Đọc truyện Phì Lũ Đại Náo Dị Giới – Chương 432: Trở mặt ~~!!
Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều không kìm được sững sốt kinh hãi sau khi nghe xong lời vu khống một cách vô liêm sỉ đối với Đỗ gia.
Hắn dám làm thế??? Sao hắn lại dám làm thế chứ???
Trong đầu của không ít người không ngừng lập đi lập lại câu hỏi đó, vẫn còn chưa tin những gì đang xảy ra ở trước mắt là sự thật.
Xì, vu khống ngươi?? Thì đã sao nào??? Bố mày là người của triều đình, trên danh nghĩa là chủ nhân của cả Sơn Hải thành được cả vương triều công nhận, nắm giữ quyền lực sát sinh tuyệt đối trong ngôi thành mà mình cai trị, một lũ sống bám trong địa bàn của bố mày mà dám nhảy ra chỉ thẳng vào mặt chủ nhân la hét chửi rủa, không xử mi thì xử ai đây??? Để xem ai dám đứng ra che chở bảo hộ cho ngươi đây!!
Đỗ gia chủ sau một thoáng kinh hãi hoang mang đã nhanh chóng bình tĩnh lại, trong lòng cười lạnh: “ vu khống cho ta?? Ngươi tưởng ngươi là chủ nhân đích thật của Sơn Hải thành, muốn làm gì thì làm sao??? Bớt đùa đi, một tên thành chủ hữu danh vô thực như ngươi, muốn hó hé gì trước hết phải hỏi qua vị lão đại thực thụ của Sơn Hải thành, Thẩm gia có đồng ý không đã!!”
Nghĩ tới điều đó, Đỗ gia chủ mang theo vẻ mặt như nhìn thằng khờ khiêu khích nhìn về phía Bàng Thống.
“ Bàng thành chủ, người hơi quá rồi đấy ~~!!!”
Quả nhiên, Thẩm Đại Hải híp mắt lạnh lùng nhìn như nhìn thằng hề kẻ đang có dấu hiệu ” vượt mặt mình” ở trước mặt, lạnh lạnh nói.
“ thế nào??? Thẩm gia chủ có ý kiến???” Bàng Thống phóng ánh mắt khiêu khích hỏi ngược lại.
“ Ý kiến không dám, nhưng Bàng thành chủ vô duyên vô cớ vu khống một trong những gia tộc thiện lành nhất trong Sơn Hải thành, bộ không sợ sẽ gây ra làn sóng phản cảm chống đối từ các thế lực trong thành sao??” Thẩm Đại Hải cười lạnh hăm dọa, trực tiếp mang hết các thế lực trong thành ra để dằn mặt Bàng Thống.
Quả thật, nếu như Thẩm Đại Hải muốn, hoàn toàn đủ khả năng huy động các thế lực trong Sơn Hải thành đứng ra chống đối Bàng Thống, cho dù chuyện này lan truyền tới kinh thành, phía kinh thành chắc chắn cũng sẽ thỏa hiệp cho người tới trấn an, thậm chí xử tội tên “ thủ phạm” đã gây ra bất ổn không thể kiểm soát trong Sơn Hải thành.
Một thế lực, hai thế lực hay thậm chí ba thế lực đứng ra chống đối, anh có thể trấn áp một cách dễ dàng, nhưng khi tất cả các thế lực trong một ngôi thành nổ ra bạo loạn, đừng nói là thành chủ, ngay cả Ưng Hoàng cũng phải tỏ ra đau đầu phải xuống nước cầu hòa.
Bài học Bán Nguyệt thành cách nay không lâu còn đó, tuy Bàng Thống khi đó chưa xuất hiện trên đại lục Huyền Thiên và chưa học được bài học đó, nhưng được mất thế nào, chỉ cần không phải là thằng khờ đã có thể nhận ra điều gì có thể làm, điều gì không thể làm rồi.
Nếu như là những thành chủ bình thường, nghe xong lời khiêu chiến hăm dọa của Thẩm Đại Hải, lúc này đã sợ tới nỗi tè ướt cả quần quỳ xuống khóc lóc năn nỉ van xin cầu hòa rồi. Nhưng Bàng Thống là thành chủ bình thường???? Tất nhiên là không rồi!!
Bàng Thống chẳng thèm quan tâm tới những ánh mắt và vẻ mặt khiêu khích chế giễu của đám người ở trước mặt, trực tiếp quay đầu nhìn vào quản gia thành chủ, lạnh lạnh nói: “ ngươi, lập tức quay về thành chủ phủ phát động lệnh khẩn cấp cấp cao nhất, phái người tới quân doanh khu vực phía bắc điều động toàn bộ quân đội vào thành theo lệnh khẩn cấp cấp cao, lập tức phong tỏa hết toàn bộ Sơn Hải thành, đồng thời dùng ấn tín của bổn thành chủ truyền tin về phía triều đình rằng, Sơn Hải thành đã biến chất, bị mua chuộc bởi thế lực thù địch, đang chuẩn bị nổi loạn tạo phản, yêu cầu phía triều đình điều quân đội tới trấn áp dẹp loạn.”
Wha ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!
Tiếng kêu thét đầy kinh hãi vang trời lần nữa vang lên kèm theo tiếng hít hơi lạnh liên miên không dứt, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi thất thần, toàn thân run rẩy chảy đầy mồ hôi lạnh trên trán run giọng như nói không ra lời nhìn chằm chằm vào Bàng Thống đang mang theo vẻ mặt khiêu khích chế giễu ở trước mặt.
