Phi Vụ Cừu Non

Chương 14. Ba con Heo không bằng một con Cừu.


Đọc truyện Phi Vụ Cừu Non – Chương 14. Ba con Heo không bằng một con Cừu.

***
Sẩm tối. Trong bệnh viện.
Khôi Vĩ đã tỉnh, nửa nằm nửa ngồi trên giường. Nét mặt cậu ta hơi tái. Xem chừng thì tình hình đã ổn.
Tôi mon men lại gần. Lòng bàn tay đổ mồ hôi không ngớt. Đầu thì như có quả tạ đè lên, mãi không ngẩng lên được. Cố gắng lắm tôi mới lí nhí được ba từ.
– Xin lỗi cậu.
Giọng Khôi Vĩ hơi yếu nhưng vẫn không giấu được tiếng cười.
– Khụ. Chị làm gì mà nghiêm túc vậy.
Tôi nghèn nghẹn.
– Tôi không biết là cậu không ăn được cay. Cũng không biết là cậu bị đau dạ dày. Nếu biết thì ở trong căn-tin tôi đã….
Lời chưa thoát hết thì một bàn tay đưa ra vỗ vỗ vào vai tôi.
– Không sao. Tôi khỏe rồi.
– …
Ách!
Đồng cỏ rộng mênh mông nhưng cừu già đi đâu cũng đâm sầm vào cáo.
!!!
Tối muộn. Tại kí túc xá.
Ba đứa con gái cùng phòng vừa thấy tôi về liền nhất loạt đưa ngón cái ra phía trước, nét mặt rất chi là ngưỡng mộ. Tôi nhìn một lượt rồi móc ngón tay trỏ chỉ vào mặt mình, đau khổ hỏi chúng nó một câu.
– Bộ bọn mày nghĩ tao hạ độc Khôi Vĩ hả?
Hai trong số ba đứa con gái không biết ngượng kia miễn cưỡng lắc đầu, duy chỉ có Tuyết Mai gật như gà mổ thóc. Tôi trợn mắt nhìn nó.
– Tuyết Mai, mày dù có dùng ngón chân cái mà suy nghĩ thì cũng phải thừa biết là tao không bao giờ làm cái trò đó chứ?
Tuyết Mai cười khùng khục.
– Haha. Tao thừa biết là mày dù có ăn gan chuột gan mèo thì cũng không bao giờ dám đầu độc nhân vật đó mà.
– Vậy sao còn gật đầu khi tao hỏi?
– Gật đâu, lúc nãy mỏi cổ quá lên gật gù vài cái thôi.
Tôi tức nổ đom đóm mắt.
– Lúc này mà mày còn đùa được hả?
Tuyết Mai cười hô hố.
– Lúc này là thời điểm thích hợp hơn tất cả đó chứ. Khôi Vĩ ngang tàng đó bị đau dạ dày không chừng đầu óc lại tinh thông ra, khéo không chừng lại rút thời gian 3 tháng học hộ còn vỏn vẹn 3 tuần. – Đoạn nó quay sang nhìn hai đứa bên cạnh tìm sự hưởng ứng – Phương Loan và Cẩm Vân, chúng mày thấy tao nói có đúng không?
Tôi liếc nhìn hai đứa con gái còn lại, một đứa gật gù như bồ câu trong tổ, đứa còn lại vỗ tay đôm đốp tán thưởng.
– Chí phải, chí phải!
Tôi lườm.
– Dù sao thì bọn mày cũng một thời ăn Socola của hắn đó.
Tuyết Mai nhìn thấy khẩu khí của tôi, nó ho khụ một cái.
– Ây da. Mày đang bênh Khôi Vĩ đấy ư?
Hai đứa con gái còn lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt không thể nghi ngờ hơn. Tôi xắn tay áo định bụng phân rõ trắng đen, vừa hay tay sờ thấy chiếc hộp trong túi. Sờ mới nhớ. Như được tiếp thêm luồng oxi mới, tôi gào lên.
– Bênh cái con khỉ mốc ấy. Mày lo thân mày đi, đi học có vài buổi mà đã khiến gã khổng lồ đó để ý rồi đây nè. Khủng Long nhờ tao đưa cho mày chiếc hộp này đó.
Quả nhiên chiếc hộp có hiệu nghiệm, mặt Tuyết Mai tối lại, nó lắp bắp hỏi lại.
