Đọc truyện Phi Tuyết Mộng Hoa – Chương 46: Hơi ấm duy nhất
Hắn không nhớ đã bao lâu mình chưa từng được một giấc ngủ ngon!
Hình như là từ trước tới nay chưa bao giờ có nên không thể nào nhớ được.
Hắn bẩm sinh đã mang linh hồn chí âm, thân thể chí hàn, đêm nào cũng bị ma quỷ quấn thân.
Chỉ cần đêm xuống, hắn vĩnh viễn không được yên tĩnh.
Mỗi đêm, trong mắt hắn đều là tầng tầng bóng ma bóng quỷ, bên tai đều là tiếng ma kêu quỷ khóc, giống như muốn hành hạ hắn phát điên mới cam tâm.
Hắn không biết mình đã sống sót thế nào, hắn chỉ là không ngừng trở nên mạnh mẽ, muốn thay đổi vận mệnh của mình.
Thế nhưng, dù hai tay dính đầy máu tươi, dù người đầy sát khí, hắn vẫn thu hút những thứ ma quỷ này.
Phòng của hắn vào đêm chưa từng có ai dám ở lại, bất kỳ ai cũng không chịu nổi quỷ khí âm u nơi đó.
Vậy mà tiểu nha đầu này đột nhiên xông vào không chút sợ hãi, còn những thứ ma quỷ khó dây dưa kia lúc nàng đến gần lại như chim muông tan tác bỏ chạy.
Giống như khi tối tăm nhất trước bình minh, tia nắng ban mai đầu tiên băng qua chân trời, xua tan mây mù mờ mịt, đâm thủng màn đêm u ám.
Khí tức tinh khôi thuần khiết của tia sáng ấy tỏa ra trên người nàng.
Hắn nắm tay nàng, cảm nhận được sự ấm áp và yên tĩnh đã lâu chưa gặp.
Nàng rốt cuộc là ai? Tại sao lại sở hữu sức mạnh thần kỳ như thế?
Dù nàng không làm gì cả cũng có thể khiến khí âm hàn trong cơ thể hắn bình ổn lại.
Đêm đó, lần đầu tiên hắn ngủ ngon như vậy!
Khi ánh nắng mai đầu tiên rơi xuống giường họ, Mộng Hàm Yên cảm giác được có gì đó đè lên người mình, nàng chậm rãi mở mắt thì thấy Quỷ vương bên cạnh.
Nàng suýt hét lên, may mà kiềm chế được.
Nàng nhớ lại đêm qua hai người cùng giường chung gối, cái tên này còn ôm nàng ngủ cả đêm, vậy mà nàng lại không chút tiền đồ ngủ luôn!
“Đây là cái gì với cái quỷ gì chứ!”
Mộng Hàm Yên thầm nhủ trong lòng, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận sự thực này.
Nàng nhẹ nhàng di chuyển cánh tay hắn, nhìn mặt nạ phượng hoàng cực kỳ tinh xảo mà hắn đeo, nàng có chút kích động muốn gỡ nó xuống.
Bên dưới chiếc mặt nạ này là gương mặt như thế nào?
Ngón tay ngọc mảnh khảnh của nàng lặng lẽ vươn ra, lúc sắp chạm đến mặt nạ phượng hoàng thì Quỷ vương mở mắt.
Nàng sợ hãi rụt tay về, vẻ mặt vô tội cười với hắn, vô cùng thuần khiết.
Chứng tỏ rằng nàng không làm gì cả!
– Bé con, ngươi muốn làm gì bổn vương?
Từng tiếng nói rõ ràng của Quỷ vương rơi vào tai nàng, nàng lắc đầu thật mạnh:
– Tôi không muốn làm gì cả! Tôi không hề làm gì cả!
Mộng Hàm Yên nói rất vô tội, kiên quyết không thừa nhận.
– Sao bổn vương cảm thấy ngươi muốn sàm sỡ ta nhỉ? Ngươi dựa gần thế này, chẳng lẽ là muốn hôn ta?
Mặt nạ phượng hoàng trên mặt Quỷ vương che hơn nửa khuôn mặt hắn, đôi môi quyến rũ đầy cám dỗ, đúng là rất mê người.
Nhưng Mộng Hàm Yên không có chút ý nghĩ gì với hắn cả!
Chiếc mặt nạ này rất đặc biệt, thỉnh thoảng thay hình đổi dạng, giống như vật sống vậy.
Nàng nhớ mặt nạ phượng hoàng vốn dĩ không phải như thế này, cái này và cái trước kia nàng thấy không giống nhau.
Nàng tò mò cái tên này ngay cả ngủ cũng đeo mặt nạ, có phải quá biến thái rồi không?
Người bình thường không có chuyện gì sẽ đeo mặt nạ à?
Trừ phi hắn xấu đến mức nửa đêm sợ soi gương hù chết chính mình, nên lúc nào cũng phải đeo mặt nạ.
– Ngài nghĩ quá nhiều rồi! Tôi chỉ tò mò tại sao ngài đeo mặt nạ thôi?
Nàng không nhịn được nói ra nghi vấn trong lòng, vốn nghĩ cái tên này chắc chắn sẽ không trả lời, không ngờ hắn lại trả lời nàng.
– Ta không muốn thấy một dáng vẻ hoàn toàn khác của mình mà thôi! Có những lúc ngươi sẽ phát hiện rằng, ngươi ở trong gương thay đổi đến mức bản thân cũng không nhận ra, nửa đêm cũng sẽ giật mình tỉnh giấc!
