột ngột bước tới. Cô ngỡ ngàng chưa biết phản ứng thế nào thì người đàn ông này đã lên tiếng.
– Chào cô. Cô có phải là Vương Tuyết Mai, sinh viên năm ba, khoa Triết, đại học H không?
Tuyết Mai tròn mắt kinh ngạc khi nghe thấy người đàn ông phía trước đọc thông tin của mình một cách rành mạch. Cô lắp bắp.
– Vâng. Là tôi. Anh là…?
Người đàn ông bí ẩn phía trước không có ý trả lời câu hỏi của cô, anh ta lại đọc nhanh vanh vách câu hỏi tiếp theo.
– Cô có phải là bạn thân của cô Hạ Thiên Du, sinh viên năm ba, khoa tiếng Anh, đại học H?
Tuyết Mai gật đầu một cách máy móc. Người đàn ông kì lạ nọ lại tiếp tục mở lời.
– Tôi đến để chở cô đến gặp cậu Khôi Vĩ.
Khôi Vĩ? Cái tên này hình như cô đã láng máng nghe ở đâu đó. Nhưng điều đó cũng không quan trọng, làm sao cô có thể đi theo người lạ mặt này được chứ? Cô lắc đầu, kiên quyết nói.
– Tôi không quen biết ai là Khôi Vĩ cả. Tránh đường cho tôi.
Người đàn ông nọ khẽ cau mày. Ông ta định mấp máy môi nói điều gì đó thì điện thoại đổ chuông. Tuyết Mai nhân cơ hội ông ta mở điện thoại liền co giò bỏ chạy.
Nhưng trớ trêu thay, chiều hôm sau, khi cô đang tung tăng mua sắm ở ngoài phố thì người đàn ông nọ lại xuất hiện. Ông ta đứng cạnh một chiếc Audi mầu trắng. Tuyết Mai khẽ cau mày, cô định thẳng tiến tới đồn cảnh sát gần đó để nhờ sự giúp đỡ thì bất thình lình, cánh cửa chiếc oto mở ra. Tuyết Mai vô thức khựng chân lại.
Người vừa bước ra là một chàng trai vô cùng hấp dẫn. Khá cao. Mái tóc bồng bềnh và đôi mắt hút hồn. Ăn mặc khá lịch lãm với vest đen và quần tối mầu. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh ta, và thật kì quặc rằng anh ta lại chậm rãi bước lại gần cô. Khi còn cách cô chừng năm bước chân, anh ta dừng lại, lịch thiệp mở lời.
– Xin chào Tuyết Mai, tôi là Khôi Vĩ.
Cô tuy có ngạc nhiên nhưng cũng khẽ gật đầu.
– Chào Khôi Vĩ. Chúng ta quen biết nhau sao?
Khôi Vĩ lắc đầu, mỉm cười đáp.
– Không. Chúng ta không hề quen biết nhau. Nhưng tôi lại rất muốn làm quen với bạn cô.
– Làm quen với bạn tôi ? À. Hạ Thiên Du đúng không?
Khôi Vĩ thoáng bất ngờ trước câu trả lời này, anh máy móc nhắc lại.
– Sao cô biết?
Tuyết Mai phì cười.
– Tôi quen rồi. Không giấu gì anh, từ trước đến giờ có rất nhiều người như anh đến gặp tôi chỉ vì muốn biết số điện thoại của Hạ Thiên Du. Nhưng anh biết đấy…
Cô khẽ nhún vai tỏ vẻ không thể giúp gì được. Khôi Vĩ vẫn chưa hề nao núng, anh mỉm cười, chậm rãi nói.
– Cô có thể cho tôi một chút thời gian được không?
Từ trước đến giờ, đúng là có rất nhiều chàng trai đến tìm gặp Tuyết Mai chỉ vì muốn biết số điện thoại của Hạ Thiên Du – cô bạn gái thân thiết vô cùng nổi tiếng ở đại học H. Đa phần họ đều bỏ đi khi cô từ chối cho số điện thoại của bạn mình, nhưng ở chàng trai đối diện này có một sự chân thành mà cô không nỡ từ chối.