– Của tên Khủng Long đó sao?
Tôi gật.
Chiếc hộp còn chưa đến được tay Tuyết Mai thì Phương Loan đã nhanh chóng chộp lấy, nó hí hửng.
– Cùng mở ra xem đi.
Tuyết Mai chồm lên.
– Không được. Cái này là bí mật.
Phương Loan nhanh tay hơn, nó tung chiếc hộp về phía Cẩm Vân.
– Cẩm Vân. Cầm lấy. Tao giữ Tuyết Mai, mày mở chiếc hộp.

– Okay.
Tuyết Mai vùng vẫy, nó la oai oái.
– Không được mở. Không được mở.
Tuy Phương Loan to béo hơn rất nhiều so với Tuyết Mai nhưng nó không khỏe bằng Tuyết Mai. Tuyết Mai vùng dậy, nó đuổi theo Cẩm Vân, đằng sau Phương Loan lật đật gọi với. Ba đứa con gái chạy xuống phía cầu thang rầm rầm, huyên náo cả một góc kí túc xá.
Tôi thì chẳng còn sức đâu mà đuổi theo lũ chúng nó. Ngày hôm nay có quá nhiều thứ khó hiểu rồi.
Đêm. Tôi nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi mông lung. Nghĩ một hồi lâu mà vẫn không thể nào hiểu được hết ngụ ý của Khôi Vĩ. Lúc chiều, trong lúc đợi Khủng Long làm thủ tục xuất viện, tôi hỏi.
– Khôi Vĩ, 5 ngày qua cậu ở nhà làm bài tập gì vậy?
Hắn đáp.
– Tiếng Anh.
Tôi gật đầu. Im lặng một lúc, hắn chủ động gợi chuyện.
– Bạn cùng phòng của chị học cho tôi từ lúc 1 giờ chiều chắc có nhiều khó khăn lắm nhỉ?
Tôi như mở cờ trong bụng, khấp khởi đồng tình.
– Đúng rồi đó.
Hắn nhún vai.
– Biết sao được. Nếu là chị thì sẽ khác.
Tôi hỏi lại.
– Sao lại thế.
Hắn cười gian tà.
– Vì chị là Hạ Thiên Du.
Tôi vẫn không hiểu, chau mày hỏi lại.
– Cậu nói rõ hơn được không?
Khôi Vĩ quay sang phía tôi. Hắn dùng ngón trỏ móc ba cái. Tôi lúc đó như ăn phải bùa mê thuốc lú, hay đại loại là cảm thấy điều cần làm để chuộc lỗi với hắn lúc này là phải nghe lời hắn, nên là sau ba cái vẫy tay của hắn, tôi ngoan ngoãn cúi đầu lại gần. Giọng Khôi Vĩ nhẹ nhàng đến mức quỷ dị.
– Chị có thể liên tưởng vấn đề đó tới việc; một ngày đẹp trời tôi quyết định tậu một con Kia Morning về. Sau khi tậu về một thời gian, thật ngạc nhiên là nó lại biến thành con Camry sành điệu. Nhưng điều thú vị nhất là, bây giờ, Camry lại chuẩn bị biến thành một con Mẹc hoành tráng. Chị nghĩ thử xem, sao tôi có thể ngốc đến mức đổi con Camry có tiền đồ là con Mẹc ấy chỉ để lấy 3 chiếc công nông?
“ Kia Morning? Camry? Mẹc? Công nông? Đó là cách ví von ma quỷ gì vậy?” Tôi muốn gào vào mặt hắn câu đó, nhưng lại không thể; Vì sau cách ví von ma quỷ ấy hắn quăng cho tôi một câu chốt hạ.
– Chị mà không hiểu ý của tôi thì chị sẽ là đại ngốc. Hiểu chứ?
Chính vì câu nói đó của hắn mà tôi phải vờ vịt gật đầu ra điều đã hiểu. Sau rồi suốt quãng đường từ bệnh viện về tới nhà, rồi giờ nằm vắt tay lên trán trong kí túc xá vẫn không thể hiểu nổi.
Gần 1h sáng, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Nghĩ một hồi, tặc lưỡi cầm điện thoại ra ban công.
Rất nhanh chóng, hắn đã bắt máy.
– Tôi đây, chị chưa ngủ sao?
