Đọc truyện Phi Vụ Cừu Non – Chương 30. ” Hi Summer.” – Phần 1.
***
1. Tôi run rẩy gõ vào mục trả lời.
– ” Hi Rain”.
Avatar hình hạt mưa sáng trưng. Mục Messenger của tôi hiện lên một đoạn tin nhắn.
– ” Mình hẹn gặp nhau nhé Summer. Ngày mai, 8 giờ sáng. Sân thượng trường đại học H. Vậy nhé. Chúc ngủ ngon, Summer.”
Nước mắt tôi nhòe nhoẹt. Những dòng chữ trên màn hình cũng trở nên không rõ ràng. Rain đã xuất hiện, sau hơn 4 tháng. Cậu ấy đã quay trở về và muốn gặp tôi. Đúng là Rain thật rồi.
– ” Ừ. Hẹn gặp lại cậu. Chúc ngủ ngon, Rain”.
Buổi tối hôm đó tôi có một giấc mơ rất kì lạ. Khi tôi xuất hiện trên tầng thượng trường đại học H, Khôi Vĩ đã đứng ở đó tự lúc nào. Khôi Vĩ chìa một tay về phía trước, đợi tôi bước đến.
***
Sáng hôm sau tôi dậy từ rất sớm.
Tuyết Mai cũng dậy sớm để ôn thi, vừa nhìn thấy tôi từ nhà tắm bước ra, nó ngáp ngắn ngáp dài.
– Mày làm gì mà dậy sớm vậy? Lại định chạy bộ giao lưu tình cảm với Khôi Vĩ như lần trước đấy hả?
Tôi lừ mắt nhìn nó.
– Mày lo ôn thi đi.
– Hừ! Tao sắp biến thành nữ hiệp sĩ tóc trắng luôn rồi đây.
Tôi phì cười, xỏ giầy rồi khẽ đóng cửa lại.
Cuối thu, thời tiết hơi se lạnh. Gần 5 giờ sáng trời vẫn còn hơi tối. Sau khi giúp cô Tâm dịch tờ biên lai hàng hóa sang tiếng Anh tôi bắt đầu chạy bộ vài vòng xung quanh sân trường. Cảm giác này vẫn giống như cảm giác của những tháng ngày trước. Những tiếng động xung quanh gần như đã quá quen thuộc. Tiếng xe tải nổ máy tiến vào căn-tin, tiếng mấy người vận chuyển gọi nhau í ới, tiếng cô Tâm kiểm tra các loại mặt hàng, và cả tiếng bình bịch nhẹ nhàng của người chạy phía sau. Cảm giác tưởng mình bị ma ám lúc này rất rất giống những tháng ngày trước. Tôi hít một hơi căng đầy lồng ngực rồi chầm chậm gằn lên hai từ.
– Khôi Vĩ!
Tiếng bước chân phía sau lưng tôi nặng dần. Một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
– Ối. Cuối cùng thì tôi cũng đã bị phát hiện. Ủa, mà lần này chị không mang theo lá bùa trừ tà như những hè trước nữa hả?
Tôi nhìn cậu ta bằng nửa con mắt, lạnh lùng nói.
– Chỉ sợ 10 lá trừ tà của tôi cũng không đuổi được cậu.
Khôi Vĩ bắt kịp nhịp chạy của tôi, thanh âm hết sức dịu dàng chân thật.
– Thật sự rất ngưỡng mộ chị. Từ hồi đó đến giờ lần nào chị cũng chạy hết 5 vòng mà không nghỉ. Này, tôi hỏi chút. Những người gầy gò đều khỏe như thế hả?
– Không phải tôi khỏe. Mà là cậu rất yếu. Cậu chạy được bao nhiêu vòng rồi?
– Hơn 3 vòng. Lúc tôi chạy hết vòng thứ tư thì thấy chị chạy ra từ kí túc xá.
– Sáng nào cậu cũng chạy à?
– Tôi chạy theo lịch của chị?
– Hả?
– Mùa hè 3 năm trước, hồi chị học năm nhất. Sáng nào tôi cũng thấy chị chạy bộ xung quanh sân trường. Hồi hè năm hai chị cũng chạy rất chăm chỉ. Nhưng năm ba thì…Chậc. Nguyên một mùa hè tôi không thấy chị chạy.
– Cậu nắm rõ lịch của tôi quá.
