Đọc truyện Phi Vân Độ – Chương 17
Trong đêm tối âm lãnh, chỉ mình hắn bước đi, rất nhiều gương mặt dồn dập bao vây hắn, mỗi khuôn mặt đều ác ý hung hãn, tiếng cười ghê rợn càng khiến kẻ khác run rẩy sợ hãi.
Hắn kinh hoảng, tuốt kiếm huy vũ, đánh lui địch nhân, song lớp này vừa lui lớp khác lại tiếp, hắn chỉ có thể vung kiếm liên tục, liều chết không ngừng. Thân thể đã đến cực hạn, địch nhân lại như thủy triều, không mảy may có dấu hiệu hạ xuống.
Hắn mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, muốn cứ thế buông kiếm rồi gục ngã.
Trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một tia chớp, sau ánh chớp kia, bóng tối tan đi, địch nhân tiêu thất, bạch quang lóa mắt bao lấy hắn.
Trong vầng sáng, một bạch y nữ tử dịu dàng mỉm cười nhẹ nhàng lướt tới.
Nguyệt nhi!
Hắn lao đến nắm chặt tay nàng, nhưng khuôn mặt trước mắt lại biến ảo thành dung nhan một thanh niên nam tử. Điểm duy nhất không thay đổi chính là đôi mắt trong veo thuần khiết kia… Sau một hồi kinh ngạc, Lãnh Vu Thu mở mắt ra. Thẳng hướng ngước nhìn lên, cây cối âm u tầng tầng lớp lớp. Vài ánh tà dương xuyên thấu qua kẽ lá, vô cùng rực rỡ.
Đúng rồi, hắn rơi khỏi vách núi, giữa không trung dù liên tục thay đổi thân pháp, cũng không giảm được tốc độ rớt xuống. May mắn dưới sườn núi cây cối xanh tươi, hắn đè gãy mấy nhánh cây, rồi mới tiếp đất, hẳn là không thụ thương. Chỉ phần đầu không chịu nổi chấn động mạnh, ngất đi.
Sở Hành Vân đâu? Hai người cùng rơi xuống, chắc hắn cũng gần đây thôi.
Xoay người ngồi dậy, chợt phát hiện dưới thân mềm mềm, vừa nhìn xuống liền bất giác bật cười… Sở Hành Vân đang bị hắn đè lên, cũng bất tỉnh.
“Này, tỉnh tỉnh.”
Gọi mấy tiếng, lúc này Sở Hành Vân mới từ từ chuyển tỉnh.
“Ngươi thế nào? Có bị thương không?”
Sở Hành Vân mở mắt, mờ mịt mà nhìn chăm chăm Lãnh Vu Thu hồi lâu, thăm dò thử cử động, rồi chìa tay: “Trả ngươi.”
Ngón tay mở ra, một vật phát sáng lập lòe nằm trong lòng bàn tay, chính là chiếc trâm cài.
Lãnh Vu Thu nhận lấy, trong lòng cảm thấy một tư vị khó lý giải. “Ngươi hà tất phải…”
Sở Hành Vân miễn cưỡng cười cười: “Vật này đối với ngươi rất trọng yếu, không phải sao? Trâm cài là ta nhặt được, ta hiển nhiên có nghĩa vụ đem nó trả về, tránh cho ngươi phải hối tiếc…
Ta đã nói sẽ vĩnh viễn biến mất trước mắt ngươi, cuối cùng có thể ra đi không vướng bận, miễn cho bị người chê bai là kẻ vô sỉ.” Nói rồi cố gượng đứng lên.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Sở Hành Vân quay đầu lại cười: “Trâm cài đã hoàn lại ngươi, ta đương nhiên phải ly khai.”
“Nơi này là đáy vực, ngươi đi bằng cách nào?”
“Tất nhiên trước hết phải tìm đường.”
“Quên đi, hay để ta đi tìm.” Lãnh Vu Thu liếc nhìn cái chân phải đang khập khiễng của đối phương, “Nhìn dáng vẻ của ngươi hình như là bị thương, quá bất tiện.”
“Không cần.” Sở Hành Vân xoay người sang chỗ khác, cứ thế mà đi.
Không ngờ hắn lại cự tuyệt hảo ý của bản thân, Lãnh Vu Thu có chút kinh ngạc. Nhưng Lãnh Vu Thu là người trước nay không mấy thiện tâm, nếu đã ngẫu nhiên ban phát một lần, cũng không cho phép kẻ khác từ chối. Lập tức bước nhanh về phía trước sóng vai cùng Sở Hành Vân, lén nhìn khi hắn không phòng bị, giơ chân nhẹ nhàng đá vào mắt cá chân phải của hắn.
“A! Người làm gì vậy?”
Trái ngược với Sở Hành Vân vừa sợ vừa giận, Lãnh Vu Thu cười đến thỏa mãn: “Chân ngươi dường như bị thương khá nặng, chuyện tìm lối ra cứ để tùy ta sử liệu đi.”
