Đọc truyện Phi Vụ Cừu Non – Chương 12. Điểm yếu của Cáo.
***
Tôi bắt đầu nhìn cuộc sống bằng cặp kính mầu hồng kể từ ngaỳ hôm ấy…
Không còn Khôi Vĩ gian tà , không còn gã Khủng Long với cặp lông mày sâu róm và cũng sẽ không còn búa rìu dư luận. Tôi lại quay về với góc nhỏ của chính mình. Thời gian biểu đều đặn chỉ là; sáng tới lớp, chiều lên thư viện và tối thì ôm Laptop.
Nhưng có khi nào, đối phó với một con cáo còn dễ dàng hơn việc vật lộn với ba con Heo ?
Đã ba ngày nay, sáng nào tôi cũng bị đánh thức lúc 4 giờ sáng. Tuyết Mai từ hồi năm nhất vẫn luôn có thói quen đặt báo thức vào lúc 6 giờ sáng, nhưng vài ngày hôm nay nó chuyển lên thành 4 giờ. Nó nói vì phải học trên lớp rồi lại phải đi học trả nợ nên nó phải tranh thủ dạy sớm. Nhưng tôi thề là nó cố ý bật báo thức với âm lượng to nhất và cố tình cài bài hát của ca sĩ QQ làm chuông báo. Nó biết thừa QQ là ca sĩ tôi ghét nhất nên là 4 giờ sáng, tiếng đồng hồ báo thức e é kêu như tiếng lợn bị chọc tiết.
Giường Tuyết Mai ở trên giường tôi, tiếng báo thức kêu liên tục 5 phút nhưng nó không thèm dạy tắt. Chỉ khi nào tôi vớ lấy chiếc gối quăng lên giường thì nó mới lục đục dạy. Và thế là tôi thức từ lúc đó với nó, không sao chợp mắt nổi.
Buổi trưa, bình thường thì cả bốn đứa vẫn đợi chờ nhau để xuống căn-tin ăn cơm. Nhưng vài ngày nay, ba đứa chúng nó cơm nước cũng bỏ mặc. Tôi rủ đi thì chúng nó kêu bận, than thở rằng lịch học quá nhiều rồi lại phải đi học trả nợ. Nhưng tôi vẫn rất hiên ngang và lạnh lùng trước lời than thở của 3 con heo ấy, tôi vẫn đến căn-tin ăn cơm một mình!
Buổi chiều, tôi ở trong thư viện suốt. Nhưng hễ khi nào điện thoại mở là y như rằng nhận được tin nhắn của Cẩm Vân. Lần nào nó đi học cũng ai oán kêu la rằng đến khi nào mới hết giờ để được về kí túc xá. Ở giảng đường năm nhất nó cảm thấy cô đơn.
Chưa hết, tối hôm trước, nhỏ Phương Loan khóc tu tu trong nhà tắm và một mực tuyệt thực. Nó kể; buổi chiều, trong giờ thực nghiệm ở phòng máy chiếu khi nó vừa đặt mông xuống ghế thì một đứa sinh viên năm nhất vừa lúc đứng lên, phòng thực nghiệm toàn loại ghế dài làm bằng ghỗ nên với cân nặng quá khổ của Phương Loan, chiếc ghế bị bông và lật ngược khiến nó ngã đánh uỵch xuống nền đất. Lũ sinh viên năm nhất cười hô hố, Phương Loan ôm mặt chạy về kí túc xá và nhất quyết không chịu dời nhà tắm.
Nhỏ Tuyết Mai nghe đầu đuôi câu chuyện nhất quyết nói sẽ đi tuyên chuyến với lũ sinh viên năm nhất xấc xược ấy. Tôi nhìn nét mặt đằng đằng sát khí của Tuyết Mai, gật đầu đồng tình.
– Tuyết Mai, tao ủng hộ mày.
Tuyết Mai mím môi gật đầu lại.
– Được. Có mày ủng hộ tao thấy tinh thần 100%.
Tôi cười.
– Tao sẽ gõ nồi nhôm ủng hộ mày. Dù sao thì tao cũng đã mua bảo hiểm rồi.
– Đồ quỷ.
Tuyết Mai ném con gấu bông qua chỗ tôi, làu bàu.
– Chị em tốt là thế đấy.
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, miễn cưỡng hỏi một câu.
