Bạn đang đọc Phi Tử Của Vương Gia Ngốc – Chương 61
Màn đêm đen như mực, ánh trăng đã ngã về tây tính ra canh giờ cũng đã khuya, đã khuya. Vạn vật đều trầm tĩnh thật sâu trong giấc ngủ . Đương nhiên, đứa ngốc cũng như thế. Đứa ngốc vì làm mộng đẹp mà đang ngây ngô cười nói:“A Nhã, A Nhã……”
“Nha – -” Tiếng mở cửa rất nhỏ, đánh vỡ đêm khuya yên tỉnh này. Thông qua cửa phòng mở, sáu hắc y nhân cầm trong tay đại đao lắc lắc lén lút tiếp cận người trên giường. Đợi cho đến khi tới mép giường, hắc y nhân cách mép giường gần nhất không khách khí giơ đại đao lên cao dưới ánh trăng chiếu xuống phóng ra hàn quang . Mắt thấy đại đao sẽ hạ xuống hết sức, người trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, duỗi tay, dùng hai tay kẹp lấy đại đao, tay kia thì rất nhanh đánh lại hắc y nhân. Chỉ thấy hắc y nhân hừ một tiếng, rồi sau đó toàn bộ thân thể hướng sau bay đi.“Oành – -” một tiếng, hắc y nhân đụng vào tường ngã xuống đất không dậy nổi. Mà đại đao đã ở trong tay A Kim .
Hắc y nhân khác thấy thế, đồng loạt tiến lên. Theo phản ứng bản năng , A Kim không hề nương tay phản thủ dùng đao, lưu loát cho hai hắc y nhân gần nhất một đao đoạt mệnh.
Còn lại ba hắc y nhân thấy thế không tự giác lui về phía sau. Bọn họ đều cẩn thận dọn xong chiêu thức đối mặt với nam nhân cả người tản ra sát khí xơ xác tiêu điều. Quyết đấu hơi thở nguy hiểm tràn ngập ở trong phòng.
“Nha – -” một tiếng, cửa phòng bị người mở ra, Tô Lệ Nhã híp mắt oán giận nói:“A Kim, nửa đêm ngươi ầm ỹ cái gì a? A – -” Vừa nói xong, nàng liền phi thường bất nhã đánh ngáp.
Hàn quang chợt lóe, truyền đến cảm giác lạnh như băng làm nàng cả người đều ngây ngẩn, ánh mắt mơ màng cũng mở to. Đầu tiên ánh vào mắt là khuôn mặt A Kim tràn ngập lo lắng cùng cực lực áp chết sợ hãi, rồi sau đó là hai hắc y nhân cùng hắn giằng co.
Đột nhiên truyền đến hơi hơi đau đớn, trên đỉnh một giọng nói vang lên:“Buông đao, bằng không ta sẽ giết nàng.”
Nhất thời, đầu óc Tô Lệ Nhã vốn đang bị vây trong hỗn độn lập tức tỉnh táo lại, biết tình huống hiện tại : Nhà nàng có đạo tặc, hơn nữa là loại đạo tắc cướp của giết người.
Hắc y nhân bắt cóc nàng cười lớn hạ lệnh nói:“Giết hắn.”
Nhìn hắc y nhân khắp nơi mang sát khí hướng A Kim chém tới, nàng bỗng nhiên biết bọn họ không phải tặc. Bọn họ là muốn ép A Kim vào chỗ chết. Trong lòng vốn lo lắng lại thấy A Kim thành thạo ứng phó dần dần buông lỏng.
Hắc y nhân kèm hai bên Tô Lệ Nhã thấy thế, lập tức lớn tiếng quát:“Đứng yên không cho phép nhúc nhích. Bằng không, ta sẽ giết nàng.”
Vốn đang ứng phó hắc y nhân khác A Kim vừa nghe,, không thể không ngừng tay, mắt lo lắng một khắc cũng không rời đi dung nhan tái nhợt kia. Hắn không phải không nghĩ tới cường đạo ở thôn Tô Gia , cứu A Nhã, nhưng hắn tinh tường biết người kèm hai bên A Nhã này khiếp đảm hơn so với cường đạo. Nếu hắn mạnh mẽ tiếp cận chỉ sợ sẽ làm A Nhã bị thương.
