Phi Ưng Chưởng

Chương 12: Mỹ nhân kế


Đọc truyện Phi Ưng Chưởng – Chương 12: Mỹ nhân kế

Trầm Miên Tích và Tuyết Sơn Chân Quân tìm đến Mộ Dung tiêu cục, cảnh
tượng ở đây cũng chẳng khác nào Kỳ Long tiêu cục mấy ngày trước.

Hai người còn đang bần thần, bỗng tiếng đàn ma quái kêu lên hai tiếng tình
tang, rồi hai người ngã khuỵu xuống, hôn mê trầm trầm.

Liền khi ấy, một bóng đen bịt mặt không biết từ đâu lao tới, xớt gọn hai người rồi lao vút đi, lát sau mất dạng.

Khi tỉnh dậy Trầm Miên Tích thấy mình đang nằm trong nách một người lạ, chàng hé mắt nhìn thấy Tuyết Sơn Chân Quân cũng vậy.

Chàng nghe có mùi thơm thoang thoảng phát ra từ người đã ôm mình, bất giác chàng đưa tay qua lưng đối phương và siết nhẹ.

Thấy đối phương không phản ứng gì, Trầm Miên Tích liền đưa tay còn lại kéo
vuông lụa màu đen che mặt, liền để lộ ra một gương mặt kiều diễm …

Phịch phịch hai tiếng, Trầm Miên Tích và Tuyết Sơn Chân Quân đều rơi xuống
đất. Thì ra thiếu nữ áo đen nọ vì đã bị Trầm Miên Tích thấy mặt, liền
ném hai người xuống đất, gương mặt tỏ ra bất bình càng làm cho vẻ đẹp
của nàng tăng lên bội phần.

Trầm Miên Tích lồm cồm đứng dậy, định thần nhìn kỹ rồi gọi:

– Trâm Hoa Mai! …

Thiếu nữ áo đen nọ nghe Trầm Miên Tích gọi đúng ngoại danh của mình, lộ vẻ sửng sốt:

– Tại sao thiếu hiệp …

Nàng vừa thốt đến đó, bất thần một giọng cười âm trầm từ đầu rừng vọng lại,
tiếp theo đấy một lão già thanh bào nhanh như điện xẹt lao ra.

Trâm Hoa Mai đích thị là nàng thiếu nữ áo đen, vội quay đầu.

Ánh mắt nàng lập tức chạm ngay lão già áo xanh nọ. Nối bước sau lưng lão
còn có mấy chục tên quái nhân với trang phục kỳ dị, mặt mũi tên nào cũng gớm ghiếc như ma quỷ âm ty.

Trong tay những tên quái nhân nọ đều một ngọn huyết kỳ.

Trâm Hoa Mai biết ngay bọn này là người của Hỏa Đăng Giáo và bọn chúng đang dàn thành trận Huyết Kỳ.

Lão già áo xanh vội dứt ngay tràng cười âm trầm, quắc mắt nhìn Trâm Hoa Mai:

– Huyền Thiên Phó Giáo chủ phải chăng bị ngươi sát hại?

Té ra Huyền Thiên Lão Quái chính là phó Giáo chủ của Hỏa Đăng Giáo.

Sau phút định thần, Trâm Hoa Mai trừng mắt hừ lại:

– Phải thì sao?

Liền theo đấy, nàng thò tay vào túi móc ra một viên thuốc nhét vào miệng
Trầm Miên Tích, còn Tuyết Sơn Chân Quân vẫn còn hôn mê nằm dưới đất.
Chẳng qua Trầm Miên Tích nội lực thâm hậu hơn lão nên tỉnh trước.

Bất chợt khi ấy, bóng xanh vụt nhoáng động, tiếp theo đấy là một luồng kình phong ầm ầm như sóng vỗ ập xuống phía nàng.

Trâm Hoa Mai vội tréo tay quật ra một chiêu phản kích.

Hai luồng kình lực va mạnh vào nhau, lập tức vang lên một tiếng nổ to như
sét động, lão già áo xanh lảo đảo bật lùi bốn bước mới gượng lại được,
sắc mặt nặng nề khác thường.

Trâm Hoa Mai cũng lảo đảo đôi vai mấy lượt, cố lắm mới khỏi thối lui.

Thì ra lão già áo xanh thấy Trâm Hoa Mai nhét viên thuốc vào miệng Trầm
Miên Tích, vốn kinh nghiệm già dặn, lão lập tức xuất thủ. Ngờ đâu lão đã nhanh, Trâm Hoa Mai lại càng nhanh hơn.

Qua thế chưởng giao tay, lão vô cùng sửng sốt vì nhận thấy chưởng lực của đối phương vô cùng hùng hậu.

Lão trầm giọng quát lên:

– Con nhỏ kia, mi là ai?