– Khôi Vĩ, cậu ta không giúp gì sao?
Hỏi xong tôi mới thấy mình ngây ngô. Vì sao Khôi Vĩ lại phải giúp bạn của tôi cơ chứ?! Hắn phá hoại còn không hết đấy.
Nghe đến đây đột nhiên giọng Phương Loan từ nhà tắm dội ra một cách thống thiết.
– Du, mày ở nhà mấy ngày nay mải hưởng thụ quá nên không thèm đoái hoài gì đến bọn này nữa phải không?
Tôi gào lại.
– Tao mà không đoái hoài tới chúng mày thì tao đã mặc xác chúng mày chứ không phải ngồi đây nghe mày kể lể.
Giọng từ trong nhà tắm thiểu não hơn.
– Ối dời ơi, mày không biết sao, từ cái hôm định mệnh đó Khôi Vĩ không tới lớp.
– Là sao?
Tuyết Mai ngồi gần tôi, nó thở dài đánh thượt, uể oải nói.
– Thì từ bốn hôm trước đó. Khi mày vừa trở về từ tầng trệt thư viện và không còn mặt dày đi học trả nợ được nữa nên lũ bọn tao phải đi thế mạng. Chiều đó, bọn tao gặp Khôi Vĩ trình bày vấn đề, cậu ta gật đầu đồng ý. Chỉ có điều….
Tôi nhổm người dậy kéo tay Tuyết Mai, gặng hỏi.
– Rồi sao nữa?
– Chỉ có điều rằng; Thời gian 1 tháng sắp tới sẽ nhân 3 thành 3 tháng. Tao, Cẩm Vân, Phương Loan chia ra mỗi đứa 1 tháng. Lịch học bắt đầu từ tiết 1 chứ không phải là từ tiết 3. Và từ hôm sau thì Khôi Vĩ không đến lớp.
– Sao cậu ta lại không đến lớp?
– Tao làm sao biết được.
Tôi ngồi suy nghĩ mông lung một lúc, rồi cuối cùng cũng quyết định phủi tay quay lưng vào góc tường đọc sách. Khôi Vĩ có đến lớp học hay không thì có liên quan gì đến tôi?!
Ngày hôm sau, trong trường xuất hiện tin đồn “ Hạ Thiên Du và Khôi Vĩ vì vụ 419 mà cãi lộn. Khôi Vĩ đã có mối tình mới nên không tới lớp. Bà chị Thiên Du bị phản bội nên đã nhờ ba bà bạn đến lớp canh khi nào Khôi Vĩ tới thì sẽ phục thù”.
Tôi như chết lặng.
Hạ Thiên Du ơi là Hạ Thiên Du, chừng nào mày còn học ở cái trường đại học này, thì mày còn mang trên mình hai chữ “ Khôi Vĩ”. Vì sao ư? Là vì hắn ta đã thầu cả đồng cỏ này rồi!
Buổi trưa, nhìn ba đứa con gái rệu rã ăn cơm, tôi hít một hơi căng đầy lồng ngực, đắn đo mãi mới mở lời.
– Về chuyện đi học trả nợ tao nghĩ thế này.
Vừa mới nghe đến đây, Tuyết Mai lập tức buông đũa, vồn vã hỏi.
– Sao? Nghĩ gì?
Cẩm Vân và Phương Loan mắt sáng hơn cả đèn pha, hai đứa chúng nó mỗi đứa ôm một cánh tay của tôi, hấp tấp hỏi lại.
– Mày nghĩ gì?
– Mày quyết định gì?
Tôi tròn mắt nhìn ba đứa chúng nó, nuốt nước bọt hỏi lại.
– Phản ứng của chúng mày quyết liệt như thế này là có dụng ý gì?
Tuyết Mai cười cười.
– Thì bọn tao đã quá mệt mỏi vì lịch học trả nợ nên đang rất cần một giải pháp.
Hai đứa con gái bên cạnh quyết liệt gật đầu ủng hộ.
– Đúng đó Du, vì bọn tao bây giờ đang rất cần một giải pháp mới. Đấy mày xem, có vài hôm mà nhan sắc hoang tàn như thế này này.
– Phương Loan nói đúng đó, mày xem bọn tao giờ sắp trở thành mấy bà cô già rồi.
Tôi xua tay.
– Được rồi, được rồi. Chúng mày để tao thở rồi nói giải pháp có được không?
