Đọc truyện Phi Vụ Cừu Non – Chương 19. Nỗi lòng của Cừu.
***
Tôi hít một hơi căng đầy lồng ngực, chậm rãi tiến lại sân bóng rổ. Sinh viên trong trường đã về gần hết chỉ còn lại một nam sinh vẫn đang chăm chú ném bóng vào rổ. Tôi hắng giọng.
– Này Khôi Vĩ.
Khôi Vĩ ngừng ném bóng, quay lại nhìn tôi. Tôi vận hết khí công trong người nghiêm túc nói.
– Cậu cầm lấy thứ này đi.
Khôi Vĩ liếc mắt xuống rồi tò mò hỏi.
– Chị cho tôi vật gì vậy?
Tôi mím môi, đáp.
– Bùa may mắn.
Khôi Vĩ nhận lấy chiếc bùa từ tay tôi, ánh mắt muôn phần cảm kích. Sau rồi cảm thán một câu.
– Bộ chị biết cả tà thuật nữa hả? Thật tốt quá!
Tôi đưa tay lên vuốt mặt, gầm gừ nói.
– Tôi mà biết tà thuật thì điều đầu tiên tôi sẽ làm là biến cậu thành một con lợn đó!
Khôi Vĩ cười.
– Chị sao nỡ.
Tôi chẳng buồn để ý thêm, quay đầu sang bên phải một góc 90 độ để tránh ánh nhìn của Khôi Vĩ, miễn cưỡng nói.
– Đây là lá bùa may mắn. Ngày mai cậu đi thi thì hãy mang nó theo. Nó sẽ mang cho cậu điểm tuyệt đối.
– Thật kì diệu!
– Đúng. Rất kì diệu. Vậy nên giữ gìn cẩn thận. Tôi về đây. Chào!
Đoạn tôi quay gót hiên ngang bước đi. Vừa bước được vài bước thì phía sau có tiếng gọi.
– Thiên Du.
Tôi miễn cưỡng quay đầu hất hàm hỏi.
– Gì.
Khôi Vĩ mỉm cười, dịu giọng nói.
– Cám ơn chị.
Nắng chiều thu không gay gắt như nắng mùa hè nhưng hình như về độ lóa thì hơn rất nhiều thì phải. Trong một khoảnh khắc nụ cười của Khôi Vĩ chợt sáng, sáng đến mức mọi thứ xung quanh bỗng nhòe nhoẹt một cách bất thường. Như thể phía trước mặt tôi là một bức tranh trắng đen, duy chỉ có nụ cười của Khôi Vĩ được chiếu bởi thứ ánh sáng mầu vàng lấp lánh kì bí.
Tôi rùng mình, quay gót bước tiếp.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cứ thấy thiếu thiếu điều gì đó. Độ chục bước chân thì sực nhớ ra liền vội vàng chuyển bước. Quay đầu lại thấy Khôi Vĩ vẫn đứng chỗ cũ thì mừng rơn, tôi nghẹn ngào bộc bạch nỗi lòng với âm lượng to nhất.
– Lá bùa may mắn là tôi cho cậu mượn. Ngày mai thi xong nhớ… trả tôi đó!
Nói xong cảm thấy trong người nhẹ nhõm hẳn. Thần thái tươi tốt thong thả bước chân về.
***
Tối muộn, tôi vào Messenger.
“… Rain, cậu còn nhớ chiếc bùa may mắn mà tôi từng nói với cậu chứ? Đó là chiếc bùa ở cùng tôi những ngày thi vào cấp ba, những cuộc thi hết kì, tốt nghiệp cấp ba rồi vào đại học. Tôi trân quý nó còn hơn cả châu báu ngọc ngà, thầm ấn định rằng giữa biển người mênh mông này tôi sẽ mãi mãi ích kỉ giữ riêng cho mình. Ấy vậy mà cậu biết không, tôi vừa mang thứ quý giá ấy trao cho người khác…”
Gõ đến những dòng chữ này, tôi nhắm mắt thở dài, sầu não gõ tiếp.
” Nhưng cũng có hề chi, chỉ là mang tặng người để thu về ánh hào quang cho mình thôi. Tôi thật lòng hi vọng cậu ta có thể thi qua kì thi này. Tôi, về cơ bản thì cũng thể nào chịu đựng được việc lần đầu tiên trong cuộc đời chịu sự thất bại về giáo dục. Tôi không cam lòng. Không cam tâm. Lòng dạ tôi sôi sùng sục khi trên web trường mục tin Hot có link bài viết ” Học sinh của Hạ Thiên Du không qua nổi kì thi Tiếng Anh…”
Gõ đến đây tôi mím môi vẽ thêm vài biểu tượng cảm xúc tức giận đùng đùng, nghĩ vẫn chưa đủ bèn mở mắt tìm biểu tượng Smile trên khung Chat để lựa thêm vài icon nữa, vừa mở mắt nhìn màn hình Laptop răng tôi suýt vập xuống bàn. Một đoạn dài vừa gõ không hề hiện lên khung Messenger. Con chuột đang nhấp nháy ngoài khung Chat nhưng tôi chẳng hề hay biết mà cứ mổ bàn phím liên hồi. Tôi hận rằng mình không thể cào màn hình máy tính ra mà lôi cái đoạn Chat đó về. Ngậm ngùi gõ lại, hai ngón tay vừa đặt xuống hai phím F và J thì điện thoại rung báo có tin nhắn.
