Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 69: Phì lũ lôi đình phi cước


Đọc truyện Phì Lũ Đại Náo Dị Giới – Chương 69: Phì lũ lôi đình phi cước

Người đang đứng trên võ đài chờ sẵn không ai khác chính là tên đệ tử phụ trách kiểm định nhiệm vụ ở nhiệm vụ đường, từng có mâu thuẫn với Dương Kiệt trước kia.

Tên kia cũng lộ ra vẻ bất ngờ khi phát hiện đối thủ của mình là Dương Kiệt. Nhưng nhanh chóng bằng vẻ mặt phấn khích tột cùng.

Đối phương chỉ là một tên đệ tử tạp vụ quèn không có võ hồn, khí thế từ trên người phát ra cũng chỉ là một tiên thiên tầng thứ 6.

Tuy không biết vì sao hắn lấy đâu can đảm để phất lời của Lăng sư huynh, nhưng có thể phía sau lưng có thế lực đỡ lưng nào nên mới tỏ vẻ không sợ, chứ thực lực thì được bao nhiêu chứ?

Còn mình thì sao? Sở hữu võ hồn cấp 2 kèm theo cảnh giới tiên thiên tầng thứ 8, kết liễu hắn cũng chỉ là một, hai nốt nhạc mà thôi. Quả thật là may mắn quá đi.

Mang theo vẻ mặt hào khí xung thiên chĩa ngón tay về phía Dương Kiệt rồi ngoắc ngoắc vài cái, khiến không ít khán giả ở phía dưới hô hào vì phấn khích.

Lúc này hắn có cảm giác như mình đã biến thành trung tâm của cả vũ trụ. Run bắn người lên vì sung sướng.

“ Chuyện gì xảy ra mà phía dưới hô hào thế này?”

Các vị trưởng lão nãy giờ tỏ vẻ vô vị khi quan sát những trận giao chiến kém chất lượng, bất ngờ khi phát hiện một lôi đài đã chật cứng người đứng xem, tiếng reo hò phấn khích vang lên không dứt, vội vã đưa mắt nhìn về phía đó.

“ Tới lượt thằng nhóc đó rồi sao??”

Trong đôi mắt của Thiết trưởng lão và Triệu trưởng lão khẽ lóe qua tia sáng kỳ dị.

Nói thật, hai vị trưởng lão ngày thường trăm công ngàn việc mà chịu tốn thời gian giáng lâm khu vực ngoại môn để quan chiến. một phần vì Lý trưởng lão là bạn thân của mình, tới ủng hộ chút ít để ông ta nở mày nở mặt. Nhưng mục đích chính là tới để quan sát thằng nhóc sở hữu “ thân hình siêu mẫu” đã từng gây ấn tượng với mình trước kia.

Đặc biệt là Triệu trưởng lão, từ hồi thí luyện gia nhập đệ tử ngoại môn, ông ta đã âm thầm theo dõi Dương Kiệt một thời gian dài, phát hiện một đệ tử tạp vụ tiến bộ với tốc độ thần tốc, thậm chí không thua kém các đệ tử thiên tài khác là bao. Trong lòng đã nảy sinh ý định lôi kéo về phía mình.

Và đại hội tỷ võ lần này, chính là đợt khảo sát “xem giò” cuối cùng trước khi đưa ra lời đề nghị với Dương Kiệt.


Còn hai trưởng lão sư phụ của Tống Thiên Hành và Lăng Hàn Phong chỉ khẽ liếc nhìn một cái lập tức quay sang nơi khác, tỏ vẻ không hứng thú với đám đệ tử ở phía dưới. Lần này hai người tới đây quan chiến chủ yếu là theo dõi biểu diễn của đệ tử cưng của mình, còn những tên khác chẳng có gì đáng để bận tâm cả.

Dương Kiệt mang theo vẻ mặt cười mà không giống cười từ từ bước lên lôi đài.

Tân thù cựu hận, bố mày không cho mày bể mặt trước thiên hạ, cái tên Dương Kiệt sẽ viết ngược lại.

Còn tên kia mang theo đã diễn thì phải diễn tới cùng, vô cùng hùng hổ tuyên bố: “ Đừng nói là anh đây không cho mày cơ hội, anh mày sẽ chấp mày đánh trước ba chiêu. Cơ hội ngàn năm hiếm có, lo mà nắm bắt đấy, hãy sử dụng chiêu tuyêt học mạnh nhất của người tấn công anh mày xem nào.”

“ Chung sư huynh, Chung sư huynh ~~~ ….”

Hào khí xung thiên của hắn đã nhanh chóng lôi kéo phần lớn khán giả quay sang ủng hộ hắn, phấn khích hò hét vang trời.

Nghe thấy lời tuyên bố hùng hồn của tên Chung sư huynh, ngay cả Thiết trưởng lão và Triệu trưởng lão cũng lộ ra vẻ mặt dị thường.