Trâm Hoa Mai nhếch lạnh vành môi:

– Ta là ta, là một cô gái đây, ngươi không thấy à?

Giọng lão già áo xanh thốt lên như rống:

– Ta đâu phải là quáng gà mà chẳng nhìn ra mi là gái, lão phu muốn hỏi
tên họ là gì, xuất xứ từ sư môn nào, tại sao lại giết Huyền Thiên Phó
Giáo chủ của bổn giáo?

– Lão già lẩn thẩn hỏi chi mà nhiều lắm thế? Ta làm sao nhớ hết để trả lời!

Lão già áo xanh rít lên:

– Đừng giả vờ ngốc nghếch mà toi mạng. Bổn Phó Giáo chủ chỉ hỏi mi tên gì, sư tôn là ai, thế thôi. Trả lời ngay.

Trâm Hoa Mai làm màu ngoe ngoẩy:

– Ơ … ơ … Làm gì mà hung hăng thế? Làm thân con gái phải giữ gìn tên
tuổi bí mật, ngươi là ai cũng mặc, biết hay không đấy cũng là tùy ngươi.

Quái nhân áo trắng đứng sau lưng lão già áo xanh bỗng sấn lên trước mặt lão già, vòng tay cung kính:

– Khải bẩm Phó Giáo chủ, con bé này đúng là khùng thật, để ty chức thay lệnh bắt ả vậy!

Thì ra lão già áo xanh chính là Ngô Bách Nhạn, ngoại hiệu Lôi Hổ Nam Mỹ, Phó Giáo chủ thứ hai của Hỏa Đăng Giáo.

Lôi Hổ Nam Mỹ nghe xong gật đầu:

– Tốt lắm! Nhưng ngươi cần hiểu rõ thân phận lai lịch của nàng ta mà chớ tiểu tâm đấy nhé!

Quái nhân áo trắng gật đầu cung kính:

– Bẩm vâng!

Lập tức gã rung động ngọn huyết kỳ trong tay, lầm lì tiến đến trước mặt Trâm Hoa Mai, nhếch môi cười âm trầm:

– Cô nương nên thành thật nói ra thân phận lai lịch của mình, may ra bổn
Đường chủ sẽ giúp cô, xin Phó Giáo chủ tha cho toàn mạng.

Trâm Hoa Mai đáp lại bằng một câu hỏi khác:


– Hình thù gớm ghiếc như thế, ngươi là một quái vật hay là người?

Quái nhân áo trắng giọng thoáng bất mãn:

– Tất nhiên phải là người, con gái gì mà ăn nói ngông nghênh quá thế?

– Nhưng sao ta thấy mặt mày ngươi y như là quỷ?

Quái nhân áo trắng bật cười ha hả:

– Cô nương thấy mặt mũi lão phu khó coi lắm à? Giả sử như cô nương thấy
được mặt thật của lão phu, cô nương có bằng lòng nói rõ thân phận mình
ra chăng?

Trâm Hoa Mai nghe xong vụt lóe lên một mưu kế, đôi mày xinh xinh khẽ nhíu làm duyên, vành môi cũng mở rộng nụ cười:

– Tất nhiên là bằng lòng! Vậy ngươi hãy lộ mặt thật cho ta xem trước.

Quái nhân áo trắng lập tức dùng Truyền Âm Nhập Mật thỉnh lệnh Phó Giáo chủ của mình:

– Ty chức định dùng thủ đoạn để buộc cô bé khai rõ lý lịch ra!

Lôi Hổ Nam Mỹ gật đầu, dùng phép truyền âm đáp lại:

– Tốt lắm! Nhưng con bé ấy thông minh quỷ quyệt vô cùng, ngươi hết sức cẩn thận kẻo mắc mưu ả đấy!

– Ty chức xin tuân ý Phó Giáo chủ!

Dứt lời gã đưa tay xoa vuốt bộ mặt mình, bộ mặt thật lập tức được phô bày rõ rệt.

Trâm Hoa Mai không ngờ đối phương sau lớp hóa trang xấu xí, lại lộ ra được
một vẻ mặt thanh tú thế kia, bất giác mỉm cười reo khẽ:

– Ối chao! Ngươi nào phải xấu xa chi, sao lại hóa trang đội lớp xấu xí như thế?

Quái nhân áo trắng trước sắc đẹp như tiên nữ lạc trần gian của Trâm Hoa Mai
sớm đã nổi thú tính, được người đẹp khen, càng phơi gan nở dạ, buông
giọng ỡm ờ:

– Nếu cô nương đồng ý, tại hạ sẽ đảm bảo cho cô nương suốt một đời phú quý vinh hoa …

Trâm Hoa Mai vờ như chẳng hiểu:

– Đại hiệp nói thế sao? Tiểu nữ thật chẳng hiểu, xin nói rõ thêm một chút.

