Phi Vụ Cừu Non

Chương 2[ Phần 1] - . Mua dây buộc mình.


Đọc truyện Phi Vụ Cừu Non – Chương 2[ Phần 1] – . Mua dây buộc mình.

[ Gần trưa, không gian yên tĩnh trong kí túc xá của trường đại học H bị huyên náo bởi tiếng hò hét cổ động ầm ĩ. Sinh viên các phòng đồng loạt mở cửa ngó ra ngoài. Hóa ra tiếng hò hét này có nguồn gốc từ phòng của Hạ Thiên Du năm ba khoa tiếng Anh.
Hạ Thiên Du dáng người mảnh khảnh, tóc đen dài ngang lưng đang đứng ở cuối hành lang vẫy tay chào ba người bạn cùng phòng. Ba người bạn cùng phòng của Hạ Thiên Du đều béo tròn béo trục, lần lượt từ trái sang phải là Tuyết Mai, Cẩm Vân và Phương Loan. Cả ba đều đeo băng zôn khẩu hiệu, khí thế tưng bừng như trong team cổ động, liên tục hô vang ” Hạ Thiên Du, chai zô, chai zô”.
Cuối hành lang, Hạ Thiên Du khẽ mím môi gật đầu, đoạn nắm tay lấy đà quyết tâm nhằm thẳng hướng sân bóng rổ nhịp bước một hai.
Sinh viên trong kí túc xã ngỡ ngàng hỏi nhau; Hạ Thiên Du đang chuẩn bị đi thi đấu sao? ]
***
Tôi hít một hơi căng đầy lồng ngực, chầm chậm tiến lại gần phía sân bóng. Sinh viên trong trường đã về hết, chỉ còn một nam sinh đang một mình ném bóng vào rổ. Tôi siết chặt tay vào gấu áo, hắng giọng.
– Này. Khôi Vĩ.
Hắn ngừng ném bóng, quay sang nhìn tôi. Tôi bặm môi, vận hết khí công trong người rồi xổ ra một tràng.
– Lá thư lần trước là tôi đưa nhầm. Đối tượng của tôi không phải là cậu.
Hắn khẽ giật mình, trong mắt ánh lên một tia cười, nhếch môi nhả ra một từ.
– Okay!
Tôi gật đầu, ho khan một cái, giọng đanh lại.
– Vậy nên cậu phải dừng ngay mấy việc tặng hoa, tặng quà, tặng socola cho tôi lại! Dừng ngay!
Hắn nhíu mày.
– Chị không thích Socola sao?
– Không. – Tôi đáp thẳng thừng.
– Lí do?
– Kể từ lúc ăn Socola của cậu, 3 đứa bạn cùng phòng tôi đã béo lăn quay như đàn lợn! – Tôi vọt miệng.
– À ra thế.
***
– Rồi. Sao nữa. Kết quả ra sao? Cuối cùng thế nào?
Vừa về đến kí túc xá, một đám bạn đã chạy tới hỏi dồn dập. Tôi bơ bọn nó, lăn ra giường, thều thào.
– Là người của hắn rồi.
Cả hội la hét om sòm, Tuyết Mai chạy tới bên giường, kéo người tôi dậy, nói như rên lên.
– Du. Mày bị ăn rồi ư? Out rồi ư? Dừng cuộc chơi rồi ư?
Tôi ngờ nghệch hỏi lại.
– Ý mày là sao?

– Mày nói mày đã là người của hắn. Mày bị ăn rồi à?
Tôi cười méo xệch.
Chính xác là lúc đó, sau khi nói với tôi ba chữ ” À, ra thế”. Hắn cúi đầu thấp xuống, ghé sát vào tai tôi, rồi nhả ra từng từ một, rành mạch.
– Bạn chị đã ăn Socola của tôi, vậy nên chị phải nộp mạng cho tôi!
Từng từ của hắn tựa như từng quả tạ đè lên ngực tôi. Huyết mạch trên mặt tôi như bị rút hết. Chân nhũn như bún. Tôi nuốt nước bọt rồi quay gót phóng như bay chạy một mạch về kí túc xá, ngay cả một cái ngoái đầu lại cũng không dám.