” Cám ơn chị về món quà. Tôi nhất định sẽ thi tốt. ^_^ ”
Tôi gật đầu, tên Khôi Vĩ này dù ngoài miệng có độc địa, hành động thì bộc phát nhưng xem ra thì cũng là người biết trước biết sau. Tôi cho cậu ta mượn lá bùa một buổi sáng để cậu ta làm bài tốt. Cậu ta làm bài tốt 10 phần thì có đến 9 phần mang ý nghĩa lấy lại hào quang cho tôi, 1 phần còn lại mang tính chất cộng điểm thành tích năm ba của tôi. Ấy vậy mà từ lúc rời sân bóng tới giờ cậu ta cứ cười suốt, ngay cả cái tin nhắn này cũng chứa nụ cười. Ơ nhưng mà khoan, thế nào là “món quà” cơ? Định nghĩa về “món quà” và “cho mượn” là có tính chất khác nhau về “người sở hữu” à nha!
Sợ rằng cậu ta trẻ người không hiểu thâm ý, tôi gạt Laptop sang một bên, cầm lấy điện thoại nhắn tin lại.
” Không có gì. Ngày mai hãy làm bài thật tốt là được rồi.” Viết đến đây định nhấn vào mục Send, nhưng không đành lòng bèn nhồi thêm vài chữ phía sau nữa ” Sau khi thi xong trả tôi lá bùa là được.”
Tin nhắn phản hồi đến rất nhanh sau đó.
” Lá bùa này là vật rất quan trọng đối với chị phải không?”
Hỏi câu này bằng thừa nha! Tôi coi lá bùa đó hơn cả sinh mạng đó! Nghĩ vậy nhưng mà không dám gửi nội dung đó, tôi viết ngắn gọn.
” Ngày mai cậu hãy thi tốt.”
” Vì chị đã giao một vật quan trọng của chị cho tôi, nên tôi nhất định sẽ thi tốt.”
Ơ cái tên Khôi Vĩ này hôm nay có phải bị say nắng hay uống nhầm thuốc không mà lai dai nhiều lời quá vậy? Bình thường thì cậu ta cũng khá ồn ào lắm điều lắm chuyện, nhưng những lời tử tế thế này có bao giờ cậu ta nói quá hai câu đâu? Chắc là lần đầu tiên thấy lá bùa may mắn nên gây tác dụng phụ, biểu hiện ra kiểu hình ngây dại rồi ngay cả hành động cũng lú lẫn. Tôi chép miệng, quay lại màn hình khung Chat Messenger. Một lần nữa khi tay vừa chạm phải hai phím F và J thì điện thoại lại rung lên.
” Hạ Thiên Du, đồng ý kết bạn nhé”.
Đầu tôi như có quả búa tạ 1 tấn đập cái ” Pinggg…” một cái. Tên Khôi Vĩ này hôm nay đúng bị bỏ bùa thật rồi. Tôi ngây dại chưa biết nhắn lại thế nào thì âm thanh từ mục Messenger khiến tim tôi đập loạn xạ.
“Buzzz” – ” Bạn có một lời mời kết bạn mới”
Một thông báo chễm chệ hiện lên ” Khôi Vĩ vừa gửi cho bạn một yêu cầu kết bạn.”
Lần này thì quả búa 100 tấn rơi xuống đầu rồi nha.
Tôi lẩy bẩy bấm vào ô đồng ý. Một tiếng Buzz tiếp theo lại vang lên.
– “La Dolce Vita. * biểu tượng cảm xúc động vừa nhảy múa vừa la hét*
Tôi gõ bàn phím hỏi lại.
– ” Tiếng gì đó?”
– “Tiếng Ý”.
– ” Nghĩa là gì?”
– “Cuộc sống này thật tươi đẹp”.
Tôi khóc không ra nước mắt. Ngay cả cái thế giới ảo nhỏ bé này mà chân cậu ta cũng chạm tới thì đúng là Cuộc sống này chỉ có hai mầu; mầu đen và mầu quá đen!
Nghĩ đến đây tôi nhọc nhằn gõ tin nhắn.
– ” Sao cậu tìm ra tài khoản Messenger của tôi?”
Độ chừng 2 phút sau khung Chat hiện lên một đoạn trả lời dài đoàng.