Sau này, khi nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên ấy, Tuyết Mai cảm thấy đây là chuyện tốt đẹp nhất mà cô từng làm cho bạn mình. Khôi Vĩ thực sự là một chàng trai phù hợp với Hạ Thiên Du.
Và cũng mãi sau này cô mới biết, hóa ra gã mặc áo vest đen và đeo kính râm đi cùng Khôi Vĩ ngày hôm ấy chính là người mà Hạ Thiên Du gọi bằng cái tên; Quý ông kính râm.
Chậc!
***
Tôi vừa trở về kí túc xá sau giờ học thì nhận được tin nhắn của Tuyết Mai. Nó giục tôi ra căn-tin ăn cơm trưa.
Trường đại học H vừa kết thúc một kì thi gay go nên không khí lúc này rất sôi nổi và hào hứng. Từ căn-tin cho tới giảng đường, đi đâu cũng thấy những nhóm sinh viên vui vẻ cười nói, tíu tít về những kế hoạch xả hơi sắp tới.
Vừa bê khay thức ăn vào khu ăn uống thì tôi đã thấy nhóm Tuyết Mai, Phương Loan và Cẩm Vân ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ, tôi rảo bước lại gần.
– Ồ. Đây rồi – Tuyết Mai nghển cổ lên nhìn tôi, nó đưa một tay lên vẫy tôi rồi chỉ xuống chiếc ghế bên cạnh, dịu dàng nói – Ngồi xuống đây đi Du.
Tôi có hơi bất ngờ trước vẻ nhã nhặn của nó, tôi đặt khay thức ăn xuống bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế Tuyết Mai chỉ.
– Chắc hôm nay không chỉ có mỗi việc ăn cơm trưa thôi đấy chứ? – Tôi nghi ngờ nhìn sang phía Tuyết Mai thăm dò.
Tuyết Mai quay sang vờ như đang lườm tôi.
– Mày bắt đầu trở lên quá mẫn cảm rồi đấy.
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Cẩm Vân ngồi phía đối diện đã lên tiếng bổ sung.
– Tuyết Mai, mày hiểu cho Du đi, những người đang yêu thường hay thế.
Tuyết Mai nghe vậy thì giả giọng não nề.
– Tao rất hiểu, nhưng tao không thông cảm. Từ ngày bị Khôi Vĩ bỏ bùa nó không còn minh mẫn và sáng suốt hơn nữa.
– Đúng rồi đó – Tôi cười khoái trá – Tuyết Mai à, mày cũng đang tự giễu bản thân mình đó, mày với anh Tiến Vũ không phải là một đôi à? Vậy không lẽ trong khoảng thời gian gần năm trời yêu nhau đó, mày bị mất trí và lú lẫn hả?
Tuyết Mai nghe vậy thì ngậm miệng lại ngay lập tức. Phía bên kia Cẩm Vân và Phương Loan cũng thích thú cười khanh khách.
– Thế hóa ra phòng này có hai đứa bị mất trí và lú lẫn à? Hố hố. Phương Loan à, tao nghĩ phòng mình bây giờ chỉ có mỗi tao với mày là người bình thường thôi.
Phương Loan giả bộ lấy tay thẹn thùng che miệng.
– Thật ngại quá. Hí hí.
Tôi cười gượng gạo. Chậm rãi bỏ thức ăn vào miệng. Cẩm Vân vẫn chưa dừng lại ở đó, nó ra dấu cho Phương Loan im lặng rồi từ tốn mở ví lôi ra một tờ tiền. Nó cầm tờ tiền phe phẩy trước mặt tôi và Tuyết Mai, dịu dàng hỏi.
– Đố hai chúng mày biết, đây là gì?
– Polime. – Tôi vừa uống nước vừa ừ hữ cho xong chuyện.
– Tiền. – Tuyết Mai đáp.
– Điên. Đây là 50 nghìn. Thấy chưa, từ khi yêu vào chúng mày ngu hơn trước rất nhiều. Há há.
“Phụt” Tôi bị sặc nước, ho sặc sụa.
– Mày được lắm, Cẩm Vân. – Tuyết Mai rít lên qua kẽ răng.
– Ôi sợ quá – Cẩm Vân cười ngoác miệng trêu chọc – Mai nó nổi cơn tam bành lên rồi kìa.
