Đọc truyện Phì Lũ Đại Náo Dị Giới – Chương 435: Tàn Tiệc
Chức vụ chủ tịch hội thương nghiệp, vốn dĩ là quan chức không chính thức do chính thành chủ đích thân bổ nhiệm theo quy định của vương triều, là một chức vụ hỗ trợ thành chủ áp định và thu thuế giao thương giữa thương hội với thương hội, giữa thành với thành, thậm chí là vương triều với vương triều.
nói trắng ra là chỉ cần kinh doanh buôn bán là phải đóng thuế.
Như đã nói, thuế thương nghiệp sau khi được áp định và thu về, đều được ghi chép một cách tỷ mỉ đầy đủ, thành chủ muốn nhúng tay vào chỉnh sửa biển thủ là tuyệt đối không thể, và tất cả số tiền thuế thu về được, đều phải chuyển giao hết lên cho triều đình.
Nói một câu đơn giản, cũng như chủ tịch hội thương nghiệp, thành chủ không thể lấy được một xu nào từ trong số tiền thuế thu được. Nếu như để phía triều đình phát hiện và có chứng cứ quy tội, tội biển thủ tiền thuế quốc gia là một trong những trọng tội tối cao đối với bất kỳ vương triều nào trên đại lục Huyền Thiên, tội này thậm chí có thể trả giá bằng chu di cửu tộc.
Chính vì không thể kiếm được chút lợi lộc gì từ chức vụ này, ngoài ra là một tên vừa chân lướt chân ráo tới tiếp quản thành trì, nếu như không cần đắc tội các thế lực trong thành thì tốt nhất đừng nên đắc tội, và tự ý chỉ định một gia tộc nào đó ngồi lên chức vụ này, không cẩn thận có thể làm phật lòng các thế lực khác, rõ ràng là một công việc ăn thì không được, bỏ thì tiếc nuối, nên các thành chủ thông thường sẽ để mặc cho các thế lực gia tộc trong ngôi thành mà mình cai trị tự bầu cử lựa chọn ra người thích hợp.
Rõ ràng là người do các ngươi chọn ra, nếu như xảy ra chuyện gì thì tự mà đi giải quyết lấy đừng chạy tới làm phiền ta.
Tất cả thành chủ mới chân lướt chân ráo tiếp quản thành trì đều mang theo tâm lý phủi tay đó, nên riết rồi việc chỉ định bổ nhiệm chức vụ chủ tịch hội thương nghiệp xuất hiện một quy tắc ngầm chính là do tất cả các thế lực trong thành tự bầu cử lựa chọn lấy, thành chủ chỉ phụ trách đứng ra tuyên bố kết quả và bổ nhiệm người đã được lựa chọn, rung đùi chờ đợi lâu lâu nhận ít quà cáp từ phía vị tân chủ tịch, xem như mày tốt, tao tốt, tất cả đều tốt.
Nhưng, tất cả những điều nói trên chỉ dựa trên tâm lý không muốn phiền phức và đắc tội các thế lực của các vị tân thành chủ, nói cho cùng, quyền lợi bổ nhiệm chức vụ chủ tịch hội thương nghiệp là của thành chủ, nếu như thành chủ nhất quyết sử dụng quyền lợi đó, thì không ai có thể lên tiếng phản đối gì cả.
“ thế nào?? Không còn gì để nói nữa rồi phải không, vậy thì ……” “ nếu Bàng thành chủ nhất quyết phải tước đi chức chủ tịch hội thương nghiệp của Chu gia chủ, Thẩm gia sẽ tụ tập toàn bộ thế lực gia tộc trong Sơn Hải thành, làm thư tố cáo kiến nghị lên triều đình, tất cả các thế lực sẽ tạm ngưng chấm dứt kinh doanh buôn bán trong Sơn Hải thành cho tới khi phía triều đình điều người mới tới thay thế thành chủ.”
Thẩm Đại Hải mang theo vẻ mặt đầy nghiêm túc trầm giọng nói, đồng thời quay về hướng đám đông đang hoang mang tột độ trước quyết định không ngờ tới của lão, lớn tiếng tuyên bố: “ Trong khoản thời gian tạm ngưng việc kinh doanh buôn bán, mọi tổn thất của các thế lực gia tộc trong Sơn Hải thành, Thẩm gia sẽ tự móc hầu bao ra bồi thường hỗ trợ thích đáng cho các vị.”
