Bạn đang đọc Phi Tử Của Vương Gia Ngốc – Chương 22
Nông thôn tuy nghèo khó, nhưng được cái rất yên tĩnh. Tô Lệ Nhã gả cho A Kim, chỉ khác ở chỗ hai người bọn họ có thể danh chính ngôn thuận sống chung trong một mái nhà, còn hết thảy đều giống như trước. Tô Lệ Nhã xét thấy đêm động phòng hôm đó đột nhiên A Kim xúc động, vì suy nghĩ cho trinh tiết của mình, đống rác trên giường đá cũng được Đại Mao thu dọn miễn phí xong, nàng liền kiên quyết không cho A Kim tiến vào phòng mình, mặc cho A Kim mở to đôi mắt khát vọng.
Cuộc sống cứ bình bình đi qua, xuân đi hạ đến. Tô Lệ Nhã nghĩ muốn cả đời sống như vậy cho đến lúc chết đi, nhưng một biến cố đang âm thầm tiếp cận.
Mùa hạ ban đêm phi thường yên tĩnh, ngẫu nhiên vang lên một vài tiếng ếch kêu càng làm tăng thêm vẻ yên tĩnh ở nông thôn. Vẫn như bao đêm mùa hạ, lúc này Tô Lệ Nhã cùng A Kim đều đang trầm tĩnh ngủ. Nhưng một trận đập cửa cấp tốc đánh thức bọn họ.
“Thùng thùng thùng~~” tiếng đập cửa liên tiếp cùng với thanh âm lo lắng của Đại Mao: “Lão đại, đại tẩu, các người nhanh tĩnh, nhanh tĩnh tĩnh.”
Tô Lệ Nhã nhíu mày từ từ bò dậy, đang muốn đánh đẹp mặt kẻ quấy nhiễu giấc mộng đẹp của nàng. Nàng lập tức chú ý tới ánh lửa bên ngoài, ý thức được trong thôn nhất định có đại sự, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Nàng vừa ra khỏi phòng, vừa vặn thấy A Kim xoa mắt đã muốn mặc xong quần áo nói: “A Nhã, đã xảy ra chuyện gì a?”
Tô Lệ Nhã không trả lời, ngược lại bước nhanh ra khỏi cửa, chỉ thấy Đại Mao sắc mặt tái nhợt tiến tới nói: “Đại tẩu, cường đạo nhập thôn.”
Tô Lệ Nhã sắc mặt đại biến. Ở thời đại này, cường đạo nhập thôn có nghĩa là muốn diệt thôn. Nhìn ngoài cửa lửa cháy nhuộm đỏ cả một vùng trời, tiếng bước chân của dân thôn lo lắng chạy trốn, cùng với xa xa tiếng khóc thét thanh, Tô Lệ Nhã chỉ thấy khiếp đảm. Lúc này nàng quyết định quay về phòng, ôm lấy một cái hộp mà nàng xem là bảo vật, bên trong là toàn bộ tài sản của nàng tích góp được, lao tới, kéo A Kim: “A Kim, chúng ta lập tức đi. Đại Mao ngươi cũng cùng đi.”
Tô Lệ Nhã lôi kéo A Kim, Đại Mao đi theo phía sau, cùng với dân thôn khác chạy khỏi thôn.
Vốn nghĩ bọn họ có thể chạy một mạch trốn thoát, nhưng phía trước chờ sắn bọn họ là sáu con ngựa, ánh lửa chiếu xuống tản ra huyết sắc trên đao của cường đạo. Cường đạo vừa thấy dân thôn hướng bên này chạy trốn, trên mặt xuất hiện thị huyết hưng phấn, điều khiển ngựa hướng dân thôn chạy tới. Mỗi lượt vung đao là máu chảy khắp nơi, làm cho những người trước khi chết sợ hãi khóc hét lên, còn những dân thôn khác thì chạy loạn xạ như thú lạc bầy. Tô Lệ Nhã lôi kéo A Kim xoay người chạy trốn.
