Phi Thường Hoàn Mỹ

Chương 92: Lời đồn đãi


Đọc truyện Phi Thường Hoàn Mỹ – Chương 92: Lời đồn đãi

Quý U quay đầu thấy Thích Bạch đang mỉm cười, nàng liền ôm lấy cổ hắn, cọ mặt lên mặt hắn làm nũng, nam nhân này sao lại đáng yêu như thế.

Thích Bạch vô cùng hưởng thụ chuyện Quý U dính hắn, có đôi khi hắn muốn nàng biến thành bé xíu, như vậy dù hắn có đi đâu cũng đều có thể mang nàng theo, nhớ nàng có thể ngắm nàng, lúc nào cũng có thể nghe nàng nói chuyện…

Hai người dùng bữa tối xong, tản bộ trước Thân Hiền điện, dưới ánh trăng, Quý U khẽ liếc mắt nhìn nam nhân đang chuyên chú nhìn nàng, cười ngọt ngào “Quá trình là thế này, mấy tên thích khách thấy ta đang mang thai, không dám chạy trốn nên mới buông lỏng cảnh giác, chẳng những cho ta ở phòng có cửa sổ, còn chỉ phái hai người trông coi ta. Ta mới thừa dịp đêm khuya chạy đi, bọn họ ngủ say không hề phát hiện, chờ lúc biết được thì ta đã sớm chạy rất xa rồi, cho nên không gặp phải nguy hiểm gì. Sau khi trốn ra, ta liền đem cầm trang sức trên người, giả dạng thành nông phu, lúc vừa bị đuổi bắt thì chàng đã đến cứu ta. Chắc chắn là vì chàng bảo hộ ta nên ta mới có thể thuận lợi trốn ra như vậy.

Thích Bạch thở dài “Ta biết nàng không muốn khiến ta tự trách, cho dù quá trình rất nguy hiểm nàng cũng sẽ không nói cho ta biết.” Thích Bạch dùng tay đặt lên bụng nàng, mắt đầy sự thương tiếc.

“Nếu ta thực sự gặp nguy hiểm ta sẽ nói cho chàng biết, như vậy chàng mới càng thương ta, yêu ta. Nhưng mà thật sự không có, ta cũng không lừa chàng. Ta nói nhiều lần như vậy mà chàng còn không tin.”

Thấy nàng dường như có chút ủy khuất, Thích Bạch khẽ cười “Được, tốt, không nguy hiểm, ta rất vui vẻ, ngốc tử.” Nếu là các phi tần khác nhất định sẽ phóng đại lên chỉ để có được thêm nhiều yêu thương và thương tiếc. Nhưng Quý U sẽ không, so với sự sủng ái, nàng để ý đến tâm tình của hắn nhiều hơn.

Quý U tự giác bỏ qua, hai người đổi đề tài khác, thẳng đến lúc bóng đêm sâu hơn, Thích Bạch mới ôm Quý U về nghỉ ngơi.

Sau hôm Quý U trở về, đột nhiên trong hậu cung lan truyền một lời đồn đãi về nàng.

Đại khái là Tích phi nương nương, thân là phi tần hậu cung, bị bắt cóc một đêm, rất có khả năng đã bị vũ nhục, đã không còn thân trong sạch…

Lời đồn đãi ngày càng quyết liệt, càng lan xa càng mạnh mẽ… Đã thành ra kiểu, lúc Tích phi nương nương hồi cung mặc một thân y phục của nông phu, rách nát. Hoàng thượng âm trầm để thái y kiểm tra thân thể của Tích phi.

Quý U nghe được lời đồn đãi này ở trên đường từ Ngự thiện phòng trở về Thân Hiền điện, vốn tâm tình nàng rất tốt, nhưng nghe được lời tán gẫu nho nhỏ của hai cung nữ đứng sau hòn giả sơn, nàng liền trầm mặt xuống… Mà hai người không biết sống chết kia còn đang nói vô cùng cao hứng.

“Ngươi nói thật sao? Vậy thì vì sao Hoàng thượng còn đuổi theo cứu Tích phi trở về?” Một cung nữ nghe vậy, vô cùng hưng phấn, nếu đúng là sự thật thì Tích phi hẳn là nên bị xử tử mới đúng.