Rồi bỗng dưng nét mặt hoan hỉ của nó biến mất một cách nhanh chóng, đôi mắt sau cặp kính cận mở to và nó huých tay Phương Loan ngồi bên cạnh. Phương Loan đang cười ngoác miệng thì lập tức thay đổi sắc mặt. Nét mặt hai chúng nó thoáng cứng đờ báo hiệu một chuyện gì đó khác thường ở phía sau lưng tôi và Tuyết Mai.
Tôi vuốt ngực quay đầu lại, Hoàng Minh đứng cách đó không xa, anh đứng quay lưng lại với tôi và đang đứng ở quầy mua nước. Có lẽ anh không nhìn thấy tôi, tôi đoán vậy. Sự xuất hiện của anh ở căn-tin thu hút rất nhiều sinh viên đứng ở đó, mọi ánh mắt đều không thể rời khỏi anh. Nhưng anh vẫn thế, vẫn lịch lãm và tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Tôi quay đầu lại và tiếp tục ăn nốt phần cơm của mình.
Tuyết Mai bên cạnh không giấu được nụ cười, nó thì thầm vào tai tôi.
– Chậc chậc, mày nhìn hai đứa đói trai kia kìa.
Tôi liếc lên nhìn hai đứa đối diện, miếng thịt trong miệng tôi suýt rơi ra ngoài. Cẩm Vân và Phương Loan cằm như trễ xuống bàn, mắt thì gần như không chớp.
Tôi đưa tay lên vẫy vẫy vào không khí.
– Này, này. Hai đứa bình thường duy nhất ở phòng ơi, chúng mày bị làm sao thế?
Cả hai đứa đối diện chợt ngừng dõi mắt về phía Hoàng Minh, chúng nó đồng loạt dồn ánh nhìn về phiá tôi, ánh mắt năn nỉ tha thiết. Tôi co rúm người lại, lắc đầu.
– Tao không biết. Không biết chuyện gì hết. Anh Hoàng Minh thời gian này rất bận.
– Đi mà. – Cẩm Vân cất giọng ỉ ôi – Gọi anh ấy qua đây ngồi chung đi. Tao muốn chụp ảnh với anh ấy.
– Tao cũng thế – Phương Loan thủ thỉ nối thêm vào.
Tôi lạnh lùng lắc đầu.
– Anh ấy không thích chụp ảnh đâu.
– À ha. – Tuyết Mai như chợt phát hiện ra một điều gì mới, nó cúi đầu về phía trước thì thầm với hai đứa đối diện – Sao chúng mày không ra đó mà tranh thủ chụp trộm anh ấy?
Cẩm Vân và Phương Loan quay sang nhìn nhau, tư tưởng như được khai thông, một chưởng xô hai cái ghế, đứng dậy đi về phía quầy nước.
Tôi tròn mắt nhìn bóng lưng hai đứa, ngờ nghệch nói nói với Tuyết Mai.
– Mai à, mày quả là rất biết cách thuyết phục đấy.
– Con quỷ, tao vừa giải cứu cho mày đấy. Ăn nhanh lên còn về.

Về đến phòng tôi nằm vật ra giường, thở phào.
– Tuyết Mai, cũng may là mày nhanh trí đấy, mấy ngày nay hai đứa chúng nó cứ bám riết lấy tao chỉ vì tấm ảnh chụp với anh Hoàng Minh.
Tuyết Mai nằm bên cạnh, cười tự mãn.
– Tao lúc nào chẳng nhanh trí. – Đoạn nó quay sang phía tôi, thầm thì – Mày với anh chàng si tình Khôi Vĩ thế nào rồi.
– Vẫn thế. – Tôi đáp cụt lủn.

– Mày nói điêu. – Tuyết Mai trề môi – Thôi, nói tao nghe xem nào, cảm giác của mày khi biết tất cả thông tin về anh ấy là như thế nào. Mấy ngày qua tao thấy mày có vẻ có nhiều tâm sự, kể tao nghe xem.
Câu nói khích lệ của Tuyết Mai như một cú huých vào hòn đá trong lòng tôi, Tuyết Mai rõ ràng là đứa hiểu tôi nhất.
Tôi hít một hơi căng đầy lồng ngực, nhìn chăm chăm trên trần nhà, giọng nhỏ lại.