“A” tiếng khóc thét thanh ở phía sau càng ngày càng gần, Tô Lệ Nhã quay đầu, chỉ thấy trên mặt đất là tên cường đạo ánh mắt dữ tợn đang tươi cười, giơ đại đao lên, hướng bên này bổ tới. Thời gian như ngừng lại, Tô Lệ Nhã chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình, trong mắt chỉ thấy đại đao đang hướng về phía mình. Tô Lệ Nhã nhắm mắt lại, nghênh đón đau đớn. Nhưng nửa ngày trôi qua cũng không thấy có đau đớn. Nàng nghi hoặc mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là thân ảnh cao ngất của A Kim.
A Kim dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao đoạt mệnh, cả người tản ra hàn khí lạnh lẽo, âm thanh lạnh lùng nói: “Không cho phép tổn thương A Nhã!”
Giờ phút này A Kim đã không còn vẻ ngốc lăng của ngày thường, khí thế áp đảo kinh người kia, làm Tô Lệ Nhã giật mình, càng làm cho cường đạo kinh hãi (kinh ngạc+sợ hãi). Tên cường đạo kia dùng toàn lực, cư nhiên cũng không thể kéo đao từ hai ngón tay lợi hại kia trở về.
Một tên cường đạo khác thấy đồng bọn bị thu phục, không thể động đậy, liền quay ngựa lại, hướng bên này vung đao. A Kim con ngươi hiện lên hàn quang, sử dụng lực đem tên cường đạo cùng đại đao đánh bay, sau đó hướng tên cường đạo đang cỡi ngựa vọt tới, quét ngang một cước, đem cả người lẫn ngựa đá xuống. Bị va một lực mạnh, nhất thời hai tên cường đạo nằm dưới đất không thể đứng dậy.
Cường đạo ở hướng khác phát hiện sự việc bất thường, bắt đầu quay ngựa lại, hướng bên này chạy đến. Bốn tên cương đạo đem ngựa vây quanh A Kim.
Tô Lệ Nhã giật mình nhìn mình bị bao vây bốn phía, A Kim vẫn không chút biến sắc: Hắn là A Kim sao? Là người bị nàng đánh một cái sẽ khóc sao?!
Mấy tên cường đạo vung đao lên. A Kim rất nhanh đoạt đại đao từ một tên cường đào, phản thủ vung đao lên hướng ba tên còn lại.
“Đông—đông—đông” tất cả cường đạo đều té ngất trên mặt đất.
Mọi người trong thôn đều ngốc lăng, đứng bất động tại chỗ. Rốt cuộc Đại Mao phá vỡ trầm mặc, chạy vội nói: “Lão đại, ngươi thật sự rất rất giỏi nga!”
A Kim vẻ mặt ngây ngô vuốt đầu cười cười. Tô Lệ Nhã trong mắt hiện lên tia phức tạp. nàng biết mới vừa rồi A Kim dùng thân thủ hạ gục sáu tên cường đạo, chỉ sợ A Kim trời sinh đã không phải là ngốc tử.
“A Nhã, A Nhã…” A Kim vẻ mặt tuấn tú ngây ngô cười gọi hồn vía Tô Lệ Nhã quay về.
Tô Lệ Nhã nghiêm túc hỏi: “A Kim, ngươi biết võ công sao?”
“Võ công?” A Kim trong mắt chứa đựng nghi hoặc.
Tô Lệ Nhã giải thích: “Chính là công phu ngươi mới đánh mấy tên kia đó.”
“Nga!” A Kim bừng tĩnh đại ngộ: “Ta cũng không biết, ta chỉ là không để những người đó làm tổn thương A Nhã, thân thể tự động phản thủ.”
Đột nhiên phía sau Tô Lệ Nhã truyền đến tiếng ngựa lung tung(tiếng ngựa chạy).
Chỉ thấy một diện mạo tráng kiện, có chòm râu lồm xồm, cầm trong tay trường đao nhuộm máu đỏ tươi. Vừa thấy, chỉ biết người này là thủ lĩnh bọn cường đạo, phía sau hắn một đám thuộc hạ tay cầm đao vẫy máu, khuôn mặt dữ tợn như muốn ăn tươi uống máu dân thôn.