– ” Chị nhớ có lần tôi và chị bị kẹt trong thư viện chứ? Lúc ấy tôi có nhìn thấy Laptop của chị để chế độ tự đăng nhập Messenger. Rồi sau đó chị lại nhắn tin với bạn chị là Tuyết Mai để cầu cứu nên tôi nhớ tài khoản của chị. Mà này cho tôi hỏi, bây giờ là thời buổi nào rồi mà chị vẫn còn dùng Messenger thế? Đa số mọi người đều chuyển qua mạng xã hội rồi bà chị già ơi. ”
Mặt tôi dài như chiếc bơm. “Bà chị già á?” Tôi giận đến tím cả mặt, điên cuồng mổ loạn xạ bàn phím.
– ” Vậy sao cậu còn theo chân bà chị già này tải Messenger về làm gì thế?”
– ” Vì chị có dùng mạng xã hội đâu. Muốn Chat với chị thì chỉ có nước vào cái Mess cũ mèm này à. *icon khóc lóc tung tóe”.
– ” Liên quan gì không?”
Một đoạn Mess dài hiện ngay ra sau đó.
– ” À là thế này. Nhắn tin điện thoại thì không tiện. Gọi điện thì cũng tùy lúc. Nếu muốn trao đổi bài 24/24h với chị thì chỉ có cách Chat. Mà mạng xã hội chị không dùng, trang web của trường chị cũng không vào mục Chat, lập mỗi cái tài khoản để đăng kí học phần rồi để đó. Tôi thì lại muốn trao đổi bài vở với chị thường xuyên. Nên đành miễn cưỡng kéo trình độ lạc hậu của mình xuống bằng chị để tải cái mục Messenger này về.”
Tức muốn nổ đom đóm mắt. Ngàn vạn lần tôi muốn rút lại cái chuỗi tâm lí phức tạp của mình lúc trước về việc cảm thán cái tên Khôi Vĩ này là người “biết trước biết sau” Bà nó! Biết trước biết sau cái khỉ mốc gì, có mà “giết trước cướp sau” thì có!
– ” Ơ, chị có ở đó không?”
“Tôi chỉ hận một điều là không thể bóp cổ cậu ngay lúc này!” Tôi vặn vẹo tay, lời nói xuất hiện trong đầu một kiểu nhưng vẫn phải nín nhịn gõ ra một kiểu khác.
– ” Có chuyện gì?”
– ” Phần mềm này có trên điện thoại nữa đúng không? Tôi vừa tải về điện thoại rồi. Điện thoại của chị có dùng không? ”
Tôi giật mình cầm điện thoại của mình lên Delete ngay cái Messenger trong điện thoại. Nhẹ nhàng trút hơi thở cái phào.
– ” Tôi không có dùng.”
– ” Tôi nhớ không nhầm thì bữa trước Tuyết Mai bạn chị có nói là chị dùng phần mềm này cả trên điện thoại mà?”
Tôi bóp trán lấy bút viết lên tờ giấy ba chữ ” Vương Tuyết Mai”, Cừu già lơ ngơ không hiểu vì sao Cáo lại tìm ra hang ổ, hóa ra là hàng xóm nhà Cừu chỉ đường cho Cáo.
– ” Vậy chắc cậu bị bạn tôi lừa rồi. Tôi không dùng”.
– ” Không sao. Vậy giờ chị tải phần mềm đó về điện thoại đi. Tôi cũng vừa tải xong.”
– “…”
Tôi như chết lặng. Cừu đi học gặp Cáo. Cừu đến thư viện gặp Cáo. Cừu ra căn-tin gặp Cáo. Cừu trốn vào hang Cáo biết. Cừu thu mình vào thế giới nhỏ của riêng mình Cáo cũng lần ra. Bây giờ, ngay cả việc Cừu có dùng Messenger trên điện thoại không Cáo cũng biết! Ôi, con Cừu đáng thương!
– ” Wifi nhà trường tốt lắm. Tôi và chị đều dùng Messenger trên điện thoại vậy coi như là 24/24 giờ có thể Chat trao đổi BÀI HỌC với nhau rồi. La Dolce Vita!”
– “…”
– ” Chị còn nhớ bản hợp đồng chứ? Mọi chuyện liên quan đến việc HỌC chị đều phài giúp tôi.”
Khi tôi nhìn thấy hai chữ “Bài học” cố tình Caps Lock kia của cậu ta hai hàng nước mắt đã thầm chảy ngược vào trong lòng, giờ cậu ta còn nhắc đến hợp đồng, tôi ước rằng mình biết khinh công hay đại loại là động thổ để đứng trước mặt cậu ta mà giật lại lá bùa may mắn. Sau đó sẽ một chưởng đạp cho cậu ta một phát bay vút lên trời xanh!
Bản tính hách dịch thì lên mây là đúng!
Thấy tôi không trả lời, Khôi Vĩ ồn ào hơn.
– ” Buzz”.
– ” Chị còn đó không?”
– “Im re vậy?”
– “Đang tải Messenger hả?”
– …Buzz…
Tôi dở khóc dở cười, đáp qua quýt.
– ” Được rồi tôi sẽ tải. Muộn rồi, cậu nghỉ sớm đi mai còn đi thi”.
