Phi Thiên

Chương 3904: Hắn sẽ nhớ đến ư? (1)


Đọc truyện Phi Thiên – Chương 3904: Hắn sẽ nhớ đến ư? (1)

Kỳ thực nơi giam lỏng Quảng gia cách Thiên cung không tính quá xa, Mị nương vừa về đến Quảng gia, làm cho trên dưới Quảng gia gà bay chó sủa không lâu, long liễn đã chở Miêu Nghị cùng Quảng Mị Nhi tới rồi, đúng thật là nói đến là đến.

Trên dưới Quảng gia tề tụ nghênh tiếp, tuy nhà mới của Quảng gia còn chưa tu kiến hoàn thiện, nhưng Mị nương lại rất cao hứng, Thiên đế bồi nữ nhi về nhà mẹ đẻ, đây là chuyên được thơm lây, sau này ai còn dám chất nghị địa vị của nữ nhi nàng ở trong cung? Chỉ riêng một người khiến Mị nương không quá cao hứng chính là Quảng lệnh công, vẫn cứ giam mình trong phong, không chịu ra mặt nghênh tiếp Thiên đế.

Nàng thì cao hứng vì Miêu Nghị có thể bồi nữ nhi về nhà mẹ đẻ, nhưng Câu Việt cùng đi nghênh tiếp lại lạnh cả sống lưng, Mị nương không ý thức được hung hiểm mà Ngưu Hữu Đức mang tới cho Quảng gia, song hắn thì thiết thiết thực thực ý thức được răng nanh mà đối phương nhe ra, một khi Ngưu Hữu Đức mượn chuyện này để trang trí Quảng gia, chỉ sợ trên dưới Quảng gia máu chảy thành sông, triệt để tan biến trong cái thế giới này.

Đại quân hộ vệ đã tới trước khống chế trạch viện mà Quảng gia dự lưu cho Miêu Nghị cư trú, sau đó mới thấy long liễn đáp xuống, Miêu Nghị cùng Quảng Mị Nhi song song bước xuống long liễn.

– Tham kiến bệ hạ, tham kiến thiên phi nương nương!

Trên dưới Quảng gia lấy Mị nương làm đầu cũng nghênh một tiếng.

Ánh mắt Miêu Nghị quét qua đám người, không thấy Quảng lệnh công lộ mặt nghênh tiếp, thần thái không lộ ra dị dạng gì, gọi chúng nhân bình thân, lại gần đám người Mị nương tùy tiện khách sáo mấy câu, cũng không nhắc tới Quảng lệnh công, cứ thế vào ở trong Quảng gia.


Đêm xuống, không chút ngoài ý, Quảng Mị Nhi thị tẩm.

Trước đại trang điểm, thị nữ chính đang giúp Quảng Mị Nhi dỡ xuống đầu sức, Miêu Nghi ngồi bên cạnh sái nhìn chằm chằm bên này, chợt vẫy vẫy tay, thị nữ còn chưa làm xong việc vội vàng khom người lui xuống, ra đến cửa liền nhẹ nhàng đong chặt cửa lại.

Miêu Nghị đựng dậy đi tới sau lưng Quảng Mị Nhi, đối thí với Quang Mi Nhi ở trong gương, hắn tự thân đưa tay chầm chậm hai xuống từng vật trang điểm trên đầu tóc Quảng Mị Nhi, Quảng Mị Nhi an tĩnh nhìn động tác của hắn ở trong gương.

– Tâm thái bây giờ của ngươi đang là yên tĩnh như giếng nước, còn nhớ lần đầu quen biết trẫm không? Đương thời người thiếu chút thì gả cho trẫm.

Miêu Nghị đột nhiên ha ha cười nói.

– Nhớ chư!

Đối với tình hình năm đó Quang Mị Nhi còn nhớ rất rõ ràng, nam nhân trong gương kia không biết bao nhiêu lần trằn trọc trong tâm tri nàng, bao nhiêu lần khiến nàng mong mỏi trông đợi, anh hùng hào sáng, anh khí bừng bừng, suất lĩnh một chi tàn binh đến dưới thành kêu lên muốn đồ thành, một màn kia càng là ký ức như mới. Đã từng mỗi lần nhìn thấy hắn tâm lý nàng đều như nai tơ, bây giờ rốt cuộc đã không còn cảm giác kia nữa, bây giờ nam nhân trong gương khiến nàng cảm thấy sợ hãi, trong nhà khẩn thiết cáo giới, nói nam nhân này tùy thời có thể lấy mạng cả nhà nàng, để nàng tranh sủng, để nàng nghĩ cách bợ đỡ, hầu hạ cho tốt.

