Bạn đang đọc Phi Tử Của Vương Gia Ngốc – Chương 117
Thượng Quan Nham vì đại biểu toàn bộ Lại bộ nên ngày đêm không ngừng phê chữa hàng vạn bài thi, rốt cục, vào đêm thứ năm, cuối cùng cũng xong. Tổng cộng có tám ngàn chín trăm người thông qua cuộc thi. Trong đó hai người đặc biệt xuất sắc nhất chính là Mạc Trọng Hình và Tần Tử Dực. Sáng ngày thứ sáu, danh sách bố cáo màu đỏ đã được dán tại thành Viêm Đô, bên cạnh là hai bài có văn phong xuất sắc nhất.
Tiếng hoan hô, tiếng chúc mừng vang lên không dứt. Đương nhiên bên cạnh tiếng cười này, cũng có tiếng khóc, tiếng thất vọng sau khi danh sách được công bố. Mà văn phong của hai bài nổi trội nhất cũng nhanh chóng được lưu truyền khắp nơi trong Long Viêm quốc. Ở Sĩ Lâm cũng nổi lên một hồi thảo luận sôi nổi về cuộc thi. Nhóm thí sinh bởi vì tuổi hoặc là vấn đề tư cách mà không có tham gia khoa cử bắt đầu quay chung quanh hai chữ “Trục lợi” Triển khai một hồi tư tưởng.“Trục lợi” Này ở trong lòng thư sinh vốn mang nghĩa xấu cũng dần dần có xu hướng trung tính.
Mặt trời lặn xuống, làm tất cả các thí sinh được thông qua cuộc thi chờ đợi ánh mặt trời đầu tiên xé tan màn đêm.
Quốc Tử Giám là kinh đô đại học của Long Viêm quốc, tự nhiên trở thành địa điểm tiến hành khoa thi. Theo cửa lớn mở ra, có vài quan viên và trợ lí đang ngồi ở vị trí, kiểm tra thí sinh vào trường thi.
Sáng sớm Mạc Trọng Hình cũng đã xếp hàng phái trước, cùng đợi kiểm tra. Ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Quốc Tử Giám, trong lòng hắn cuồn cuộn kích động. Rốt cục, rốt cục, hắn đã đến nơi này. Ở một cửa khác là nơi hắn thực hiện lí tưởng. Không bao lâu, hắn có thể ra vào triều đình, lúc nào cũng nhìn thấy nàng.
Cách Mạc Trọng Hình ba bốn mươi người là Tần Tử Dực cũng đang kích động. Hắn biết chỉ cần thông qua trận khoa cử này, hắn có thể danh chính ngôn thuận đứng trong triều đình. Thương nhân cũng có thể ở trong triều phát biểu ngôn luận của chính mình. trước kia chỉ có thể là mộng tưởng, hiện tại lại sắp thành hiện thực.
Theo ánh sáng mặt trời hoàn toàn phá mây mà ra, một âm thanh vang dội vang lên, làm tất cả thí sinh đứng nghiêm trang. Cuộc thi này diễn ra liên tục trong hai ngày hai đêm. Thời gian chia làm buổi sáng và buổi chiều. Buổi sáng kiểm tra kiến thức cơ bản — thi từ ca phú. Kỳ thật vấn đề này, Tô Lệ Nhã vốn muốn hủy bỏ. Nhưng nghĩ đến thư sinh khổ luyện thi từ ca phú, nếu không thi, chỉ sợ bọn họ sẽ không chấp nhận được. Buổi chiều là thi luận đề. Lần này đề mục đơn giản làm cho các thí sinh vốn đã chuẩn bị kỹ lưỡng phải trố mắt nhìn: Nếu ngươi có thể thông qua cuộc thi, ngũ bộ có nên thay đổi, thuyết minh lý do. Đồng thời nếu được tuyển chọn, ngươi sẽ làm gì giúp đỡ dân chúng. Loại đề này, trong lúc nhất thời làm cho nhóm thí sinh thầm nghĩ như thế nào biểu hiện tài học của chính mình choáng váng.
“Đông –” Vì để thí sinh có thể quý trọng thời gian, không cần ngẩn người, giám thị không thể không lại đánh trống, nhắc nhở.
Tiếng trống này làm thí sinh khôi phục lại, cầm lấy bút, mặc dù còn không biết xuống tay thế nào, nhưng vẫn là cầm bút suy nghĩ.
