Đọc truyện Phi Thăng Tu Chân Quyển – Chương 41: Náo Sư Hoả Thành
Sư Hoả Thành là một thành trì tiếp giáp Hải Vực,một toà thành phồn vinh với nhiều tài nguyên tu luyện trên bờ lẫn dưới nước,tại Sư Hoả Thành có tổng cộng 4 đại gia tộc lớn có Thoát Phàm Cảnh toạ trấn phân biệt là:Huỳnh,Trần,Liễu,Phạm.
Sư Hoả Thành thuộc sự quản lý của Sư Hoả Môn,một môn phái khá mạnh,có 1 Tạo Đan Cảnh sơ kỳ toạ trấn,hàng trăm Thoát Phàm Cảnh,Tụ Linh Cảnh thì đéo đếm nvc đã Thoát Phàm rồi cho nên Tụ Linh Cảnh khỏi kiểm kê chi cho mệt.
Hiện tại đang là buổi chiều,tại một trong những gia tộc lớn nhất của Sư Hoả Thành là Huỳnh gia hiện tại đang rất náo loạn.
“Cháy,mau lấy nước dập lửa”
“Dược liệu bị trộm,mau bắt trộm”
“Một con yêu thú,nó đánh chết nhiều con cháu Huỳnh gia rồi mau gọi các lão tổ Thoát Phàm Cảnh”
Tại một chỗ cách Huỳnh gia không xa,một nam hài 11t mặt sắc xảo hình chữ V,mắt đẹp,mũi cao,miệng hơi vểnh là một tiểu mỹ nam,nam hài ấy hiện đang ngồi trên một con yêu thú dạng báo,lông đỏ,trắng,có một cái sừng màu đen giữa trán,đuôi có những lớp vẩy màu đỏ thật là ngầu lòi yêu thú,nam hài đẹp trai cưỡi trên yêu thú ngầu lòi vậy,thật là hợp a.
Nam hài nói”Cẩu Tặc ngươi khi nảy có ăn thịt người không đấy,đi theo ta là không được ăn thịt người đâu nha,lỡ ngươi ăn trúng người bị bệnh sán thì ngươi cũng bị sán luôn đấy,vì thế tốt nhất đừng ăn thịt người”
Kếch……kếch…. Kếch con thú gọi là Cẩu Tặc kia hình như là rất không hài lòng với tên của mình nên tựa kêu lên kháng nghị.
Một người một thú này không ai xa lạ mà chính là Lăng Tiếu và Cẩu Tặc(Huyễn Linh Báo tiến hoá)
Các nàng mỹ nhân vợ hắn thì đang ở khách cư tu luyện,đan được hết rồi nên đành tu luyện ở ngoài này thôi,Lăng Tiếu bị Cẩu Tặc ăn hết dược liệu rồi vì thế hắn đánh chủ ý đi trộm dược liệu,tu vi hắn là Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ cho nên hắn chưa dám trộm dược liệu của Sư Hoả Môn,vì thế nên hắn đi trộm dược liệu của Huỳnh gia,hắn thầm nghĩ”Ta với Huỳnh gia đã kết thù rồi,có trộm thêm dược liệu của bọn họ thì ta với bọn họ cũng chỉ là thù địch thôi”
Hắn trộm xong dược liệu rồi,ngứa ngấy tay chân cho nên châm mồi lửa đốt vài cái nhà của đệ tử Huỳnh gia,xong lại thả Cẩu Tặc ra cho nó quậy một hồi thế là Huỳnh gia loạn thành như vầy đấy.
“Ầy thôi thôi không xem nữa,lỡ mấy tên Thoát Phàm Cảnh Huỳnh gia phát hiện ra ta thì có mà bị vây đánh”
“Kếch….. Kếch”
Thế là một người một thú phi thân biến mất trước khu vực Huỳnh gia.
……………………….
Trong không gian bảo hạp,Lăng Tiếu hiện tại đan tìm hiểu một đan phương có tên”Tăng Linh Đan” là đan dược dùng để tăng tu vi trong giai đoạn Thoát Phàm Cảnh.
Tìm hiểu trọn vẹn mấy năm trong bảo hạp,ra khỏi bảo hạp,hắn đã nắm giữ toàn bộ đan phương Tăng Linh Đan hắn bắt đầu lấy dược liệu ra định luyện chế,một lát sau hắn quái dị kêu lên”Con bà nó không có Quy Linh Thảo à,Huỳnh gia nghèo thế”
Hắn không nghĩ đến cướp dược liệu lại thiếu mất một loại chủ dược để luyện chế Tăng Linh Đan là Quy Linh Thảo.
Lăng Tiếu suy nghĩ một lát,bây giờ thiếu một loại chủ dược,Huỳnh gia lớn như vậy mà không có thì Sư Hoả Thành cũng chỉ có Sư Hoả Môn là có loại dược liệu này.