Không chỉ vu khống Đỗ gia, lần này tên khốn đó dám trực tiếp vu khống cả Sơn Hải thành, hắn, hắn, sao hắn dám làm thế, ai cho hắn cái gan đó vậy???
Ngay cả Thẩm Đại Hải cũng há hốc ngơ ngác như không tin vào tai mình, và nhìn dáng vẻ của đối phương, dường như lời vu khống của hắn chắc chắn sẽ thành công, phía triều đình sẽ tin lời nói hoang đường của hắn phái đại quân tới dẹp loạn vậy.
Cho dù phía triều đình không hưởng ứng, nhưng nếu như tên khốn đó điều động quân đội vào thành, chơi trò tiên trảm hậu tấu, xóa sổ phần lớn thế lực trong Sơn Hải thành, cho dù sau này hắn có bị xử tội thì cũng đã quá muộn rồi, ai mà gánh chịu nổi tổn thất nặng nề do tên điên này gây ra chứ???
Và nhìn dáng vẻ của hắn, Thẩm gia và các thế lực thân cận, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu bị xóa sổ trước trong danh sách đen của đối phương cho mà xem.
Quan trọng nhất là, một khi quân đội xuất trận, đối phương dẫn quân xông vào Thẩm phủ mặc sức thảm sát mà mình không dám ra tay chống cự phản kháng, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn đối phương muốn làm gì thì làm nếu như không muốn bị quy vào tội tạo phản.
Quân đội là mặt mũi đại diện thuộc biên chế trực thuộc vương triều, chống đối quân đội đồng nghĩa chống đối triều đình, đó là hành vi tạo phản. Tới khi đó cho dù mình không có ý tạo phản cũng sẽ bị gán vào cái tội phản nghịch, muốn rửa cũng rửa không sạch tội cho mà xem.
Thẩm Đại Hải giận tới nỗi tím người trước hành động khiêu khích “ quá đáng” của tên không biết trời cao đất rộng ở trước mặt.
Phát động tình huống khẩn cấp??? Ngươi có biết ngươi đang đứng trên địa bàn của ai không?? một tên ngoại bang mới chân lướt chân ráo tới Sơn Hải thành như ngươi mà dám đùa giỡn với các chủ nhân đích thật của nơi này, ai cho ngươi cái gan đó vậy???
Giết hắn, chỉ cần một chưởng vỗ chết tên khốn không biết trời cao đất rộng ở trước mặt, mọi chuyện sẽ lại thuận buồm xuôi gió thôi mà!!!
Đúng thế, Thẩm Đại Hải đã nảy sinh sát ý đối với Bàng Thống, cái gì mà vu khống phát động tình trạng khẩn cấp xuất phát từ tên khốn ở trước mặt, chỉ cần giết chết hắn, mọi chuyện sẽ kết thúc một cách êm đẹp.
Còn vấn đề lo sợ trảm sát quan lại triều đình sẽ bị xử tội, chỉ cần thông đồng tất cả những người có mặt tại hiện trường, cùng đứng ra chứng minh là vị tân thành chủ đột nhiên nổi điên chủ động tấn công người khác,các gia tộc trong thành phải rơi vào thế tự vệ, cùng hợp sức ra tay trấn áp trảm sát “tên điên” tại chỗ, tới khi đó ngay cả phía triều đình cũng không có cớ để trách tội tất cả các thế lực trong Sơn Hải thành chứ nhỉ?? Cùng lắm tới khi đó móc một số tiền ra xem như là tiền đền bù bồi thường, rồi sẽ đâu lại vào đó thôi mà.
Trong lúc Thẩm Đại Hải chuẩn bị ra tay trảm sát tên khốn trời đánh không biết trời cao đất rộng, biển sâu bao la ở trước mặt, một khí thế kinh hoàng không biết từ đâu xuất hiện ập thẳng vào người, khiến lão suýt chút loạng choạng quỳ ngã xuống đất vì bất ngờ, toàn thân run rẩy mang theo vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn chằm chằm vào Bàng Thống đang vểnh cao cái lỗ mũi thò ra đầy lông đen kinh tởm ở trước mặt.
Xuất khiếu ~~~!! Đối phương là một kẻ mạnh Xuất khiếu ~~~~~~~~!!!
Không cần phải hỏi, khí thế áp đảo đang đè nặng lên người Thẩm Đại Hải chính là đòn dằn mặt phủ đầu do Bàng Thống tặng riêng cho lão, nên lúc này chỉ duy nhất mình lão nhận ra sự bất thường và thực lực đáng sợ của Bàng Thống, còn những người xung quanh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
Thẩm Đại Hải hoàn toàn có thể khẳng định rằng, chỉ cần mình dám có bất kỳ động tĩnh hay hành động quá khích, hoặc thậm chí là lời nói tiếp theo không thể khiến đối phương hài lòng, tên tân thành chủ ở trước mặt chắc chắn sẽ trực tiếp ra tay đánh chết mình tại chỗ cho mà xem.
Dưới ánh mắt và khí thế áp lực kinh hoàng của Bàng Thống, Thẩm Đại Hải chảy đầy mồ hôi lạnh trên trán, run giọng chấp tay nói: “ Bẩm, bẩm thành chủ, