Đọc truyện Phì Lũ Đại Náo Dị Giới – Chương 440: Nhát dao kết liễu của Xích gia
“ Xích mẫu xin được khẳng định thêm lần nữa, nếu như nhận được sự tín nhiệm và ủng hộ của tất cả mọi người, có cơ hội trở thành tân chủ tịch hội thương nghiệp của Sơn Hải thành, Xích mẫu sẽ hứa sẽ điều chỉnh toàn bộ mức thuế mà tất cả các vị đang phải gánh chịu xuống mức chỉ còn một phần mười so với tổng doanh thu. Và mãi mãi không tăng thuế ~~~!!!”
Xích Hạo Tín lần nữa lớn tiếng tuyên bố, khẳng định quyết tâm của mình.
Sở dĩ những người có mặt tại hiện trường vẫn chưa dám tin tưởng vào lời tuyên bố của Xích Hạo Tín là vì, như đã nói trên, hằng năm Thẩm gia chỉ đóng góp 10% tổng số tiền thuế, các gia tộc còn lại chiếm khoảng 40%, và 50% hầu như do mỗi mình Xích gia phải gánh.
Và nếu như Xích Hạo Tín thực hiện đúng như những gì đang cam kết, nghĩa là số tiền thuế mà cả Thẩm gia và tất cả các gia tộc trong Sơn Hải thành đóng góp vào sẽ giảm xuống thậm chí chưa đạt tới 20%, tương đương 20 triệu so với tổng số 100 triệu tiền thuế quy định hằng năm của triều đình. Vậy thì số tiền thuế còn thiếu hụt đó sẽ lấy từ đâu, và những người có mặt ở đây bắt đầu hình dung ra rằng, Xích gia chắc chắn sẽ phải tự móc tiền túi ra đấp đầy vào 80% còn lại.
Thay vì mỗi năm chỉ đóng có 50 triệu nhưng giờ lại đội lên gần gấp đôi tương đương với 80 triệu, vậy Xích gia chủ động tranh giành chức chủ tịch hội thương nghiệp để làm gì khi không những không mang lại lợi ích cho bản thân mà còn thiệt hại hơn gấp đôi nữa???
Tất nhiên, không ít người suy nghĩ sâu xa hơn lập tức hiểu ra vấn đề. Đúng là hằng năm Xích gia phải đóng góp nhiều hơn gấp đôi so với trước kia, nhưng nên nhớ rằng sắp tới Xích gia sẽ tung ra hàng loạt sản phẩm đan dược có mức giá rất cao.
Như đã nhẩm tính, doanh thu hằng quý của Xích gia có thể đạt tới một tỷ năm trăm triệu linh thạch, một năm tương đương sáu tỷ. Và nếu như bị Chu gia áp vào mức thuế 50 % như trước kia, số tiền phải đóng góp hằng năm tuyệt đối không chỉ là 40 hay thậm chí là 80 triệu, mà có thể trên ba tỷ linh thạch.
Tuy phía triều đình chỉ quy định Sơn Hải thành hằng năm đóng góp khoảng 100 triệu linh thạch, nhưng nếu như có thể thu thêm nhiều tiền thuế nữa, ai lại đi từ chối chứ??? Đặc biệt khi tiền thuế lên tới con số ba tỷ, càng không có lý do gì phải từ chối cả.
Tuy giúp triều đình thu thêm nhiều tiền thuế cũng không mang lại chút lợi lộc gì cho Chu gia, nhưng để giúp “ đàn anh” của mình kìm hãm áp chế kẻ địch không đội trời chung, cho dù không mang lại lợi lộc cũng có lý do để Chu gia thẳng tay áp mức thuế cao nhất có thể vào đầu Xích gia. Huống chi nếu thực sự có thể giúp triều đình thu được nhiều tiền thuế hơn, ít nhiều cũng sẽ có ban thưởng ban xuống cho Chu gia, nên Chu gia càng không có lý do gì mà phải nương tay với Xích gia cả.
Đó cũng là lý do vì sao Xích gia chấp nhận “ thiệt hại” gấp đôi so với trước kia, sống chết cũng phải giành được cái chức vụ chủ tịch hội thương nghiệp bằng mọi giá.
Chức vụ chủ tịch hội thương nghiệp nằm trong tay, đồng nghĩa Xích gia có thể tự chủ được sinh tồn và phát triễn của bản thân, không nằm trong sự kiểm soát áp chế của bất kỳ ai.
