Đọc truyện Phi Ưng Chưởng – Chương 16: Máu tiếp tục đổ
U Linh Huyết Kiếm Khách giở ngay thân pháp Bình Bộ Thanh Vân, người chàng thoắt người đi như biến …
Điền Hồng Huệ chợt thấy trước mắt mình một bóng người hoa lên, và đối phương bỗng liền mất dạng …
Lão lập tức cảnh giác quay đầu, vừa kịp thấy một ánh xanh lia nhanh trước mặt.
Tự hiểu nếu kéo dài thêm trận đấu, mạng sống lão khó bảo toàn, lão lắc
nhanh người tránh qua thế kiếm, đoạn đánh tới một chưởng và tung mình
tẩu thoát.
U Linh Huyết Kiếm Khách cười khẩy một tiếng:
– Mi chạy đâu cho thoát? Nằm xuống!
Tay kia liền theo đó giở ra một ngọn Hành Thiên Trảo tựa sét bắn vào lưng Phó Giáo chủ Huyết Ma Nhân Điền Hồng Huệ.
Họ Điền chưa chạy được mười bước, trảo phong đã ập tới hậu tâm, lão chỉ
kịp rú lên một tiếng rồi rũ người xuống, máu tươi vọt trào ra thất
khiếu, chết liền tại nơi.
Âu Dương Long biết khó nỗi thoát thân,
bặm môi liều lĩnh, thừa lúc U Linh Huyết Kiếm Khách bất ý, lão dốc toàn
chân lực vào nửa thanh kiếm gãy còn lại trên tay, phóng vụt vào lưng U
Linh Huyết Kiếm Khách.
Chợt nghe tiếng gió kình rít vèo sau lưng, U Linh Huyết Kiếm Khách vội xoay nhanh người lại, thanh độc kiếm trên
tay đồng thời loang trước mặt một vòng hộ che thân thể.
Sau tiếng kinh coong của sắt thép chạm nhau, nửa thanh kiếm nọ bị chém rơi xuống
đất, thân hình chàng như cùng một lúc bắn tới sát đối phương, ngọn U
Linh Huyết Kiếm lại tung ra một chiêu tuyệt kỹ.
Âu Dương Long vốn đã thọ thương, trước thế kiếm dữ dằn, dám đâu đỡ thẳng, cấp tốc bắn xéo sang một phía tránh đòn.
Không ngờ tốc độ thế kiếm của U Linh Huyết Kiếm Khách lại nhanh trên sự ức
đoán, một tiếng véo rợn người rít lên sát mang tai, tiếp theo đấy lão
bỗng thấy đầu vai nhói đau lành lạnh.
Một bên mảnh vai lẫn cả cánh tay đã theo ánh kiếm rơi phịch xuống nền đài.
Giữa lúc U Linh Huyết Kiếm Khách định xông lên, bồi thêm một nhát cuối cùng, chợt từ đầu góc phải của Xuyên Tâm Đài, năm bóng người cùng phóng ra
đứng giăng ngang trước mặt.
U Linh Huyết Kiếm Khách vội hồi bộ
định thần, năm kẻ vừa đến kia là Phi Cáp Thuyền Thư, Cao Trường Túc
Nhẫn, Lục Hiệp Kiếm Khách, Thánh Thanh Gia và Vương Hòa Trưởng, chính là năm trưởng lão của Huyết Ma Nhân.
Thấy năm người cùng xông đến
một lượt, U Linh Huyết Kiếm Khách hiểu ngay là bọn họ đã ngầm sắp đặt
chuyện liên tay để giao chiến với mình, chàng cười lạnh nhạt quát to:
– Cả năm người cấu kết liên tay, thật hợp với ý của tại hạ, khỏi phí thời giờ kết liễu từng tên.
Phi Cáp Thuyền Thư nhếch môi âm trầm:
– Nhãi con họ Hà chớ phách lối, chết đến nơi rồi mà còn khua môi múa mép.