– Mày không nói gì thêm mà bỏ chạy, hành động này có khác nào tự thừa nhận mày sẽ nộp mạng cho tên nhóc đó?! – Cẩm Vân đẩy gọng kính từ tốn đả thông tư tưởng cho tôi.
Tôi tự gõ vào đầu mình một cái, lăn kềnh ra giường, ai oán kêu.
– Chúng mày à. Tao chết chắc rồi.
Phương Loan nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông sâu sắc.
– Không sao mà. Không sao đâu. Hãy vui lên đi. Ngoại trừ vấn đề tuổi tác ra thì Khôi Vĩ cũng khá được.
Tôi thều thào hỏi lại.
– Đổi lại là mày thì mày có vui được không?
Phương Loan ngẩn người, rụt rè lắc đầu. Hai đứa quần chúng kế bên cũng ái ngại nhìn nhau.
Tôi bơ chúng nó, ôm chiếc Laptop lên thư viện.
Nhìn hộp thư Messenger lạnh ngắt mà lòng dạ tôi sôi sùng sục. Đã hơn tháng rồi. Hơn tháng rồi cái tên chết dẫm có tài khoản Chat là Rain ấy không hề xuất hiện, hắn im thin thít và lặn mất tăm.
Gieo cho người khác vô vàn cái mộng tưởng rồi rụt đầu biến mất. Rõ là quân độc ác!
Vậy mà tôi đã từng hi vọng ở cái con người độc ác này cơ đấy. Từng hi vọng rằng Rain chính là Hoàng Minh.
Hoàng Minh học trên tôi một khóa. Anh là chàng trai tuyệt vời nhất mà tôi từng biết. Anh rất nổi bật. Rất hấp dẫn. Rất chói lóa. Và cũng vì anh rất chói lóa nên tôi không dám lại gần anh, mà chỉ khù khờ ngắm anh từ xa. Một lần Chat với Rain, tôi có hỏi. ” Rain, tên cậu là gì?” Rain đáp ” Tên tớ là Hoàng Minh”.
Kể từ ngày đó, tôi càng có động lực để nuôi hi vọng Rain là anh. Rồi lần khác, Rain lại hé lộ trường Rain học là trường đại học H. Tim tôi như muốn nổ tung, trường H là trường tôi và cả trường chỉ có một Hoàng Minh – là anh.
Tôi mạnh dạn hẹn gặp Rain. Rain đồng ý. Mọi chuyện cứ như là một câu chuyện tình yêu cổ tích giữa đời thường.
Nhưng có ai nói cho tôi hay, cái tên nhóc Khôi Vĩ kia, tại sao, tại sao, tại sao lại xuất hiện vào đúng ngày hôm đó? Vào cái khoảnh khắc đó???
Khi cánh cửa sân thượng hé mở, người nhận lá thư của tôi là Khôi Vĩ! Tôi trố mắt nhìn cậu ta, cậu ta cũng trố mắt nhìn lại tôi. Tôi thều thào hỏi.
– Cậu là Hoàng Minh à?
Cậu ta lạnh lùng đáp.
– Không. Tôi là Khôi Vĩ.
Mặt tôi xanh như tàu lá. Khôi Vĩ? Khôi Vĩ năm nhất có phải không? Chính là hắn! Tôi chết chắc rồi!
Tôi nuốt nước bọt đánh “ực” rồi …. Co giò bỏ chạy!

Giấc mộng tiêu tan trong giây lát, viễn cảnh dở khóc dở cười bắt đầu từ đó.
Khôi Vĩ hẹn gặp tôi ngay ngày hôm sau. Chính xác hơn là nó chặn tôi ở cổng trường, giọng đầy đe dọa.
– Tôi đã đọc bức thư chị đưa cho tôi.
Tôi bị Khôi Vĩ dồn vào sát mép tường, ú ớ không biết trả lời thế nào. Nó chớp thời cơ đó, búng tay một cái.
– Được. Tôi cho phép chị thích tôi!