Wha ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Tiếng kêu gào la thét đầy kinh hãi vang động cả hội tiệc trước câu tuyên bố đầy hùng hồn của Thẩm Đại Hải.
Chơi lớn rồi, Thẩm gia quyết định chơi tới cùng với vị tân thành chủ cao ngạo kia, rốt cuộc ai sẽ chịu cúi đầu trước ai đây.
nếu như là Thẩm gia trước kia, tất nhiên là không đủ tài lực chơi trò tao chết mày cũng đừng mong được yên thân như thế này. Nhưng thời gian gần nay chiếm lĩnh thị trường đan dược kiếm được không ít, hoàn toàn có thể trụ được cho tới khi đối phương bỏ cuộc hoặc bị phía triều đình cắt chức xử tội vì không thể hoàn thành nhiệm vụ thu thuế hằng năm.
“ Ngươi hăm dọa bổn thành chủ???” Bàng Thống với ánh mắt tràn đầy sát khí như vô vàn cây kim sắc nhọn phóng tới chọt thẳng vào cơ thể của Thẩm Đại Hải, khiến lão toàn thân run rẩy, hơi thở gấp rút, cơ thể như bị hàng ngàn hàng chục ngàn con kiến lửa cắn thẳng vào người, đau buốt tột cùng, suýt chút đứng không vững té ngã xuống đất.
“ không, không dám, nhưng, nhưng Thẩm gia tuyệt, tuyệt đối nói, nói được làm, làm được.”
Thẩm Đại Hải không ngừng hít sâu vào người để cố gắng chống cự khí thế đáng sợ do Bàng Thống mang tới, vẫn cắn răng ngẩng cao đầu nghiêm giọng nói.
Cái gì cũng có thể nhượng bộ, nhưng vấn đề này tuyệt đối không có đường lui giành cho Thẩm Đại Hải nếu như còn muốn thống trị xưng bá Sơn Hải thành hay thậm chí khu vực lân cận. Đặc biệt là thanh kiếm kề trên cổ của Xích gia, tuyệt đối không thể buông tay nếu như không muốn mọi nỗ lực trước tới giờ đổ sông đổ biển, thậm chí có nguy cơ bị đảo ngược tình thế, trở thành con cá nằm trên thớt của kẻ thù.
Đôi mắt của Bàng Thống lóe qua tia sáng phẫn nộ pha lẫn có chút không biết phải làm sao.
Nếu như chưa phải thời cơ thích hợp, Bàng Thống tuyệt đối một chưởng vỗ xuống đập chết tên khốn dám to gan cãi lời ở trước mặt. Chỉ là, hiện giờ vẫn chưa thể làm thế, ít nhất là trước khi tên Thẩm Đại Dũng chết dưới tay Thẩm Đại Hải, tên khốn này tuyệt đối không thể chết được.
Như đã nói, cho dù Thẩm Đại Hải hay Thẩm Đại Dũng, đều là mối hiểm họa có thể cản trở gây nguy hại tới Dương Kiệt và Xích gia, phải giết cùng diệt gọn.
Thẩm Đại Hải thì còn dễ, nhưng Thẩm Đại Dũng có con gái cưng Thẩm Thùy Vân “ chống lưng”, nếu như Bàng Thống hay Xích gia dám công khai ra tay với ông già của cô ta, chắc chắn sẽ phải đón nhận cơn thịnh nộ báo thù liên miên không ngớt của đối phương cho mà xem.
Cơn thịnh nộ của luyện đan đại tông sư tương lai, tuyệt đối không phải nhóm Dương Kiệt có thể hứng chịu nổi, ít nhất hiện giờ không thể.
Còn vấn đề Thẩm Đại Hải huy động các thế lực trong Sơn Hải thành làm thư tố cáo lên triều đình, thú thật, Bàng Thống không ăn lộc của Triệu Thiên Cơ, nên hoàn toàn không cần phải xem sắc mặt của đối phương làm người, và Sơn Hải thành này, nói thẳng ra là món quà mà Triệu Thiên Cơ dùng để tặng riêng cho Dương Kiệt, xem như là tách biệt ra khỏi vương triều Thiên Ưng, cho nên dù Thẩm gia có cùng toàn bộ thế lực trong Sơn Hải thành tố cáo tội trạng của Bàng Thống với Triệu Thiên Cơ, đối phương cũng chỉ cười trừ và thậm chí ra tay giúp đỡ dàn xếp một cách ổn thõa mà thôi.