– Được, được. Mày thở đi.
– Mà này có cần bật điều hòa lên không Du? Điều hòa này ngày trước trời nóng Khôi Vĩ lắp nay trời hơi se lạnh nên tao đã tắt đi. Nếu mày muốn thì….
– Tuyết Mai!
– Hầy. Gì mà nóng tính thế. Mà mày có kế hoạch gì sao?
Tôi nhìn nó bằng nửa con mắt, tặc lưỡi nói.
– Tao định gọi điện cho Khôi Vĩ.
– Đúng đó. Phải thế chứ. Lẽ ra mày phải làm điều đó sớm hơn mới đúng.
Cẩm Vân đưa một cánh tay ra vỗ vỗ vào vai tôi tỏ vẻ biết ơn sâu sắc.
– Khá lắm Du. Mày có biết là tao đợi câu nói này của mày rất lâu rồi không?
– Đúng rồi đó. Cả tao, Tuyết Mai và Cẩm Vân đều đang đợi câu nói này của mày đó.
Tuyết Mai dẹp hai đứa bên cạnh tôi sang một bên, nó nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc hỏi.
– Mày định gọi điện cho Khôi Vĩ bàn về vấn đề học trả nợ thật chứ?
Tôi gật.
Tuyết Mai thân mật hỏi thêm.
– Bao giờ thì mày gọi vậy?
Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi khẳng định.
– Chiều nay tao sẽ gọi.
Cả ba đứa con gái nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi là nữ hiệp sĩ chứ không phải là một tên tội đồ như những ngày trước. Tôi né tránh ánh mắt của chúng nó, cúi xuống gẩy gẩy đĩa thức ăn, thở dài.
– Như chúng mày biết đó. Vì Khôi Vĩ không đi học nên ở lớp của sinh viên năm nhất chúng mày khá khó khăn. Nên là…
Giọng Tuyết Mai ngọt hơn cả mật ong.
– Nên là sao vậy Du?
Tôi ngẩng cao đầu, nghẹn nghào nói.
– Nên là tao sẽ nói với Khôi Vĩ, à không, sẽ đề nghị Khôi Vĩ đi học lại để chúng mày không phải cảm thấy khó khăn nữa. Có hắn, lũ sinh viên năm nhất ít nhiều cũng biết điều hơn.
Cả ba đứa chúng nó quay sang nhìn nhau, Tuyết Mai cười ngượng, thều thào hỏi lại.
– Chỉ thế thôi hả?
Tôi gật.
Sau cái gật đầu của mình, tôi trong mắt chúng nó lại quay về với hình ảnh một tên tội đồ. Nhưng đạp lên tất cả, tôi đứng dậy, vươn vai nói.
– Thôi tao đi ngủ chút để chiều còn lên thư viện, hôm nay đến lượt đứa nào đi học trả nợ thì cứ đi học bình thường nhé.
Kì thực thì tôi chẳng biết ba con Heo đó đang trông chờ ở tôi điều gì nữa. Hazzz.
Thư viện buổi chiều khá yên tĩnh. Lúc tôi làm xong bài tập cũng đã gần 5 giờ. Đương trong lúc chuẩn bị sách vở đi về thì điện thoại rung báo tin nhắn.
– “Chiều nay Khôi Vĩ không đi học. Mày đã goị điện chưa vậy Du?”
Tôi thở dài, chậm rãi nhắn tin lại cho Tuyết Mai.
– “ Giờ gọi”.
Nhìn màn hình điện thoại số của Khôi Vĩ, tôi nhắm mắt bấm nút gọi. Vẫn là bản nhạc chờ cổ điển lần trước, buồn đến mức rầu ruột, bản nhạc chờ héo hon này khiến người gọi chỉ có một mong muốn duy nhất là đầu dây bên kia mau nhấc máy để kết thúc cái bản nhạc này ngay tức thì.
“ Tút…tút…tút…”
Còn có một cách khác để kết thúc bản nhạc chờ này đó là đầu dây bên kia không nhấc máy!
Khôi Vĩ không nghe điện thoại của tôi? Cái tên sinh viên năm nhất quái đản đó không nghe điện thoại của tôi? Mới có 5 ngày trôi qua mà cậu ta đã quên tên tôi? Xóa số của tôi?
Lúc này, tôi phải xuống căn-tin ăn cái gì đó thật cay!