– Để ý một chút thì biết thôi.
– Hai mùa hè trước cậu chạy lúc mấy giờ mà lại gặp tôi?
– 3 giờ sáng.
Tôi nghe vậy thì tự động khóa miệng lại, chậm rãi chạy thêm 4 vòng sân trường nữa mới nghỉ . Tôi và Khôi Vĩ đi bộ xung quanh sân trường. Giọng Khôi Vĩ đầy thích thú.
– Suốt một khoảng thời gian chạy sau lưng chị, cho đến một hôm nào đó chạy ngang hàng. Hừm. Cảm giác chạy ngang hàng xem ra cũng không tệ.
Tôi nhướn mày nghĩ ngợi.
– Hôm nào đó là cái hôm cậu dở chứng bắt tôi dậy sớm để hỏi bài tiếng Anh đấy hả?
Khôi Vĩ búng tay một cái.
– Chính xác là hôm đó. Chị nhớ ghê.
Tôi nhếch môi.
– Tôi thường thù dai nhớ lâu. Đặc biệt là những người hay trêu chọc và làm khó tôi.
Giọng Khôi Vĩ bên cạnh như có ý cười.
– Chị không biết sao, con trai chỉ trêu chọc những người mà họ thích thôi.
Nhịp tim sau hơn 30 phút chạy bộ của tôi vừa mới ổn định thì bị câu này của người bên cạnh làm cho hỗn loạn. Tôi đưa tay lên vỗ vỗ ngực, ổn định lại nhịp tim. Khôi Vĩ thấy vậy liền đưa chai nước cho tôi.
– Đây, chị uống đi.
Tôi cầm lấy chai nước tu một mạch rồi ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh. Khôi Vĩ cũng ngồi cùng. Trầm mặc một lúc cậu ta mới lên tiếng.
– Ấn tượng đầu tiên tôi gặp chị, chị là một cô gái vô cùng mạnh mẽ.
Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn sang phía Khôi Vĩ. Nắng sớm ban mai phủ lên khuôn mặt nhìn nghiêng một thứ ánh sáng nhàn nhạt. Từng đường nét trên khuôn mặt người đối diện hiện lên một cách sáng rõ. Nước da trắng sáng nhưng không biểu hiện sự mệt mỏi, trái lại còn khắc họa lên một thần thái vô cùng mạnh mẽ tự tin. Mái tóc nâu dày dặn không chuốt thẳng tướm như mọi ngày mà để buông xõa tự nhiên. Vài lọn tóc theo giọt mồ hôi bám chặt vào trán. Hàng lông mày thẳng tắp như vẽ, chiếc mũi cao và thẳng. Bờ môi mỏng hơi mím. Đôi mắt với hàng lông mi dài đang nhìn xa xăm vô định về khoảng không phía trước…..rồi…. bất chợt cậu ta quay sang phía tôi, bắt gặp ánh nhìn của tôi, trong đáy mắt đen láy của cậu ta chợt sáng lên một cách lạ thường.
Khôi Vĩ khẽ nghiêng đầu cúi sát gần tôi, trên môi không giấu nổi một nụ cười thích thú.
– Có phải chị vừa phát hiện ra tôi rất là hấp dẫn không?
Tôi giật mình ngồi thẳng người dậy, đẩy người Khôi Vĩ sang một bên, hấp tấp nói.
– Cậu đừng có mơ tưởng hão huyền.
Khôi Vĩ cười nhẹ.
– Chị cũng thật là….
– Là sao? – tôi nhíu mày quay sang nhìn cậu ta.
Khôi Vĩ co chân lên ghế đá, xoay người về phía tôi, một tay chống lên thành ghế tay còn lại vòng qua ôm khuỷu chân, cậu ta chăm chú nhìn tôi, khóe miệng bật lên hai từ.
– Đáng yêu.
Hai má tôi bắt đầu nóng ran, cổ họng chẳng hiểu sao nghẹn ứ, khô khốc. Tôi vớ lấy chai nước tu ừng ực. Hai từ vừa rồi của cậu ta khiến lòng dạ tôi như bị kim châm.
– A. Tôi vừa phát hiện ra một điều. – Khôi Vĩ lần nữa lại cúi sát gần tôi, hơi thở của cậu ta phả lên gò má của tôi, giọng trùng xuống một nhịp – Hạ Thiên Du, mỗi khi chị ngại ngùng thường có hai sắc thái. Một là tháo chạy về kí túc xá. Hai là mặt sẽ đỏ rực lên.