Nhưng, giữa Dương Kiệt và Triệu Thiên Cơ không chỉ là “ đồng minh”, còn là đối thủ thầm cạnh tranh so tài với nhau, nếu như để thông tin Sơn Hải thành xảy ra bạo loạn truyền tới tai của Triệu Thiên Cơ, chắc chắn đối phương sẽ có cơ hội trêu chọc mỉa mai Dương Kiệt rằng: “ đấy đấy, ngay cả một ngôi thành tầm trung cũng không thể giải quyết nổi, vậy thì lấy đâu ra tư cách đối đầu với ngũ đại tông môn trong tương lai, lấy đâu ra tư cách nhận tiền tài trợ của bổn hoàng nữa chứ??? Đó là chưa kể tới người càng không đủ tư cách lên tiếng chê cười tham vọng có phần hoang tưởng của bổn hoàng, vì ngươi thực tế cũng chỉ là một tên thùng rỗng kêu to mà thôi ~~!!”
Cái gọi là chủ nhục thần chết, Bàng Thống tuyệt đối không để cho Triệu Thiên Cơ có cơ hội xem thường chủ nhân của mình, tuyệt đối không!!
“ Chuyện này có thể bàn tán sau, dù sao thì cũng là bữa tiệc chào đón do Thẩm gia chủ tổ chức, mong thành chủ tạm thời gác bỏ mọi thứ sang một bên, mục đích đêm nay chỉ là thưởng thức rượu ngon và cao lương mỹ vị thôi.”
Xích Hạo Tín dường như cũng nhận ra sự do dự khó xử của Bàng Thống, lập tức đứng ra cứu bồ, lên tiếng khuyên can.
Thẩm Đại Hải không kìm được lóe qua tia sáng dị thường, có đánh chết lão cũng không ngờ được rằng đối thủ truyền kiếp của mình lại đứng ra “ cứu bồ” như thế này.
“ hừ ~~~~~~~~~~~~~~~!!!’
Bàng Thống hừ mạnh một tiếng như bày tỏ sự bất mãn của mình, nhưng cũng nhanh chóng thu lại khí thế đáng sợ đang phong tỏa trên người Thẩm Đại Hải, khiến lão thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngừng dùng tay lau sạch mồ hôi lạnh đã chảy đầy trên trán.
Thẩm Đại Hải không biết là nên nổi điên hay cảm kích hành động “ cứu bồ” kịp thời của Xích Hạo Tín, tâm trạng nhất thời trở nên phức tạp vô cùng.
Hầu như tất cả những người có mặt đã cảm nhận được sự đáng sợ của vị tân thành có nhan sắc quỷ khóc thần sầu này, bộ không thấy ngay cả một người cao ngạo luôn tỏ lập trường cứng rắn mạnh mẽ như Thẩm Đại Hải cũng phải cúi đầu thận trọng trước đối phương sao?? Xem ra phải đánh giá lại vị tân thành chủ này, đặc biệt là mối quan hệ “ không rõ ràng” giữa thành chủ phủ và Xích gia.
Không ít người đã bắt đầu tính toán kế hoạch và xem xét nên đứng về phía phe nào để có thể mang lại lợi ích lớn nhất về cho gia tộc của mình.
Bữa tiệc tối nhanh chóng được diễn ra với bầu không khí căng thẳng dị thường, và cho dù bất kỳ một vị khách có mặt tại hiện trường, đối diện với cao lương mỹ vị do Thẩm gia chuẩn bị một cách chu đáo kỹ lưỡng, cũng tỏ ra vô vị không ngon miệng chút nào.
Đặc biệt là Thẩm Đại Hải, có thể nói cho tới thời điểm này, uy tính danh dự của lão và Thẩm gia đã bị vùi dập một cách thậm tệ, không chỉ mất đi một tay sai đắc lực, quan trọng nhất là, tạo ra một hình tượng cực xấu trong mắt của những người có mặt tại bữa tiệc ngày hôm nay, tuyệt đối không phải một ngày hai ngày có thể sửa chữa bù đắp hay thay đổi lại được, và được hay không còn là cả một vấn đề lớn nữa là.