Tôi vừa đặt khay thức ăn xuống bàn thì vừa lúc Khôi Vĩ bước vào. Ô hô, hắn còn nhớ đường từ nhà đến cái căn-tin này sao? Xuất hiện đúng lúc lắm, vừa hay bà chị này có chuyện cần nói đây!
Tôi giơ một bàn tay lên không trung, gọi.
– Này Khôi Vĩ, lại đây tôi bảo.
Khôi Vĩ đang lấy thức ăn ở gần đó, nghe thấy tôi gọi thì có phần hơi ngạc nhiên. Sững trong vài giây, hắn cười rồi bước tới.
Tôi nhếch môi cười lại, nhẹ nhàng chỉ cho hắn một chiếc ghế trống bên cạnh, vờ vịt quan tâm.
– Lâu rồi không gặp. Vẫn khỏe chứ?
Khôi Vĩ đặt khay đồ ăn xuống bàn, ngồi đúng vào chiếc ghế tôi chỉ, viền môi hắn kéo thành một nụ cười tinh quái.
– Mới có 5 ngày chứ mấy.
Tôi gật đầu, giọng chanh chua.
– Đúng. Mới 5 ngày thôi. Cậu còn nhớ tôi chứ?
– Khụ. Dù hiện tại chị có hơi khác so với lần cuối tôi gặp chị trong tầng trệt thư viện, nhưng làm sao tôi có thể quên được. Ngàn năm vẫn còn nhớ ấy chứ.
Tôi cười khan hai tiếng, hỏi lại.
– Bây giờ tôi thế nào?
Khôi Vĩ nhún vai.
– Già hơn lúc trước – rồi hạ giọng không vận tốc – Chị bị mất ngủ à?
Tôi nghẹn không nói lên được lời nào. Đây có phải là một câu hỏi quan tâm trá hình không vậy? Miễn cưỡng nghĩ như vậy đi.
Tôi lảng sang vấn đề khác.
– Không nói nhiều nữa. Tôi gọi cậu là có chuyện cần nói.
Khôi Vĩ chau mày, hai tay đan vào nhau, nét mặt rất là thích thú.
– Chị có chuyện gì cần nói với tôi vậy?
Tôi cười nụ, cúi xuống nhìn khay đồ ăn của Khôi Vĩ, thấy hắn chọn toàn đồ ăn vị nhẹ, tôi đảo mắt nghĩ ngợi vài giây, sau quay sang dặn.
– Cậu đợi tôi chút.
“ Có thực mới vực được đạo”. Đúng. Trước khi tôi ngỏ lời muốn nhờ vả tên Khôi Vĩ này rút bớt lịch học xuống cho bạn tôi, thì tôi phải tung hỏa mù đã. Vốn dĩ hắn rất mưu mô xảo quyệt, nói chuyện với hắn 10 lần thì đến 9 lần tôi bị hắn cho vào tròng, 1 lần còn lại là tôi tự nguyện. Nên là lần này không thể cứ ngồi mà đàm phán được. Phải làm lu mờ mắt hắn bằng thức ăn đã. Khi hắn no căng bụng rồi thì có chỉ hướng Đông hắn cũng không dám nhìn sang hướng Tây. Mà nếu như hắn kháng cự thì tôi có thể dùng ngay cái cách mà hắn đã bẫy tôi ; Đòi lại quà!
Rất nhanh chóng, tôi di chuyển ra quầy thức ăn mua thêm vài món mặn và một hộp kim chi loại cay nhất.
Tôi trải vài món ăn lên bàn và kéo ghế lại gần phía Khôi Vĩ. Nét mặt Khôi Vĩ thoáng tối om, hắn nhìn những món ăn tôi vừa mua rồi nhăn mặt hỏi lại.
– Đây là những món chị thích à?
Tôi gật.
– Đúng rồi đó.
Tôi còn nhiệt tình đến mức tiện tay gắp vào khay thức ăn của hắn một ít kim chi, rồi dặn.
– Kim chi ở đây là ngon nhất. Cậu nên ăn thử.
Hắn cúi đầu nhìn khay thức ăn vẻ mặt rất là đau khổ. Tôi hỏi.
– Sao? Cậu không thích những món này à?
Hắn im lặng hồi lâu, lát sau mới ngẩng đầu lên nói.
– Hôm nay, chị có bình thường không vậy?