“Phụt”, tôi sặc nước, ho sặc sụa.
– Khụ…Chỉ là mọi việc quá đường đột, tôi nhất thời không biết giải quyết thế nào… không có nghĩa rằng tôi ngại ngùng…khụ khụ…
Khôi Vĩ đưa tay ra vỗ vỗ vào sau lưng tôi, chép miệng lắc đầu.
– Không sao, không sao. Về vấn đề này thì chị cũng không cần ngại. Cứ thú nhận cho nhẹ lòng. Mặt chị càng ngày càng đỏ rồi.
Tôi ném cho cậu ta ánh nhìn khinh bỉ, một mực khẳng định.
– Về cơ bản thì tôi chẳng có lí gì phải ngại ngùng với cậu.
Khôi Vĩ chớp mắt.
– Con gái khi có cảm tình với một ai đó thường thế mà.
Tôi trợn mắt nạt Khôi Vĩ. Cậu ta thoáng giật mình, sau lại cười ngoác miệng. Sau nụ cười chói lóa, cậu ta nhanh chóng chuyển chủ đề, giọng đột ngột chuyển sang một tông thánh thót hơn.
– Đó là kì nghỉ hè thứ hai tôi từ Mĩ trở về. Khoảng 3 năm về trước. Vì không quen với múi giờ ở đây nên tôi không thể nào ngủ được. Cũng chính thời điểm đó tôi thấy chị ở sân trường đại học H.
Khôi Vĩ nhắm mắt lại như đang hồi tưởng lại một điều gì đó rất đẹp
– Hôm đó khi tôi vừa tới cổng trường đại học H thì một bóng người vụt qua. Một cô gái áo trắng, tóc đen dài, chạy mà như bay trên mặt đất. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Hơn 3 giờ sáng. Trời khá tối. Kì quặc thật. Tôi tưởng chị là ma nữ nên tôi đã co giò tháo chạy về nhà.
Nói đến đây, giọng cậu ta như có ý trêu đùa. Mặt mũi tôi xám xịt. Cậu ta từng nghĩ tôi là ma nữ ư? Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu ta cũng từng nói tôi là ma nữ khi nhìn thấy tôi xõa tóc hôm đi chiếc xe moto bạc. Hừm!
Khôi Vĩ liếc nhìn tôi, cười khẽ rồi chậm rãi tiếp tục.
– Vài lần sau, sáng nào tôi cũng đứng ở ban công nhà tôi rồi nhìn xuống sân trường, rồi tôi phát hiện chị không phải ma nữ, tôi rất yên tâm. Và thế là tôi quay lại đại học H chạy sau lưng chị. Nhưng …
Nói đến đây Khôi Vĩ chợt dừng lại. Tôi vô thức ngẩng đầu lên. Khôi Vĩ nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng Khôi Vĩ trùng xuống.
– Có một lần tôi thấy chị khóc khi đang chạy.
Khi tôi học năm nhất đại học H cũng là lúc mẹ tôi tái hôn. Dượng tôi là một người tốt và luôn bận rộn. Ông hết bận việc ở công ty rồi lại đến các dự án nước ngoài. Mẹ tôi cũng khá bận với chuỗi cửa hàng kinh doanh. Tôi rất nhớ nhà. Nhưng không thể về. Vì ở nhà cũng chẳng có ai. Mỗi lần gọi điện cho mẹ, tôi vẫn cười nói vui vẻ nói rằng mọi chuyện đều tốt, nhưng kì thực thì trong lòng tôi vô cùng trống trải. Tôi chạy trong sân trường lúc 3 giờ sáng là vì…tôi không muốn ai nhìn thấy tôi yếu đuối.
Lúc này, giọng Khôi Vĩ trầm ấm khẽ khàng vang lên đánh thức tôi trở về với hiện tại.
– Dù vậy, tôi thấy chị vẫn rất mạnh mẽ . Chị lúc nào cũng chạy hết 5 vòng sân rồi mới dừng lại đúng vị trí chiếc ghế đá này sau đó mới chịu uống nước.