Hai hắc y nhân khác nhìn thấy A Kim yên lặng đứng đó, không cần chờ đầu lĩnh hạ lệnh, lập tức liền xông lên.
Tô Lệ Nhã hai mắt mở to nhìn A Kim thực sự không nhúc nhích đứng yên một chỗ, thời gian phảng phất yên lặng bình thường, chỉ thấy trong đó đao của một hắc y nhân đã xẹt qua vạt áo trước của hắn. Nhất thời, máu đỏ tươi lập tức thẩm thấu đi ra, nhiễm đỏ cả một y phục màu trắng. tình huống này giống như cái đêm cường đạo nhập thôn, A Kim vì cứu nàng mà tùy ý để đại đao đâm vào mình. Không, không, nàng không cần lại trải qua cảm giác tim bị sợ hãi bao phủ. Nàng không cần A Kim bị thương, không cần.
Cơ hồ không có một tia do dự, Tô Lệ Nhã dùng hết toàn lực đẩy bàn tay to giam cầm nàng ra, hướng A Kim chạy vội mà đi. Nhìn kia càng ngày càng gần hắn, nàng nở nụ cười. Nhưng lập tức chú ý tới con ngươi đen quen thuộc ánh lên hoảng sợ, sau đó phía sau lưng truyền đến một trận đau nhức.
“A Nhã – -” A Kim dùng hết sức lực lớn tiếng hô. Vốn hắn nghĩ lập tức phi thân tiếp được người sắp ngã xuống, nhưng bên cạnh hai hắc y nhân cũng không buông tay, dây dưa hắn.
Vì sao, vì sao, hắn chính là muốn đi xem A Nhã, vì sao những người này muốn ngăn cản hắn. Hắn chính là muốn cùng A Nhã vĩnh viễn cùng một chỗ, vì sao những người này muốn đả thương A Nhã. Vì sao a! Vì sao!“A – -” Hắn ngửa mặt lên trời lớn tiếng hô. Tiếng hét hỗn loạn nồng đậm bi thống cùng phẫn hận vang dội trong không trung. A Kim chỉ cảm thấy một cỗ khí ở trong thân thể xoay quanh, cổ khí này theo phẫn nộ mà tăng lên.
Tiếng hét tràn ngập thống khổ làm ba hắc y nhân nghe được trong lòng run sợ. Đầu lĩnh hắc y nhân phát ra mệnh lệnh tiến công:“Lên – -”
Ngay tại khi ba hắc y nhân mau tiếp cận, A Kim đình chỉ tiếng hét. Chậm rãi buông xuống gương mặt tuấn mỹ đang ngửa lên trời, mặt vốn ngu đần đã thay bằng lãnh khốc, bên môi nổi lên tươi cười ngoan tuyệt :“Ai dám thương hại A Nhã đều phải chết.”
Vừa dứt lời, thân hình hắn nhoáng lên một cái, đến trước người đầu lĩnh hắc y nhân, âm thanh lạnh lùng nói:“Vừa rồi, là ngươi đem đao chém vào người A Nhã.”
Hắc y nhân nhìn thấy cả người A Kim tản ra sát khí xơ xác tiêu điều, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, vốn định rút đao chém tới. Nhưng hắn lại hoảng sợ nghe được một tiếng ‘phập’ vào trong thân thể, tiếng cơ bắp cùng xương cốt vỡ vụn, cúi đầu, khó có thể tin nhìn trước ngực nhiều ra một bàn tay.
“A – -” Đau nhức truyền đến, làm hắc y nhân rống lên một tiếng.
“Rất đau đi! Đây là trả lại cho ngươi mới vừa rồi đối đãi A Nhã.” A Kim lưu loát rút tay đã bị nhiễm đầy máu về , lạnh giọng đối với tên đã nằm trên mặt đất khí tuyệt bỏ mình nói.