Xong xuôi, nó phóng xe mất hút.
Ban đầu tôi nghĩ Khôi Vĩ là tên nhóc năm nhất kì cục và quái đản, nó rảnh rỗi và nó đang kiếm việc để làm, hay đại loại là nó chưa từng được ai viết thư tay tỏ tình cho nên đâm ra bị ảo tưởng. Nghĩ vậy nên tôi không bận tâm.
Cho đến khi. Cả kí túc xá biết. Cả khoa tiếng Anh biết. Cả trường biết. Biết rằng tôi viết thư cho Khôi Vĩ.
Hai ngày sau đại họa lá thư ở sân thượng đại học H, nó ngang nhiên cho người mang đến kí túc xá của tôi, mỗi ngày một bông hoa hồng, 4 hộp Socola và rất nhiều quà tặng đi kèm.
Ba đứa bạn cùng phòng tôi như mèo vớ được mỡ, cả lũ hùa nhau ăn hết Socola và nhất quyết vun vén chuyện tình cảm của tôi với Khôi Vĩ.
Gì chứ. Tôi sợ nó còn không hết!
Khôi Vĩ là sinh viên năm nhất nhưng thành tích thì dày hơn cả quyển lịch sử trường tôi. Khôi Vĩ nổi tiếng chơi bời, nghịch ngợm, phong cách ăn mặc quái dị và là một tên cao thủ trong chuyện tình cảm. Nghe đồn Khôi Vĩ không quen bất kì cô gái nào quá 1 ngày. Không nói chuyện quá 5 câu. Nghe thêm Khôi Vĩ là đại ca của một tổ chức xã hội đen nào đó. Nghe nữa, Khôi Vĩ cậy quyền lộng hành uy hiếp sinh viên trong trường. Ngay cả sinh viên năm tư cũng phải nể mặt Khôi Vĩ. Chốt: Khôi Vĩ là một phần tử hiếu chiến, một quân tài phiệt độc ác.
Vậy mà bỗng dưng, nó công khai theo đuổi tôi. Nó đi theo tôi. Nó cười với tôi. Và sinh viên trong trường nhìn tôi như một đại tỉ có bí kíp võ công thần chưởng cao siêu đến mức có thể thu phục được Khôi Vĩ. Tôi càng giải thích, họ càng nghi ngờ. Vậy nên, tôi phó mặc, tôi tỉnh bơ trước tin đồn trong trường, không hề rúng động trước quà cáp và nhất là giữ vững kế hoạch phớt lờ mọi hành động của Khôi Vĩ.
Tôi ôm ấp cái hi vọng hão huyền rằng ” Sớm muộn gì nó cũng Log Out và dừng cuộc chơi thôi.” Nhưng mà tôi đã tính nhầm! Cái tên sinh viên kì quái năm nhất Khôi Vĩ ấy, vẫn duy trì trạng thái đó trong suốt một tháng ròng. Socola và quà cáp vẫn tới tấp bay đến kí túc xá. Điều đáng nói là nó còn tặng riêng Socola cho 3 người bạn cùng phòng của tôi.
Lũ bạn cùng phòng sau khoảng thời gian ăn chán chê Socola, đứa nào đứa nấy tăng cân, béo tròn béo trục như đàn lợn, lúc bấy giờ tâm trí mới sáng, thấu hiểu nỗi khổ tâm của tôi, chúng nó bàn nhau rồi đưa ra mưu kế ” Nên nói thẳng với Khôi Vĩ. Và phải bằng một cách đoạn tuyệt nhất!”.
Và thế là có câu chuyện sáng nay ở sân bóng rổ.
Chẳng thà tôi cứ im lặng mặc xác Khôi Vĩ như những gì nó đã làm trong hơn tháng qua còn hơn là tự vác xác đến và mở lời với nó. Để rồi nó nói : “Bạn chị đã ăn Socola của tôi, vậy nên chị phải nộp mạng cho tôi!”
Cừu đã què bây giờ thành Cừu thọt! Cừu đã thọt rồi lại còn nghe lời bầy Lợn vứt xe lăn đi!