Quái nhân áo trắng xê lên thêm một bước, nham nhở cười tình:

– Ý của tại hạ là … muốn là người bạn đời của cô nương.

Trâm Hoa Mai đôi mắt xoay nhanh khắp đám quái nhân lố nhố sau lưng lão Lôi Hổ Nam Mỹ, lòng tính toán thầm:

“Đã lâu nghe danh Huyết Kỳ Trận của Hỏa Đăng Giáo lợi hại phi thường, chưa
một ai đặt bước vào trận mà sống sót trở ra. Ta chi bằng chụp lấy cơ hội này, dụng mỹ nhân kế để thăm dò ít nhiều hư thực của Huyết Kỳ Trận
…”.

Tuy đã định ý như thế, nhưng đôi má nàng không khỏi thoáng đỏ bừng, thái độ nửa vờ như ngoe ngoẩy, nửa như ưng thuận:

– Ơ, đại hiệp làm gì mà gấp thế, cho đến đại danh thân phận của đại hiệp, tiểu nữ cũng chưa hiểu, làm sao có thể đề cập đến chuyện trăm năm được?

Gã quái nhân áo trắng càng thêm tít mắt, hô hố cười vang:

– Ừ … Ừ! Tại hạ nói ngay, tại hạ là Giang Thanh Phong, ngoại hiệu là
Bắc Ngạn Trường Giang, Đường chủ của Hỏa Đăng Giáo, còn phương danh của
cô nương là chi, xuất xứ từ môn phái nào?

Trâm Hoa Mai thầm cười lạt:

“Hừ! Tên này định tương kế tựu kế bắt bí lại ta, thật đáng buồn cười!”.

Nhưng bên ngoài mặt nàng vẫn giữ vẻ tươi cười, dùng phép Truyền Âm Nhập Mật đáp lời đối phương:

– Nếu như Giang đại hiêp thật lòng yêu tôi, tất nhiên tôi chẳng giấu giếm chi, nhưng mà …

Bắc Ngạn Trường Giang Giang Thanh Phong vội dùng Truyền Âm Nhập Mật đáp lại:

– Tại hạ tuy là kẻ vũ phu nhưng nhất mực chung thủy, chỉ cần cô nương chẳng lừa dối tại hạ, Giang mỗ quyết không dối lại …

Trâm Hoa Mai lại đong đưa ánh mắt, vành môi hồng e ấp nụ cười, khiến Bắc Ngạn Trường Giang càng loạn nhịp buồng tim …

Thấy đối phương đôi mắt hau háu nhìn sửng như muốn nuốt lấy mình, Trâm Hoa
Mai ghét cay ghét đắng chỉ muốn vung tay phất cho tên háo sắc một chưởng bỏ đời, nhưng mạng sống của Trầm Miên Tích là điều hệ trọng, nàng đành
bặm môi cố gượng nét tươi cười:

– Giang đại hiêp đã có lòng đoái tưởng đến Trâm Hoa Mai này đến thế, thật là phận bèo được may mắn dựa bệ tùng quân …

Lời lẽ ngọt ngào như mật rót vào tai kia, càng lúc càng đưa tâm thần gã họ
Giang như lạc vào cõi mộng, giá như chẳng ngại có đông người trước mặt,
gã đã chồm tới để bộc luôn thú tính của mình qua cử chỉ vũ phu rồi!

Thấy cá đã sắp lọt lờ, Trâm Hoa Mai bồi thêm đòn tâm lý cuối cùng để đưa hẳn gã vào tròng:

– Nhưng ngại nỗi khi nãy, tiểu muội đã giết chết một số cao thủ của Hỏa
Đăng Giáo, chỉ sợ lão Phó Giáo chủ của đại hiệp chẳng dung tha cho tiểu
muội!

Bắc Ngạn Trường Giang bỗng nghe Trâm Hoa Mai thay đổi cách
xưng hô, tự xưng là tiểu muội, lòng dạ kẻ háo sắc càng như dại như ngây, sướng ran cả người, còn đâu sáng suốt để còn phân giả thiệt, sốt sắng
trấn an người đẹp:

– Không sao, bề gì đã có tại hạ đây! Nếu như
lão Phó Giáo chủ có điều động Huyết Kỳ Trận, bí quyết phá trận tại hạ đã thuộc nằm lòng, muốn thoát ra dễ như bỡn!

Trâm Hoa Mai lộ sắc hân hoan vội hỏi:

– Làm thế nào để thoát ra trận?

