Phi Tuyết Mộng Hoa

Chương 44: Tuyết Mộng Thiên Nữ


Đọc truyện Phi Tuyết Mộng Hoa – Chương 44: Tuyết Mộng Thiên Nữ

– Sau này ngươi phải theo bên cạnh bổn vương bất cứ lúc nào, bổn vương đi đâu ngươi đi đó.

Lời của Quỷ vương khiến Mộng Hàm Yên cảm thấy cả người đều không được thoải mái.

– Vậy tôi còn có tự do hay không đây? Tôi bán thông tin chứ đâu có bán thân!

Mộng Hàm Yên không vui nói, cái tên này thật sự xem bản thân là chúa tể à!

– Ngươi không phải công chúa hòa thân, sống ở Thủy Nguyệt Cung không thích hợp. Hay là ngươi muốn tự tiến cử, trở thành phi tần của Thiên Vũ đế quân?

Quỷ vương nhìn nàng, tiểu nha đầu vô tư này trong mắt hắn không được xem là nữ nhân.

– Tôi không muốn làm phi tần phi tiếc gì cả!

Mộng Hàm Yên lắc đầu thật mạnh, nàng không thèm có dây dưa gì với hai huynh đệ này đâu.

Hiện giờ nàng đã biết ban đầu nàng gả vào Quỷ vương phủ là vì bị tiểu thư Điệp Vũ sơn trang hãm hại.

Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy phải chăng mình có xích mích gì đó với Quỷ vương nên mới vung bút để lại một tờ giấy như vậy.

Chính tờ giấy bá đạo ngang ngược kia khiến cả thành Quán Mặc gà bay chó sủa.

Bởi vì nó là một cái tát thẳng vào mặt! Một cái tát mạnh mẽ vào mặt người nam nhân bá đạo kiêu ngạo này!

Đến nỗi bây giờ nhìn thấy hắn, nàng vẫn hơi chột dạ.

– Vậy thì ở lại đây đi!

Quỷ vương biết trên người nàng có một trong chín thần khí nên không thể thả nàng rời đi.

Đồng thời, việc nàng có thể mở quyển sách thần “Biên niên sử thiên địa” đối với hắn mà nói là vô cùng quan trọng.


– Thần khí thứ hai là chiếc quạt thời gian đang ở ngay Liên Anh Sơn.

Mộng Hàm Yên bây giờ không còn chỗ nào khác để đi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nàng không muốn làm phi tần gì gì đó nên không phản đối lời hắn nữa.

Nàng tạm thời ở lại đây, sau khi lấy được chiếc quạt thời gian, nếu có thể khôi phục ký ức, nàng mới biết mình nên đi đâu về đâu.

– Vị trí cụ thể, hẳn là một tòa miếu cổ thần bí.

– Bổn vương biết rồi, chờ bổn vương xác định xong sẽ chấp nhận một điều kiện của ngươi.

Quỷ vương nghe nàng nhắc tới miếu cổ là biết ngay nó ở chỗ nào.

Mộng Hàm Yên thấy hắn sắp rời đi thì vội vàng lên tiếng nhắc nhở:

– Quỷ vương điện hạ! Ngài phải nhớ chuyện đã hứa với tôi đó nha! Nhân tiện nói với tỷ tỷ tôi là bây giờ tôi rất tốt, để tỷ ấy khỏi phải lo lắng.

Nàng không biết Lạc Xuyên có thông báo với Cầm hầu hay không, Nguyệt Thiển Mi hiện tại có ổn hay không?

– Bổn vương trước giờ luôn nhất ngôn cửu đỉnh!

Quỷ vương lạnh lùng nói, vô cùng không thích sự không tín nhiệm của nàng.

– Ai biết cửu đỉnh của ngài có nặng hay không chứ!

Mộng Hàm Yên lầm bầm một câu, lập tức nhận được ánh mắt sắc như dao của hắn.

Thấy hắn rời khỏi đại điện, nàng mới thở phào nhẹ nhõm:

– Cái tên này có cần tai thính dữ vậy không?


Nàng bước xuống giường, ngoài kia đất trời giá rét nhưng trong đại điện này vẫn ấm áp như mùa xuân.

Nàng bước chân trần trên tấm thảm dày nên không thấy lạnh, theo nàng đánh giá thì nơi này hình như là một trắc điện. (1)

(1) Trắc điện (còn gọi là thiên điện): điện phụ, phân biệt với chính điện.

Phía bên kia là tẩm điện của Quỷ vương, đen kịt một màu, trông rất không đáng yêu.

Nàng không đi qua đó, đỡ gây xích mích với tên quỷ mặt lạnh kia!

Tòa cung điện này vô cùng lớn nhưng chỉ có một mình nàng, tất cả cung nữ đều canh giữ ở bên ngoài, không thể vào đây.

Cũng không có cung nữ nào dám hầu hạ bên cạnh Quỷ vương, nghe nói người bên cạnh Quỷ vương đều sẽ chết một cách không rõ ràng.

Đặc biệt là nữ tử thì càng không có người sống lâu.

Nàng bất giác đi đến thư phòng, nhìn bức tranh chữ treo trên đó, nét chữ đầy bá khí hùng hồn.

Dù cách một bức tranh vẫn có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ ấy.

– Ồ? Nghiên mực hoa sen này thật đặc biệt!