Ngược lại với thí sinh đang khẩn trương, giờ phút này trong phượng loan điện Tô Lệ Nhã vẻ mặt hưởng thụ gió nhẹ thổi vào, không có chút áy nay. Dù sao giờ phút này có bao nhiêu thí sinh vì đề mục của nàng mà nhíu mày suy nghĩ.
“A Nhã ~” Nửa đường nhàn hạ mỗ đứa ngốc cao hứng phấn chấn kêu lên. Theo giọng nói biến mất, thân ảnh đã đến trước mặt nàng.
A Kim vốn vui tươi hớn hở, khi nhìn thấy Tô Lệ Nhã không đem lực chú ý đặt trên người mình, mà giận dỗi nhíu mày. Hắn mang theo oán hận cướp lấy cuốn sách nhỏ trong tay Tô Lệ Nhã, sau đó nhìn A Nhã. Trong sách này là tất cả đề mục của cuộc thi, bao gồm thi từ ca phú cùng sách luận. Ánh mắt A Kim khi tiếp xúc với những gì trong sách thì trở nên thâm trầm. Đối mặt Tô Lệ Nhã, vĩnh viễn vẫn duy trì đơn thuần, đấy mắt vĩnh viễn chỉ có nàng. Mà đối mặt chính sự, hắn cũng bắt đầu lấy biểu hiện thâm trầm, che dấu tất cả cảm xúc.
Rốt cục, A Kim trên mặt thâm trầm bị nghi hoặc thay thế. Hắn chỉ vào luận đề, hỏi:“A Nhã, này đề mục này có quá mức cao siêu?” Đối với chuyện khoa cửa, Tô Lệ Nhã đặc biệt yêu cầu giao cho nàng xử lí. A Kim toàn tâm tín nhiệm này, bởi vậy cũng không có hỏi đến phương diện này. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đề thi này.
Tô Lệ Nhã cười ngồi dậy, nói:“A Kim, chàng cho rằng triều đình chọn quan viên là vì cái gì?”
“Vì quốc gia, vì dân chúng.”
“Đối với đa số dân chúng không biết chữ mà nói, bọn họ đối với lời nói suông hoàn toàn đã vượt qua lời nói văn vẻ. Nếu quan viên là vì dân chúng, đương nhiên phải đứng ở góc độ của dân chúng. Hơn nữa, vấn đề bạch thoại (dùng ngôn ngữ hàng ngày để nói) này, mới có thể làm cho bọn họ đem biểu đạt hoàn toàn suy nghĩ của mình. Kỳ thật, ta vôn không muốn kiểm tra thi từ ca phú. Nhưng dù sao các thí sinh đã rèn luyên ca từ thi phú thật lâu, nếu không thi, chỉ sợ sẽ khiến cho dư luận xôn xao. Bởi vậy, lần này thi từ ca phú mới có thể xuất hiện trong cuộc thi. Bất quá, ta hy vọng về sau khoa cử, đều không cần lại kiểm tra thi từ ca phú, làm cho thí sinh có thể có nhiều thời gian suy nghĩ vì dân chúng hơn.”
“A Nhã, nàng nói đúng. Yên tâm, về sau khoa cử sẽ không còn thi từ ca phú.” A Kim rung động nắm chặt tay nàng, trịnh trọng nói.
Tô Lệ Nhã nhìn ánh mắt kiên quyết, trong lòng cuồn cuộn. Nàng có thể tinh tường cảm thấy tư tưởng của hai người bọn họ giống nhau. Nàng khẽ tựa vào trong ngực rộng, nhẹ giọng nói:“Ừm, ta tin tưởng chàng.”
Trong mắt A Kim lóe ra kích động, không biết biểu đạt tâm tình của mình như thế nòa. Cuối cùng, chỉ có thể dùng sức ôm chặt nàng.
············································
Cuộc thi theo ánh nắng chiều nhiễm đỏ bầu trời mà kết thúc. Trong sự kích động và khẩn trương chờ đợi của thí sinh, Thượng Quan Nham tiến hành chấm bài. Rốt cục vào ngày thứ tư, trình bảng điểm và bài thi của thí sinh cho Tô Lệ Nhã. Trong đó vị trí đứng đầu có hai người: Mạc Trọng Hình và Tần Tử Dực. Mạc Trọng Hình ở thi từ ca phú đứng đầu, Tần Tử Dực thì đứng đầu rong phần sách luận. Đối mặt với nhân tà này, Thượng Quan Nham cũng không biết định đoạt thế nào. Nên đem nhiệm vụ này giao cho Tô Lệ Nhã.