“Vì đề cao tu vi mạo hiểm chút cũng đáng giá,thôi trước đấy song tu tăng tu vi trước đã”
Thế là hắn sang phòng các nàng Ngọc Hân ân ân ái ái.
……………………….
Hiện tại mặt trời đã mất hút từ lâu,bóng đêm bao trùng cả Sư Hoả Thành.
0:00:0 giây đây là lúc Sư Hoả Thành chìm vào giấc ngủ hoặc nhập định.
Ở một tiệm dược liệu thuộc quyền quản lý của Sư Hoả Môn hiện đang có 2 trung niên tu sĩ tu vi Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ đang ngồi cùng nhau uống rựu.
Một tên mặt gầy trong hai tên hơi say nói”Vương Thanh Sơn ngươi có nghe tin,thiếu chủ đi ra ngoài bị người giết chưa,ta nói hắn ham mê tửu sắc,hiếp dâm gái nhà lành,hắn từng trước mặt mọi người nhục mạ ta giờ gặp báo ứng rồi”
“Hừ,nhỏ giọng lại ngươi muốn chết à,hắn tuy không được việc nhưng cha hắn là chưởng môn thế là đủ đè chết chúng ta,lời của ngươi mà để lọt ra ngoài thì có mà chết”
“Được rồi,được rồi,không nói thì không nói,ta nghe Huỳnh gia hôm qua có việc lớn thì phải,ngươi thường đi qua đấy có biết xảy ra chuyện gì không”
Vương Thanh Sơn nói”Bọn người Huỳnh gia bị trộm vài kho dược liệu,cháy vài căn nhà,chết vài chục đệ tử,không biết bọn hắn kết thù với ai mà ra tay tàn nhẫn thật”
“Nha,ngươi nói có khi nào kẻ đó trộm dược liệu tiệm chúng ta không ha ha”tên mặt gầy kia cười giỡn nói.
“Hừ,hắn đám,hắn mà trộm dược hiệu này thì ta sẽ cho hắn biết chết như thế nào”
Hai tên chuyện trò vui vẻ mà không để ý thấy ở cửa sau của tiệm bọn hắn đang có một bóng đen lén vào.
Bóng đen ấy chính là Lăng Tiếu,hắn thăm dò được cửa hiệu này có Quy Linh Thảo,mà hai tên trông tiệm lại là hai tên nghiện rượu nữa,vì thế hắn chọn cửa hiệu này động thủ trộm cướp.
Hắn nhẹ nhàng lấy tất cả dược liệu trong cửa hiệu,dược liệu không cần dùng cũng lấy nốt,không ai chê nhiều cả.
Một lát sau cuối cùng hắn cũng lấy được Quy Linh Thảo,hắn vui mừng ra mặt.
Tại một khắc Lăng Tiếu vui mừng đó,cả hai tên trông coi dược hiệu đều đồng thời tỉnh rượu tên mặt gầy quát”Hừ,ai lén lút vào tiệm của bọn ta,mau cút ra đây nhận chết”
Đáp lại tên mặt gầy là một cây côn bay nhanh đánh vào người hắn,tên mặt gầy còn chưa kêu la thì đã ngũm củ tỏi,đây đúng là chiêu vô cực Hàng Yêu Côn,dù sao trộm đồ bị bắt gặp thì xử lý càng nhanh càng tốt.
Vương Thanh Sơn thấy tên mặt gầy chết quát lớn”Phạm Cường,khốn khiếp ta sẽ giết hắn trả thù cho thù cho ngươi”
Lăng Tiếu không có vẻ gì sợ hãi,hắn lấy ra Âm Ma Chung nói”Để ta đưa ngươi đi cùng hắn,tác hợp cho hai người các ngươi chết cùng ngày,cùng tháng,cùng năm,không cần cảm ơn ta,xem như ta làm việc thiện cho cặp đôi đam mỹ các ngươi vậy”
Vương Thanh Sơn nghe vậy gân xanh nổi đầy mặt quát”Nói bậy,ta phải giết chết ngươi” nói xong hắn tế ra một chiếc búa linh khí trung cấp đánh tới Lăng Tiếu.
Leng keng,linh dang…….búa chưa đánh trúng Lăng Tiếu thì hắn đã nghe một tiếng chuông reo.
Một luồng sáng bay nhanh bắn vào người Vương Thanh Sơn,một lúc sau nó ra khỏi người hắn,hắn đơ người ngả rập xuống đất.
Lăng Tiếu lấy hết đồ vật có giá trị trên người hắn rồi ngay lập tức phi thân biến mất khỏi cửa tiệm.tiệm hướng khách cư đi đến.
HCVVCH
Có đạo hữu nào đi cướp kẹo của trẻ em không,nếu có hãy tiếp tục phát huy nhá hà hà.