Các Mộng Sơn chủ vụt vỗ ghế đứng dậy thét to:
– Năm người định phá quy lệ giao đấu của Xuyên Tâm Đài à?
U Linh Huyết Kiếm Khách vội quay người lại vòng tay thủ lễ:
– Xin tiền bối cứ cho họ tự tiện, vãn sinh tin rằng năm tên này chẳng làm gì nổi vãn sinh.
Rồi chàng quay sang năm người tiếp:
– Chắc các ngươi cũng đã thấy Giáo chủ và Phó Giáo chủ của các ngươi đấy
chứ? Nếu thấy thân phận không đáng, nên cút xéo khỏi nơi này thì tốt
hơn. U Linh Huyết Kiếm Khách này chẳng có thù oán gì với các ngươi.
Vương Hòa Trưởng đôi mắt quái long lên trắng dã:
– Ranh con đừng quá hợm mình, hãy nhìn kỹ chúng ta là ai đã!
Vừa thốt xong, người lão đã bắn tới, song chưởng cùng thốc lên ngay ngực và đẩy vút ra.
U Linh Huyết Kiếm Khách nhẩm tính tình thế trước mắt, càng nhanh tay càng đỡ phí chân nguyên, hạ được một tên là đỡ đi một mối lo cho bản thân.
Ý đã quyết, sát cơ bỗng bừng lên sắc mặt, U Linh Huyết Kiếm Khách rống to lên một tiếng và lướt người vút lên cao, thanh độc kiếm từ trên bủa
xuống.
Chiêu Nguyên Long vừa dốc khỏi kiếm phong, chiêu Hải Minh đã tiếp nối như sét cuộn.
Vương Hòa Trưởng bỗng cảm thấy kiếm khí ùn ùn như thác lở sóng tràn, lão kinh mang thất sắc từng bước từng bước thụt lùi, quên mất chuyện phản công.
U Linh Huyết Kiếm Khách thân hình linh ảo tựa mai quái bám sát theo bên,
tay phải tung ra như điện chớp điểm nhanh vào Linh Đài huyệt của Vương
Hòa Trưởng.
Vương Hòa Trưởng sau tiếng rên thảm thiết, ngã dụi xuống đất, nằm im không máy động.
Phi Cáp Thuyền Thư chợt phất tay thành một cử chỉ như hạ lệnh, Cao Trường
Túc Nhẫn, Lục Hiệp Kiếm Khách và Thánh Thanh Gia cùng rập lên một tiếng
thét long trời, tám ngọn chưởng đồng thời dốc ra như ngọn thác trút
ngược chiều.
Trước lối tập công của bốn đối thủ, U Linh Huyết
Kiếm Khách dám đâu đón đỡ thẳng, tung người lên cao dư năm trượng, đồng
thời từ trên giữa vời, ánh kiếm nhoáng lên.
Một luồng kình phong xé không khí kèm theo một luồng chớp xanh lè quét thẳng vào bốn đối thủ.
Những tiếng rú thảm thiết cùng lượt nổi lên, hai thây người đầu mình phân đôi hướng, giãy đành đạch trên sàn đài như những con cá bị đập đầu.
Phi Cáp Thuyền Thư cùng Cao Trường Túc Nhẫn vẫn không chút nao núng, lại vung chưởng xông lên.
U Linh Huyết Kiếm Khách chân va chạm sàn đài, lập tức hét to một tiếng,
nhấc mình lên cao nửa chừng, một chiêu Bá An từ trên cao bổ ào xuống tựa một đường sét tủa.
Máu thịt vung vãi khắp nơi, Phi Cáp Thuyền Thư và Cao Trường Túc Nhẫn rũ xuống giữa vũng máu hồng cuồn cuộn chảy.
U Linh Huyết Kiếm Khách đáp xuống cạnh Âu Dương Long, ánh xanh lại lóe lên …
“Phập!”.