Tôi tự nhủ chắc mình đang mộng du mới nửa hôm nửa đêm bật dậy gọi điện cho con cáo đó. Hít một hơi căng đầy lồng ngực, tôi bình tĩnh đáp.
– Tôi ngủ rồi.
– Vậy là chị vừa ngủ vừa gọi điện cho tôi sao?
– Ừ.
Có tiếng cười khẽ từ đầu dây bên kia dội lại, sau đó là một giọng nói không giấu nổi sự ngưỡng mộ.
– Thật kì diệu.
Tôi đá phăng lời cảm thán của hắn, chuyển chủ đề.
– Cậu khỏe hẳn rồi chứ?
Giọng bên kia như tiếng vĩ cầm.
– Tôi ổn. Chị gọi cho tôi vào đúng lúc tôi định gọi cho chị.
Tôi run như cầy sấy, hắn định gọi cho tôi? Không lẽ đã tính xong kế hoạch báo thù vụ ăn kim chi? Nghĩ đến đây 9 phần hồn phách siêu vẹo, tôi nuốt nước bọt hỏi lại.
– Gọi cho tôi có chuyện gì?
– Khi chiều chị có gọi cho tôi nhưng tôi không mang điện thoại. Giờ về mới biết có cuộc gọi nhỡ nên định gọi lại cho chị. Ai dè chị gọi trước.
Nghe đến đây, tôi thở phào, mạnh miệng vặn vẹo lại.
– Có cái điện thoại mà cũng để ở nhà sao?

– Tôi…
– Thôi bỏ đi, tôi cúp máy đây.
Tôi vội vàng tắt ngay điện thoại. Gọi điện xong cho hắn lòng dạ cũng bớt ăn năn một chút. Hắn phải khỏe mạnh thì chiều mai mới có thể tới lớp để làm bia đỡ đạn cho ba con heo nhà tôi được chứ!
Chừng 10 giây sau đó điện thoại của tôi rung báo có tin nhắn mới. Là Khôi Vĩ.
– “ Hôm nay chị gọi điện cho tôi. Tôi rất vui. Chị ngủ ngon.”
Tôi phì cười. Cái tên họ Khôi này cũng biết điều đấy chứ.
Nhưng lẽ ra hắn phải giữ thái độ biết điều đó vào tất cả những ngày tiếp theo mới đúng!
Hai hôm sau…
Chiều tối, khi tôi vừa trở về từ thư viện, ba con heo trong phòng đã kêu gào ầm ĩ.
Đầu cửa là Phương Loan.
– Trời ơi là trời, thế này có bất công không cơ chứ. Lớp tao chuẩn bị thi hết kì, lịch học chồng chéo thế này thì biết phải làm sao, làm sao?
Kế tiếp là Cẩm Vân.
– Phương Loan, mày có thôi than vãn đi được không? Nếu phải đến mức kêu trời kêu đất thì lời thỉnh cầu của tao mới đáng để ông trời thương tình mà dung nạp. Ông Trời ơi, ông có nghe thấy lời thỉnh cầu của con không? Vì mải mê và quá chuyên tâm cho việc học trả nợ mà vừa rồi lần đầu tiên trong lịch sử cắp sách đến trường của con, con thi trượt môn chuyên ngành. Giờ con phải làm sao? Làm sao đây hở ông?
Tuyết Mai là đứa to mồm hơn tất cả, để tăng tính chân thật và tạo hiệu ứng âm thanh nhằm mục đích gây hiệu quả sắc nét nhất cho độ bi thương, nó ôm 3 chiếc nồi nhôm ra giữa sàn nhà, gõ mõ rồi kêu gào rống riết.
– Ông trời ơi, trước giờ con ăn ở thế nào thì ông biết rồi đấy. Con ăn sạch ở hiền, đi thi không bao giờ coi cóp, mà nếu có coi cóp thì cũng chỉ là tình thế lâm nguy con mới mạn phép giở ra. Trên giảng đường con vô cùng lễ phép với các giáo sư, xung quanh thì luôn chan hòa với các sinh viên khác. Vậy cớ làm sao, cớ làm sao, cớ làm sao….Trời ơi là trời ơi.