– Thực ra thì cũng không có vấn đề gì lớn lao lắm – Ngừng một lúc tôi nghiêng người về phía Tuyết Mai, trút một hơi thở dài – Chỉ là tao cứ băn khoăn một điều,vì sao anh ấy lại thích tao nhiều đến mức đó, có thể từ bỏ nước Mĩ, hạ mình xuống một bậc, mày biết đấy anh ấy…Uhm, tao nghĩ tao không xứng.
– Mày xinh đẹp, kiên cường, tốt bụng và thông minh, Du ạ. – Tuyết Mai nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng – Và mày hoàn toàn xứng đáng với tình yêu của anh ấy.
Tôi tròn mắt nhìn Tuyết Mai, trước giờ nó chưa từng nói với tôi điều này. Tôi thều thào hỏi.
– Mai à, mày vẫn là mày chứ?
Tuyết Mai không giấu được nụ cười, tuy vậy nó vẫn nhăn trán lại, gõ vào đầu tôi một cái.
– Mày đấy, chỉ giỏi việc học thôi còn những chuyện khác thì cứ gồng mình lên chịu đựng. Khôi Vĩ yêu mày như vậy, nhưng hình như mày vẫn không dám tin vào chuyện này. Du à, mày sợ một thứ cảm giác, đó là sự chia li, đúng không?
Tôi thấy cổ họng nghèn nghẹn như bị chèn vật gì đó, lời nói của Tuyết Mai như xuyên thẳng vào nỗi sợ vô hình nằm dưới đáy lòng tôi. Nỗi sợ chia li? Cảm xúc sợ hãi trong lòng tôi cũng tương tự như khái niệm đó. Sau sự ra đi của cha tôi rồi đến cuộc sống mới của mẹ, tôi đã thực sự cảm thấy cô đơn. Và sợ. Những người thân thiết nhất trong cuộc đời tôi cuối cùng cũng rời bỏ tôi mà đi, tôi không còn nghĩ rằng trên đời này còn có người nào yêu thương tôi hơn được nữa. Tôi biết, như vậy là ích kỉ cho hạnh phúc của mẹ cũng như tôi đã vô tình gây tổn thương cho những người đã và đang dành tình cảm cho tôi.
Nhưng mỗi dịp Tết đến hay những ngày nghỉ lễ, sinh viên đại học H lại nô nức trở về với gia đình, tôi thì lại viện cớ ở lại trường. Dượng tôi làm ăn lớn, công việc của mẹ tôi cũng phải thường xuyên phải di chuyển. Thứ duy nhất tôi nhận được mỗi tháng chỉ là số tiền ngày một tăng lên trong thẻ tín dụng. Tôi nhớ lần gần đây nhất mẹ gọi điện cho tôi là khoảng hơn một tháng trước, còn dượng, tôi biết ông rất quý mến tôi. Ông vẫn thường giục tôi về công ty của ông làm, nhưng tôi vẫn muốn học xong đại học và tự mình tìm việc. Ông hơi buồn nhưng cũng không ép. Thỉnh thoảng ông nhờ thư kí gửi cho tôi ít quà, đôi lần là quần áo, vài lần là túi xách hoặc giầy dép. Tôi chất những thứ đó đầy tủ, cũng ít khi dùng. Nhưng nếu thực sự có một cơ hội để đánh đổi, tôi sẵn sàng đánh đổi hết những thứ vật chất này để đổi lấy vài ngày bên mẹ và dượng. Tôi thực sự cảm thấy cô độc – kể từ ngày ba tôi mất – Và tôi sợ – Tôi sợ rằng khi tôi mở cánh cửa trái tim mình thì cũng sẽ có ngày người đó ra đi. Và khi người đó ra đi, tôi thực sự không biết sẽ phải xoay sở như thế nào nữa. Vậy nên tôi giấu mình sau một bức tường bảo vệ do chính mình dựng lên.
Tuyết Mai lúc nào cũng nhìn thấu tôi. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt nó, mím môi mặc nhận.
Tuyết Mai nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc dài của tôi, thì thầm.