Tuy đang mê mệt vì sắc đẹp khuynh thành của Trâm Hoa Mai, nhưng trước vẻ
vui mừng khác thường của nàng, Bắc Ngạn Trường Giang không khỏi lóe lên
một ý nghi ngờ, nhếch mắt nhìn nàng chăm chăm, ngập ngừng một lúc sau
mới thốt:

– Chẳng phải tại hạ không tin cô nương, nhưng vì luật
lệ của bổn giáo rất nghiêm minh, vả lại tên khốn Trầm Miên Tích vẫn chưa bị trừ khử.

Trâm Hoa Mai đôi mắt đẹp lẳng lơ quyến rũ lạ, vận

dụng tất cả khả năng của ánh mắt bờ môi định nhận chìm đối thủ trong
sóng sắc của mình.

Ném một cái nhìn xao xuyến cả lòng đối phương, giọng nàng êm đềm như điệu nhạc:

– Trầm Miên Tích đã gần chết rồi, tuy còn sống đó, nhưng công lực đã tiêu tán, còn lo đến làm gì.

Lôi Hổ Nam Mỹ chợt to tiếng xen vào:

– Giang Đường chủ, trông ngươi dường như đang mê mệt ả ấy thì phải, nhiệm vụ của người như thế đã hoàn thành, mau đến thu thập tên khốn Trầm Miên Tích ngay.

Trầm Miên Tích đứng bên ngoài vô cùng căm phẫn, âm thầm vận khí điều công.

Lôi Hổ Nam Mỹ đằng đằng sát khí:

– Dàn sẵn trận thế Huyết Kỳ Trận, tóm cả hai cho ta.

Một tiếng dạ rập ràng, vang dội cả rừng núi, đám cao thủ đầu trâu mặt ngựa
dị hình dị dạng lố nhố phía sau Lôi Hổ Nam Mỹ, lập tức tỏa chia bốn
hướng, tạo thành một vòng vây bao quanh chỗ đứng của Trâm Hoa Mai và
Trầm Miên Tích.

Bắc Ngạn Trường Giang biến sắc rụng rời, sẽ
nghiêng đầu nhìn sang Trâm Hoa Mai, thấy mặt nàng lộ đầy vẻ kinh mang,
thiết tha nhìn về phía mình như van lơn, như cầu cứu.

Một thoáng
giây mím môi quyết định, bất chấp hậu quả cho mình, gã đem ngay bí quyết tiến thoái của Huyết Kỳ Trận bộc lộ cho Trâm Hoa Mai:

– Nếu
Huyết Kỳ Trận phát động, cô nương cứ án theo phép âm dương, phải ba
bước, trái hai bước, lui năm tiến chín. Thoát được khỏi trận, tại hạ sẽ
đợi cô nương ở nơi phía trái khu rừng này.

Dứt lời, gã nhún chân
phóng mình rời xa trận diện. Bất ngờ một bóng người nhoáng động, chẹn
mất lối đi của gã, cùng với giọng quát to như lệnh vỡ:

– Tên khốn phản loạn, dám đem bí mật của bổn giáo thổ lộ với địch phương, tội đáng phân thây trăm mảnh.

Bắc Ngạn Trường Giang giật bắn mình khựng bước, vừa kịp nhấc mắt nhìn lên,
nhận ra là Lôi Hổ Nam Mỹ, thì một ngọn chưởng kình từ lòng bàn tay đối
phương ào ra hung mãnh như bão lốc.

Biết có chạy cũng chết, gã liều lĩnh nghiến răng vung tay đón lại.

“Sầm!”.

Công lực của gã dù sao cũng chẳng sánh nổi với Phó Giáo chủ của mình, nên
sau âm thanh rền vang của đôi luồng chưởng kình chạm mạnh, gã xửng vững
thối lui hơn bảy, tám bước, ôm ngực ọc ra một vòi máu tươi.

Lôi Hổ Nam Mỹ nhếch môi cười sắc lạnh, phóng bước lao theo và ngọn chưởng thứ hai lại xẹt tới tựa núi băng …

“Huỵch …”.

Đang bị nội thương trầm trọng, Bắc Ngạn Trường Giang vô phương nhấc chân
tránh né, nên thân hình hứng trọn ngọn chưởng, bắn đi hơn mấy trượng xa, tông mạnh vào một cội cây bên chân núi, sọ đầu vỡ tan, máu óc bắn văng
tung tóe.

Trâm Hoa Mai thừa lúc đôi bên giao tranh, vội xê đến
cạnh Tuyết Sơn Chân Quân, lấy ra một hoàn thuốc trong túi áo nhét nhanh
vào miệng lão, đồng thời xuất thủ như điện chớp điểm vào huyệt đạo của
lão.

Thấy Tuyết Sơn Chân Quân đã tỉnh, nàng liền giục:

– Tiền bối mau điều khí vận công, chuẩn bị ra tay cùng bọn chúng là vừa.