Thủ cấp của họ Âu rời khỏi thân hình, lăn long lóc ở tận xa.
Chợt một tiếng thét như quỷ rú từ phía trái của Xuyên Tâm Đài, và một bóng người xuất hiện tại sàn đài.
U Linh Huyết Kiếm Khách nhận ra ngay người vừa xuất hiện chính là Đào Tiên Cốc chủ Hầu Chế Tăng, chàng vòng tay thi lễ:
– Tại hạ đến đây mong trả thù cho song thân, ngoài ra không có ý gì khác.
Dứt lời chàng nhảy ra khỏi Xuyên Tâm Đài, lên ngồi cạnh Trâm Hoa Mai.
Bên này, Tế Đài Hán Tử cười sắc lạnh bảo:
– Lý Nhân Nhân, con hãy lên đài trừng trị lão ấy cho sư phụ.
Lý Nhân Nhân đứng lên vòng tay tạ lệnh:
– Y lời sư phụ!
Vừa dứt lời, y lắc nhẹ thân hình, chỉ trong chớp mắt, y đã đứng giữa sàn đài trừng mắt nhìn Đào Tiên Cốc chủ Hầu Chế Tăng.
Hầu Cốc chủ gằn giọng quát:
– Mi hãy nói rõ tên họ ra, bổn Cốc chủ dưới kiếm không giết kẻ vô danh.
Lý Nhân Nhân ngửa cổ cười sặc sụa:
– Tên tuổi của tại hạ, lão già chưa chết không khứng để hỏi.
Tay áo đã lồng trong tiếng quát, phất mạnh một luồng kình khí vào ngực đối phương.
Thanh bảo kiếm trên tay Đào Tiên Cốc chủ bỗng phụt ra một luồng sáng bạc xỉa
thẳng vào các yếu huyệt trên dưới châu thân đối phương, lấp loáng đảo
lộn như rồng, kèm theo từng loạt kiếm phong vi vút rít xé không gian.
Lý Nhân Nhân không khỏi chột dạ kinh thầm, chẳng dám khinh nhờn, vội vận công lực, bắt đầu một cuộc giao tranh quyết liệt.
Đôi bên giao đấu đã năm hiệp, Đào Tiên Cốc chủ đã tỏ ra kém thế hơn trước
đối phương. Lão thụt lùi toan thoát thân, nhưng đã chậm, lão rú lên mấy
tiếng thảm thiết, nằm sóng xoài trên sàn đài, kiếm gãy văng đi một nơi.
Lý Nhân Nhân sau một chiêu xuất thủ thần kỳ, hai tay xoa vào nhau bật cười lên khanh khách.
Y chưa dứt tiếng cười, đã thấy một bóng người đáp xuống ở sàn đài, lầm lì tiến đến trước mặt y, rồi đôi bên chỉ còn cách nhau khoảng năm thước,
dừng lại gườm gườm nhìn y, tích thế sẵn sàng.
Lý Nhân Nhân gằn giọng:
– Hắc Bảo chủ Mã Mao Trung, ngươi cũng muốn động thủ ư?
Hắc Bảo chủ Mã Mao Trung sắc mặt rắn đanh như được phủ lên một lớp băng sương, soạt một tiếng, rút phăng khí giới trên người ra.
Mã Mao Trung dùng cây gậy Long Đầu, đem tất cả thượng thặng của võ công bổn môn ra sử dụng tấn công Lý Nhân Nhân tới tấp.
Trong loáng mắt, Mã Mao Trung đã liên tiếp tấn công ra ba chiêu nhắm vào những yếu huyệt chí mạng của đối phương để làm chuẩn.
Mỗi chiêu thế của Mã Mao Trung đánh ra đều là những tuyệt kỹ hãn hữu thế nhân, kình phong từ bốn phía ào ào rít véo.
Lý Nhân Nhân dù rất tin tưởng ở tài nghệ mình cũng không khỏi chột dạ hãi thầm:
“Võ công của lão ta thật đáng sợ!”.