– Du à, dẫu biết rằng cuộc sống này không phi thường như trong tiểu thuyết, nhưng điều đó cũng đâu có nghĩa rằng không có những điều kì diệu xảy ra . Và tình yêu là một trong số những điều kì diệu như thế. Tao tin vào Khôi Vĩ, anh ấy thực sự là một người tốt.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tuyết Mai, khẽ mỉm cười. Tuyết Mai nói đúng, Khôi Vĩ đúng là một chàng trai tuyệt vời. Nhưng nỗi sợ hãi trong lòng tôi không phải xuất hiện ngày một ngày hai, nó chình ình ở trong đáy lòng tôi, rất rất lâu rồi. Và dù Khôi Vĩ có phá vỡ đi rất nhiều bức tường mà tôi đã cất công xây lên, thì tự đáy lòng tôi vẫn rất sợ. Tôi nghĩ tôi cần thời gian.
– Anh Tiến Vũ cũng là một chàng trai tốt – Tôi mỉm cười khẳng định, một phần tôi cũng mong Tuyết Mai chuyển sang chủ đề khác.
– Tất nhiên – Tuyết Mai cười toe toét – Vì tao xứng đáng với một chàng trai tốt mà.
Tuyết Mai lúc nào cũng tự tin và yêu đời. Thật đáng ngưỡng mộ.
***
Buổi chiều, tôi gặp Hoàng Minh trong thư viện. Anh đang chuyên tâm đọc sách nên tôi không nỡ phá bĩnh không khí lúc này, tôi nhẹ nhàng đẩy ghế ngồi đối diện anh và cố gắng không phát ra tiếng động.
– Chào em, Du.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, tôi đã cố gắng không phát ra tiếng động rồi cơ mà.
– Chào anh, Hoàng Minh – Tôi chun mũi – Em lại bị anh phát hiện rồi.
Anh nghiêng đầu mỉm cười.
– Anh có cách phát hiện ra em. – Ánh mắt anh lóe lên một sự mờ ám tinh nghịch – Vậy nên dù em có không phát ra tiếng động anh vẫn biết.
– Cách gì vậy anh? – Tôi thích thú, chớp chớp mắt lắng nghe.
Anh nhướn mày lên vẻ mặt lưỡng lự, như thể anh còn đang đắn đo xem có nên nói cho tôi không.
– Nói đi anh – Tôi nài nỉ.
– Một lúc nào đó anh sẽ nói – Anh nở một nụ cười bí ẩn.
– Anh ăn gian – Tôi trề môi.
Anh cười, lắc đầu nhè nhẹ. Im lặng một lúc, anh mới lên tiếng.
– Tài liệu anh mới chuyển cho em, có chỗ nào em khó hiểu không?
Khi nghe anh hỏi về điều này, trong đầu tôi hiện về hình ảnh tay tôi đang áp lên má Khôi Vĩ, trong khi tay Khôi Vĩ áp vào tay tôi. Và lúc đó anh xuất hiện ở cuối hàng lang kí túc xá của tôi. Nghĩ tới điều đó mặt tôi lập tức nóng ran. Tôi vặn vẹo những ngón tay đang để trên mặt bàn của mình. Tôi lí nhí đáp.
– Em mới xem qua ạ.
– Ừ. Có chỗ nào khó hiểu thì hỏi anh.
– Vâng.
Tôi tần ngần lật mấy trang sách trên bàn. Tôi rất muốn nói cho anh biết về chuyện của tôi và Khôi Vĩ, nhưng tôi chưa biết mở lời thế nào.
– Em và Khôi Vĩ … – Tôi ngập ngừng – uhm… Bọn em đã bắt đầu một cách nghiêm túc – Cuối cùng thì tôi cũng có thể nói ra được điều này với anh một cách trôi chảy.
Nói xong câu này, tôi cảm giác như thể mặt tôi sắp biến thành một mặt trời thứ hai. Tôi lén lút đưa mắt nhìn anh. Anh mỉm cười, ánh mắt anh vô cùng ấm áp.
– Anh biết. – Nụ cười trên khóe môi của anh dần lún sâu hơn – Em tin nổi không, anh sớm vẫn biết em và Khôi Vĩ sẽ trở thành một đôi.
Tôi mở to mắt nhìn anh, anh gập trang sách đang đọc trên bàn lại, anh nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.