Sở Hành Vân hừ một tiếng, quật cường còn muốn đi tiếp, thế nhưng chân vừa nhấc nửa bước, đau đớn như dao cắt liền xông lên, không khỏi chán nản ngã xuống. Chẳng biết đối phương rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì, không lẽ còn ngại vũ nhục hắn chưa đủ sao? Ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt Lãnh Vu Thu.
Bị hắn trừng như thế, Lãnh Vu Thu đột nhiên thấy tâm tình cực hảo, cười nói: “Ngươi ở đây hảo hảo tịnh dưỡng, ta đi rồi sẽ trở về.”
Sở Hành Vân quay sang chỗ khác phớt lờ hắn.
Khu rừng này quả thực rất lớn, Lãnh Vu Thu đi thật lâu mới ra khỏi, phía trước là dãy vách núi nham thạch, không nhìn thấy lối thoát ở đâu cả.
Sắc trời dần dần trầm xuống, hắn nhớ tới Sở Hành Vân, nương theo lối cũ quay về. Dọc đường lượm rất nhiều củi khô, lại thuận tay bắt vài con gà rừng.
Sở Hành Vân vẫn ngồi chỗ cũ, vết thương trên chân đã được xử lý xong, nhất mực hướng về phía hắn chờ đợi, nhưng vừa thấy nhân ảnh của hắn, liền quay đầu nhìn đi nơi khác.
“Đáy vực này rất rộng, nhất thời không thể tìm ra lối thoát, ta xem trước hết chúng ta đành nghỉ ngơi tại đây một đêm, trời sáng rồi tính tiếp.” Nói đoạn, nhanh tay xếp củi nhóm lửa, đem gà đi vặt lông, đặt lên lửa nướng.
Sở Hành Vân im lặng nhìn người kia bận rộn cái này bề bộn cái kia, đột nhiên đứng lên, lê từng bước từng bước tiến vào rừng. Lãnh Vu Thu cho rằng hắn muốn đi phương tiện, cũng không để ý, qua hồi lâu, đến khi hương vị gà rừng lan tỏa khắp chốn, hắn mới chậm chậm trở về.
Trong tay hắn cũng ôm một ít củi khô, tay kia còn cầm một con gà rừng. Xếp củi nhóm lửa, dĩ nhiên không hơn không kém là để nướng. Có điều hắn quả thực chưa từng tự thân vào bếp động thủ, không những vặt lông gà đến vất vả vất vả, cành cây xiên gà cũng là xuyên mấy lần mới được, cái mông gà rất nhanh đã bị hắn đâm nát.
Lãnh Vu Thu vẫn bàng quan lãnh nhãn… Muốn hắn chủ động chịu thua là không có khả năng, cho dù chuyện là hắn sai trước. Huống chi hắn cũng muốn nhìn xem, đại thiếu gia kia có thể quật cường tới khi nào. Nhàn nhã xé một cái đùi gà, vừa ăn vừa khen: “Thơm quá, thơm quá.”
Thực tế chứng minh, nướng gà đâu phải chuyện dễ, cần phải có kinh nghiệm và kỹ xảo nhất định. Cùng là sơn kê, trong tay Lãnh Vu Thu thì ngoài cháy trong mềm, hương khí tứ phương, còn trong tay Sở Hành Vân thì ngoài cháy trong khét, kẻ khác vừa nhìn đã muốn thối lui.
Lãnh Vu Thu ăn gà nướng được phân nửa, cố ý nhai nhóp nhép thành tiếng, thỉnh thoảng lén nhìn Sở Hành Vân, trong bụng thầm tính toán hắn lúc nào thì hạ giáp đầu hàng.
Vậy mà Sở Hành Vân kia cũng quá ngoan cố, nhìn chằm chằm thứ đen đen hồi lâu, cắn một miếng, hiển nhiên nhai vài cái rồi miễn cưỡng nuốt xuống! Lãnh Vu Thu nhìn vừa tức vừa buồn cười, thầm nghĩ người này tính tình ương bướng so với mười đầu con lừa cũng chào thua. Hắn không ngờ Sở Hành Vân bình thường ôn hòa, khi tức giận lại thuộc dạng ngoan cố, nếu không trước đây đã chẳng bị kích động mà lấy thân thử độc.
“Coi như ta sợ ngươi!” Dù sao cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn hắn ăn thứ kinh khủng nửa đời chưa thấy để sau này sinh bệnh đi? Lãnh Vu Thu thở dài, đưa nửa con gà trong tay qua.