Không còn dám khinh lờn, vội giở thuật khinh công tuyệt đẳng, luồn lỏi lách tránh ba chiêu tấn công lợi hại của đối thủ.
Mã Mao Trung thấy ba chiêu tuyệt học của mình rơi vào khoảng không, lão càng kinh khiếp cho tài nghệ đối phương.
Cây gậy Long Đầu trên tay càng vung liên hồi, chín chiêu tuyệt học của bản môn đã theo ngọn gậy bay ra từng khúc một.
Thế gậy vun vút như sóng cuộn trường giang từng lớp, từng lớp cuồng phong sầm sập xô dâng cuốn tới.
Lý Nhân Nhân quát lên một tiếng, thân hình uyển chuyển như giao long vờn thủy.
Mười hiệp trôi qua, hai bóng người dính xoắn vào nhau, mòng mòng quay cuồng
càng lúc càng mau, cuối cùng chỉ còn là một khối lờ mờ xoay tròn giữa
trận, không còn nhận ra được bóng người.
Lồng theo tiếng thét, thanh gậy đầu rồng đã bay ra đột ngột quét thốc vào lưng Lý Nhân Nhân.
Thế gậy ấy, Mã Mao Trung đã trút theo mười thành công lực, định trong một
chiêu sấm sét đánh gục đối phương, chiêu thế đã thần tốc, đôi bên lại
cách nhau quá gần nên đầu gậy vừa vung lên đã nện thẳng lên người đối
phương không một chút sai lệch.
Thế nhưng …
Sau một
tiếng bịch nặng nề, đầu gậy trên tay Mã Mao Trung bị một sức phản công
lạ kỳ trên thân hình Lý Nhân Nhân đẩy trở lại, gậy đầu rồng suýt chút
nữa vuột sút khỏi bàn tay.
Mã Mao Trung ngẩn cả người, thầm nghĩ:
“Trên người gã ác đồ này đã luyện được một loại cương khí hộ thân!”.
Lý Nhân Nhân chẳng đáp lại tiếng nào, năm ngón tay đã xòe ra, năm ngọn chỉ phong sắc nhọn liền đó lao vút vào năm đại huyệt trên người Mã Mao
Trung.
Hắc Bảo chủ Mã Mao Trung kinh hãi thét to:
– Thiết Trụ Trảo!
Cây gậy đầu rồng liền vung ra một chiêu Chấn Đảo Quần Thần, chẻ ngang năm luồng khí kình nọ.
Rắc một tiếng!
Cây gậy đầu rồng trên tay Mã Mao Trung gãy phăng làm hai đoạn, năm ngọn chỉ phong bị ngọn gậy cản trở, lực đạo đã giảm đi phần nào, nhưng vẫn còn
đủ sức đẩy lui Mã Mao Trung ra sau bốn bước.
Mã Mao Trung không kém sửng sờ kinh ngạc.
Cùng lúc ấy, có bốn bóng người đồng xuất hiện tại đài trường.
Mã Mao Trung liếc mắt nhìn, thì ra bốn người nọ là đồng bọn của mình.
Hoa Bút Trung Hàn Tiêu Long Đàm, Long Môn Bang chủ Đoàn Thao Lục và hai đại cao thủ Tụ Kiếm Bảo là Diện Sát Nhân Lỗ Chí Công và Sát Tinh Vương
Phùng Thái Phụng.
Lão mừng thầm trong bụng, nếu không chắc vài chiêu nữa, lão sẽ đại bại dưới ngọn trảo tuyệt kỹ của đối phương.
Thấy đối phương có người trợ lực, Tế Đài Hán Tử vội thét to:
– Lục Hổ Kiếm Khách lên trợ chiến cùng Lý Nhân Nhân mau!