Cứ mỗi câu “cớ làm sao” thì tiếng gõ nồi nhôm lại vang lêm bôm bốp. Hai đứa con gái còn lại thấy vậy cũng nhập bầy. Ba đứa ngồi vật vã giữa nhà. Diễn trò hươu vượn. Tôi ngồi trên giường, rung đùi nhai bắp rang bơ.
Sau một hồi kể lể, Tuyết Mai rầu rĩ nói.
– Các bạn ạ. Sự việc đã ra nông nỗi này, tôi có một ý nghĩ. Tôi nghĩ….tôi phải nghỉ học.
Hai đứa con gái đằng sau vỗ vỗ vào vai Tuyết Mai, nét mặt cảm thông sâu sắc.
– Nghỉ là đúng. Nghỉ là đúng.
Mắt tôi suýt lòi luôn ra ngoài. Hai đứa kia không những không nghĩ cách khuyên răn con nhỏ Tuyết Mai khùng đó thì chớ, lại còn hùa theo ủng hộ. Bộ chúng nó điên hết rồi hay sao???
Tôi quẳng túi bắp rang bơ sang một bên, bật dậy, thay trời hành đạo.
– Tuyết Mai, bộ mày khùng hay sao mà có ý định nghỉ học vậy?
Tuyết Mai không thèm ngẩng mặt lên nhìn tôi, nó vẫn gõ nồi nhôm chan chat.
– Bây giờ, nếu muốn học tiếp thì phải thi hết môn. Mà muốn thi hết môn thì phải có thời gian ôn thi. Tôi sinh ra không được trời phú cho trí thông minh như người nào đó, nên là đành phải lấy chữ “Chăm” mà đè lên chữ “ Tài”. Mà muốn chăm thì phải có thời gian, mà giờ đây, vì đi học trả nợ nên là tôi không có thời gian nữa. Mà không có thời gian ôn bài thì tức là tôi không làm được bài, không làm được bài thì tức là trượt. Mà trượt lần này thì tôi chỉ còn nước là nghỉ học.
Cằm tôi rơi xuống đất đánh “bộp”. Sự suy luận này Tuyết Mai có là phi lí không???

Chưa cần xét đến độ chân thật, tôi hẹn gặp Khôi Vĩ rồi!
– Này Khôi Vĩ, nể tình chúng ta quen biết nhau cũng được một khoảng thời gian mà hãy nhận lấy quả táo này của tôi đi!
Khôi Vĩ nhìn chằm chằm quả táo trên tay tôi, sau lại liếc mắt sang nhìn tôi. Rồi lại nhìn quả táo, rồi lại nhìn tôi. Lặp lại như thế ba lần, sau rồi cậu ta mới dè chừng nhận lấy quả táo. Sau cuối mang nét mặt không thể gian tà hơn cảm thán một câu.
– Cám ơn chị!
Tôi xua tay.
– Không có gì.
Khôi Vĩ cười cười.
– Chị thật tốt.
Tôi đáp.
– Dù có tốt thế nào thì cũng không thể tốt bằng cậu được.
Khôi Vĩ chớp mắt.
– Chị nghĩ như thế thật sao?
Tôi ngẩng đầu lên, gật đầu.
– Thật.
Ánh mắt Khôi Vĩ long lanh hơn bất cứ vàng bạc đá quý nào. Không gian yên an hơn tất cả.
Ối mẹ ơi. Thuốc súng quen rồi giờ nhạc hòa bình vang lên lại thấy rùng rợn. Chân tôi đã vào sẵn tư thế lùi để chạy biến ngay vào cái khoảnh khắc này, nhưng rồi bên tai lại vang lên ba thứ âm thanh e é ở kí túc xá hòa cùng tiếng gõ nồi nhôm chan chat.

Hai dòng suy nghĩ đánh nhau trong đầu đôm đốp, và rồi bị gián đoạn bởi tiếng
“crắc”.
– Công nhận quả táo này ngon.
Quay sang bên cạnh, quả táo trong tay Khôi Vĩ đã bị mất một góc. Tôi bất giác rùng mình một cái, thều thào hỏi người bên cạnh.
– Cậu ăn quả táo đó ngay được hả?
Khôi Vĩ giơ quả táo ra phía trước mặt tôi, vô tư nói.
– Phải ngay chứ. Đây là tình nghĩa của chị mà, để lâu sợ hỏng.