Nhưng mà Khôi Vĩ, nó đang tính chuyện gì thế? Định bày trò trêu chọc bà chị già này ư? Định dụ tôi vào tròng tình ái rồi co giò đạp tôi một phát ư? Hừ. Một tháng qua đã là quá đủ rồi. Tôi phải kết thúc mọi chuyện, càng sớm càng tốt!
Hôm sau, vừa tan giờ học tôi xông thẳng tới tòa nhà của sinh viên năm nhất.
Từ xa đã thấy Khôi Vĩ bao quanh bởi một nhóm sinh viên mặt non choẹt nhưng ăn mặc quái dị, tóc tai đứa nào đứa nấy nhuộm xanh đỏ đủ cả. Khôi Vĩ đứng giữa, liên tục bấm điện thoại. Dáng người cao ráo, tóc chuốt keo thẳng thướm, tai xỏ khuyên.
Tôi còn chưa kịp mở miệng gọi thì nó đã nhìn thấy tôi. Rẽ đám đông, Khôi Vĩ bước tới, hất hàm hỏi.
– Chị đến tìm tôi à?
Tôi nuốt khan.
– Ừ. Có chuyện cần nói.

Khôi Vĩ nheo mắt.
– Quan trọng không?
Tôi gật đầu.
– Rất quan trọng.
– Vậy đi theo tôi.
Tôi còn chưa kịp phân tích lời nói của nó thì nó đã kéo tay tôi lôi đi trước sự ngỡ ngàng của đám sinh viên năm nhất.

– Chị ngồi đi.
Tôi gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế mà Khôi Vĩ chỉ. Khôi Vĩ ngồi ở chiếc ghế đối diện, nhanh chóng mở lời.
– Chị có chuyện gì cần nói vậy?
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Khôi Vĩ, từ tốn đáp.
– Về chuyện của chúng ta.
Khôi Vĩ có vẻ rất hứng thú. Hai tay đan vào nhau, hờ hững gật đầu.
– Okay! Chị có thể bắt đầu.
Tôi ngồi thẳng người, nét mặt hết sức nghiêm túc, chậm rãi mở lời.
– Thứ nhất. Như cậu biết đấy, vấn đề này tôi đã giải thích rất nhiều rồi. Hơn một tháng trước, lá thư tôi đưa cho cậu là một sự nhầm lẫn. Thứ hai. Tôi không thích cậu. Thứ ba. Tôi không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vô bổ. Cậu hiểu chứ?
– Hiểu.
– Thật may là cậu đã hiểu.
– Hiểu rồi thì làm sao?
Ruột gan tôi lẫn lộn. Tôi gần như gào lên.
– Hiểu rồi thì làm ơn dừng ngay mấy trò đùa của cậu lại đi. Bà chị này không có thời gian rảnh để chơi trò tình ái với con nít. Tôi còn rất nhiều việc cần phải làm – Tôi dừng lại thở hổn hển, sau mới có sức bổ sung thêm một câu cầu khiến – Làm ơn hãy tha cho tôi.
Công nhận khẩu khí to đúng là có hiệu lực. Khôi Vĩ im re. Nó chăm chú theo dõi cốc trà đang bốc hơi nghi ngút trên bàn, nét mặt trầm ngâm. Để Khôi Vĩ hiểu thêm, tôi cố nhồi thêm vài chữ nữa.
– Vậy là mọi chuyện được xóa bỏ. Từ ngày mai cậu hãy chấm dứt việc gửi Socola tới phòng tôi. Bây giờ thì tôi phải về.
Khôi Vĩ chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi, miệng kéo thành một nụ cười như có như không. Nó gật đầu.
– Okay! Tôi sẽ không làm phiền chị nữa.
Nghe câu này của nó, tôi cảm giác như hòa bình vừa được lập lại, vui sướng reo lên.
– Ôi. Cám ơn cậu. Thật tốt quá.
– Nhưng…
Cái từ nhưng của nó khiến tim tôi đập loạn xạ, tôi nuốt khan, lắp bắp hỏi lại.
– Nhưng sao?