– ” Đợi chút, tôi hỏi chị câu này được không?”
– “Nếu được tôi sẽ trả lời”.
– ” Sao chị lại đặt tên tài khoản là Summer?”
Bàn tay tôi đông cứng trên bàn phím. Vì sao tôi lại lấy tên là Summer ư?
…Một buổi tối mùa hè năm thứ nhất đại học, tôi trong Chat Room của Messenger treo một status ” Summer is coming.” Tôi để avatar hình mặt trời rực rỡ, treo nick ở phòng Chat rồi vào web trường đọc tin tức. Chừng 2 phút sau một tiếng “Buzz” vang lên. Một yêu cầu kết bạn gửi đến cùng với một tin nhắn đi cùng.
– ” Summer là tên bạn?”
Tôi chưa vội đồng ý kết bạn ngay, gõ bàn phím trả lời.
– ” Tên tôi không phải là Summer”.
– ” Vậy sao bạn lại đặt tên tài khoản của mình là Summer vậy?”
– “Vì tôi thích mặt trời.”
– “Sao bạn lại thích mặt trời. P/s: Thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, bạn có thể không trả lời nếu bạn muốn”.
– ” Tôi nghĩ rằng tôi quen với sự mạo muội của bạn rồi. Vậy nên tôi sẽ trả lời; Tôi thích mặt trời vì tôi thích sự rực rỡ.”
– ” Bạn thích những ồn ào?”
Tôi nhìn bốn bức tường lạnh lẽo trong kí túc xá, gật đầu rep tin nhắn.
– ” Ừ”.
– ” Những người thích sự ồn ào thường là những người cô đơn. Hiện tại bạn cô đơn sao?”
Vừa bước vào ngày đầu tiên của năm nhất Đại học, tôi hùng dũng tuyên bố với bố mẹ của mình rằng tôi hoàn toàn có thể sống tự lập được. Tôi hăm hở lao về phía trước với sức mạnh tuổi trẻ. Sang tuần thứ hai từ lúc xa nhà, tôi nhớ nhà da diết. Vậy nhưng khi gọi điện thoại về cho bố mẹ thì vẫn giữ khẩu khí rắn rỏi ban đầu. Trường đại học H nhập học muộn nên đa số học sinh chưa chuyển vào kí túc xá mà ở ngoài tận hưởng. Một mình trong căn phòng trống trải lòng tôi nặng nề như chứa bao đá. Nay gặp đúng người nhìn thấu bao đá trong lòng, hết thảy vui buồn lẫn lộn đều tuôn ra như suối.
Lần đầu tiên tôi quen Rain như thế.
Hai năm tiếp theo avatar hình hạt mưa ấy chiếm trọn một vị trí trong trái tim tôi.
Rồi bất chợt Rain biến mất.
Và giờ thì tôi lại được nhận một câu hỏi tương tự như hơn hai năm về trước. Vẫn dòng chữ ấy nhưng mọi thứ dường như là hư vô.
– “Hey! Sao chị im lặng lâu vậy? Sự im lặng này có ý là chị không muốn trả lời hả?”
Những hình ảnh quá khứ hiện về vẫn chập chờn trong tâm trí. Chút vấn vương trong lòng như có ngọn gió thổi bùng vào, nhen nhóm cháy. Tôi suy tư một lúc, sau chậm rãi gõ bàn phím, đáp.
– “Ừ”.
Màn hình laptop chừng 5 phút sau mới hiện thông báo tin nhắn mới.
– ” Vậy chị đi ngủ sớm đi.”
– “Ừ. Cậu cũng vậy.”
– ” Tôi ngủ giờ đây. P/s: Từ ngày mai nhớ bật Messenger 24/24 nhé.”
…
Quá 11 giờ, tiếng cửa phòng lạch cạch mở, Tuyết Mai rón rén bước vào phòng.
Tôi nằm trong giường nói vọng ra.
– Đi chơi về sớm nhỉ?
Tuyết Mai bị tôi dọa cho xanh le mắt, luống cuống lấy tay lên ngang miệng, thủ thỉ.
– Suỵt, mày nói nhỏ thôi. Bác bảo vệ vừa mới tắt đèn thôi đó.
Tôi nhếch môi.
– Mày cũng biết sợ hả?
Tuyết Mai tháo giầy, cười.
– Nhờ mối thâm tình dây dợ ” Bạn thân của bạn gái Khôi Vĩ” nên lần nào đi chơi với anh Tiến Vũ về muộn tao vẫn chưa bị tóm.
Tuyết Mai không biết rằng lời nói của nó vừa châm lửa cho một dãy Boom chỉ trực nổ trong lòng tôi, tôi bật dậy trừng mắt nhìn nó.
– Tuyết Mai, mày quá đà rồi đó.
Tuyết Mai thấy khẩu khí của tôi thì hơi giật mình. Nó vội vã liếc sang giường của Cẩm Vân và Phương Loan xem có đứa nào bị đánh thức không, sau rồi mới chậm rãi tiến lại gần phía tôi, mềm giọng nói.