– Lúc anh trở về trường, anh đã biết em thích Khôi Vĩ. Và Khôi Vĩ cũng thích em. Và như em biết đấy, chẳng có lí do gì hai người thích nhau lại không đến được với nhau cả. – Giọng anh hài hước, khẽ khàng.
Ngỡ ngàng một lúc, tôi gật đầu với anh. Hít vào một hơi, tôi quyết định kể cho anh về Khôi Vĩ.
– Hoàng Minh, anh biết không. Thực ra Khôi Vĩ từng học ở Mĩ và nhất là anh ấy, uhm…bằng tuổi anh.
– Anh biết.
Miệng tôi ngay lập tức há ra, anh cũng biết điều này ư? Trời ơi, thật không thể tin được. Là mọi người quá nhanh nhạy hay là tôi quá khù khờ nên mới không phát hiện ra thân phận của Khôi Vĩ vậy?
Có lẽ đoán được nét mặt của tôi, anh chậm rãi lên tiếng.
– Em còn nhớ anh từng nói với em anh hay phải xuống văn phòng của nhà trường và do công việc nên anh có thể xem hồ sơ của sinh viên chứ?
– Vâng. – Tôi đáp, vẻ mặt vẫn hết sức ngỡ ngàng.
– Uhm – Anh nháy mắt tinh nghịch – Lại một lần tình cờ khác anh xem được hồ sơ của Khôi Vĩ.
Tôi khẽ “à” lên một tiếng. Giọng anh thâm trầm hơn.
– Cách đây cũng không lâu giáo sư Trương nhờ anh gửi một tài liệu quan trọng tới nhà tài trợ chính của trường trong dự án cây xanh năm ngoái. Năm nay họ tiếp tục tài trợ cho trường nên giáo sư đặc biệt ủy thác anh đến tận công ty họ và đố em biết CEO của công ty AJC Inc, nhà tài trợ chính trong dự án cây xanh của đại học H là ai?
– Là Khôi Vĩ đúng không ạ. Anh ấy đã nói với em về điều này. – Tôi cười gượng gạo trả lời anh.
– Đúng. Chính là anh bạn trai tài năng của em. – Anh nháy mắt với tôi.
– Hầy. Anh lại chọc em rồi.
– Anh nói thật đó. Bạn trai của em thực sự rất đáng nể.
– Em hi vọng thế. – Tôi lí nhí đáp.
Một lúc sau.
– Du à, anh thực sự rất vui vì biết em và Khôi Vĩ đã bắt đầu . Khôi Vĩ là chàng trai tốt, anh tin rằng em sẽ được hạnh phúc khi ở bên cậu ấy. Mà nếu Khôi Vĩ dám làm điều gì khiến em phật ý, anh sẽ cho nó một trận luôn, nhớ nhé.
– Yes, Sir!
Cả tôi và anh đều bật cười. Hoàng Minh, em cũng tin rằng anh nhất định cũng sẽ hạnh phúc. Nhất định là thế.
Lại một khoảng thời gian im lặng nữa.
– Du, ba ngày sau anh sẽ cùng Anna sang Pháp.
– Anh sẽ … sang Pháp ạ…? – Tôi rời mắt khỏi trang sách phía trước, lắp bắp hỏi lại.

Anh khẽ gật đầu. Thông tin này thực sự quá đường đột. Tuy lúc trước tôi có biết Anna sẽ sang Việt Nam để gặp anh nhưng việc anh sang Pháp thực sự…
– Anh sẽ đi trong bao lâu?
– Có lẽ anh sẽ định cư ở Pháp. Uhm….Anh nghĩ anh sẽ cầu hôn cô ấy…
– Trời ơi. Thật tuyệt – Tôi hét toáng lên và không kìm nén được sự vui mừng – Hoàng Minh. Chúc mừng anh nhé.
– Cám ơn em.
– Hoàng Minh, em và anh vẫn thường xuyên trao đổi Messenger chứ?
– Uhm…Tất nhiên rồi.
Tôi cười tươi rói.
– Vậy thì tốt rồi.
Anh mỉm cười. Nhưng chẳng hiểu sao nụ cười của anh khiến tôi bất an đến vậy.
2.
Sân bay một chiều cuối tuần nhộn nhịp người qua lại.