Tôi nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói.
– Tôi vẫn rất bình thường đó.
Nhìn nét mặt lưỡng lự của hắn, tôi bắt đầu không kiềm chế được.
– Sao. Cậu sợ tôi bỏ thuốc độc vào thức ăn hay sao mà không ăn đồ ăn tôi đã chọn?
Khôi Vĩ ngẩng đầu lên nhìn tôi, dù nét mặt hắn có hơi nhăn nhúm, nhưng trong ánh mắt lại le lói sự hài lòng. Đúng thôi, cậu phải cao số lắm mới được tôi gắp thức ăn cho đó. Và ba con heo ở nhà kiếp trước phải gõ hết 9 cái mõ thì kiếp này mới được tôi rào chắn cho như vậy.
Khi Khôi Vĩ ăn gần hết đĩa kim chi và có vẻ như hắn không thể ăn được hơn nữa, lúc này tôi mới vững dạ hỏi dò hắn.
– Khôi Vĩ. Sao những ngày vừa rồi cậu lại không đi học vậy?
Khôi Vĩ cười.
– Cuối cùng thì chị cũng hỏi tôi câu này.
Nét mặt của hắn hơi nhàn nhạt, chắc tại dạ dày quá căng nên tạo hiệu ứng phụ. Tôi gặng hỏi.
– Vậy sao cậu không đi học?
– Tôi ở nhà.
Ba từ “ Tôi ở nhà” của hắn dẫn lối tôi tới những lời đồn thổi trong trường, tôi bấm bụng hỏi thêm câu nữa.
– Ở nhà làm gì vậy?
Khôi Vĩ cười.
– Ở nhà làm bài tập.
Tôi vọt miệng.
– Thế không phải cậu đang hẹn hò với cô nào đó ở ngoài trường à?
Khôi Vĩ nhăn mặt.
– Không có.
Tôi gật đầu ra điều đã hiểu. Cỏ đã dọn xong bây giờ chỉ việc tiến thẳng đến mục đích thôi. Tôi hít một hơi, định bụng yêu cầu hắn rút ngắn thời gian học lại, nhưng vừa ngẩng đầu lên, đầu Khôi Vĩ đã gục xuống vai tôi.
– Này, Khôi Vĩ. Cậu sao vậy? Khôi Vĩ.
…
– Đại ca bị đau dạ dày. Không nghiêm trọng lắm nhưng cần phải tránh những thức ăn cay. Chị thấy đấy, có bao giờ bọn tôi ăn cơm ở căn-tin đâu.
Tôi cúi đầu di di chân trên nền đất. Không dám mở miệng nói câu nào. Giọng tên Khủng Long vẫn rề rề bên tai.
– Vậy mà vì chị mà đại ca vẫn phải ăn mấy cái thứ đó và giờ thì nhập viện. Lần trước thì gãy tay, lần này thì suýt mất mạng.
– …
– Mà chẳng hiểu sao vài ngày gần đây đại ca toàn ở nhà, tự dưng trưa nay lại đến căn-tin trường ăn cơm trưa. Chắc ai đó đã nói điều gì không nên nói?
Tôi, về cơ bản thì không thể mở lời. Chính xác là không thể nói được điều gì. Khôi Vĩ mắc bệnh dạ dày và không ăn được cay. Nếu tôi biết trước được điều đó thì dù 3 con heo kia có kiệt sức vì đi học trả nợ thì tôi cũng nào dám có dã tâm đầu độc cậu ta bằng món kim chi cay xè đó.
Tên Khủng Long im lặng một lúc. Sau mới nói tiếp. Lần này giọng của hắn nhẹ tênh.
– Chị giúp tôi một việc.
Tôi ngẩng đầu hỏi.
– Có chuyện gì vậy?
– Chị đưa cái này cho Tuyết Mai giúp tôi.
Cằm tôi rơi xuống đất một tiếng “bộp”. Trong chiếc hộp mầu cam này chứa đựng điều gì mà nét mặt của tên Khủng Long đó lại lúng túng như vậy? Mới 2 phút trước đó thôi, hắn còn miệng phun ra lửa, mắt đánh tia lửa điện cơ mà?
Nhận thấy ánh mắt dò xét của tôi, tên Khủng Long vội vã nói.
– Chị vào xem đại ca thế nào đi, tôi vừa thấy bác sĩ đi ra rồi đó.