Tôi suýt sặc nước bọt. Cậu ta nói sao cơ? “ Tình nghĩa của chị mà, để lâu sợ hỏng”. Để lâu sợ hỏng? Hỏng ư? Bộ cậu ta nghĩ tình nghĩa của tôi có hạn ư? Cũng đúng! Quả táo đó là loại táo rẻ nhất trong siêu thị đó. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hạn sử dụng cũng chỉ trong ngày hôm nay thì phải. Đúng lắm! “ Để lâu sợ hỏng”. Nói đúng lắm. Đúng lắm.
Và rồi tôi đứng một cách thừa thãi nhất nhìn cái tên nói đúng thời hạn của quả táo đó đứng ăn hết một quả táo.
Một lúc sau hắn đột nhiên nở một nụ cười gian hết cỡ.
– Này chị, tôi ăn xong rồi.
Tôi cười thầm trong bụng. Ăn hết thì tốt lắm. Sau khi no kễnh bụng với quả táo của tôi thì bây giờ lời của tôi cậu có muốn chối cũng khó. Vừa ngẩng đầu lên lại gặp ngay vẻ mặt có chút kì quái của người bên cạnh, tôi vọt miệng.
– Sau khi ăn hết quả táo của tôi, cậu còn băn khoăn điều gì sao?
Khôi Vĩ như kẻ có đầy tâm sự vớ được một người tri kỉ, mắt hắn sáng hơn cả đèn pha trong đêm đông. Hắn quay sang phía tôi, từ tốn trải lòng.
– Tôi đang tự hỏi mình một câu hỏi.
Tôi tròn mắt.
– Cậu đang tự hỏi câu hỏi gì?
Hắn điềm tĩnh.
– Tôi đang tự hỏi không biết chị có muốn nhận lại một thứ không?
– Thứ gì?
Hắn mỉm cười thân thiện nói.
– Một thứ ban đầu vốn thuộc về chị.
Từ cái lúc mới quen biết, những thứ hắn muốn đưa cho tôi toàn những thứ có thể ăn được. Lúc nào hắn cũng ung dung tự đắc, tự mình quyết định những thứ có thể tặng cho tôi. Nay tự dưng sau khi ăn quả táo của tôi hắn lại tự hỏi mình có nên đưa cho tôi một thứ không? Không lẽ đây là hiệu ứng của việc ăn táo đã gần hết hạn hay sao? Mà khoan, có là thứ gì hay đi chăng nữa, để tiết kiệm thời gian và để đạt kết quả tốt nhất cho kế hoạch hôm nay, cách tốt nhất vẫn là cứ gật đầu cho xong chuyện. Dù hắn có đứa cho tôi cái quái quỷ gì đi nữa thì tôi cũng sẽ nhận. Sẽ nhận vì 3 con Heo ở nhà vẫn còn kêu gào ầm ĩ.
Nghĩ tích cực như vậy nên tôi gật đầu, vỗ vai người bên cạnh động viên.
– Cậu cứ đưa tôi đi. Tôi nhận hết.
Khôi Vĩ gật đầu.
– Vậy chị hãy xòe tay ra.
Tôi đưa bàn tay mình ra phía trước. Khôi Vĩ nắm trong tay một vật gì đó rồi từ từ thả vào tay tôi. Vừa thả, cậu ta vừa giải thích.
– Tôi đã nhìn bốn xung quanh chỗ đợi xe Bus này rồi. Không có chỗ nào phù hợp để vất thứ này. May quá, bây giờ thì đã tìm được nơi phù hợp.
Tôi mở lòng bàn tay ra. Chiếc cọng táo nằm chỏng chơ.
Mặt tôi đen như đít nồi bị cháy, hận một điều là không thể một chưởng đạp cho hắn một cú. Phía bên tai, tiếng ba con lợn kêu eng éc từ kí túc xá vẫn còn vọng lại.
Tôi đẩy khí nóng vào bên trong, miễn cưỡng đồng tình.
– Đúng là ở cái chỗ đợi xe Bus này, không có chỗ nào phù hợp để cọng táo thật.
Khôi Vĩ gật đầu.
– Chị nói rất hợp ý tôi.
Tôi hận rằng mình không thể bóp cổ hắn ngay lúc này!
Hít vào thở ra, hít vào thở ra. Đi đường vòng thế nào cũng bị tên này ép cho tức đến ói máu mà chết. Vậy nên bà chị già này sẽ xông thẳng vào tiền tuyến! Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, dõng dạc nói.
