Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 299: Rơi xuống: Khéo léo thử lòng (7)


Đọc truyện Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia – Chương 299: Rơi xuống: Khéo léo thử lòng (7)

Edit + Beta: Dực

Thuộc Phong dò xét, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười mỉa.

“Lẽ nào nàng còn cho rằng nàng là khuê nữ chưa lấy chồng, còn có người muốn đoạt lấy? Là đồ đã dùng rồi, còn có người không ngại chuyện trước đây mà muốn nàng, đã là rất tốt rồi! Thật tốt thì nhận, không thì sau này thấy tiếc cũng đã muộn rồi!”

Khẩu khí của hắn cứng rắn mà lạnh lùng, mỗi lần nói một chữ lại là một lần khiến nàng tổn thương, cảm nhận trái tim sâu sắc cũng chỉ có hắn mới biết được.

“Sao chàng lại phải nói như vậy? Cho dù là chàng không muốn ta, thì cũng không cần phải nhục mạ ta như vậy!”

“Ta muốn nàng gả đi nhanh một chút, hoàng thượng nói, ngày nàng và Chúc Kiếm Khác thành thân thì ta có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái chết tiệt này!”

Hắn trừng nàng, con ngươi ánh lên tia quỷ dị.

“Sao chàng có thể như vậy?”

Hữu Nhàn trừng hai mắt đẫm lệ, kịch liệt lắc đầu.

“Bây giờ nàng mới biết? Ta vốn là kẻ không từ thủ đoạn, nếu không thì ban đầu cũng không cười nàng!”

Thuộc Phong dò xét lại.

Hữu Nhàn rút bàn tay nhỏ bé lại, lảo đảo lui về phía sau vài bước, cắn môi mỏng, không thể tin được nhìn hắn, trong đôi mắt to ánh lên vẻ đau khổ.

“Chàng gạt ta… chàng gạt ta!”


Thuộc Phong nhíu mày cơ thể cường tráng cũng không thể tự ngăn mình run lên

“Cút mau! Đừng có ở đây làm ta chướng mắt nữa!”

Thuộc Phong tàn bạo đuổi nàng đi!

Hắn sợ bản thân nhìn nàng thêm một cái, thì sẽ không khắc chế được bản thân xúc động mà ôm chặt lấy nàng.

Hữu Nhàn nước mắt lưng tròng, lại lắc đầu, nhìn hắn một lúc lâu, nàng đột nhiên che mặt, quay người chạy đi —

Hắn, trong vài ngày ngắn ngủi lại thay đổi như vậy, nàng ở trong lòng hắn cuối cùng cũng chỉ là món đồ chơi.

Nữ nhân đối với hắn mà nói, không cách nào lật đổ được quyền lực.

Nàng quá ngu, quá ngu, lại tin là hắn yêu mình, lại còn cảm động hành động đưa nàng bỏ trốn của hắn!

__________________________

“Nàng quá lớn mật! Lại tự mình cho Hữu Nhàn kim bài, để nàng ấy vào đại lao thăm Thuộc Phong!”

Long Thiên Giới biết được chuyện Hữu Nhàn vào đại lao hình bộ gặp Thuộc Phong, giận tới mức không thể kiềm chế được nổi giận với Ân Sương đang mang thai.

Kỳ thực, đêm đó nàng không nhận được “ân chuẩn” đặc biệt của Long Thiên Giới, nàng chỉ có thể dùng kim bài của chính mình lên cho Hữu Nhàn.

“Chàng không thấy bộ dạng tư phu (*) của hữu Nhàn, tiều tụy chỉ còn lại một lớp da, ta cũng là nữ nhân, nàng cầu xin ta như vậy, ta thật sự không cách nào trơ mắt nhìn nàng bi ai như vậy!”

(*) nhớ chồng

Ân Sương ôm lấy bụng to, miễn cưỡng để eo mình chịu chút lực.

Long Thiên Giới nhìn chằm chằm bộ dạng chật vật của nàng, khuôn mặt tuấn tú co quắp.