Sáu tiếng dạ đồng thanh vang lên, và như sáu viên đạn được bắn ra khỏi
nòng, Lục Hổ Kiếm Khách trong tích tắc đã có mặt tại trận trường. Lý
Nhân Nhân liền nhếch mép cười lạt:
– Bốn người đến để tự kết liễu hay định …
Lý Nhân Nhân chưa kịp dứt lời, Mã Mao Trung quát lại:
– Chó càn hãy câm miệng thối của mi lại, có gì cứ đem hết ra thi thố đi, bọn ta đã sẵn sàng đây.
Lý Nhân Nhân quát to như sấm động lưng trời:
– Bọn người đừng quá ngông cuồng, anh em ta bày xong kiếm trận, các ngươi có dám xông vào tử chiến hay chăng?
Dưới sự chỉ huy của Lý Nhân Nhân, trong khoảnh khắc Lục Hổ Kiếm Khách cùng
họ Lý đã bày xong Thất Tinh Kiếm Trận, một thế trận mà quần hào võ lâm
nghe danh đều táng đởm kinh tâm.
Mã Mao Trung gầm lên một tiếng giận dữ, nhún người nhảy vào trận thế.
Bốn người còn lại trước sau cũng tiến bước vào vòng trận diện.
Lý Nhân Nhân tóc bỏ xõa, trường kiếm trên tay phất động chỉ huy, càng phất càng nhanh.
Lục Hổ Kiếm Khách sáu sư đệ của họ Lý theo sự chỉ huy của sư huynh càng
vung kiếm chạy nhanh khắp trận, trong khoảnh khắc, kiếm khí như một bức
màn ánh sáng trắng xoá phủ trùm khắp kiếm trận.
Bọn Mã Mao Trung ỷ y ở tài nghệ hơn người, nhắm mắt xông bừa vào trận cuộc, bọn họ đâu
biết rằng Thất Tinh Kiếm Trận vô cùng lợi hại, khắp giang hồ chưa từng
một cao thủ nào phá nổi hay thoát thân an toàn khỏi trận.
Lúc đầu xông vào kiếm trận chỉ thấy bảy người di động một cách nhanh chóng,
nhưng thoáng chốc sau vô phương nhìn rõ được thân hình bảy người, cùng
theo đó kiếm khí từng lớp nặng nề khít khao như sơn nhạc từ từ đè ập
xuống.
Thất Tinh Kiếm Trận thành danh giang hồ từ lâu, đã từng
cùng tuyệt kỹ của các đại môn phái so bì tinh diệu, trừ Huệ Nguyên đại
sư, một cao tăng của Thiếu Lâm Tự có thể xông ra khỏi trận, từ mười năm
nay chưa có một nhân vật nào dám phạm tiến nhập Thất Tinh Kiếm Trận. Do
vậy Lý Nhân Nhân được võ lâm tặng cho danh hiệu Thiên Tiên Kiếm, và sáu
sư đệ cũng được trác danh là Thiên Tiên Lục Kiếm hay Lục Hổ Kiếm Khách.
Người đào tạo ra Thất Tinh Kiếm Trận chẳng ai khác chính là Huyết Ma Phong
Trần, Giáo chủ Hỏa Đăng Giáo, sư phụ của Tế Đài Hán Tử và là sư tổ của
bọn Lý Nhân Nhân.
Bọn Mã Mao Trung thấy kiếm khí trầm nặng như
thế núi từ từ áp chặt xuống đỉnh đầu, không khỏi rụng rời hồn vía, nhấc
mắt nhìn quanh khắp thế trận, thấy góc đông nam có phần trống trải, liền quát lên một tiếng, đồng lượt phóng mình ra phía ấy.
Nhưng bọn
Mã Mao Trung chưa nhích được ba bước xa, đã thấy trước mắt bóng kiếm
giăng giăng, điệp trùng như vách núi tường đồng chặn ngang bít lối.
Năm người cả sợ vội thu nhanh bước chân đứng lại nhìn nhau thảng thốt.