– Này Khôi Vĩ, có thể thay đổi lịch học hộ giúp 3 bạn của tôi được không? Tháng này họ cần thời gian để ôn thi.
Khôi Vĩ nghe vậy trong mắt chợt ánh lên một tia nhìn quỷ dị, thế rồi hắn nhếch môi nói.
– À, về chuyện này thì tôi có một cách.
– Cách gì?
– Chị thế chỗ cho họ đi.
Trước khi bước chân ra khỏi kí túc xá, Tuyết Mai dí vào tay tôi một tấm ảnh. Đó là tấm ảnh từ hồi năm nhất. Trong ảnh có tôi, Tuyết Mai và bố mẹ của Tuyết Mai. Hồi mới nhập trường, Tuyết Mai khá nhút nhát, ngoài giờ học ra thì ở lì trong phòng. Lúc ấy Cẩm Vân và Phương Loan chưa dọn tới nên là cả phòng rộng trong kí túc chỉ có tôi và Tuyết Mai. Bố mẹ Tuyết Mai vì nhớ con gái nên cuối tuần nào cũng lên trường thăm, lại thấy Tuyết Mai nói chuyện với tôi khá sôi nổi nên họ rất an tâm, trước khi về lúc nào cũng dặn tôi “ Hai bác trông cậy cả vào con, con chăm Tuyết Mai giúp hai bác ha”. Tôi gật đầu đáp “Dạ”.
Lâu dần, hết học kì hai của năm nhất rồi sang năm hai, thi thoảng bố mẹ Tuyết Mai vẫn thường gọi điện cho tôi hỏi thăm tình hình của Tuyết Mai. Trong mắt họ, tôi như là chị hai của Tuyết Mai vậy.
Có lần ngồi vui tôi hỏi Tuyết Mai; “Sao hồi mới nhập trường mày lại lơ ngơ vậy? Đấy đâu phải bản chất của mày?” Nó cười nói: “ Tao đóng kịch thế, có như vậy bố mẹ tao mới cho học ở trường này. Chứ cứ thể hiện rõ bản chất ra kiểu gì bố mẹ tao cũng sẽ lôi về học trường của tỉnh. Bố mẹ tao nói, học xa nhà dễ hư hỏng. Nói ra mới nhớ, cũng nhờ mày mà bố mẹ tao yên tâm phần nào đấy. Hí hí”.
Hồi đó sau khi nghe lời giải thích của Tuyết Mai tôi chỉ biết vuốt mặt.
Bây giờ, sau khi thấy tấm ảnh mà Tuyết Mai đưa, tôi cũng chỉ biết vuốt mặt!
Nó, con nhỏ Tuyết Mai đó, nó đưa cho tôi tấm ảnh này là có hàm ý khuấy lại kí ức ngày xưa đấy mà. Là lời hứa tôi phải là chị hai của nó, phải bảo vệ nó! Nhân gian ơi, chỉ có trời biết, đất biết, cái trần nhà kí túc xá biết là nó láu cá đến mức nào!
Tôi vuốt mặt thêm cái nữa.
Sau một hồi tư lự, tôi mím môi.
– Này Khôi Vĩ, nếu tôi đi học thay 3 bạn của tôi thì lịch học sẽ rút xuống từ 3 tháng xuống 1 tháng như trước chứ?

Khôi Vĩ đảo mắt qua nhìn tôi, sau rồi tỏ vẻ miễn cưỡng.
– Hầy, về điều này thì hiện tại tôi lại chưa chắc. Từ 3 tháng rút xuống còn một tháng ư? Hơi vô lí đấy.
Tôi trợn mắt lên nhìn hắn.
– Chẳng phải đó là điều cậu nói với bạn tôi hay sao? Chỉ cần tôi học thay thì thời hạn 3 tháng sẽ thành 1 tháng.
Hắn nhăn mặt rồi đưa tay lên gãi mũi, hỏi lại.
– Tôi có nói như vậy thật hả?
Tôi đằng đằng sát khí.
– Đúng! Cậu nói như vậy đó.
Hắn nhún vai.
– Ủa. Sao chẳng nhớ gì hết trơn vậy.
Tôi đau khổ gào lên.