“Nàng còn đang mang hoàng tự đó, bất luận thế nào, hoàng tự là của Hoàng thượng rồi. Dưới gối Hoàng thượng chưa có con, đương nhiên là để ý.” Một cung nữ khác ra vẻ khinh thường trả lời.

“Như thế… Hoàng thượng sẽ ghét bỏ Tích phi nương nương sao?”

“Chỉ cần là nam nhân thì ai chịu đựng được chuyện này chứ, huống chi là Hoàng thượng của chúng ta.” Nàng ta càng nói càng hưng phấn, tuy rằng nàng không phải là hồng nhân trước mặt chủ tử, nhưng nếu làm tốt chuyện này, nàng sẽ được chủ tử ưu ái mà thôi.

Cung nữ kia tặc lưỡi, loại đồn đãi này rất ngon miệng nha, “Nếu là sự thật, đứa nhỏ trong bụng Tích phi… Không biết tôn quý đến cỡ nào. Nếu hạ sinh công chúa, sợ là Hoàng thượng sẽ ném các nàng sang một bên đi.”

“Haha… Haha…” Hai người nhìn nhau cười, Tích phi nương nương đâu phải chủ tử của các nàng, các nàng rất vui vẻ nhìn nàng ấy gặp chuyện không hay ho.

“Lớn mật! Dám ở sau lưng Tích phi nương nương sủa bậy!”

Quý U ngẩng đầu lên nhìn người đang gây khó dễ, mặt không chút thay đổi.

Hai cung nữ vừa rồi còn cười vui vẻ, giờ hoảng sợ quỳ xuống cầu xin tha thứ.

“Trong cung kỵ nhất là nói xấu chủ tử, từ ngữ ô uế, khó nghe, vả miệng đã là quá nhân từ cho các ngươi…” Tình quý tần tức giận, sắc mặt đỏ ửng.

Hai cung nữ nghe vậy, bất chấp tất cả cầu xin tha thứ, vươn hai tay tự tát lên mặt mình.

Tình quý tần quay đầu thấy Quý U đến thì tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng hành lễ. Mắt nhìn hai cung nữ đang vả miệng, sau đó lập tức dùng ánh mắt chứa đầy quan tâm nhìn Quý U, dường như sợ nàng nghe được lời nói của hai cung nữ này mà buồn lòng.

Quý U thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Tình quý tần, cảm thấy trong lòng đầy châm chọc, lạnh lẽo nói chuyện “Ta phải cảm tạ Tình quý tần thay ta xử phạt hai cung nữ này rồi.”


Lần đầu tiên Tình quý tần thấy Tích phi bình thường rất dễ nói chuyện giờ lại lạnh lùng, lạnh nhạt, có chút không thích ứng được. Không biết có phải do Tích phi ở cùng một chỗ với Hoàng thượng lâu hay không, đứng trước mặt Tích phi, Tình quý tần cảm thấy có chút bị áp bức.

“Muội muội chỉ trùng hợp đi ngang qua… Tích tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng đem lời nói của mấy kẻ nô tài này đặt trong lòng. Có thể bình an quay về là quan trọng nhất, may mắn là tỷ tỷ không bị thương chút nào.”

Hứa ma ma đứng nhìn hai cung nữ khuôn mặt khủng hoảng, lại nhìn sang chủ tử, rất sợ chủ tử buồn vì việc này, lời của hai kẻ này quả thực quá đáng.

Quý U thấy hai cung nữ còn đang tự mình vả miệng thì ra tay ngăn cản.

“Chủ tử của các ngươi là ai?”

Hai cung nữ dập đầu cầu xin tha thứ “Tích phi nương nương tha cho nô tỳ đi, chủ tử của nô tỳ không biết gì, các ngài ấy không liên quan, nô tỳ cũng là nghe người khác nói mà thôi…”

“Chủ tử của các ngươi là ai?” Quý U hỏi nặng nề, không hề che giấu sự tức giận.

Hai cung nữ thấy không còn đường cứu vãn, đành phải nói danh hiệu của chủ tử nhà mình ra, ngóng trông Tích phi nương nương cố kỵ.