Hai cái hắc y nhân còn lại nhìn thấy một màn huyết tinh như vậy, sắc mặt đại biến, lập tức xoay người đào tẩu.
“Dám tổn thương A Nhã đừng nghĩ còn sống rời đi.” A Kim cười lạnh nhìn hai người làm hành động vô vị giãy dụa. Rồi sau đó thân hình nhoáng lên một cái.
“A – -” Một hắc y nhân ngã xuống đất bỏ mình. Vốn hắn phi thân đã sắp tới cửa sổ lại bị một kích trí mạng.
Tô Lệ Nhã vốn bởi vì phía sau truyền đến đau nhức mà ngất đi nhưng vừa rồi tiếng hét bi thống của A Kim làm cho tỉnh táo lại. Cố gắng mở mắt ra, trông thấy cũng là vẻ mặt ngoan tuyệt sát nhân của A Kim. Không, A Kim của nàng không nên như vậy. A Kim của nàng hẳn là thiện lương. Bởi vậy, nàng cố gắng tập trung thần trí bởi vì đau đớn mà tan rã, thật vất vả dùng hết toàn khí lực hô lên:“A Kim, không cần – -”
A Kim thân hình cứng đờ sau đó lập tức phi thân đi tới bên thân thể của nàng, kinh hỉ nhìn dung nhan tái nhợt. Hắn ngồi xổm xuống, mềm nhẹ ôm lấy nàng:“Thật tốt quá, A Nhã, nàng còn sống, còn sống.”
Từng đợt đau nhức truyền đến làm thần trí nàng thật vất vả mới ngưng tụ được lại tan rã, A Kim ôm chặt nàng cũng chú ý tới tình huống này của nàng, kinh hãi nhìn theo sau lưng nàng máu chảy ra, hắn quyết định thật nhanh hướng lưng nàng điểm vài cái huyệt đạo. Kỳ tích tại đây một khắc đã xảy ra. Máu tươi vốn đang chảy ra, dần dần nhỏ đi, rồi sau đó đình chỉ. Nhưng tình trạng của Tô Lệ Nhã cũng không có chuyển biến tốt, bởi vì chảy nhiều máu, mà đồng tử bắt đầu phóng đại, thân thể dần dần trở nên lạnh như băng.
“Không – – A Nhã, nàng không thể rời bỏ ta. Không thể rời ta mà đi.” A Kim sợ hãi kiệt lực hô.
Thanh âm tràn ngập sợ hãi xuyên thấu qua tầng tầng trở ngại truyền vào trong lòng Tô Lệ Nhã. Không, nàng không cần rời đi A Kim. Nàng còn có rất nhiều chuyện muốn nói với A Kim! Tô Lệ Nhã thở dốc chống cự lại màn đêm càng ngày càng đen, cố gắng ngưng tụ thần trí. Ánh vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của A Kim tràn ngập lo lắng .
“A Nhã, nàng rốt cục tỉnh. Nàng kiên nhẫn một chút, ta lập tức mang nàng đi tìm Trình Lân, hắn nhất định có thể cứu nàng!” A Kim vừa dứt lời, liền nhẹ nhàng ôm lấy Tô Lệ Nhã hướng ra ngoài phi thân mà đi.
Đau đớn tra tấn liên tục làm Tô Lệ Nhã khí lực đều không có, chỉ có thể lẳng lặng nằm trong lòng A Kim. Gió thổi mạnh vào mặt nàng. Da thịt cảm thấy thoáng đau đớn, nhưng đau đớn so với sau lưng có thể xem nhẹ không đáng kể. Nàng mở to hai mắt, si ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn ngập lo lắng, lo lắng. Kỳ quái, hiện tại A Kim như thế nào một chút cũng không ngốc. Nhất định là nàng đau quá nên sinh ra ảo giác. Lại một trận đau nhức đánh úp lại, nàng tinh tường biết lần này khẳng định khó tránh khỏi kiếp số. Dùng hết khí lực toàn thân, nàng nhẹ giọng nói:“A Kim, ta yêu chàng.” Những lời này, nàng vẫn không có nói qua với A Kim. Có thể là từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ , làm nàng cho dù phát hiện chính mình đã yêu thượng A Kim, trong tiềm thức vẫn muốn bảo hộ chính mình làm cho nàng cho tới bây giờ vẫn không có nói cho hắn biết. Bởi vì, nàng sợ – – sợ về sau A Kim khôi phục trí nhớ, trở nên thông minh, sẽ quên nàng đi. Phần sợ hãi này, làm nàng chậm chạp không có đối với hắn nói ra những lời này. Nhưng giờ phút này nàng sợ về sau không còn cơ hội cùng hắn kể ra tình cảm của mình.