Thực ra trong lòng Sở Hành Vân lại nghĩ khác, hắn tuy tính tình ôn hòa, nhưng suy cho cùng vẫn là Thiếu bảo chủ Hạo Thiên Bảo, được võ lâm xưng tụng, đương nhiên hắn cũng có niềm kiêu hãnh và tự tôn riêng, bị người mình quý trọng mắng là đồ vô sỉ, vừa đau khổ vừa phẫn nộ. Lần này vì chiếc trâm cài mà trở về, nhưng luôn luôn tự nhắc bản thân: tuy ta đã quay lại, cũng là bất đắc dĩ, nếu còn lưu lại bên cạnh ngươi, dù ngươi ngoài mặt không nói gì, chỉ sợ trong thâm tâm càng muốn coi ta không ngóc đầu lên nổi. Họ Sở không phải hạng vô liêm sỉ, làm gì cũng không thể khiến kẻ khác xem thường.
Suy nghĩ này tuy có tức giận do bị hiềm nghi, trời sinh tính như thế, nhưng cũng không phải hắn giả vờ.
Sở Hành Vân đang do dự, cuối cùng vẫn không nhận lấy, đột nhiên tay bị kéo ra, Lãnh Vu Thu đã sớm dúi đồ ăn vào tay hắn. Còn bản thân thì quay về đống lửa bên cạnh, bỏ thêm củi.
Đống lửa lốp bốp lốp bốp cháy, không khí trở nên nóng bức, gương mặt Lãnh Vu Thu có vẻ mông lung, nhưng thanh âm hắn thì vẫn rõ ràng:
“Ngươi là thiếu chủ của Hạo Thiên Bảo, thiên chi kiêu tử, phụ mẫu yêu thương, muôn người quý mến, có từng nếm qua tư vị bị người khi dễ nhục mạ? Có từng trải qua đau khổ bị người phỉ nhổ, coi thường? Có từng biết nỗi chua xót khi vô luận nỗ lực thế nào cũng không thoát khỏi ánh mắt khinh thị của kẻ khác? Có từng thưởng qua sự tuyệt vọng bất lực khi bị người phản bội… Nếu như những thứ này ngươi đều đã tiếp nhận, sẽ minh bạch vì sao ta không hiểu nhân tình.”
Lãnh Vu Thu nhìn Sở Hành Vân cười cười: “Ngươi nhất định không ngờ ta là nhi tử của một mã phu.”
Hắn từ tốn kể: “Cha ta là mã phu trong La Sát giáo, sau bị giết trong lúc danh môn chính phái bao vây tổng đàn, cũng coi như là vì giáo diệt thân, nên ta và mẹ ta mới không bị đuổi đi.”
Thế nhưng nhi tử của mã phu mặc dù không phải kẻ chăn ngựa, cũng không thể trở nên nổi bật hơn người, vĩnh viễn là kẻ đê hèn thấp kém. Đôi khi hắn trốn ở góc phòng, lén xem sư phụ dạy đệ tử luyện võ, có điều mỗi lần bị phát hiện đều không tránh khỏi chịu một trận nhừ tử. Cho đến ngày kia, một nhân vật rất quyền thế nhìn ra tư chất của hắn, thay hắn nói vài lời tán dương, hắn mới có cơ hội thoát khỏi tình cảnh ấy.
Hắn không ngừng nỗ lực, cuối cùng vì giáo lập đại công, được đặc cách đề bạt làm Hộ pháp, nhưng trong suy nghĩ của những giáo nhân, hắn vĩnh viễn chỉ là nhi tử một mã phu, mãi mãi không thoát khỏi bị kẻ khác khinh khi chế nhạo.”
Trong lời nói hàm chứa nỗi chua xót vô tận, nhưng Lãnh Vu Thu cũng không nói ngoa. Sở Hành Vân hồi tưởng về người mã phu kia, tất cả đều mờ nhạt không có gì ấn tượng, làm sao cũng vô pháp liên hệ người ấy với nam tử phong thần tuấn tú trước mặt, bất giác chau mày.
Lãnh Vu Thu đương nhiên không bỏ qua hành động này của đối phương…
Nhiều năm từng trải khiến hắn đối với chuyện ấy vô cùng mẫn cảm. “Rất kinh ngạc đúng không?” Hắn cười nhạt, “Ta biết trong lòng các ngươi, mã phu căn bản không đáng để đối đãi!”
Nếu như ngồi trước mặt hắn là một người khác, Sở Hành Vân nhất định nói “Anh hùng bất luận xuất thân” để an ủi một phen. Thế nhưng hắn hiểu quá rõ cá tính cao ngạo của Lãnh Vu Thu, những lời này không nên để người kia nghe thấy, chỉ cần tỏ một tia đồng cảm cũng là vũ nhục hắn.
“Người già bệnh nặng chết đi chôn xuống đất, thân xác thối rữa vẫn có thể vun bón rau dưa; bao kiếm rỗng qua tay người khổ luyện vẫn có thể chém ra khe nước; hoa dại bên đường lặng lẽ tàn úa vẫn được người ta trân trọng!?”
Dường như không ngờ đối phương lại nói như vậy, Lãnh Vu Thu ngây dại, thầm thì: “Vì sao? Vì sao ngươi và nàng nói giống nhau như đúc?”