– Mày sao vậy?
– Vụ Messenger. Mày định giải thích thế nào?
Tuyết Mai khẽ “À” lên một tiếng. Nó đưa tay lên vuốt vuốt tóc tôi, thủ thỉ.
– Chỉ là tao buột miệng nói ra thôi.
Tôi rú lên.
– Mày còn cái gì chưa buột miệng nữa hả? Rốt cuộc mày là bạn tao hay là một phần tử do Khôi Vĩ cài vào để thám thính tao vậy?
– Tất nhiên tao là bạn mày.
– Nếu mày là bạn tao thì mày đã không hành động như thế. Sao mày cứ mang hết chuyện của tao cho Khôi Vĩ biết? Mày biết thừa là tao có ý tránh Khôi Vĩ mà cũng không được. Vậy mà mày hết lần này đến lần khác lại vun vào. Mày nói đi, ý mày là gì?
Tuyết Mai hơi bất ngờ trước phản ứng của tôi. Phía bên kia giường, Cẩm Vân và Phương Loan lật đật bò dậy. Cẩm Vân ngáp ngắn ngáp dài, nói.
– Khuya rồi mà chúng mày vẫn còn lời ra tiếng vào, không định cho ai ngủ hả?
– Có chuyện gì thế Du? Ồn quá.
Tôi không nhịn được khi nhìn thấy cái vẻ thản nhiên của chúng nó. Rõ ràng là cùng một ruộc. Đúng. Ở trong cái phòng này chỉ có mình tôi là trở thành con ngốc. Một con ngốc dù có vùng vẫy cỡ nào thì cũng không thể chạy thoát được sự điều khiển của người khác. Vì sao ư? Là vì trong phòng có lũ chúng nó!
– Đừng tưởng rằng tao không biết chuyện chúng mày giả lịch học, lịch thi rồi giả ốm này nọ. Chẳng có vụ trùng lịch học hay bị bêu rếu ở lớp học gì cả. Chúng mày diễn kịch hết đúng không?
Lời tôi vừa dứt, một khoảng lặng bao trùm căn phòng. Nhất thời chỉ còn nghe thấy tiếng thở không thể kiềm chế của tôi.
Một lúc sau Tuyết Mai mới mở lời.
– Tao biết rằng bọn tao cũng hơi quá lố khi diễn trò hươu vượn đó. Nhưng nhất thời cũng chỉ là vì mày.
– Vì tao ư? – Tôi mím môi – Chúng mày mang hết thông tin của tao cho Khôi Vĩ biết là vì giúp tao ư?
Phương Loan giờ đã tỉnh ngủ, gật đầu nói.
– Đúng đó. Khôi Vĩ thật lòng mà.
– Tao nghĩ rằng nếu mày bỏ qua Khôi Vĩ thì sẽ không còn chàng trai nào tốt hơn đâu – Cẩm Vân đồng tình nói.
Tôi cười.
– Vậy có bao giờ chúng mày thử hỏi xem liệu cảm giác của tao là gì chưa?
– Bọn tao…
Một khoảng lặng nữa lại bao trùm.
Tuyết Mai nãy giờ im lặng, lát sau nó đứng dậy, giọng đều đều hỏi lại.
– Mày phản ứng thế này có phải cũng chỉ bởi mỗi chuyện tao nói cho Khôi Vĩ biết tài khoản Messenger của mày không?
Tôi quay mặt đi không muốn đối diện với ánh nhìn của Tuyết Mai. Giọng Tuyết Mai trầm bổng vọng lại.
– Từ trước đến nay, dù bọn tao có yêu cầu gì thì mày cũng vui vẻ nhận lời. Lúc mới dọn đến đây mày cũng là đứa nhiệt tình giúp đỡ bọn tao nhất. Bọn tao ít nhiều cũng cảm kích sau rồi thân dính như sam. Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên. Bọn tao thì vẫn như những ngày trước, chỉ có mày là thay đổi thôi. Mày không nhận ra sao? – Tuyết Mai ngừng một chút rồi mới nói tiếp – Mày xem, năm nhất rồi năm hai mày vui vẻ hoạt bát ở trường, mọi công tác tình nguyện đều tham gia. Bạn bè nhìn thấy mày đều cảm thấy rộn ràng vui vẻ. Nhưng bước sang năm ba thì sao? Hạ Thiên Du, mày dù có chán chường thì cũng nên soi gương một chút đi chứ. Mặt mày ủ rũ thần khí thì thất thường. Cả ngày cũng chỉ biết đường từ kí túc xá tới thư viện, từ thư viện tới giảng đường. Những hoạt động xã hội ở trường các giáo sư có xướng tên thì mày cũng khước từ không tham gia. Mày xem, còn ai có thể nhận ra mày là Hạ Thiên Du năng nổ của ngày trước nữa?
Lời Tuyết Mai vừa dứt thì Cẩm Vân đã nối tiếp.