Đúng vậy. Mỗi khi chạy hết 5 vòng tôi thường rất khát nước. Thật may mắn rằng cậu bé lém lỉnh Kelvin sáng nào cũng để lại một chai nước lạnh cho tôi ở chiếc ghế đá quen thuộc. Nghĩ đến đây nhất thời cảm động, theo dòng cảm xúc tôi cúi xuống nhìn chai nước trong tay mình. Trên nắp chai, một hình ảnh quen thuộc đập ngay vào mắt. Hai chữ “KV” mầu đen ngay ngắn nổi bật trên chiếc nắp trắng tinh. Chai nước này là chai nước Khôi Vĩ đã đưa cho tôi. Tôi khẽ thở dài, thuận miệng tâm sự.
– Haiz. Khi nãy tôi có giúp cô Tâm dịch tờ biên lai hàng hóa sang tiếng Anh, cô khoe với tôi Kelvin đang có một chuyến Picnic với bạn bè ở ngoại ô thành phố B. Nhưng mà Khôi Vĩ, cậu xem này, Kelvin vẫn để lại cho tôi một chai nước lạnh dù cậu bé đang….
Tôi giật mình ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ. Da đầu lúc này hơi râm ran, Kelvin đang ở thành phố B trong khi đó chai nước của cậu bé vẫn thường để lại cho tôi vẫn xuất hiện ở đây? Tôi nuốt nước bọt, quay sang phía Khôi Vĩ, dè dặt hỏi.
– Khi nãy cậu là người đã đưa cho tôi chai nước này…Cậu lấy chai nước này ở đâu vậy?
Khôi Vĩ khẽ nhếch môi, ánh mắt vụt sáng kiêu kì.
– Tôi lấy từ trong tủ lạnh nhà tôi.
Như có một dòng điện xoẹt ngang qua người, tôi lắp bắp hỏi.
– Chai nước này… là… của cậu? Không phải là của Kelvin?
Khôi Vĩ gật đầu, lạnh lùng khen ngợi một câu.
– Chị quả là người có chỉ số IQ đạt tiêu chuẩn của người bình thường.
Tôi không còn tâm trí đâu mà để tâm đến lời cảm thán của cậu ta. Trong đầu tôi lúc này hiện lên hai chữ “KV” to tướng. Tiềm thức theo bản năng nhẹ nhàng điền vào chỗ trống sau hai từ viết tắt để giải mã. KV là viết tắt của hai từ KHÔI VĨ! Không phải là viết tắt tên của cậu bé Kelvin.
Nhưng sao cậu bé Kelvin lại nhận đó là những chai nước mà cậu bé đã để lại cho tôi?
Không cần mệt não suy nghĩ, người bên cạnh tôi đã giải đáp ngay.
– Tôi đoán cậu bé Kelvin lém lỉnh đó rất quý mến chị nên mới nhận mình là người đã gửi chai nước cho chị.
Tôi còn nhớ thế này…
Ngày trước trong vụ dưa bở giữa Tuyết Mai và Khủng Long, tôi đã gào vào mặt Khôi Vĩ và nói cậu ta là quân tài phiệt bụng dạ đen tối.
Lúc đó cậu ta không những trách tôi mà còn dửng dưng nhận mình đúng là quân tài phiệt làm theo lời Phật dậy. Cậu ta chiêm nghiệm với tôi như thế này.
” … Phật nói rằng trên đời này có nhân quả, những ai làm điều xấu ắt sẽ gặp những chuyện không tốt. Chính vì thế mỗi khi làm điều gì xấu với chị, tôi cảm thấy rất là thanh thản, vì đấy chính là nhân quả của chị.” Sau khi nghe xong tôi đã ngửa mặt lên mà than rằng.
“Hỡi nhân gian, kiếp trước con đã gieo nhân quả gì vậy trời???”
Nhưng đến lúc này thì tôi đã biết mình đã gieo nhân quả gì rồi!
Hóa ra là tôi đã từng uống nước chùa của cậu ta trong 2 mùa hè liên tiếp bằng một sự hồn nhiên khi nghĩ rằng chai nước này là của một cậu bé 8 tuổi đáng yêu mà tôi quen.
Uống nước chùa trong 2 mùa hè, vị chi là 6 tháng. +1 chữ nợ.
Uống nước chùa mà không nói lời cám ơn +1 chữ nợ nữa.
Hai chữ nợ này được trả trong 2 tháng học hộ ở giảng đường năm nhất đó!
!!!
…