Cùng lúc ấy, Hoằng Đường chủ quát to:

– Trầm Miên Tích, trước khi Huyết Kỳ Trận của bổn giáo phát động, lão phu cho ngươi một suy nghĩ cuối cùng.

Trầm Miên Tích cười nhếch mép:

– Điều chi mà phải suy nghĩ?

– Cúi đầu chịu trói, may ra thoát khỏi họa muôn đao phanh thây.

Trầm Miên Tích cười lồng lộng:

– Trầm Miên Tích này khi nào đôi tay này mất đi, bằng không há cúi đầu khuất phục trước Huyết Kỳ Trận của ngươi sao.

Biết rõ Huyết Kỳ Trận vô cùng lợi hại, Trâm Hoa Mai vội xê lên dùng lời khiêu khích để xoay nghiêng cục diện.

– Từ lâu nghe đồn trong Hỏa Đăng Giáo có ngón quyền cứng như sắt thép, có phải vậy không?

Hoằng Đường chủ cười ngạo nghễ:

– Con tinh cái mi muốn thử phải không?

Trâm Hoa Mai khích thêm:

– Lời đồn đâu hẳn là sự thật! Nếu đúng Thiết Sa Quyền, bổn cô nương mới
chịu thử, nhưng xem dáng dấp lão lẽ nào lại là Thiết Sa Quyền, chỉ giỏi
tài cậy đông hiếp ít thì có.

Quả nhiên, Hoằng Đường chủ không dằn được giận dữ:

– Hừm! Quả là quân ngông cường chẳng biết trời cao đất dày là chi. Lão
phu tạm thời chẳng phát động Huyết Kỳ Trận, để cho mi có dịp nếm mùi
Thiết Sa Quyền của ta lợi hại đến mức nào.

Lôi Hổ Nam Mỹ vội xen vào:

– Hoằng Đường chủ chớ mắc mưu khích tướng của con bé đó. Nó cơ trí muôn
phần, võ công lại chẳng vừa, bổn Phó Giáo chủ cùng ả thử sức qua một
chiêu, công lực của ả chẳng tầm thường như Hoằng Đường chủ nghĩ đâu.


Hoằng Đường chủ cười lạt:

– Ngô Phó Giáo chủ khá khen tặng địch nhân mà hạ đi nhuệ khí của tại hạ,
nhắm ả tài sức bao lăm mà chịu nổi Thiết Sa Quyền của tại hạ.

Trâm Hoa Mai bước xéo ra giữa trận, xắn tay áo, thái độ sẵn sàng chờ đợi đối phương.

Hoằng Đường chủ càng thêm phẫn nộ, sau một tiếng thét rợn người, ngọn Thiết
Sa Quyền danh chấn giang hồ mười mấy năm trước, từ tay lão phóng ra như
một đường sét tủa.

Với khoảng cách không hơn ba thước ấy, lão
đinh ninh với đòn công chớp nhoáng và hung mãnh vừa rồi, Trâm Hoa Mai
nếu không vỡ tim cũng hộc máu bật lui.

Nào ngờ quyền phong từ tay lão vừa bật ra, ống tay áo của Trâm Hoa Mai liền nhoáng động. luồng nội lực của lão bị hóa giải mất tiêu.

Hoằng Đường chủ rất đỗi kinh mang, thối lui luôn ba bước, âm trầm quát hỏi:

– Mi là ai?

Trâm Hoa Mai cười đáp:

– Ta là tinh cái, tiểu quỷ, yêu nữ, chẳng phải lũ ngươi vừa nhiếc móc đấy sao?

Hoằng Đường chủ sau phút định thần, lại xông trở lên công luôn ba quyền cùng hai cước …

Quyền phong cước kình nhất thời như sóng vỡ đê tràn ùn ùn cuốn tới Trâm Hoa Mai.

Với thân pháp tuyệt diệu như cánh én múa liệng giữa mây đùn, Trâm Hoa Mai
sắc thái ung dung khi tràn đông tránh tây, thoáng chốc đã tránh đi hơn
mười đòn công của đối thủ mà chẳng hề ra tay phản kích …

Nàng định ý hiển lộng tài nghệ để đối phương biết khó thắng nổi nàng mà rút lui.

Chẳng ngờ Hoằng Đường chủ vì công mãi mà không trúng được, thêm vào thái độ
nhàn nhã của Trâm Hoa Mai càng khiến lão sôi gan tím mật, lão gầm rống
như thú điên, liều lĩnh xông lên, đôi quyền múa tít như mưa sa lá rụng

Trâm Hoa Mai hết thể nương tay được, thét to:

– Hoằng Đường chủ ráng đỡ thử một chưởng của bản cô nương.