Mã Mao Trung quay sang Hoa Bút Trung Hàn Tiêu Long Đàm thấp giọng hỏi:
– Tiêu lão huynh cảm thấy thế nào?
Hoa Bút Trung Hàn sắc mặt trầm tư, cau mày đáp:
– Tại hạ thấy áp lực của kiếm khí càng lúc càng nặng nề, trước mắt bóng
kiếm lại mắc giăng như sơn nhạc chặn đường, không sao nhấc bước …
Long Môn bang chủ Đoàn Thao Lục cũng tiếp lời:
– Chúng ta chỉ có cách lấy tịnh chế động, mỗi người cứ đứng yên nơi vị
trí bất động, dùng không biến để đối phó với vạn biến, thấy cơ hội là
lập tức ra tay đột xông vòng vây.
Mã Mao Trung lắc đầu phản đối:
– Không được, áp lực của kiếm khí trong trận càng lúc càng nặng nề, chúng ta dùng chân lực để chống cự, đâu thể kéo dài thời gian được?
Thốt nhiên, năm người nghe có tiếng hò hét sát phạt đập vào tai, nhưng lại mường tượng như từ chân trời xa vọng đến.
Năm người đồng loạt ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng chẳng hề thấy một bóng người.
Cả năm không hẹn, đồng quay lại đưa mắt nhìn nhau khiếp hãi, vội phóng mình về góc trận tây bắc.
Nhưng cũng như lần trước, năm người vừa nhích động vài bước, bóng kiếm từ đâu kéo đến giăng giăng điệp trùng như núi bạc, lấp mất lối đi.
Diện Sát Nhân Lỗ Chí Công vụt lên tiếng:
– Chúng ta đồng loạt phát chưởng đến mức tối hại của nó thử xem có phá được trận chăng?
Hắc Bảo chủ Mã Mao Trung cười chua chát lắc đầu:
– Cũng chả được! Không thấy hình người, chẳng có mục tiêu, làm sao đánh chưởng vào thân hình họ được.
Diện Sát Nhân Lỗ Chí Công cố thuyết phục thêm:
– Chưởng lực của năm chúng ta hợp lại, dùng đấy mà tấn công mở lối tiến lên, sợ gì chẳng phá được kiếm trận.
Sát Tinh Vương Phùng Thái Phụng nói tiếp lời:
– Phương pháp của Lỗ huynh xem ra được đấy, chúng ta cứ thử nghiệm xem sao.
Ba người còn lại cũng lên tiếng tán đồng:
– Khá lắm! Chúng ta cùng thử vận rủi may ra sao cho biết!
Dứt lời, năm người đồng vận công vào đôi tay, nhất tề quát lên một tiếng,
kình lực của năm người đồng phát ra, thế mạnh như núi nghiêng biển dốc,
ào ạt tấn công ra phía trước.
Năm người cứ từng bước một theo đó
tiến lên, nhưng chỉ độ một tuần trà sau, cả năm người đã mệt đến mồ hôi
ướt đầu, dừng bước nhìn lại, cách nơi vị trí cũ không hơn năm bước.
Hắc Bảo chủ Mã Mao Trung đến lúc này mới cảm thấy kinh ngạc tột cùng, than dài:
– Chúng ta tu luyện hơn ba chục năm trời công phu, các môn võ công đều
học đến mức tận cùng, thế mà trận pháp này chúng ta đành phải thua cuộc!
Hoa Bút Trung Hàn Tiêu Long Đàm vội cướp lời:
– Trận pháp rất nhiều, lại biến hóa thiên hình vạn trạng, không thể dùng
sức mà thắng được, phương pháp của chúng ta vừa rồi chỉ tốn sức vô lối
mà thôi.
Long Môn Bang chủ Đoàn Thao Lục bỗng lên tiếng:
– Tiêu lão huynh, lão huynh bình thường rất mực thông minh, cảnh nguy
khốn trước mắt chính là lúc lão huynh phát huy thiên tài của mình.