Một tiên thiên tầng thứ 8 dám mạnh miệng tuyên bố chấp một tiên thiên tầng thứ 9 ba chiêu? Cái tên gọi là Chung sư huynh kia rốt cuộc là một tên ngu xuẩn tự tin thái quá hay là một nhân tài từng bị che mờ?

“ Chấp trước ba chiêu? Ngươi chắc chắn chứ?”

Dương Kiệt như nhìn thằng khờ nhìn vào tên Chung sư huynh, cười lạnh hỏi.

“ Đừng nói nhiều nữa, mau ra tay đi, anh mày mà ra tay thì mày sẽ không có cơ hội nữa đâu đấy.”

Chung sư huynh tỏ vẻ bất cần, vẫy vẫy tay tự tin cười nói.

“ Được, thích thì chìu ~~! Hãy nếm thử tuyệt học bố mày vừa sáng tạo chưa bao lâu nhé ~~~!!”

Không muốn lôi thôi với tên ngu xuẩn này nữa, Dương Kiệt trực tiếp tung người nhào lộn trên không trung.


“Giới Vương Quyền X 2 ~~!! Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước ~~~~!!”

Chỉ thấy chân phải của Dương Kiệt đá thẳng ra, một bàn chân được hình thành từ những tia sét màu xanh lam khổng lồ trực tiếp phóng thích ra, bắn thẳng về phía Chung sư huynh vẫn còn đang tạo dáng ở phía dưới.

“ Thứ khí thế đáng sợ này….., Mày không phải tiên thiên tầng thứ 6 ~~~~~!!”

Chung sư huynh giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy bàn chân bằng sét mang theo khí thế đáng sợ bắn thẳng xuống, biết rằng mình đã bị hố, không dám làm dáng nữa, lập tức kích hoạt võ hồn cấp 2 của mình là một con Thanh Phong Lang nhập vào cơ thể, phẫn nộ phản công.

“ Tuyệt học thần thông, Thanh Lang Bái Nguyệt, giúp ta phá phá phá ~~~~!!”

Một con sói dạng khí màu xanh xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, con sói ngẩng cao đầu miệng gầm vang tiếng hú kéo dài, giống hệt như đang bái nguyệt vậy. Mặc dù lúc này trời đang sáng chưng không biết mặt trặng đâu để nó bái.

Con sói tựa như được buff thêm sức mạnh, đôi mắt tràn đầy gân máu, từ cú đấm của Chung sư huynh phóng thích ra, bắn thẳng vào bàn chân bằng sét đang bay xuống.

Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~!!

Hai tuyệt học va đập vào nhau, hình thành tiếng nổ vang trời, Thanh Phong Lang của Chung sư huynh chỉ vừa chạm nhẹ vào bàn chân sét đã bị phá vỡ tan ngay tức khắc, bàn chân sét chỉ khẽ chững lại trong tíc tắc, lại tiếp tục bắn thẳng về phía hắn.

Đúng là chủ nào tớ nấy, chỉ được cái vẻ bề ngoài hùng hổ khí thế, đụng chuyện cái là xìu ngay tức khắc.

“ Không thể nào ~~~~~~~~~~~~~!!”

Đôi mắt của Chung sư huynh tràn đầy gân máu giương to ra hết cỡ, mang theo vẻ khó tin và bất cam phẫn nộ gào thét.

“ Không ~~~!!”


Rầm ~~~~~!!

Dưới tiếng gào thét đầy tuyệt vọng của Chung sư huynh và tiếng hô vang đầy bất ngờ của khán giả ở phía dưới. cơ thể của Chung sư huynh trực tiếp hứng trọn bàn chân sét vào người.

Cơ thể tựa như bị sét đánh thẳng vào người, toàn thân tê liệt và đau đớn tột cùng, máu kèm theo nội tang từ trong miệng phun bắn ra liên hồi. Đáng sợ nhất là, toàn thân của Chung sư huynh tựa như bị đốt cháy thành than, tóc tai dựng ngược lên, hai mắt trợn ngược, khói khí màu than từ trong miệng phà ra tựa như vừa hít xong điếu thuốc lá, ngất xỉu tại chỗ.

Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước ( Huyền giới sơ cấp):Tuyệt học do Dương Kiệt tự sáng tác ra. Tung người lên không trung tung ra cú cước mang theo năng lượng lôi, kẻ địch trúng phải chưa chết sẽ kích hoạt trạng thái giảm phân nửa sức phòng thủ kèm theo trạng thái tê liệt trong vài giây. Có tỷ lệ nhất định khiến đối phương đầu tóc dựng ngược, toàn thân cháy đen như gà Châu Phi. Phải kết hợp với Giới Vương Quyền mới có thể sử dụng.

….

……

………

Khu vực lôi đài phía Dương Kiệt bỗng nhiên trở nên yên lặng tới mức đáng sợ.