Tiếng quát vừa dứt, tay phải nàng đã cấp tốc phất theo một chưởng, đánh thẳng vào đại huyệt nơi ngực của Hoằng Đường chủ.

Thế chưởng xem qua nhẹ nhàng hư ảo, nhưng khi chưởng kình thoát vào không
khí thì bốn phía gió xoáy liền cuốn lên, cát bay tán loạn, cây cối chung quanh đều ngã rạp hẳn về một phía.

Hoằng Đường chủ thất sắc kêu lên:

– Thiên Ảnh Thần Chưởng!

Đồng thời lão hấp tấp tháo lui lẩn tránh, miệng tru tréo hô to:

– Sát!

Liền khi ấy, bảy quái nhân hàng ngang tràn tới nhanh như nước vỡ bờ.

Trâm Hoa Mai, Trầm Miên Tích, và Tuyết Sơn Chân Quân không hẹn mà cùng quát to một tiếng, tả hữu thủ lia ngược một vòng.

Sáu luồng chưởng vừa nhoáng động, bảy lá cờ trên tay của bọn quái nhân như những chiếc lá khô, rơi rụng tứ hướng.

Bảy quái nhân nọ cùng khiếp hãi, nhún bước tháo lui …

Hàng bảy quái nhân thứ hai nối bước xông lên …

Ngửa cổ hú lên một tràng dài lanh lảnh, Trầm Miên Tích đề khí nhấc người lên hơn ba trượng cao, xoay người như giao long quẫy khúc, đôi tay chưởng
quét vèo tràn xuống phía dưới.

Một loạt tiếng rú hãi hùng vang lên như xé ruột, từng tên từng tên thi nhau ngã gục, máu tươi bắn vãi khắp trận trường.

Trước thần dũng siêu phàm của Trầm Miên Tích, Hoằng Đường chủ và Lôi Hổ Nam Mỹ đều thất sắc nhìn nhau kinh khiếp.

Hai lão ngoái nhìn lại trận cuộc ở mé đông, nhóm quái nhân đang vây phủ
Trâm Hoa Mai và Tuyết Sơn Chân Quân, chẳng khác chi đàn dê xông lên
trước miệng cọp.

Trâm Hoa Mai với một thân pháp phất phơ uyển
chuyển như bướm liệng giữa muôn hoa cùng với lối sử dụng tuyệt học Thất
Giác Truy Hồn Đinh, thân ảnh nàng đến đâu là thây người ngã rạp đến đấy.

Tuyết Sơn Chân Quân cũng chẳng vừa, thập phần uy mãnh, vung tay liên tiếp
chộp ra, từng tiếng rống thảm thiết theo đấy vang lên không ngớt …

Tiếng hò hét sát phạt, tiếng người rú gào trước cái chết, nhào trộn thành một thanh âm cuồng loạn xô bồ, vang động khắp hốc đá đồi cây …

Đột nhiên một giọng quát to:

– Tất cả hãy dừng tay!

Giọng quát rền vang như sấm sét, dội ê cả đầu óc mọi người. Trận thế dù đang
hăng say quyết liệt, nhưng qua tiếng quát kinh hồn ấy, khiến tất cả đôi
bên đấu thủ đều dừng tay.

Trầm Miên Tích định thần nhìn kỹ, hóa ra tiếng quát vừa rồi chẳng phải ai khác mà chính là Lôi Hổ Nam Mỹ.

Tiếng quát vừa dứt, lão vẫy tay cho thuộc hạ rút lui, đoạn bắn mình rời xa trận chiến.

Nhưng chưa đến mười trượng xa, lão đã thấy trước mắt bóng người nhoáng động,
một gã thiếu niên áo trắng đã chặn mất lối đi, nhìn kỹ té ra là Trầm
Miên Tích.

Lôi Hổ Nam Mỹ căm phẫn rít lên:

– Mi khỏi chết lần này là may cho mi lắm rồi, còn đón ta lại làm gì?

Trầm Miên Tích cười sắc lạnh:

– Ta muốn đỡ tốn công đến Tây Tạng tìm ngươi, vì món nợ hai mươi năm
trước ngươi gây ra cho sư phụ ta là Ngân Hà Tiên Tử. Ta nên sẵn dịp
thanh toán tại đây tiện hơn.

Lôi Hổ Nam Mỹ trầm ngay sắc diện:

– Mi là đồ đệ của Ngân Hà Tiên Tử? Càng hay!

Tuy ngoài miệng thốt cứng rắn như thế, nhưng kỳ thực trong lòng Lôi Hổ Nam Mỹ không ngớt lo thầm:

“Công lực của thằng nhãi này cũng gớm lắm, nếu chẳng sử dụng tuyệt chiêu e khó nỗi chế ngự được hắn.”.