Nếu là bình thường, hắn đã sớm tiến lên đỡ lấy nàng rồi, nhưng mà bây giờ bọn họ đang — cãi nhau!

Cho nên không được!

Hắn mạnh mẽ nhịn xuống, nét mặt âm u lạ thường.

“Phụ nhân chi nhân(*)! Nàng có biết nhân từ như vậy là đang cổ vũ bọn họ kiêu căng như vậy không, ngộ nhỡ bọn họ không thỏa hiệp, Thiên Vũ triều rất có khả năng xảy ra giao chiến với Đa La, tới lúc đó Chúc Kiếm Khác lại vì không chiếm được Hữu Nhàn mà không toàn lực tận hiến cho triều đình, tình cảnh của chúng ta lúc đó là vô cùng bị động!”

(*) phụ nữ trong loài người.

Long Thiên Giới trừng Ấn Sương, tức giận quát nàng.


Hắn tức giận như vậy, đã nhiều năm rồi nàng chưa từng thấy.

“Ta chỉ cảm thấy bọn họ thật đáng thương, rõ ràng là hai người yêu nhau, tại sao chàng lại không cho bọn họ một con đường khác? Hẳn là có cách khác để giải quyết, hà tất phải chia rẽ bọn họ?!”

Ân Sương không hiểu hỏi lại, đứa nhỏ trong bụng dường nh tán thành với ý kiến của nàng mà đập nàng một cái.

“Có biện pháp rất tốt để giải quyết, ta còn phải mất công như vậy hả?”

Long Thiên Giới khó chịu tới cực điểm.

Nếu như chuyện này còn có thể quay lại, hắn cũng muốn cùng bọn họ thoải mái đàm phán.

Thật sự thì Đồ Nùng chấp nhận Thuộc Phong, Chúc Kiếm Khác chấp nhận Hữu Nhàn, mỗi bên đều có nhượng bộ, hắn quả thực là không có đường lui.

“Chàng, chuyện quốc gia đại sự ta không hiểu, ta chỉ biết có người thân!”

Ân Sương cũng không cãi cọ nhiều, chỉ kiên trì giữ nguyên ý tứ của mình.

“Không nói rõ được với nàng!”

Hắn cả giận nói.

“Giới, năm đó lúc chàng lựa chọn lợi ích, không phải chàng cũng có biện pháp lưỡng toàn sao? Tại sao lần này lại khăng khăng không được?”

Ân Sương dịu dàng thấp giọng nói.

Long Thiên Giới trừng to mắt.

“Đương nhiên là tổn thất của Thiên Vũ triều lớn hơn lợi ích của ta!”

Chỉ là bởi vì nàng, nên hắn mới không chọn.


“Chàng hối hận?”

Ân Sương bắt đầu thở gấp, đột nhiên muốn đứng lên.

Long Thiên Giới nhíu chặt mày, nắm chặt nắm tay.

“Ta không nói như vậy!”

Nửa ngày, hắn mới hung hăng phun ra vài chữ.

“Chàng nói như vậy!” Ân Sương che bụng, khuôn mặt tuyệt mĩ không ngừng rịn ra mồ hôi hột “Nếu chàng hối hận, vậy thì đem ta cho người khác đi! Dùng ta đổi lấy mười tòa thành trước đây, lợi ích của chàng cũng không ít!”

Khóe miệng Long Thiên Giới giật giật, con ngươi trừng nhìn đôi mắt nàng.

“Ách –”

Hai chân Ân Sương dần không chịu được trọng lượng cơ thể của chính mình, trượt xuống theo ghế tựa phía sau.

“Sương nhi!”

Long Thiên Giới bước nhanh lên, trước khi nàng rơi xuống đất đã kịp thời ôm lấy eo nàng.

“Nàng làm sao vậy?”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, hắn khẩn trương kéo nàng, cũng không tranh cãi với nàng như vừa rồi nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.