Tô Lệ Nhã cẩn thận đọc bài thi của hai người, nội tâm cuồn cuộn kích động. Nhất là nhìn thấy bài thi của Tần Tử Dực. Tần Tử Dực trình bày và phân tích lý tưởng dân giàu nước mạnh, sau đó biểu đạt ý kiến của chính mình đối với triều đình nên làm như thế nào mới có thể vì lợi ích của dân chúng. Văn phong như vậy, ngay cả nàng cũng rung động. Trái lại Mạc Trọng Hình, tuy rằng văn thải phi phàm, nhưng so với Tần Tử Dực, lại có vẻ trống rỗng, tựa như chỉ là một khẩu hiệu cổ động lòng người, không có hành động thực tế. Bởi vậy, nếu để nàng chọn, nàng nhất định sẽ chọn Tần Tử Dực làm Trạng Nguyên.
Trong mắt hiện lên tinh quang, nàng khép lại hai bài thi, nhìn Thượng Quan Nham nói:“Nghĩa phụ, lần này thương nhân có bối cảnh thông qua khoa cử có bao nhiêu người?”
Thượng Quan Nham tuy rằng khó hiểu với vấn đề của nàng, nhưng vẫn là cung kính trả lời:“Ước chừng mười người.”
Tầm mắt dừng trên danh sách có ít nhất năm mươi người thông qua, không thể không cảm thán thương nhân chiếm số lượng thật sự là quá ít. Hơn nữa thư sinh lại ngoan cố ôm thù địch với thương nhân, nếu lần này Trạng Nguyên cuối cùng cho thương nhân — Tần Tử Dực đoạt đi, chỉ sợ thư sinh sẽ bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng. Trong đó người bị nghiêm trọng nhất có lẽ là Mạc Trọng Hình người nàng muốn trọng dụng. Vậy để Mạc Trọng Hình làm Trạng Nguyên đi. Dù sao, tư tưởng cần phải có thời gian chuyển biến. Bàn tay mềm cầm lấy bút lông khoan tròn tên Mạc Trọng Hình, nói:“Nghĩa phụ, liền cho Mạc Trọng Hình làm Trạng Nguyên đi!”
Kinh ngạc hiện lên trong mắt Thượng Quan Nham. Ông nghĩ lấy sự coi trọng thương nhân của hoàng hậu nương nương, sẽ cho Tần Tử Dực làm Trạng Nguyên. Tuy rằng, ông nghi hoặc, nhưng vẫn cung kính cúi đầu nói:“Vâng.”
Ngày thứ năm danh sách công bố kết quả đã được dán ngoài cung. Vô số thí sinh đều tranh nhau kiểm tra xem có tên mình trên danh sách. Người đứng đầu danh sách là Mạc Trọng Hình, sau đó là Tần Tử Dực. Rốt cục nhìn thấy tên mình xếp đầu bảng Mạc Trọng Hình giờ phút này đã vô cùng kích động. Mười năm gian khổ học tập, một khi tên đề bảng vàng. Này đối với một thư sinh mà nói, từ kích động đã không cách nào hình dung. Giờ phút này trong mát Mạc Trọng Hình chỉ có tên mình trên danh sách, bên tai nghe được chỉ có tiếng hít thở trầm trọng.
Tần Tử Dực ở trong nhà đi qua đi lại đang đợi Lã Trung hồi báo tin tức. Bỗng nhiên, một thân ảnh đẩy cửa mà vào.
Tần Tử Dực khó có thể kìm nén kích động tiến lên hỏi:“Thế nào?”
Lã Trung trên mặt xuất hiện khó được tươi cười nói:“Chúc mừng trang chủ, ngươi chiếm được vị trí thứ hai trên danh sách.”
“Thứ hai, thứ hai······” Tần Tử Dực cuồn cuộn kích động. Rốt cục, hắn lấy thương nhân thân phận quang minh chính đại tiến vào triều đình. Hắn nắm chặt quyền đầu tiết lộ nội tâm kích động.