Đã sẵn ác tâm quyết hạ thủ đối phương trong một đòn công bất thần sấm sét, thừa lúc đối phương đang bận đối thoại, lão ngầm vận tụ công lực vào
song quyền, quát lên một tiếng trợ uy và quật mạnh trở ra.

Quyền phong ào tới trước dữ dằn như một cơn bão dữ cuốn hút cả không khí bốn bề và tống thẳng vào người Trầm Miên Tích.

Chàng vội vận đề chân khí quát lên một tiếng thật to, hữu thủ bủa ra một đòn
Đoạt Mệnh Kim Hoàn, thức thứ sáu trong Thất Độc Thần Chưởng.

“Bang!”.

Song phương đều dồn tất cả công lực bình sinh vào thế chưởng nên khi nội
kình chạm nhau phát ra một tiếng nổ kinh hồn, cả hai đối thủ cùng bật

lùi ba bước.

Trầm Miên Tích cảm thấy khí huyết nhộn nhạo trong cơ thể, vội nhắm mắt vận hơi điều khí …

Lôi Hổ Nam Mỹ nghe lồng ngực như vừa chạm phải một phát nặng nghìn cân, máu tươi dâng lên nghèn nghẹn cuống họng một lúc mới hết.

Sức lực tương đồng, đôi đấu thủ qua chiêu giao tay, đều gờm tài nhau đứng yên thủ thế.

Trầm Miên Tích sau phút điều hòa nội khí, liền rút kiếm độc trên tay, hất hàm lên tiếng:

– Hãy rút khí giới của mi ra, hôm nay ta quyết đấu cùng mi để trả thù cho sư phụ ta.

Tuy tự hiểu kiếm thuật của mình chẳng mấy cao minh, nhưng trước mặt muôn
người chứng kiến, lẽ đâu lão chịu nhục thối lui, đành vớ lấy thanh kiếm
của gã thuộc hạ đứng cạnh đấy, lẳng lặng vung lên xỉa nhanh vào yếu
huyệt trên lồng ngực chàng.

Trầm Miên Tích nhếch môi cười miệt
thị, khẽ lay động độc kiếm, hơt từ dưới trở lên thành một chiêu Ngọa Thi Lâm Phong, tiếp nối một ngọn Bối Diệp Kỳ Kinh.

“Soẻng! …”.

Thanh kiếm trên tay Lôi Hổ Nam Mỹ lập tức bị hớt thành đôi đoạn, lão rụng rời hồn vía, vội nhún bước tháo lui.

Ngờ đâu ngọn độc kiếm của Trầm Miên Tích linh động như một thớt rồng thiêng, xỉa theo bén gót.

Lôi Hổ Nam Mỹ trong cơn vô cùng cấp bách, vội ném phăng nửa thanh kiếm còn lại.

Kể ra cũng chẳng hổ danh là Lôi Hổ Nam Mỹ, tuy vội vàng nhưng quyền kình của lão vẫn đủ uy lực đánh bật được thế kiếm trở lại.

Đầu óc lão lúc bấy giờ chỉ còn nghĩ đến sự thoát thân mà không còn lòng dạ
đâu chiến đấu, nên ngọn quyền vừa tung ra, lão đã đồng thời quay ngoắt
người bỏ chạy.

Trầm Miên Tích bắn nhanh theo như một đường tên bật nỏ, thét vang:

– Trốn đâu? Hãy nếm một chỉ của ta!

Lồng với tiếng quát, một ngọn Thiên Long Chỉ, tuyệt học vô song của Ngân Hà Tiên Tử, tủa ra như làn điện xẹt.

Lôi Hổ Nam Mỹ chỉ hự được một tiếng rồi ngã chúi về phía trước.

Với một cái lắc mình, Trầm Miên Tích đã tiến đến sát cạnh, ánh thép vừa lóe lên, chiếc đầu của Lôi Hổ Nam Mỹ đã lìa khỏi cổ, lăn đi lông lốc một
nơi.

Bất thần, Trầm Miên Tích nghe sau lưng mình có một luồng
kình phong ập tới, chàng vội quay phắt người lại, thế chưởng của Hoằng
Đường chủ cũng vừa vặn đập đến nơi.

Trầm Miên Tích buông tiếng cười sắc lạnh:

– Lão quỷ già muốn chết hử?

Thân hình chàng đồng thời vọt lên hơn ba trượng cao, lẹ làng quật chéo xuống một chưởng.

Hoằng Đường chủ vung tay áo lên đón lại, kèm theo một luồng ánh tua tủa bạc xẹt lên.

– Tên già khốn! Đến giờ này mà còn dùng ám khí hại ta à?

Lồng trong tiếng quát, thanh độc kiếm của chàng cuốn tròn như một con giao
long quẫy sóng, tỏa thành một luồng kiếm khí vây bọc khắp châu thân.