Xích gia hoàn toàn có thể tự hạ mức thuế tổng thu nhập xuống mức thấp nhất còn 10 % như tất cả mọi người, hằng năm cùng lắm cũng chỉ cần bỏ ra khoảng 600 triệu thay vì trên ba tỷ nếu bị áp mức trên 50% khi chức vụ này nằm trong tay kẻ thù của mình.
Tất nhiên, thực tế thì Xích gia chắc chắn không cần phải móc ra đúng 600 triệu như quy định. Vì nói cho cùng, Sơn Hải thành là ngôi thành mà Triệu Thiên Cơ đã ban tặng cho Dương Kiệt, nói thẳng ra thì Sơn Hải Thành là của riêng của anh ta rồi.
Sở dĩ còn phải đóng thuế cho triều đình là vì Sơn Hải thành vẫn còn nằm trong phạm vi lãnh thổ của vương triều Thiên Ưng, nhận sự bảo hộ của vương triều, và để tránh bị nghi kỵ soi mói, nên vẫn tiếp tục nghĩa vụ đóng thuế hằng năm của mình cho triều đình.
Do chỉ là nghĩa vụ và để che mắt thiên hạ, nên Xích gia chỉ cần bỏ đủ một trăm triệu linh thạch tiền thuế theo quy định cho triều đình là đủ, không nhất thiết phải đóng đúng theo quy định ít nhất 10% tổng thu nhập như các gia tộc khác.
Và phía triều đình hay Triệu Thiên Cơ, chắc chắn sẽ không dám có ý kiến ý cò gì.
Đùa à, bố mày còn đóng thuế cho mày là mừng lắm rồi, còn dám chê ít chọc điên bố mày lên, trực tiếp tuyên bố ly khai không thèm đóng cho ngươi đồng nào, để xem ngươi làm gì được bố nào???
Tất nhiên, nói thì nói thế, thực tế thì có cho vàng Dương Kiệt cũng không dám công khai ly khai khỏi vương triều Thiên Ưng, ít nhất thời điểm này không dám.
Dương Kiệt hiểu, Triệu Thiên Cơ cũng hiểu, nên chắc chắn sẽ không có vấn đề không mong muốn xảy ra.
Và tất cả những điều nói trên, đều gói gọn hết vào việc Xích gia phải nắm giữ chức chủ tịch hội thương nghiệp trong tay mình, nếu không thì nói gì, làm gì cũng bằng thừa mà thôi.
Ngay sau khi lời tuyên bố của Xích Hạo Tín thót ra, không chỉ những gia tộc trung lập hay thân Xích gia, ngay cả những gia tộc thân Thẩm gia hay có ý định ngã về phía Thẩm gia cũng động lòng vô cùng trước lời hứa hẹn của Xích Hạo Tín.
Nói cho cùng, sở dĩ đám gia tộc thế lực này theo sau vuốt đuôi cho Thẩm gia và Chu gia, ngoại trừ lo sợ sự lớn mạnh của hai gia tộc kể trên, quan trọng nhất là lợi ích mà Thẩm gia và Chu gia mang lại cho họ, trong trường hợp này là mức thuế hằng năm mà họ phải gánh chịu.
Và nếu như Xích gia có thể mang lại cho họ nhiều hơn gấp nhiều lần so với Thẩm gia và Chu gia mang lại, vì sao lại không thể quay sang ủng hộ Xích gia nhỉ???
Như đã nói, trên đời này không có quan hệ đồng minh thuộc cấp mãi mãi, chỉ có lợi ích là trường tồn mà thôi.
Huống chi Xích gia còn mạnh miệng tuyên bố thêm câu, mãi mãi không tăng thêm thuế đối với các thế lực gia tộc trong Sơn Hải Thành.
Nếu như nói giảm thuế chỉ là phát súng khai nòng, mãi mãi không tăng thêm thuế mới chính là đòn chí mạng kết liễu sự ủng hộ của các thế lực có ý định ủng hộ Chu gia tái đắc cử.
Chu gia có thể chấp nhận thiệt hại nhất thời, học thêm Xích gia chơi lớn giảm thuế tất cả mọi người xuống còn 10%. Nhưng việc giảm thuế này duy trì được bao lâu?? Một năm?? Hai năm hay ba năm???