Anna là một cô gái mang vẻ đẹp đặc trưng của nước Pháp thơ mộng. Cô có một mái tóc vàng tuyệt đẹp ôm gọn lấy khuôn mặt thanh tú, đôi mắt xanh của cô luôn nhìn về phía Hoàng Minh một cách đắm đuối và dịu dàng. Anna khẽ chào tôi rồi tranh thủ chạy đi mua một ít đồ trong lúc đợi thông báo về giờ bay.
Anna và anh sẽ cùng bay sang Nhật trước khi họ chuyển đến sống ở Pháp. Việc học tập của anh đã hoàn tất ở đại học H và trong thời gian thực tập anh muốn sang Nhật để học hỏi thêm kĩ năng chuyên môn. Sau khi kết thúc khóa học ở Nhật và nhận được bằng tốt nghiệp ở đại học H, anh và Anna sẽ bay về Pháp. Và có lẽ họ sẽ định cư ở đó luôn.
Tôi lờ mờ nhớ lại lịch trình của anh, mọi việc rõ ràng là rất tốt. Nhưng chẳng hiểu sao khi đối diện với ánh nhìn của anh, trong lòng tôi chợt nhen nhóm cảm giác chua xót. Cứ như thể rằng đây là lần cuối cùng tôi gặp anh. Và có lẽ đúng là lần cuối cùng. Anh sẽ ở Pháp. Đến bao giờ thì tôi mới có thể gặp lại anh đây?
– Thiên Du.
Tôi sà vào vòng tay anh khi anh dang rộng cánh tay và gọi tên tôi. Tôi không muốn khóc, thực sự là không muốn khóc. Chuyện này là một chuyện vui cơ mà. Anh sẽ có một cuộc sống mới, và chúng tôi vẫn sẽ thường xuyên trò chuyện cùng nhau trên Messenger. Nhưng sao giây phút này lại khiến trái tim tôi xót xa đến vậy.
– Hoàng Minh, anh nhất định phải hạnh phúc. Hãy hứa với em đi.
– Uhm…Anh hứa.
Tôi ngập ngừng rời khỏi vòng tay của anh. Anh đưa tay gạt hai hàng nước mắt trên má tôi, anh khẽ cười.
– Ngốc vậy, sao em lại khóc? Phải vui vì cuộc sống mới của anh chứ.
Tôi bật cười.
– Đúng là em ngốc thật.
– Hmm… Anh sẽ rất nhớ một Summer ngốc như em cho mà xem.
Tôi trợn mắt trêu anh.
– Tất nhiên là phải thế rồi. Anh thử không nhớ em rồi mất tích như lần trước xem, em sẽ cho anh biết tay.
Anh bật cười thành tiếng. Im lặng một lúc, anh khẽ thì thầm.
– Khôi Vĩ là một chàng trai tốt. Anh tin em sẽ được hạnh phúc bên cạnh cậu ấy.
Tôi liếc sang nhìn Khôi Vĩ đang đứng ở cách đó không xa, anh chàng đang hằn học nhìn về phía tôi với đôi mắt như đang rực lửa. Tôi đã kể cho anh chàng nghe về những bí mật của Rain, về tình bạn tri kỉ tôi dành cho Rain. Trời, vậy mà anh ấy vẫn còn ghen ư? Anh chàng này thật là…
Tôi lắc đầu với Hoàng Minh.
– Anh ấy đúng là rất tốt, nhưng anh xem, cái tính trẻ con của anh ấy lúc nào cũng khiến em phiền hà.
Hoàng Minh quay sang nhìn về phía Khôi Vĩ, anh cười xòa.
– Đúng là phiền hà thật.
Tôi và im anh im lặng một hồi.
– Hoàng Minh. –Tôi khẽ khàng gọi tên anh.
– Uhm.
– Trước đó em đã rất mến anh. Luôn luôn. Và mãi mãi là vậy.
Ánh mắt anh nhìn tôi, khóe mắt lấp lánh một niềm vui không hề giấu giếm. Anh mỉm cười.
– Anh biết. Anh cũng rất mến em. Rất rất mến em.
– Hoàng Minh. Anh mãi là một người anh tốt nhất trong lòng em.