Chỉ là, là chủ nhân đứng ra chủ trì bữa tiệc, cho dù khó nuốt hơn cả nuốt phân, Thẩm Đại Hải cũng phải ngoan ngoãn ngồi đó ăn cho bằng hết cho tới khi bữa tiệc kết thúc, đã vậy còn phải không ngừng miệng lộ nụ cười lấy lòng với vị tân thành chủ với vẻ mặt đầy lạnh nhạt chê bai đủ điều và không ngừng kiếm cớ gây chuyện ngồi ở bên cạnh, tuyệt đối không được để đối phương có lý do để nổi điên.
Bàng Thống nãy giờ vẫn còn bực bội trong người, không ngừng buông lời mỉa mai xỉa xói Thẩm Đại Hải, chỉ là đối phương cứ ừ ừ à à ngật đầu liên tục, khiến hắn muốn kiếm chuyện cũng không thể nào được tọa nguyện, riết rồi cũng không thèm quan tâm tới lão nữa, quay sang cười nói cụng ly với Xích Hạo Tín và tất cả những người có mặt tại bàn tiệc như chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay vậy.
À, bàn tiệc của Xích Hạo Tín đã được dọn lên ngồi ngay bên cạnh Bàng Thống dưới sự yêu cầu quyết liệt bằng mọi giá của hắn, Thẩm Đại Hải không dám cãi lời, đành cho người hầu dọn ngay một bàn tiệc mới ngay bên cạnh bàn tiệc Bàng Thống đang ngồi, thậm chí cao hơn cả bàn tiệc của Chu gia và mình nữa là( bàn tiệc chủ tiệc của Thẩm Đại Hải đã bị giành mất, lão chỉ dám giận không dám nói, ngậm đắng nuốt cay ngồi vào bàn tiệc có vị trí thấp hơn dành cho Bàng Thống lúc đầu).
Mẹ kiếp, ép người quá đáng, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của nơi này đây ~~~!!!
Tất nhiên, Thẩm Đại Hải chỉ dám gào thét trong lòng chứ nào dám nói thẳng ra, lúc này lão chỉ mong muốn thời gian qua đi thật nhanh, hai tên ôn thần đó ăn uống no say xong biến ngay đi cho rồi.
Và bữa tiệc nào cũng phải tàn, cơm no rượu say xong, dưới vòng vây của không ít tên “ nịnh thần” trực tiếp hộ tống rời khỏi Thẩm phủ, để lại một Thẩm Đại Hải sát khí đằng đằng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng từ từ biến khuất khỏi tầm mắt của mình.
“ Thẩm đại ca ……” “ Chu huynh đệ hãy yên tâm, lão phu tuyệt đối không để cho tên khốn trời đánh đó muốn làm gì thì làm, phá vỡ thế độc tôn của hội liên minh của chúng ta đâu.”
Chu gia chủ với dáng vẻ lo lắng bước tới bên cạnh Thẩm Đại Hải, còn chưa kịp dứt câu, Lão dường như đã lấy lại sự điềm tĩnh vốn có, giọng điệu lạnh lùng không chút tình cảm nghiêm giọng “ trấn an nhắc nhở” không chỉ dành cho Chu gia, mà cả tất cả các gia tộc đang dần tụ tập tới gần vị trí lão đang đứng để nghe ngóng tình hình.
Nghe xong lời khẳng định của Thẩm Đại Hải, không ít người tỏ ra lo lắng do dự thầm thở phào nhẹ nhõm, khẽ chắp tay thi lễ với lão xong rồi nhanh chân rời khỏi.
Trong đầu đám người này suy nghĩ như thế nào thì chỉ có trời biết, hoàn toàn không thể nằm trong tầm kiểm soát của Thẩm Đại Hải rồi.
Chu gia chủ lắc đầu thở dài một tiếng, thi lễ với vị “ đại ca” của mình xong, cất bước rời khỏi với bóng lưng nặng trĩu mệt mỏi, xem ra ngay cả Chu gia cũng bắt đầy lung lay tin tưởng đối với Thẩm gia rồi đây.
Vào thời điểm này, cho dù Thẩm Đại Hải có ba hoa khoác lác tới cỡ nào, cũng không còn đủ sức thuyết phục được ai nữa, xem ra đã tới lúc lão phải làm việc rồi đây.
Hãy đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu ~~~!!!