Tên thủ lĩnh vừa thấy thủ hạ ngất trên mặt đất. Lập tức hét lên: “Cách Lão Tử, là ai đả thương thủ hạ của lão tử a?”
Dân thôn nhìn tên thủ lĩnh cả người tản ra sát khí, bất giác đều lùi về phía sau. Chỉ còn lại Tô Lệ Nhã, A Kim cùng với Đại Mao cho dù chân đã muốn nhũn ra nhưng vẫn không chịu đi.
Tên thủ lĩnh cường đạo đảo ánh mắt sắc bén sang A Kim vẫn còn đang cầm đại đao trong tay. Khuôn mặt ngốc lăng của A Kim bắt đầu thay đổi, toàn thân đề phòng đem Tô Lệ Nhã cùng Đại Mao bảo hộ phía sau.
Thủ lĩnh cường đạo phi thân một cái từ trên lưng hắc mã (ngựa màu đen) nhảy xuống, đảo mắt thấy A Kim đi ra phía trước.
“Làm-làm-làm” tiếng kim loại va vào nhau, cùng với hai lưỡi đao ma sát vào nhau phát ra tia lửa mà vang lên.
Tô Lệ Nhã biết tên thủ lĩnh này cũng không phải thuộc dạng đầu đường xó chợ, mắt mang lo lắng nhìn A Kim. Nhưng nàng nhìn thấy trong mắt A Kim trước sau vẫn trấn định, tâm trạng lo lắng liền dần yên ổn lắng xuống.
Thời gian dần trôi qua, cuộc chiến bắt đầu có chuyển biến, A Kim chiếm ưu thế áp đảo làm cho tên thủ lĩnh từng bước lùi về sau.
Một tên cường đạo ở phía sau tên thủ lĩnh thấy tình huổng chuyển biến xầu liền bắt lấy Tô Lệ Nhã uy hiếp A Kim.
Tô Lệ Nhã vẫn đang theo dõi trận chiến không chú ý tới bên này có một tên cường đạo đang phi như bay đến gần mình.
Đại Mao liếc mắt thấy tên cường đạo tiến gần tới Tô Lệ Nhã, hoảng sợ hô to lên: “Đại tẩu, cẩn thận.”
Nghe thấy thanh âm của Đại Mao, A Kim xuất ra một chiêu đánh bay tên thủ lĩnh, nhanh chóng phi thân đến bên Tô Lệ Nhã.
Tên cường đạo kia vừa thấy A Kim cả người tản ra hơi thở chết chóc, thanh âm run run nói: “Không, không cần đến đây. Bước thêm bước nữa ta liền giết nàng.” Tên cường đạo vì thân thể run run mà đại đao trên tay khẽ ấn vào cổ Tô Lệ Nhã, một dòng máu đỏ tươi theo lưỡi đao chảy xuống.
Nhìn những giọt máu từ cổ Tô Lệ Nhã từng giọt chảy xuống, trong mắt A Kim nổi lên sát khí nồng đậm.
Cường đạo rốt cuộc không chịu nổi khí thế của hắn, thay đổi hướng đao, đem đại đao đâm thẳng vào ngực A Kim.
“A—A Kim!” Tô Lệ Nhã thất kinh hét lên.
Mắt A Kim nổi lên hàn quang, giọng nói âm trầm: “Không người nào có thể tổn thương A Nhã!”
Vừa dứt lời, liền nâng tay bắt lấy cổ tên cường đạo,. Chỉ nghe thấy “Răng rắc” một tiếng, tên cường đạo kia chết ngay tức khắc.
Các tên cường đạo khác thấy thế đều bắt đầu chạy.
A Kim xoay người ,vuốt dung nhan tái nhợt của Tô Lệ Nhã, ngây ngô cười nói: “A Nhã, không có việc gì. A Kim sẽ bảo vệ A Nhã.” Dứt lời, thân thể cao lớn hướng Tô Lệ Nhã ngã xuống.
Tô Lệ Nhã rốt cuộc khôi phục lại thần trí, lớn tiếng hô: “A Kim, A Kim…”