A Kim chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, nức nở nói:“A Nhã, ta cũng yêu nàng!”
Đây là câu cuối cùng Tô Lệ Nhã nghe được trước khi lâm vào trong bóng đêm. Nguyên lai nàng cũng có thể nghe câu như thế. Vốn nàng nghĩ A Kim ngốc, chỉ biết nói “Thích nhất”, không thể tưởng được hắn cũng sẽ nói yêu a! Đủ, kiếp này có thể tìm được một người yêu nàng, mà nàng lại thương hắn, nàng hẳn là cảm thấy hạnh phúc. Nhưng là, vì sao giờ phút này nàng bỗng nhiên có một loại xúc động muốn khóc. Nàng muốn nghe lại A Kim nói yêu nàng, nghe lại tiếng cười ngây ngô của A Kim, lại…… Chung quy, ý thức của nàng bị bóng đêm cắn nuốt.
A cảm thấy người trong lòng không hề động tĩnh, dừng cước bộ, con ngươi đen chứa đựng hoảng sợ nhìn dung nhan tái nhợt không hề có huyết sắc, sau đó một bàn tay run run, đến dưới mũi của của nàng, nín thở chờ đợi. Thời gian giống như trôi qua thật lâu, thật lâu, lâu đến nổi làm cho hắn nghĩ hắn đã mất đi người mà cả cuộc đời này hắn yêu nhất, hơi thở mỏng manh mà ấm áp nhẹ nhàng mà phả vào đầu ngón tay hắn. Vui sướng thay thế hoảng sợ. Hắn cước bộ lập tức nhanh hơn hướng Trình phủ xuất phát.
Đêm đã rất khuya, nhưng Trình Lân đứng ở trước cửa sổ không chút buồn ngủ nào. Trong lòng bởi vì Tần Tử Dực tới chơi mà cuồn cuộn kên.“Có được Tiểu Nhã”, ý nghĩ này làm tâm tình hắn kích động vạn phần. Nàng là nữ nhân duy nhất đời này hắn thích(phải ko ==). Không, phần tình cảm này đã không thể dùng từ thích để hình dung. Yêu, hẳn là yêu đi. Trước kia hắn không hiểu mẫu thân vì sao biết rõ phụ thân có bệnh tim sống không quá ba mươi tuổi, vẫn cố chấp phải gả cho phụ thân. Hiện tại hắn đã biết, bởi vì giờ phút này hắn cũng đang bởi vì tình yêu mà sắp sửa trở thành một người ti bỉ . Bất quá, hắn cũng không cảm thấy đáng xấu hổ. Bởi vì. Nếu ông trời ngay từ đầu đối hắn bất công, cho hắn một bộ thân thể mang bệnh, hắn cũng không tất đối với bất luận kẻ nào mà cắn rứt lương tâm. Hắn thừa nhận chính mình thực ích kỷ, nhưng nếu ích kỷ này có thể đổi lấy được nữ nhân mình yêu thích, hắn sẽ không chút do dự đem phân ích kỷ này tiến hành. Vấn đề là hắn phải làm sao mới có cơ hội đem A Kim trị liệu tốt?
“Chạm vào – -” một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị người đá văng, cắt ngang suy nghĩ của Trình Lân. Hắn nghi hoặc quay người lại, hình ảnh trước mắt làm cả người hắn chấn động: Một thân A Kim toàn là máu, trong lòng ôm Tô Lệ Nhã cả người cũng toàn máu. Hơn nữa, dung nhan tái nhợt không hề có huyết sắc cho thấy sinh mệnh của nàng đang bị ăn mòn.