Quỷ vương bình tĩnh nói, ngữ điệu nhạt đến mức khiến Mộng Hàm Yên cảm thấy đau lòng kỳ lạ.
Hắn rất cô đơn, rất sợ hãi nhưng không ai chia sẻ, cũng không ai hiểu được.
Người đời đều biết Quỷ vương đáng sợ nhưng không hề biết Quỷ vương luôn sống trong ác mộng.
Dáng vẻ trầm tĩnh của hắn lúc này chợt khiến nàng nhớ đến một người khác.
Trong hoàng cung nàng đã gặp một nam tử trích tiên, trên người huynh ấy hình như cũng toát lên khí chất lạnh lùng cao ngạo như vậy, tựa như cả thế giới đều chỉ có một mình huynh ấy.
Bất kể buồn hay vui, bi thương hay hoan lạc, không ai hay biết, chẳng người quan tâm.
Chiếc mặt nạ trước mắt này đang che giấu một gương mặt? Hay là cả trái tim?
– Đeo mặt nạ thì không sợ nữa sao?
Mộng Hàm Yên nhìn vào mắt hắn, đôi mắt giống hệt đôi mắt của “trích tiên”, đều như bầu trời xanh xinh đẹp.
Nhưng nàng rõ ràng nhớ trong bóng tối đêm qua, đôi mắt đỏ ma mị ấy chẳng khác mắt của loài ác quỷ khát máu.
Đó là ảo giác của nàng hay là sự thực?
Lúc đó nàng sợ hãi nên nhất thời không phân biệt được.
– Dậy thôi! Hôm nay ngươi phải giúp bổn vương tìm tung tích của chiếc quạt thời gian!
Quỷ vương nhìn sắc trời bên ngoài, không ngờ hôm nay hắn ngủ đến lúc này mới tỉnh lại.
Trước đây hắn cả đêm cũng không dám chợp mắt, càng về khuya càng tỉnh táo, chỉ chờ đến khoảnh khắc hừng đông.
Không ngờ đêm qua hắn ngủ say như vậy, đến giờ này mới tỉnh.
– Hôm qua tôi đã nói với ngài rồi mà? Ngài không tìm được tòa miếu cổ anh đào tím kia sao?
Mộng Hàm Yên nghi hoặc nhìn hắn, có phải hắn không thể vào được hay không?
Chiếc quạt thời gian này rất quan trọng với nàng, nàng cần sức mạnh của nó mới có thể biết mình là ai.
Quỷ vương nói với nàng:
– Nó từng ở trong miếu thần nữ đó nhưng hiện tại đã không cánh mà bay.
Kỳ thực hắn đã biết vị trí của chiếc quạt thời gian từ lâu, chỉ là trước khi kết giới được giải, hắn không thể nào chủ động đi lấy.
Hắn gánh vác trách nhiệm bảo vệ, dù biết rõ thần khí ở đây nhưng không thể nào tự trông tự lấy.
Đây chính là nguyên nhân tại sao hắn biết rõ hai thần khí đều ở nơi này nhưng không hề ra tay với chúng.
Hắn sớm đã cảm giác được kết giới của thần khí bắt đầu lỏng lẻo, kết giới này do bậc tiền bối cách đây rất lâu bày bố, người đời sau không thể động bừa, tự ý thay đổi, bằng không sẽ làm hỏng kết giới.
Kết giới bình thường căn bản không trấn giữ được thần khí, lại còn là thần khí Thái Hư, ngưng tụ sức mạnh thần kỳ nhất của trời và đất.
– Trước đó rõ ràng vẫn còn mà!
Mộng Hàm Yên lẩm bẩm, có điều hắn nói thần khí không còn hẳn là sự thật.
Bây giờ nàng muốn tìm chiếc quạt thời gian lại càng khó hơn rồi!
– Ngươi có thể hỏi quyển sách thần đó thử xem.
Quỷ vương thấy nàng ảo não chán chường, người bị mất thần khí rõ ràng là hắn có được không?
Bỗng chốc bị mất cả hai thần khí, lão tổ chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ!
– Ngài muốn tôi chết yểu thì cứ nói thẳng! Bây giờ tôi yếu thế này, đâu thể tùy tiện gọi Vô Nhai ra được? Thêm một lần nữa là tôi chết chắc đấy!
Mộng Hàm Yên bất đắc dĩ nói, linh hồn nàng rất yếu ớt, dù có Lam Mộng Hoa Lộ nuôi dưỡng thì vẫn chỉ khôi phục được chút ít.
Nàng nhất định phải nhanh chóng tìm được chiếc quạt thời gian, nàng sợ mình không chống đỡ được bao lâu nữa.
– Vậy ngươi có cách gì để tìm thần khí?
Quỷ vương cũng rất đau đầu, bé con này giống như tờ giấy vậy, xé nhẹ một cái là nát.
Sau khi trải qua chuyện đêm qua, hắn lại có thêm một cảm giác rất đặc biệt về nàng.
Nàng là hơi ấm duy nhất của hắn, tựa như sợi rơm cứu mạng mà hắn không muốn đánh mất, từ trên người nàng, hắn nhìn thấy một tia hi vọng.
– Chỉ cần thần khí ở gần tôi là tôi có thể cảm ứng được nó. Điều kiện tiên quyết là, nó không bị phong ấn!