– Đúng rồi đó Du. Mày có vì chuyện của Rain thì cũng đừng thay đổi bản thân như thế chứ. Mày có thể dối mọi người rằng mày vì áp lực lịch học năm ba và muốn học song bằng nên mới bận rộn căng thẳng, nhưng Du à, mày hoàn toàn không có khả năng dối bản thân mình được. Mày như vậy là bởi người tên Rain đó đột nhiên biến mất có phải không?
– Nhưng mà mày xem, sau 2 tháng ủ rột khi Rain biến mất, khi Khôi Vĩ xuất hiện, chẳng phải mày đã trở lại như trước rồi sao?
– Thậm chí còn hơn ấy chứ – Cẩm Vân nháy mắt cắt lời Phương Loan.
Tôi định chối bỏ một điều gì đó nhưng cảm như cổ họng khô không khốc. Lũ chúng nó về cơ bản thì không thể dối được.
– Cứ cho là như thế đi. Bây giờ tao bình thường rồi, kể từ ngày mai chúng mày có thể an ổn. Tao đã có đối tượng để theo đuổi rồi, tuyệt nhiên không phải Khôi Vĩ.
Tuyết Mai ném cho tôi ánh nhìn khinh bỉ, hỏi.
– Ai?
Tôi lấy chăn cuộn vào người rồi xoay lưng vào trong, đáp vọng ra.
– Cái này bọn mày không cần biết. Chỉ cần biết nhiêu thôi rồi cho tao hai chữ bình yên là được!
Sau rồi tôi không nghe thấy tiếng ba đứa chúng nó nữa, chỉ nghe thấy tiếng trở mình nằm lại giường của Cẩm Vân và Phương Loan, tiếng dép Tuyết Mai vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi tiếng nó leo lên giường tầng trên.
Rồi tiếng điện thoại tôi có tin nhắn mới.
” Mày là cái đứa bảo thủ cứng đầu ngoan cố. Dù có biết cuối đường là bức tường cũng vẫn cứ lao đầu vào. Đến khi đầu huých vào tường đến mức chảy máu cũng gan lì không quay đầu lại. Việc gì mày phải thế hả Du? Mày đang chứng minh cho một người mà mày chưa bao giờ gặp mặt, người tên Rain đó, rằng mày là đứa chung tình và vẫn đợi anh ta ư? Nếu anh ta thích mày thì anh ta đã xuất hiện. Mày nên nhớ điều đó. Tự mình làm đau mình vì một người dưng thật là ngốc quá đi à”.
Tôi đọc tin nhắn của Tuyết Mai, nước mắt ứa ra ướt đẫm gối. Nó nói đúng; Tôi là vì Rain. Nhưng nó hoàn toàn sai rồi; Rain không phải là người dưng.
Hai năm, đó là hai năm đẹp đẽ nhất mà tôi đã trải qua. Mỗi sáng thức dậy đều mở điện thoại; những ngày chẵn là để đọc một tin nhắn Chào buổi sáng của Rain, những ngày lẻ thì sẽ soạn tin nhắn Chào buổi sáng gửi cho cậu ấy.
Buổi trưa, tôi trong căn-tin chia sẻ cho cậu ấy về bữa ăn của mình. Cậu ấy chia sẻ cho tôi về đồ uống của cậu ấy. Tối muộn, cả tôi và cậu ấy đều dành 2 tiếng để chia sẻ một ngày đi học, sau rồi mới thoát Messenger để học bài. Ngày nào cũng vậy, đều đặn hơn hai năm qua.
Chúng tôi như hai vì sao đi lạc giữa tuổi trẻ, chợt nhận ra nhau giữa đám đông rồi cùng ngồi xuống chuyện trò. Rain là chàng trai ấm áp và biết lắng nghe. Cách cậu ấy lắng nghe tôi và cho tôi lời khuyên giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đôi lúc tôi nghĩ rằng; ở cái thành phố đông dân này, người duy nhất biết được nỗi lòng thực sự sau nụ cười của tôi chỉ có mình cậu ấy. Rain từng nói với tôi rằng ” Người cười nhiều nhất là người buồn nhất, trước mặt tớ cậu có thể khóc. Tớ không chắc rằng mình có thể chạy đến ngay bên cậu mà lau khô những giọt nước mắt đó, nhưng tớ hứa tớ sẽ lắng nghe. Nào, cậu có chuyện gì kể cho tớ nghe.”
Có lẽ chỉ có duy nhất cậu ấy hiểu được Summer không phải là những vầng sáng chói chang.
Thế giới cách nhau một màn hình máy tính vốn không mơ hồ như Tuyết Mai nói. Đó là thế giới mà tôi tìm được người hiểu tôi và cho tôi sức mạnh để bước tiếp.
Rain cho tôi sự mạnh mẽ và lòng can đảm. Còn tôi, tôi chưa từng san sẻ với Rain dù chỉ là một chút nỗi lòng của cậu ấy. Rain chưa từng kể một chuyện buồn nào của cậu ấy cho tôi nghe. Đa số nội dung cuộc nói chuyện giữa tôi và cậu ấy được bắt đầu khi tôi than vãn một vấn đề đang gặp phải và cậu ấy cùng tôi giải quyết. Có lần tôi hỏi cậu ấy.