Trình Lân lập tức chỉ vào hướng giường lớn, nói:“Mau, mau đem nàng đặt ở trên giường.”
A Kim lập tức đem Tô Lệ Nhã đặt ở trên giường, nằm úp sắp, để tránh chạm đến miệng vết thương.
Trình Lân lấy hòm thuốc trong tủ quần áo ra, bước nhanh đi đến bên giường, ngồi xuống. Khi hắn bắt mạch cho nàng, mạch đập không hề nhảy lên làm hắn sợ hãi. Sự sợ hãi này rốt cục sau khi cảm thấy mạch đập mỏng manh nhưng quả thật là tồn tại, mới biến mất. Hắn mở hòm thuốc ra lấy cây kéo. Hướng quần áo đã muốn cùng miệng vết thương dính vào nhau cắt đi.
“Tê – -” một tiếng, quần áo bị kéo cắt ra một đường, da thịt tuyết trắng bại lộ ở trước mắt. Trình Lân vốn tính đem quần áo sau lưng của nàng đẩy ra, nhưng tay hắn mới nhẹ nhàng xốc lên một góc, đã bị một đôi tay đè lại.
“Ngươi muốn làm gì?” A Kim mắt mang không hờn giận ngăn cản nói. Hắn không cho phép da thịt A Nhã bị nam nhân khác nhìn lại.
“Đương nhiên là cứu nàng. Nếu ngươi lại ngăn cản, chỉ sợ nàng sẽ không cứu được đâu.” Trình Lân liếc mắt xem thường nói.
A Kim không thể không buông tay ra, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm tay của Trình Lân.
Trình Lân cũng không quản bên cạnh có người đang dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm chính mình, rất nhanh vì Tô Lệ Nhã tiến hành trị liệu.
Thời gian ở một phần một giây đi qua. Một lúc lâu sau, Trình Lân thở ra một hơi vì người trên giường cẩn thận đắp chăn lại, đứng dậy.
Trình Lân có chút vô lực trả lời:“Yên tâm, chỉ cần qua vài ngày nàng sẽ tỉnh.”
“Thật tốt quá, rất tốt – -” nói còn chưa hết câu,“Chạm vào – -” một tiếng, A Kim đã nằm trên mặt đất.
Trình Lân lập tức ngồi xổm xuống bắt mạch cho hắn, sau khi cảm thấy mạch đập mạnh mẽ, mới nhẹ nhàng thở ra. Thật sự là làm khó đứa ngốc này, rõ ràng bị thương cư nhiên còn ở nơi này ngây người một canh giờ không đi trị liệu, chỉ vì biết nàng có hay không xảy ra chuyện gì. Nhìn khuôn mặt đồng dạng đã trở nên tái nhợt, hắn biết chính mình còn phải vì A Kim trị liệu.
Trị liệu?! Một đạo linh quang hiện lên. Trình Lân khó có thể kiềm chế kích động trong lòng, đây là cơ hội. Hắn có thể thừa dịp chữa trị cho đứa ngốc này, thuận tiện loại bỏ khối máu trong đầu hắn. Sauk hi hạ quyết tâm, hắn lập tức kêu người lại đây, đem A Kim đến căn phòng cách vách.
Sinh ra mặt trời chói mắt ló dạng, ánh bình minh làm cho cả một vùng trời nhiễm đỏ. Từng tia nắng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng. Trình Lân cầm trong tay một ngân châm ở dưới ngọn nến hơ nóng. Hắn là vì chuẩn bị loại bỏ khối máu trong đầu A Kim. Nhìn ánh lửa nhảy lên, suy nghĩ của Trình Lân bay xa vạn dặm. Tiếp qua không lâu, A Kim sẽ không còn là một đứa ngốc ỷ lại vào Tiểu Nhã, không hề là đứa ngốc đơn thuần Tiểu Nhã thích nữa. Rốt cục, hắn kiềm chế kích động trong lòng, thu châm đưới ánh lửa hướng người trên giường đi đến…