Hoa Bút Trung Hàn Tiêu Long Đàm thở dài chán nản:
– Tại hạ đã quan sát kỹ lưỡng nãy giờ, vẫn chưa tìm ra một biện pháp nào, trận pháp này không giống như những trận mà chúng ta đã gặp, không một
mục tiêu nào để phăng dò ra sơ hở, hơn nữa cả bảy kiếm thủ giữa trận
kia, tên nào cũng phi phàm cả.
Long Môn Bang chủ Đoàn Thao Lục hừ lên một tiếng:
– Tiêu lão huynh, lão huynh đừng quá khen chí khí người mà vứt đi oai
phong của chúng ta, với một trận thế cỏn con này mà có thể vây khốn nổi
chúng ta chăng?
Hoa Bút Trung Hàn Tiêu Long Đàm lắc đầu cười nhẹ:
– Tại hạ nào phải nói thế, thời Tam Quốc, Khổng Minh chỉ dùng có mấy đống đá tầm thường bày thành Bát Trận Đồ mà có thể dạy khôn được gã thông
minh tuyệt đỉnh đương thời là Lục Tốn, đủ biết trận thế biến hóa vô
cùng, chúng ta không nên khinh thường mà nguy.
Hắc Bảo chủ Mã Mao Trung vội can giải:
– Hiện thời không phải là lúc để chư vị tranh luận hơn thua, chúng ta
phải cố nghĩ tìm ra phương pháp thoát khỏi trận là hơn hết.
Mọi
người bàng hoàng đưa mắt nhìn vào trận thế đang liên tiếp biến hóa chẳng dừng, tiếng hò hét không ngớt đập xói vào tai, kiếm khí ngút trời.
Bên ngoài nhìn vào không sao nhìn thấy thân hình năm người.
Bọn Mã Mao Trung bị vây khốn giữa trận, cố sức đột phá trận thế đã lâu mà vẫn không sao thoát ra được.
Người nào cũng kiệt sức, hơi thở hổn hển. Hắc Bảo chủ Mã Mao Trung thở dài một tiếng, chán nản buông lời:
– Không ngờ chúng ta sanh khác ngày mà chết cùng một giờ.
Không hẹn cả năm người ngửa cổ phát ra một chuỗi hú bi thương nhưng không kém hào hùng, tay chưởng nhất tề giơ cao, nhắm ngay huyệt độc của mình bổ
xuống.
Bất thần ngay lúc ấy, một bóng trắng thoáng qua như điện
xẹt, tiếp theo là một bàn tay vô hình nào đó đưa ra nắm chặt lấy năm tay chưởng của năm người đang thế bổ xuống.
Bọn Mã Mao Trung vô cùng kinh hãi vội ngẩng đầu lên. Dưới màn kiếm khí dày đặc, sừng sững trước
mặt họ là một thanh niên tuấn tú, mắt kiếm mày sao, dũng khí phi phàm.
Năm người vừa định lên tiếng, một giọng nói oai lẫm cất lên như ra lệnh:
– Các vị hãy theo tại hạ!
Năm người cùng mừng sợ rộn ràng, đồng bắn mình vọt theo chân bóng trắng,
quay qua lộn lại trong trận mấy lượt, chợt thấy trước mắt sáng trưng,
cảnh vật trong sàn đài khoảnh khắc hiện ra trước mắt.
Lý Nhân
Nhân kinh hãi cực cùng, vội chỉ huy sáu tên sư đệ, vòng thành trận thế
thứ hai, định vây chặt đối phương trở lại trong vòng lưới kiếm.
Bóng trắng cả giận, quát to lên một tiếng, song chưởng tống mạnh trở ra vào người Lý Nhân Nhân cùng sáu gã sư đệ.
Lý Nhân Nhân chỉ kịp thảng thốt rú lên một tiếng:
– Hỏa Long Thần Công!
Tiếp theo đấy là bảy thân hình đồng thời ngã vật xuống cùng với tiếng rên xé ruột người …