– ” Rain, cậu không cảm thấy chán khi lần nào cũng nghe tớ than vãn sao?”
– ” Không. Được giúp cậu là niềm vui của tớ.
– “Sao cậu tốt với tớ vậy?”
– ” Tớ cũng không biết nữa. Nhưng tớ thích việc này”.
Trái tim tôi mở ra từ khi ấy.
Và nó cũng trở lên bướng bình từ lúc ấy.
Tôi không thể tìm ra cho mình một lí do vì sao Rain lại biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Tôi ngày đêm kéo lại những đoạn hội thoại dài muôn trùng để tìm ra xem có một tin nhắn nào đó mà tôi lỡ lời hay Rain nói có chuyện buồn mà tôi không biết. Cuối cùng cũng chỉ thu lại được một kết quả; Tôi hẹn gặp Rain rồi Rain biến mất.
– ” Mình hẹn gặp nhau nhé Rain. Sân thượng đại học H”.
– ” Ừ”.
Rồi khi tôi chạy một mạch trở về từ tầng thượng đại học H, tin nhắn Offline cuối cùng mà tôi nhận được từ Rain là một câu hỏi cảm thán.
– ” Sẽ là thế nào nếu như Nắng và Mưa cùng đứng dưới một lùm cây?!…………………………..”
Một dãy ba chấm rất dài mà tới tận bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được.
Tuyết Mai vẫn là đứa rõ tôi nhất. Đúng là tôi là cái đứa bảo thủ cứng đầu. Dù biết Rain không quay lại nhưng vẫn đều đặn mỗi ngày gửi tin nhắn Offline cho Rain. Vẫn không nỡ xóa cái Messenger này đi vĩnh viễn. Trăm lần xóa đi rồi lại tải về. Dần dà tôi từ bỏ luôn cách học quên cậu ấy. Rain vẫn là một thói quen của tôi. Cậu ấy không đến, nhưng tôi không vì thế mà bỏ đi.
Vì sao ư?
Vì tôi nợ cậu ấy. Rất nhiều.
***
Sáng hôm sau trời mưa như trút nước. Thời tiết khá là mát mẻ dễ chịu nên đa phần sinh viên trong lớp cúp học ở nhà trùm chăn ngủ cho đã. Trên giảng đường trần có 3 người. Giảng viên, tôi và một trợ giảng!
Tôi ái ngại cười, lí nhí nói.
– Bài hôm nay khá dễ em có thể tự học được ạ. Giáo sư hình như không được khỏe…
Sinh viên trong trường đại học H có một câu khá nổi tiếng thế này ” Lười đến mức sốt có 39 độ mà cũng không đến giảng đường là có tội với các giáo sư!” Trường đại học H nổi tiếng cùng đội ngũ giảng viên nhiệt tình và có học vấn uyên thâm bậc nhất cả nước. Mỗi bài giảng tựa như một tập tài liệu quan trọng thiết yếu cho sinh viên khi ra trường. Vậy nên tinh thần tự giác tới lớp của sinh viên đại học H rất cao. Nhưng dù có cao đến mấy mà giữa thời tiết mưa gió sấm chớp thế này vẫn đến giảng đường từ tiết một, tư thế mở sách chăm chú lắng nghe lời giáo sư giảng bài quả là chỉ có một mình Hạ Thiên Du của khoa Tiếng Anh!
Vậy nên câu nói nổi tiếng của sinh viên trường H trong trường hợp này phải sửa lại rằng ” Với thời tiết như hôm nay mà đến giảng đường học là đắc tội với giáo sư!” Bên ngoài sấm chớp đùng đùng, phía trong giảng đường dù giọng giáo sư hơi yếu nhưng vẫn cố nói to trong Mic để át tiếng mưa. Tôi ngồi phía dưới giảng đường trong tình thế này lại càng phải nắm đà quyết tâm hiểu cặn kẽ bài giảng ngày hôm nay.
Vậy nên sau giờ học, tôi vẫn chưa về ngay mà vẫn ở lại ghi ghi chép chép. Đến khi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay một khuôn mặt khác đang nhìn mình chằm chằm. Tôi giật mình đến mức suýt té khỏi ghế.
– Cậu muốn dọa tôi chết hả? – Tôi trợn mắt nhìn Khôi Vĩ.
Khôi Vĩ cười nhẹ, lồng ngực hơi rung lên, đáp.
– Sao tôi dám chứ.
Tôi xì một tiếng.
– Cậu thì có việc gì mà không dám chứ?
Khôi Vĩ nghe vậy thì khẽ “A” lên một tiếng, vặn hỏi một câu rất liên quan.
– Chị là ai? Sao chị lại hiểu rõ lòng tôi đến vậy?