Mộng Hàm Yên thấy trên bàn có một nghiên mực hoa sen, nàng định cầm lên quan sát kỹ mới phát hiện nàng không dịch chuyển nó được.

Nàng thử xoay nó thì nó quả thực chuyển động.

Cùng lúc đó một cánh cửa ngầm xuất hiện trước mặt khiến nàng giật mình.

– Có nên vào xem thử hay không nhỉ?


Mộng Hàm Yên hơi do dự, lòng đầy hiếu kỳ nhưng lại sợ bị người khác phát hiện.

– Chỉ nhìn một cái thôi!

Nàng thấy xung quanh không có ai, Quỷ vương cũng đã ra ngoài rồi, bèn nhân cơ hội này vào xem thử tên kia có bí mật gì.

Nghe nói tân nương của Quỷ vương đều là tế phẩm, không biết có phải thật hay không!

Nếu đúng là như thế thì những tế phẩm kia cuối cùng đi về đâu? Lẽ nào chính là mật thất này?

Nàng thấp tha thấp thỏm đi vào, mật thất tối om om.

Nàng vừa nghĩ có cần tìm một cái bật lửa để soi hay không thì bước chân kế tiếp, toàn bộ mật thất bỗng dưng bừng sáng.

Nến ở đây tự động sáng lên dọa nàng suýt nhảy dựng.

– Kia là một bức tranh! Một bức tranh mỹ nhân!

Nàng thấy trong mật thất chỉ treo một bức tranh, ngoài ra không có đồ vật gì khác, trên bức tranh ấy là bóng lưng của mỹ nhân.

Tuy chỉ là một bóng lưng nhưng cũng khiến người ta mơ màng vô hạn.

Bóng lưng đó vô cùng xinh đẹp, toát lên bá khí cao ngạo không thốt nên lời!

Tựa như trong thiên địa chỉ có một mình nàng ấy, sừng sững lẻ loi trên trần thế, giữa hồng trần mờ mịt.

– Sao mình có cảm giác quen thuộc kỳ lạ thế nhỉ, tiếc là không nhìn thấy mặt.

Mộng Hàm Yên phát hiện bí mật của Quỷ vương lại là một bức tranh bóng lưng mỹ nhân, đây đúng là sở thích hiếm lạ.

Đúng lúc này, nàng nghe được tiếng bước chân, bèn vội vã chạy ra ngoài, đóng cửa mật thất lại.

Một khắc sau, nàng xoay người liền thấy thiếu niên tuấn tú Đỗ Trản đứng trước mặt, mái tóc màu bạc vô cùng chói mắt giống như ánh trăng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cậu khiến người ta nhìn rất thích mắt.


Cậu theo bên cạnh Quỷ vương nhiều năm, không ai biết giữa cậu và Quỷ vương là quan hệ gì, chỉ biết Quỷ vương đi đâu cũng có bóng dáng cậu đi theo.

Nhưng thân phận của cậu lại không giống người hầu, bất kể là cách ăn mặc của cậu hay cách Quỷ vương bình thường đối xử với cậu, hai người đều trông không giống như chủ tớ.

– Thư phòng của điện hạ không cho phép bất kỳ ai đi vào, mời cô ra ngoài! Bằng không khi điện hạ trở về, chắc chắn sẽ nổi giận.

Đỗ Trản nói với Mộng Hàm Yên, thấy nàng tuổi còn nhỏ nên cậu có cảm giác như tiểu muội muội.

– Đa tạ đã nhắc nhở! Ta biết rồi!

Mộng Hàm Yên gật đầu, theo cậu ra khỏi thư phòng.

– Đây là đâu thế? Chỉ có hai người chúng ta ư? Vắng vẻ như nhà quỷ á, thấy ghê quá!

– Đây là Quỷ điện! Bình thường chỉ có Quỷ vương điện hạ mới có thể vào ở! Người khác không dám tự tiện tiến vào, trừ phi cần thiết quét dọn mới vào nhưng không được ở lại quá lâu.

Đỗ Trản đáp lời, lúc Quỷ vương điện hạ ra ngoài đã bảo cậu làm xong mọi việc thì quay về trông coi tiểu nha đầu này.

– Nói vậy ta là vị khách đầu tiên ở Quỷ điện rồi! Có phải ta nên cảm thấy vinh hạnh không?

Mộng Hàm Yên nghe tên của điện này, chỉ cảm thấy quá đáng sợ.

Tên rất chính xác, nhưng đây đúng là nơi dành cho người ở sao?

– Phải đó! Người khác không có vinh hạnh bậc này đâu, dù là bệ hạ cũng chưa từng ở lại Quỷ vương điện.

Đỗ Trản nghiêm túc trả lời khiến Mộng Hàm Yên lau mồ hôi lạnh.

Nàng có thể không cần vinh hạnh này không?

Tùy tiện ngủ ngoài trời ở bên ngoài cũng tốt hơn ở cái Quỷ điện âm u này vô số lần đấy!

Lúc nàng còn đang xoắn xuýt thì Quỷ vương đã đi đến trước miếu cổ. Đây là một ngôi miếu thần nữ, thờ cúng Tuyết Mộng Thiên Nữ từng cứu vớt thiên địa chúng sinh.

Nhưng, kết giới của miếu cổ đã biến mất, hắn phá cửa mà vào, nhìn chỗ đặt tượng thần nữ trống không, thần khí vốn đặt ở đây cũng đã không còn bóng dáng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.