– Không nhớ gì thì cũng phải nhớ. Dù sao thì….thì cậu cũng ăn hết 1 quả táo của tôi rồi!
– Ồh….Hahaha.
Khôi Vĩ ôm bụng cười như nắc nẻ. Hắn ôm bụng cười. Hắn cười đến mức không thể nhịn được. Tôi giậm chân bình bịch xuống đất.
– Cậu cười cái gì? Tôi nói không đúng hả?
Khôi Vĩ cười chảy cả nước mắt. Hắn cố lắm mới nhịn được cười.
– Vậy quả táo chị cho tôi ngày hôm nay là…
Không cần hắn nói hết câu, tôi nói luôn.
– Quả táo đó chính là 2 tháng học đó!
Lần này ánh mắt hắn nhìn tôi như muốn thiêu rụi. Tôi huýt sáo vu vơ, giả đò ngó nghiêng rồi cảm thán một câu để đánh bài chuồn.
– Thời tiết hôm nay cũng khá dễ chịu. Vậy nhé, từ buổi sau tôi sẽ đi học hộ thay ba bạn của tôi, với thời gian là 1 tháng như trước.
Nói rồi định lẻn về, nhưng vừa hay ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị dập tắt. Khôi Vĩ đưa một cánh tay ra chắn ngang, giọng hắn đầy ma mị.
– Chị có muốn xóa hết thời gian học không?
Tôi tưởng như có tiếng pháo hoa vang lên báo hiệu nền hòa bình, lắp bắp hỏi lại.
– Có thật là có cách giúp tôi không phải đi học hộ nữa không?
Khôi Vĩ gật đầu.
Tôi xúc động, giọng như lạc hẳn đi.
– Cách gì vậy?
Khôi Vĩ cười.
– Tôi đưa ra một câu hỏi, nếu chị trả lời được, thì từ ngày mai chị không cần phải đi học hộ cho tôi nữa?
– Nếu tôi trả lời sai thì cũng không mất gì đúng không?
– Tất nhiên.
Ô hô, tên này trong giây lát bị trúng gió hay sao mà ngu quá vậy?! Đưa ra cái điều kiện này thì chỉ béo tôi chứ hắn có được cái lợi lộc gì? Nghĩ đến đây, tôi gật đầu cái rụp.
– Vậy cậu hỏi đi.
Khôi Vĩ làm điệu bộ nghiêm túc, hắng giọng hỏi.
– Chị đã xem phim Tây Du Kí?
Tôi gật.
Khôi Vĩ gật đầu theo, tỏ vẻ rất ưng ý. Hắn nói.
– Bây giờ tôi hỏi chị một câu hỏi liên quan đến một chi tiết trong phim Tây Du Kí, nếu chị trả lời đúng. Chị thắng.
Ối mèng ơi. Tên Khôi Vĩ này hôm nay đúng là bị ngu thật rồi. Gì chứ phim Tây Du Kí tôi coi đến cả thuộc làu tên đạo diễn, biên kịch, diễn viên. Ngay cả nhắm mắt chỉ nghe âm thanh tôi cũng biết được phim đang chiếu đến phân cảnh nào. Thế mà giờ hắn đố tôi đoán một chi tiết trong phim ư? Đố thế này thì cứ như thách Cừu kêu Be Be à?
Tôi nghiêng một góc 45 độ, hất tóc, kiêu kì nói.
– Xin mời cậu ra câu hỏi
Khôi Vĩ nhìn tôi một lượt, sau rồi mới lên tiếng.
– Vì sao Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại như vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời Đường Tăng?
Tôi tặc lưỡi.
– Nếu không xét về khía cạnh tình cảm thì là vì chiếc vòng kim cô trên đầu Ngộ Không đó.
Nghe tới đây, Khôi Vĩ búng tay một cái.
– Đúng! Chính là chi tiết này. Chị đọc lại kim cô chú cho tôi nghe thử với. Ông Đường Tăng lần nào cũng đọc nhanh quá, tôi nghe không có kịp.
Mắt tôi đen như bôi nhọ nồi.
Con Cáo đó về cơ bản cũng chỉ muốn chứng mình một điều. Cừu thì vẫn mãi là Cừu. Và Cừu thì chỉ có ăn rồi kêu Bebe thôi.
….Cừu già bắt đầu kêu Bebe đây…Be…ee…bebe….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.