Tôi cười không thành tiếng. Bỏ qua cậu ta, tôi liếc xuống nhìn đồng hồ, quan tâm hỏi.
– Gần 12 giờ rồi. 12 giờ 30 dán kết quả đúng không?
Khôi Vĩ cười.
– Chị nhớ vậy.
Nhớ chứ sao không. Dù bộ nhớ của tôi không có chỗ chứa tất cả thông tin về cậu nhưng lịch biết kết quả thi tiếng Anh của cậu thì vẫn còn dư chỗ nhét vừa. Hàng kế bên phải là danh dự của tôi, bên trái là công sức của tôi đó!
Tôi vội vàng thu xếp sách vở, giục.
– Trời tạnh mưa rồi, xuống bảng tin trường thôi.
Khôi Vĩ nhăn nhó.
– Vẫn còn những 30 phút nữa, tôi đói muốn ra căn-tin.
– Vậy cậu ra căn-tin ăn cơm, tôi ra bảng tin đứng đợi.
Tôi mau lẹ một chưởng đạp tung cửa lớp phóng như bay xuống cầu thang. Tờ giấy thông báo đó đối với tôi mà nói như một tờ giấy xác nhận Tự do. Chỉ cần cậu ta thi qua môn tiếng Anh thì coi như 2 tuần tiếp theo ở giảng đường cuả sinh viên năm nhất có thể nhắm mắt là qua. Cuộc đời coi như nở hoa từ đó.
Tôi đứng như tượng nhìn trân trân vào bảng tin thông báo.
5 phút sau Khôi Vĩ xuất hiện chìa ra phía trước tôi một hộp sữa, hạ giọng nói.
– Chị uống đi.
Để tránh lôi thôi dài dòng gây mất tập trung tôi nhận luôn hộp sữa tút vở ống hút cắm vào hộp rít một hơi hết sạch rồi trả lại chiếc hộp không cho người bên cạnh. Giọng Khôi Vĩ không thể quái dị hơn.
– Chị có cần phải căng thẳng tới mức đó không?
Tôi gật.
Khôi Vĩ thản nhiên đưa tay đặt lên trán tôi, giọng hốt hoảng.
– Hay sáng nay đi học gặp trời mưa nên bộ phận trung ương có bị ẩm?
Tôi quay đầu sang phía cậu ta, nhếch môi dọa.
– Vậy cậu tránh xa tôi ra, bị ẩm đầu có lây lan qua đường hô hấp đấy.
– Vậy hóa ra trước giờ chị bị mọi người xa lánh hả?
– Tốt nhất đừng có tranh cãi với tôi, tôi rất khó bị dụ dỗ.
– Ối. Có kết quả bài thi gửi tới điện thoại của tôi rồi nè.
– Đâu.
Tôi nhảy lên bám rít lấy cánh tay Khôi Vĩ để xem kết quả từ điện thoại, nhưng rồi chỉ nhận lại được một màn hình đen thui cùng một trận cười đắc trí.
– Hahaha. Chị không khó dụ dỗ vì chị rất dễ bị dụ dỗ. Hahaha.
Tôi giận điên người, thuận chân sút cho cậu ta một cái.
– Á. Chị đánh tôi đấy hả?
Tôi trợn mắt.
– Không nhìn thấy hay sao mà hỏi?
– Chị là cái đồ lạnh lùng tàn nhẫn.
– Đúng rồi đó. Giờ cậu mới biết sao?
– Trước giờ tôi vẫn biết nhưng nhất thời chưa đoán được mức độ.
– Cậu muốn đoán nữa không? Tôi đá cho một cái nữa cho cân xứng.
– Ối…
Đương lúc chí chóe thì phía sau lưng tôi phát ra hai tiếng “e hèm” khô khốc. Xoay người lại bắt gặp ngay đôi mắt nghiêm nghị của thầy giám thị, tôi vội vã cúi đầu, lí nhí nói.
– Em chào thầy.
Thầy giám thị liếc qua tôi, sau gật đầu.
– Hạ Thiên Du khoa tiếng Anh đúng không?
Tôi đáp khẽ.
– Dạ.
Thầy giám thị không nói gì thêm nữa, lặng lẽ dán tờ thông báo rồi rời bước. Tôi nhất thời không nghĩ gì thêm, mắt căng như chão nhìn vào tờ thông báo đỏ rực phía trước.
” Khôi Vĩ. Môn tiếng Anh. Điểm : A+ . Rất xuất sắc”.
Tôi tưởng như hai bên vai mọc thêm đôi cánh.
– Aaaaaaaaa. Khôi Vĩ. Đỗ rồi, đỗ rồi.
Tôi nhảy lên nhảy xuống, rồi như bản năng tự nhiên quay sang người bên cạnh ôm chầm một cái hú hét inh ỏi. Đến khi cảm nhận được thân người đi cùng đang hóa đá trong sự điên dại của mình, tôi nhất thời xấu hổ không nói lên lời, ngay cả liếc mắt cũng không dám, cuối cùng co giò chạy một mạch về kí túc xá.