Một loạt âm thanh loẻng xoẻng không dứt tai, bao nhiêu ám khí của Hoằng Đường chủ phóng ra đều lả tả văng rơi xuống đất.

Hoằng Đường chủ thấy Kích Động Phong Châm của mình chẳng làm gì được đối
phương, lòng không khỏi kinh thầm, vừa định giở tuyệt kỹ Đồ Long Mệnh
Chưởng ra đối phó, chợt thấy trước mặt ánh xanh lấp loáng kèm theo giọng quát sang sảng tựa chuông đồng của chàng:

– Nằm xuống ngay!

Sau tiếng thét cực kỳ thê thảm, Hoằng Đường chủ cả đầu lẫn một mảng vai bị hớt phăng xuống đất.

Giết xong hai lão Phó Giáo chủ và Đường chủ của Hỏa Đăng Giáo, Trầm Miên
Tích nhìn khắp bốn phía trận diện, thấy nhóm cao thủ của Hỏa Đăng Giáo
vẫn vây khổn Trâm Hoa Mai và Tuyết Sơn Chân Quân liều đấu chẳng thôi.

Trầm Miên Tích cất cao giọng quát:

– Tất cả cao thủ của Hỏa Đăng Giáo nghe đây, Phó Giáo chủ và Đường chủ
của các người đã chết, mối thù của Ngân Hà Tiên Tử sư phụ ta coi như đã
báo xong, những kẻ khác đều vô can. Muốn sống thì dừng tay bãi đấu!

Lời quát của chàng quả nhiên có hiệu lực, tất cả cao thủ song phương đều nhất loạt ngưng chiến ngoảnh đầu.

Trầm Miên Tích lại sang sảng cất lời:

– Nghĩ các người vì lầm đường lạc lối, nên lần đầu ta tạm tha cho toàn
mạng, nên nhớ cải tà quy chánh, đừng cậy thế hung tàn hà hiếp nhân sĩ võ lâm, lần sau ta gặp lại khó mong sống sót. Mau kéo nhau đi ngay đi!

Cao thủ Hỏa Đăng Giáo nghe xong như được lệnh đại xá, cùng tung hô vang trời dậy đất, đoạn mạnh ai tìm đường nấy lủi đi.

Tuyết Sơn Chân Quân chậm rãi bước đến cạnh, vỗ nhẹ lên vai chàng khen ngợi:

– Hiền điệt ân oán phân minh, khiến lão phu đây khâm phục vô cùng.

Trầm Miên Tích vội vòng tay khiêm tốn:

– Thúc thúc dạy quá lời! Tiểu điệt thêm thẹn!

Chàng quay qua Trâm Hoa Mai tiếp lời:

– Nếu không nhờ Trâm Hoa Mai cô nương đây cứu trợ, tiểu điệt cũng đã vong mạng rồi.

Trâm Hoa Mai cúi đầu bẽn lẽn, dường như đôi mắt nàng đang che giấu tình cảm đặc biệt ưu ái dành riêng cho chàng.

Ngay lúc ấy, một tiếng vèo từ phía sau lưng Trầm Miên Tích lao vút tới.

Chàng vội đưa tréo tay ra sau, kẹp dính ám khí nọ.

Chàng bật cười vì trong tay chàng là một mảnh giấy trắng xếp làm tư, vội giở ra xem:

“Trầm tiểu đệ!

Đại ca đã khám phá ra nơi giam giữ phụ thân tiểu đệ tại Huyết Nhai tại ngọn Băng Sơn và đụng độ với Huyết Ma Phong Trần. Trong lúc đại ca giao thủ
với hai mươi cao thủ của Hỏa Đăng Giáo thì lão ma đầu nọ đã giết phụ
thân tiểu đệ rồi bỏ chạy.

Đại ca hạ thủ xong hai mươi cao thủ ấy liền chạy đến bên cạnh phụ thân của tiểu đệ.

Khi ấy người vẫn còn thoi thóp thở, nhưng đôi mắt vẫn sáng tợ sao, và đã nhận ra đại ca.

Đại ca chưa kịp thốt lên được tiếng nào đã nghe phụ thân đệ thì thào:

– Hãy đến Các Mộng Sơn … Nguyệt Tùng … Huyết Thạch. Bốn chữ trên phiến đá … Thác máu …

Hẹn gặp một tháng sau cũng ngày này tại đỉnh Tuyền Mộ Sơn.

Quách đại ca lưu bút.”.

Trầm Miên Tích đọc xong lá thư của Thất Hoa Quân Tử, như có một luồng điện xúc cảm chạy luồn vào tâm tư não tủy của chàng.

Chàng chợt nghe lòng mình thắt lại, hai dòng lệ lạnh từ từ lăn xuống trên đôi mắt chàng …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.