Chung sư huynh vừa hào khí xung thiên, thiên hạ vô địch mà tụi mình vừa hào hứng cổ vũ nãy giờ thậm chí còn không đỡ nổi đối thủ một đòn đã bị knock out, diễn biến sự việc thay đổi nhanh quá đi.

Quan trọng nhất là, hình tượng của Chung sư huynh lúc này, thậm chí còn thê thảm hơn cả một tên ăn mày nữa là.

Nếu như có người của thế giới Dương Kiệt có mặt ở đây, chắc chắn sẽ ngộ nhận ra rằng: Thì ra người Châu Phi có nước da đen như thế là vì tổ tiên của họ từng bị sét đánh qua.

Mẹ kiếp ~~~!! cuộc sống lúc thăng lúc trầm, sóng gió phong ba lúc nổi lúc tàn quả thật là kích thích quá đi.

Vị trưởng lão phụ trách lôi đài có chút cười khóc không được, bước tới bên cạnh kiểm tra vết thương của tên Chung sư huynh, chỉ là bị chấn thương chứ chưa chết hẳn, tuy hơi nghiêm trọng chút, những hoàn toàn không phạm luật nên người dành chiến thắng tất nhiên là Dương Kiệt rồi.

Khẽ vẫy vẫy tay kêu người tới hốt tên Chung sư huynh này mang đi điều trị, sau đó trực tiếp tuyên bố người chiến thắng.

Đám khán giả ở phía dưới chỉ biết đưa mắt nhìn nhau gượng cười không biết nói gì hơn,vì dù sao cũng chỉ là fan phong trào, Chung sư huynh thắng thua cũng chả ảnh hưởng được tới tâm trạng của họ.


Chỉ có số ít người reo hò hô vang tên của Dương Kiệt vì bị chiêu tuyệt học đầy bá khí của anh ta chinh phục rồi.

Cả Thiết trưởng lão và Triệu trưởng lão đều mang theo vẻ mặt “ ta đã biết trước kết quả rồi” khẽ mỉn cười lắc đầu, suýt chút nữa thì bé cái nhầm tưởng rằng phát hiện thêm một thiên tài bị che mờ. Thì ra chỉ là tên ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng.

“ Tuyệt học ban nãy, chắc là do đệ tử kia tự sáng tạo ra!”

Giọng nói của Tô Văn Hào vang lên, khiến Triệu trưởng lão lập tức lộ ra vẻ cảnh giác.

Con mồi mình đang ngắm tới nếu như lọt vào mắt xanh của kẻ khác, đặc biệt là vị trưởng lão quyền lực ở khu vực trung tâm, tuyệt đối không phải là điều hay ho gì.

“ Xì, chỉ là tuyệt học huyền giới sơ cấp thôi mà, chẳng có đáng phải kinh ngạc cả.”

Giọng nói đầy khinh miệt của Vương trưởng lão cũng vang lên ngay sau đó.

Không phải vì ông ta ác cảm với Dương Kiệt, nhưng chỉ là Tô trưởng lão lên tiếng khen ngợi thì ông ta lập tức lên tiếng phản bác, chỉ là thói quen cạnh tranh mà thôi.

Ông ta hoàn toàn phất lờ việc, để sáng tạo ra một tuyệt học huyền giới sơ cấp, cần phải đạt tới cảnh giới tông sư trở nên, còn Dương Kiệt chỉ là một đệ tử tiên thiên, có thể sáng tạo tuyệt học tuyệt đối không tầm thường như ông ta đã nói.

Tất nhiên là ông ta không biết rõ mối quan hệ thù địch giữa đệ tử cục cưng của mình và Dương Kiệt, nếu như biết rồi lời nói thậm chí còn cay độc hơn nữa.

Tô trưởng lão chỉ mỉn cười không nói thêm gì cả, không cần thiết vì một đệ tử ngoại môn mà đi gây chiến với đối phương, không đáng.

Triệu trưởng lão thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng đã bắt đầu thấp thỏm không yên. Một nửa muốn Dương Kiệt càng lớn mạnh càng tốt, chứng tỏ anh ta có giá trị chèo kéo. Nhưng mặt khác lại không muốn tài năng của anh ta bị người khác phát hiện, nên trong lòng lúc này vô cùng mâu thuẫn.

Ngay sau khi trận chiến của Dương Kiệt kết thúc, những lôi đài khác lại tiếp tục diễn ra những trận chiến khốc liệt khác.

Không tốn quá nhiều thời gian, vòng một đã kết thúc, gần một nửa người tham gia bị loại, chỉ còn lại hơn một trăm năm mươi mấy người.

Và vô cùng hiển nhiên, thập đại cao thủ, Tống Thiên Hành và Lăng Hàn Phong không bao giờ có cửa gặp mặt nhau ở trận đấu như thế này. Tất cả đều dễ dàng lọt vào vòng sau.

Tất cả đều đã được sắp xếp thận trọng, không bao giờ có công bằng tuyệt đối cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.