Đợi tới khi giải quyết xong Xích gia, Chu gia chắc chắn sẽ tăng lại giá thuế như xưa, đôi khi vì muốn bù lại thâm hụt thời gian qua, thậm chí còn cố tình tăng thêm mức thuế lên cao hơn trước kia để uy hiếp các thế lực khác, ai muốn được hưởng lợi phải âm thầm chạy quan hệ quà cáp để được hưởng mức thuế ưu đãi, và quà cáp để mong nhận được mức thuế ưu đãi lần này chắc chắn không còn “ít” như trước kia nữa đâu.
Còn Xích gia thì sao, dám dùng danh nghĩa của cả gia tộc ra tuyên bố mãi mãi giữ mức thuế thấp nhất có thể, tuyệt đối không ai cho rằng đối phương đang nói đùa, và với những gì Chu gia và Xích gia sẽ làm, cho dù là thằng khờ cũng biết phải lựa chọn theo phe nào rồi.
Buổi thuyết giảng diễn ra nhanh chóng và kết thúc cũng nhanh không kém, chỉ là những gì cần nói cũng đã nói rồi, cần làm thì sau khi giành được thứ mình mong muốn chắc chắn sẽ làm, giờ quan trọng là chờ đợi tới ngày diễn ra bầu cử và kết quả khi công bố mà thôi.
Khách mời ai nấy đều mang theo tâm trạng do dự chưa quyết, nửa phấn khích nửa lo ngại, đặc biệt là đám người thân Thẩm gia, vô cùng chán nản khó xử không biết nên kiên quyết với lập trường trước đó của mình hay biến chất chạy theo lợi ích đây.
Nội dung buổi thuyết giảng của Xích Hạo Tín nhanh chóng truyền tới tai của Thẩm Đại Hải và Chu gia chủ. Chu gia chủ mang theo dáng vẻ hốt hoảng sợ hãi xông thẳng vào Thẩm phủ để tìm gặp “ đại ca” của mình cầu cứu cho chiếc ghế chủ tịch đang có nguy cơ bị bay màu bất kỳ lúc nào.
“ Phải làm sao đây?? Giờ phải làm sao đây Thẩm đại ca, không ngờ tên khốn Xích Hạo Tín dám chơi trò này, mà sao hắn dám chơi trò diệt địch một ngàn mình thiệt tám trăm kia chứ??? Khốn nạn, đúng là khốn nạn mà ~~~~~!!!”
Chu gia chủ mồ hôi đầm đìa trên trán, dáng vẻ như người thất thần loạn trí không ngừng đảo qua đảo lại trước mặt Thẩm Đại Hải, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa, khiến Thẩm Đại Hải chóng mặt nhức cả đầu, có chút muốn một cước đá bay tên phế vật khỏi tầm mắt mình ngay tức khắc.
con heo mập này ăn ” hối lộ” quen rồi, vả lại doanh thu chủ yếu của Chu gia đến từ tiền hối lộ hằng năm của các gia tộc, chỉ có số ít từ bất động sản( Chu gia không có kinh doanh thương nghiệp nhiều, chỉ vừa đủ chi tiêu hàng tháng), nếu như ghế chủ tịch hội thương nghiệp rơi vào tay Xích gia, chắc khác nào bị chặt đứt hai tay hai chân, không lo sợ bối rối mới là lạ ạ.
“ ôi dào, bình tĩnh nào, chuyện đâu còn có đó, cứ cuống quýt lên như thế cũng đâu giải quyết được vấn đề, hãy luôn giữ cho cái đầu lạnh và điềm tĩnh mới có thể tìm ra phương án tốt nhất giải quyết vấn đề.”
Mặc dù vô cùng chán ghét con heo mập ở trước mặt, nhưng không thể không lên tiếng trấn an an ủi, vì dù sao thì, lợi ích của hai gia tộc đang gắn liền với nhau, ít nhất trong khía cạnh thương mại là vậy, nếu như chưa tới bước đường cùng, Thẩm Đại Hải không muốn vứt bỏ tên “ tiểu đệ” ngu xuẩn nhưng ngoan ngoãn nghe lời này.
Đừng nói là Chu gia chủ, ngay cả chính bản thân Thẩm Đại Hải cũng không ngờ Xích gia lại có đủ khí phách để chơi chiêu “giết địch một ngàn, mình thiệt tám trăm”. Chỉ là khi suy nghĩ kỹ lại, cũng không phải là vô lý.