Mái tóc đen dài như thác rủ xuống vai.

Hơi lạnh ùa tới, Quảng Mị Nhi căng thẳng đến run lên, chỉ thấy đôi tay trong gương kia chính đang chầm chậm cởi bỏ y phục trên vai nàng, xương quai xanh trắng nõn tinh trí lộ ra, hai vai dần dần lõa lồ. Tay vẫn chưa ngừng, thẳng cho đến đôi gò bồng đào cao ngất trước ngực triệt để bạo lộ ra, đôi tay có được quyền lực chí cao vô thượng tựa hồ có thể bóp chết hết thảy kia cũng không dừng lại…

Ba ngày! Ngày kế vẫn không thấy Quảng lệnh công tới bái kiến, Miêu Nghị nói muốn ở tạm trong Quảng phủ ba ngày.

Lại một ngày đi qua, chỉ cách kỳ hạn sau cùng một ngày, Câu Việt không kìm được, lần nữa đi tới gian phòng mà Quảng lệnh công đang giam mình trong đó.


Quảng lệnh công vẫn như người chết, an tĩnh nằm trên ghế, đắm chìm trong bóng tối u ám.

– Vương gia, Ngưu Hữu Đức nói sẽ chỉ ở lại Quảng phủ ba ngày, hẳn là đưa ra kỳ hạn ba ngày, muốn ngài tới thần phục bái kiến, vì trên dưới Quảng phủ, ngài cư…

Câu Việt về mặt quấn quýt, muốn nói lại thôi, câu nói muốn Quảng lệnh công cúi đầu cuối cùng là không thốt được ra miệng.

Nhưng Quảng lệnh công vẫn không có phản ứng gì cả.

Sau cùng, Câu Việt cúi đầu cung kính khom người, chầm chậm xoay người mà đi.

Ai ngờ lúc đi tới cửa, bên tại đột nhiên truyền đến tiếng truyền âm của Quảng lệnh công:

– Nếu ta thần phục, chỉ cần một ngày ta con không chết, sớm muộn rồi hắn sẽ hạ độc thủ với Quảng gia, ta không thần phục, Quảng gia mới có thể tránh qua kiếp này!

Câu Việt đột nhiên quay đầu, kinh hỉ, cuối cùng thì vương gia đã chịu mở miệng nói chuyện, bước nhanh đến gần, vội hỏi:


– Vương gia, sao lại thế?

Nhưng Quảng lệnh công chỉ nói đến vậy, sau đó dù hỏi thế nào, cũng không lên tiếng nữa.

Cuối cùng Câu Việt đành phải nhè nhẹ rời đi, chẳng qua có lợi này của Quảng lệnh công, tâm lý hắn tính là nắm chắc, hắn biết Quảng lệnh công sẽ không tự nhiên mà nói vậy.

Ba ngày sau, Miêu Nghị đúng hạn rời đi, lại không mang theo Quảng Mị Nhi, nói là để Quảng Mị Nhi ở lại nhà mẹ đẻ ngày.

Mà thái độ dù chết vẫn không chịu gặp của Quảng lệnh công lại cũng không khiến Miếu Nghị làm ra chuyện mà Câu Việt lo lắng…

Một năm sau, trải qua vài lần triều hội thương nghị, kết qủa “Đại xá thiên hạ” cuối cùng đã được định luận, luật pháp thiên điều tương quan cũng được định ra tỉ mỉ, chính thức công cáo thiên hạ, toàn thiên hạ đều bị chấn động!

Tu sĩ trong thiên hạ nhìn thấy công cáo đều biết, thiên điều này xuất hiện đồng nghĩa với quy tắc cũ triệt để bị lật đổ, Thiên Đình sắp có được quyền lực tuyệt đối chí cao vô thượng, triệt để chưởng khống hết thảy thiên hạ, ai cũng đừng hòng thoát ly được thục tự luật pháp thiên điều


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.