– Anh biết mà. Em lại khóc rồi. Nhìn xấu quá.
Tôi nghẹn ngào. Tôi không biết sao nữa, nhưng thực sự…nếu cuộc sống mới đem lại hạnh phúc và niềm vui cho anh. Tôi sẽ luôn luôn cầu nguyện cho anh được bình yên và hạnh phúc.
Tôi và anh trao nhau một cái ôm nữa, cho đến khi sân bay có thông báo đã đến giờ làm thủ tục trước giờ bay. Tôi tiếc nuối buông tay rời khỏi lòng anh. Tôi đưa mắt ra xa kiếm tìm Khôi Vĩ, anh ấy mỉm cười gật đầu với tôi rồi chậm rãi bước lại gần tôi. Tay anh siết chặt lấy tay tôi. Anna cũng vừa lúc chạy đến, cô mang về một đống đồ, cô nói vài ba câu bằng tiếng Pháp với Hoàng Minh. Tôi chẳng biết cô nói gì, chỉ thấy Hoàng Minh nghe xong thì cúi xuống và khẽ mỉm cười với Anna. Có lẽ họ sắp phải di chuyển rồi.
Khôi Vĩ chủ động chìa một tay của anh ra phía trước, giọng anh trầm xuống nhưng vô cùng rành rọt.
– Hoàng Minh. Chúc một chuyến bay tốt lành.
– Cám ơn cậu, Khôi Vĩ. – Hoàng Minh mỉm cười bắt lấy bàn tay phía trước, đoạn anh quay sang nhìn tôi, anh khẽ cười với tôi nhưng lời nói lại dành cho Khôi Vĩ– Cậu phải chăm sóc cho em gái tôi thật tốt đấy nhé.
– Sẽ luôn là như vậy. – Khôi Vĩ cũng cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng ấm áp.
Đứng bên cạnh Hoàng Minh, Anna chợt nhướn người lên chìa tay về phiá tôi, cô cất giọng khe khẽ.
– Jai été ravi de faire ta connaissance.
Anna nói bằng tiếng Pháp và tôi thoáng lúng túng vì không biết cô ấy đã nói điều gì, nhưng rất nhanh, Khôi Vĩ đã ghé sát vào tai tôi, anh thì thầm giải thích.
– Anna nói rằng cô ấy rất vui được gặp em.
Tôi khẽ “À” lên một tiếng rồi nhoẻn miệng cười với Anna, lặp lại y như lời cô nói.
– Jai été ravi de faire ta connaissance.
Anna khẽ gật đầu rồi nở một nụ cười hết sức đáng yêu. Tai tôi lại vang lên tiếng thì thầm của Khôi Vĩ.
– Em thông minh đấy, cô nàng không biết tiếng Pháp ạ.
Tôi hếch mặt lên tự đắc như muốn nói với anh ấy rằng tất-nhiên-là-em-thông-minh-rồi. Anh nhìn thấy vẻ mặt đó của tôi thì bật cười khe khẽ.
Lúc này Anna quàng lấy tay Hoàng Minh, hai người dùng tiếng Pháp khi nói chuyện, có lẽ cô đang giục anh vào bên trong để làm thủ tục giấy tờ, Hoàng Minh khẽ gật đầu. Anh đưa mắt kiếm tìm tôi, ánh mắt anh dịu dàng như phủ một làn nước mỏng. Tôi mỉm cười với anh thay một lời chào tạm biệt. Anna giơ một bàn tay nhỏ nhắn của cô lên vẫy vẫy.
Hai người bọn họ dần khuất sau phòng chờ máy bay. Lòng dạ tôi chợt thấy tê tái, sao tôi lại thấy bất an như vậy cơ chứ. Tôi quay sang ôm choàng lấy Khôi Vĩ. Anh hơi bất ngờ trước hành động của tôi, nhưng rồi anh cũng nhanh chóng siết chặt tôi vào lòng.
– Mọi chuyện đều ổn mà em.
Tôi biết chứ. Nhưng… Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất an như lúc này. Tôi nghẹn ngào.
– Khôi Vĩ. Anh sẽ không bao giờ rời xa em, đúng không?
– Không. Anh mãi mãi sẽ không bao giờ rời xa em.
Tôi thổn thức trong lòng anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.