“Hồi Tích phi nương nương, chủ tử của nô tỳ là Vũ thục nghi nương nương.”

“Chủ tử của nô tỳ là Cốc vinh hoa nương nương.”

Quý U gật đầu, rồi nói với Hứa ma ma “Truyền lời của ta, Vũ thục nghi, Cốc vinh hoa quản giáo hạ nhân không tốt, phạt các nàng quỳ hai canh giờ.”


Hai cung nữ vội vàng dập đầu cầu tình cho chủ tử của mình. Chủ tử của các nàng mà chịu phạt thì các nàng cũng đừng nghĩ đến chuyện sống dễ chịu.

“Về phần các ngươi, mang xuống chịu năm mươi trượng.” Nói xong Quý U cũng lười nói lời cáo từ với Tình quý tần, quay người rời đi.

Tiếng hai cung nữ khóc thê lương truyền đến, năm mươi trượng, không chết cũng tàn tật…

Tình quý tần sửng sốt, không ngờ thủ đoạn của Tích phi lại tàn nhẫn như vậy, nàng không sợ sẽ có người nói nàng có tật giật mình hoặc Hoàng thượng sẽ xa cách nàng sao? Còn không nói tiếng nào đã xoay người đi… Do nàng ấy nóng giận hay là hoài nghi nàng đây?

“Chủ tử, ngài đừng nóng giận, Hoàng thượng sẽ không tin tưởng mấy lời nói vô căn cứ ấy đâu.”

Hứa ma ma thấy mặt chủ tử trầm xuống thì thấp thỏm khuyên nhủ. Dù Hoàng thượng không tin những lời này, nhưng có thể có khúc mắc trong lòng. Hứa ma ma nghĩ đến sự khẩn trương của Hoàng thượng dành cho chủ tử, lắc lắc đầu, chắc chắn sẽ không có khúc mắc nào đâu.

Quý U phun ra một ngụm tức giận “Các nàng không nên nói đến hài tử của ta. Hơn nữa lời đồn đãi này rõ ràng là muốn giết chết ta, nếu ta còn không lưu tâm thì đúng là đồ vô tâm vô phế!”

Nàng nghĩ đến chuyện Thích Bạch nhất định sẽ nghe được lời đồn đãi này. Nàng tin Thích Bạch tuyệt đối không nghi ngờ nàng, chỉ là khó tránh sẽ tức giận một phen. Nghĩ tới chuyện nàng làm ở Ngự thiện phòng, Quý U liền vui vẻ, chỉ cho các ngươi tính kế ta, không cho ta trả thù ngược lại sao?

Thích Bạch nghe Tiểu Thịnh Tử nói lúc đang phê duyệt tấu chương, “Răng rắc” một tiếng, tấu chương bị bẻ gãy.

Thấy Hoàng thượng nổi gân xanh trên trán, trong lòng Tiểu Thịnh Tử hồi hộp một chút…

“Truyền ý chỉ của trẫm, Vũ thục nghi và Cốc vinh hoa không biết quản giáo hạ nhân, Vũ thục nghi giáng xuống làm tứ phẩm quý nghi, Cốc vinh hoa giáng xuống làm lục phẩm tần vị… Về phần hai cung nữ nói luyên thuyên kia, trực tiếp đánh chết. Kẻ nào dám lan truyền loại đồn đãi này, đánh chết là được!”

“Tuân chỉ!” Âm thanh của Hoàng thượng không lớn nhưng mang theo máu tanh vô tình. Lúc lui ra ngoài trong lòng Tiểu Thịnh Tử đánh trống không ngừng, ngày này hoàng cung sẽ bị huyết tẩy một phen rồi.

Thích Bạch không còn tâm tình đâu mà đọc tấu chương, phân phó thị vệ đi điều tra xem rốt cuộc kẻ nào phát tán lời đồn, sau đó lo lắng không yên đợi U U trở về, chỉ hy vọng nàng đừng đặt những lời này trong lòng. U U của hắn vừa trở về đã phải chịu đựng như vậy. Hắn không thể nhịn được nữa!