Nó nhếch môi cười, đôi mắt đen sượt qua tôi, chậm rãi nói.

– Hãy trả lại quà cho tôi trước đã!
Miệng tôi há hốc.
***
– Ôi. Đúng là mua dây buộc mình, mua dây buộc mình mà.
Tôi rít lên khi về đến kí túc xá rồi lăn kềnh ra giường.
Cẩm Vân cúi xuống dịu dàng vỗ vỗ vào tay tôi, an ủi.
– Không sao. Bọn này sẽ trả hết số Socola đó. Du, mày nói đi. Tổng cộng hết bao nhiêu?
– Một trăm triệu.
– Hả???
Cằm ba đứa cùng phòng rơi lộp bộp xuống đất. Tôi liếc nhìn phản ứng của chúng nó, hai hàng nước mắt lặng thầm chảy trong lòng.
Phương Loan nằm trên giường nghe vậy thì ngó xuống, cười hì hì.
– Đúng là tiền nào của nấy. Nói thật là tao chưa bao giờ thấy loại Socola nào ngon như của Khôi Vĩ chúng mày ạ.
Tôi ôm mặt đau khổ không nói lên được lời nào.
Phía bên cạnh, giọng Tuyết Mai the thé.
– A. Tao biết rồi. Quy đổi trách nhiệm đi. Nhỏ Cẩm Vân ăn nhiều nhất, vậy phải nộp 50% số tiền. Phương Loan, mày nộp 45% số tiền. Mà nói thật với chúng mày, 5% còn lại có bán tao đi cũng không đủ đâu.
Cả lũ nhao nhao bàn cãi, tôi biết tỏng bây giờ mà có mang 3 đứa chúng nó bán cho cửa hàng thịt lợn thì chắc gì đã đủ một nửa số tiền Socola trong vòng hơn 1 tháng kia. Xem ra, tôi phải liều chết một phen rồi.
Khi ấy, Khôi Vĩ nói. ” Nếu chị không đủ tiền trả Socola cho tôi, thì hãy đến đây học hộ cho tôi trong vòng 2 tháng. Sau 2 tháng, chị được tự do.”
Bây giờ, Tuyết Mai cười dịu dàng.
– Này Du, mày biết thừa là bọn tao không thể trả lại số tiền Socola trót ăn rồi. Coi như mày vì bạn bè mà hi sinh một phen. – Tuyết Mai ân cần vuốt tóc tôi, thì thầm – Huống hồ, lịch học của mày là buổi sáng. Lịch học của Khôi Vĩ là buổi chiều. Hoàn toàn không ảnh hưởng tới nhau.
Phương Loan từ giường bên kia cũng chạy đến, rủ rỉ.
– Du à. Mày biết đấy, trong trường chỉ có sinh viên năm tư và năm nhất là nhiều đại mĩ nam, mà giờ năm tư chuyển qua dãy nhà ở ngoại ô rồi. Năm nhất bây giờ là hàng hiếm đấy.
Nghe tới đây, tôi chồm dậy hỏi.
– Sao? Sao cơ? Sinh viên năm tư chuyển chỗ học rồi à?
Phương Loan gật đầu.
– Chuyển qua khu nhà của trường đại học H phía ngoại ô. Tầm hơn hai tháng. Làm đồ án mới.
Tôi thẫn thờ.
Vậy chẳng nào, thời gian trước tôi lên thư viện thi thoảng lại gặp anh, thời gian gần đây thì không còn nhìn thấy anh ở thư viện nữa. Rain biến mất, anh cũng biến mất. Tôi đã từng có ý nghĩ hỏi anh về Rain. Nhưng sau sự cố lá thư kia, toàn trường ai cũng nghĩ tôi và Khôi Vĩ là một đôi, tôi không còn đủ dũng khí tìm anh nữa.
Một ý nghĩ lóe lên, sao tôi không nhân cơ hội anh không có ở trường để giải quyết mọi hiểm lầm với Khôi Vĩ, và khi anh quay lại trường, tôi sẽ mạnh dạn đến gặp anh?
Vì tương lai, bà chị này liều mạng vậy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.