Như đã nói, sắp tới các sản phẩm đan dược của Xích gia tung ra thị trường, tuyệt đối thu về số tiền với con số trên trời, một con số mà ngay cả Thẩm Đại Hải có thèm khát cũng không dám thấy tới vào thời điểm này.
Và nếu như không giành lấy quyền lực áp đặt tiền thuế thương nghiệp trong tay, chắc chắn sẽ ảnh hưởng cực lớn tới lợi ích của Xích gia sau này.
Một là Xích gia chấp nhận doanh thu bị giảm nửa, hai là tăng giá sản phẩm lên để bù vào số tiền thuế phải đóng, cho dù là một hay là hai, cũng không phải là điều mà Xích gia có thể chấp nhận được.
Chỉ là không ngờ Xích gia lại nghĩ ra phương pháp cao tay như thế này, khiến cả Thẩm Đại Hải và Chu gia chủ có chút trở tay không kịp.
Đừng xem lúc này lão tỏ ra bình thản còn lên tiếng trấn an tiểu đệ của mình, nhưng thực tế trong lòng đang như bị lửa đốt, nôn nóng sốt ruột cô cùng, lão đang đau đầu vì vẫn chưa tìm ra kế sách ứng phó thích hợp.
Giảm giá thuế không khó, nếu như muốn chơi, Thẩm gia có thể hỗ trợ Chu gia làm được điều đó một cách dễ dàng. Với tâm lý an phận không muốn thay đổi quá nhiều của đám đông, chỉ cần Chu gia đưa ra lợi ích ngang bằng với Xích gia, đám đông chắc chắn cũng sẽ tiếp tục ở lại ủng hộ người cũ thay vì đổi mới.
Nhưng đòn chí mạng của đối phương lại chính là lời hứa mãi mãi không tăng thuế. Một nhát kết liễu bất ngờ ngay cả Thẩm Đại Hải nhất thời cũng không tìm ra cách đối phó phù hợp.
Giỡn hoài, mỗi năm bù lỗ gần 80 triệu linh thạch, Thẩm gia cắn cắn răng còn có thể duy trì một vài năm để hạ gục đối thủ, nhưng mãi mãi ư???
Ngoại trừ Thẩm gia cũng bán đan dược cao cấp với doanh thu tiền tỷ hằng năm, nếu không thì phải liên tục móc tiền túi ra bù lỗ vào như Xích gia định làm, chỉ có nước phá sản mà thôi.
Chẳng lẽ chấp nhận thua cuộc để cho chức chủ tịch hội thương nghiệp rơi vào tay của Xích gia sao???
Chỉ là Thẩm Đại Hải tuyệt đối không cam tâm và chấp nhận thất bại vào thời điểm này.
Trước khi biết được thái độ rõ ràng của Thẩm Thùy Vân đối với Xích gia, áp thuế, chính là thủ đoạn cuối cùng mà Thẩm gia đang nắm giữ để kìm hãi áp chế đối với Xích gia.
Nếu như ngay cả thanh kiếm đang kề lên cổ kẻ thù cũng vuột mất khỏi tầm tay, Thẩm Đại Hải có thể hình dung ra Xích gia sẽ lột xác hoàn toàn từ một con tôm tép thành một con rồng thần khổng lồ, tung bay lượn khúc trên trời cao, không ai có thể kìm hãm và kiểm soát nổi nữa.
Tất cả chỉ tại tên lỗ phu ngu xuẩn đó, nếu như không phải hắn, Thẩm gia hoàn toàn có thể ra tay giải quyết Xích gia còn trong trứng nước trước khi nó kịp đẻ ra và có cơ hội trưởng thành, chỉ vì Thẩm Đại Dũng “ thay mặt” Thẩm Thùy Vân chấp nhận sự quy hàng của Xích gia, đã khiến Thẩm Đại Hải rơi vào thế bị động, không thể ra tay giải quyết mối hậu họa khôn lường này.
Thẩm Đại Hải càng nghĩ càng muốn trực tiếp chạy tới trước mặt bóp cổ chết tên khốn Thẩm Đại Dũng.
Chính vì tên phế vật làm việc gì hỏng việc đó đó khiến mình phải rơi vào thế bí như thế này ~~~!!