——-Ta là đường phân cách Hoàng thượng giận dữ vì hồng nhan—- —


Vũ thục nghi quỳ mà mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, nhìn cung nhân Tích phi phái đến giám sát, Vũ thục nghi chỉ hận không thể cắn chết Tích phi mà thôi. Quả nhiên là có sủng ái là không còn sợ gì nữa hết. Phạt cung nhân còn chưa đủ sao, nói thế nào thì nàng cũng là nhị phẩm thục nghi, khinh người quá đáng!

Sau đó mới tức tối mắng bản thân ngu ngốc, rõ ràng là Tình quý tần nói nhưng tại sao nàng lại xuất đầu ra nói chứ.

Còn chưa quỳ đủ hai canh giờ đã đón thánh chỉ của Hoàng thượng đến… Thời khắc tiếp chỉ kia, Vũ thục nghi ngã ra hôn mê bất tỉnh.

Cốc vinh hoa thật sự oan uổng, tuy nghe qua lời đồn đãi này nàng cũng thấy vui sướng khi người gặp họa, nhưng thật sự không có lan truyền thêm… Nàng không hề biết chuyện cung nhân lén nói lung tung.

Phạt quỳ nàng cũng nhận, cho dù lúc trước nàng có mắt không tròng, lúc Tích phi còn là Quý tần nàng đã không chịu giao hảo… Nhưng nhận được ý chỉ của Hoàng thượng, nàng rơi nước mắt, nàng đã chuẩn bị đời này không được tấn thăng, lại không ngờ hôm nay còn bị giáng xuống.

Một ngày này hoàng cung chẳng hề yên ổn, phàm là cung nhân nào bị phát hiện lan truyền lời đồn đều bị đánh chết, người nào nghe được lời đồn nhưng yên lặng rời đi thì may mắn thoát chết. Bài học rút ra là, lời đồn có phiêu lưu đến mức nào cũng đừng lan truyền, không thể chọc vào Tích phi, chết vì hồng nhan đó.

Lục Nhạc Dao vừa uống thuốc vừa cười cười, dù không có nàng thì Vũ thục nghi cũng không sống tốt được. Lục Nhạc Dao dám khẳng định Vũ thục nghi bị Tình quý tần dắt mũi rồi. Bất quá, Tình quý tần cũng không đắc ý được bao lâu đâu, chờ nàng khỏi hẳn, nhất định sẽ tìm Quách Tình, nữ nhân đáng chết đó để tâm tình, một chén dược đắng trong nháy mắt đã được Lục Nhạc Dao uống xong rồi.

Sau đó nàng nhìn về Thân Hiện điện, trong lòng đau xót, lúc nào nàng mới có thể trở về bên cạnh hắn? Chờ nàng chứng minh sự trong sạch của bản thân, đánh ngã Tích phi, nàng sẽ làm lại, trở thành người tốt, là nữ nhân đường đường chính chính đứng bên cạnh Hoàng thượng.

Những chuyện Hoàng thượng làm vì Tích phi như một cây đao cắt vào tim nàng, máu chảy ròng ròng… Lúc chưa nhớ tới kiếp trước Lục Nhạc Dao chỉ ghen tỵ, mà giờ nàng trở nên ghen ghét với nàng ta. Những thứ đó vốn là của nàng, lại bị Tích phi đoạt đi mất! Thậm chí Tích phi còn được nhiều hơn nàng!

Quý U đang được Thích Bạch ôm vào lòng, hắn thấp giọng an ủi nàng, mà nàng chỉ nhẹ gật đầu.

“Nàng nghe thấy không? Không được để ý đến mấy lời bậy bạ đó. Ta sẽ giải quyết hết, được không? Hiện giờ nàng chỉ cần dưỡng thai thật ngoan, không được phép tức giận. Nếu không thoải mái thì cứ nói với ta, ta sẽ giúp nàng xả giận, nhé?”

“Chàng không nên tức giận mới đúng…” Quý U thấy mắt Thích Bạch đỏ lên, mới ôn nhu khuyên nhủ hắn.

“Ta không có tức giận, ta rất thoải mái mà.”

Quý U nhìn đống tấu chương nằm dưới đất, cười cười hôn lên môi hắn “Ân, chàng không tức giận là tốt rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.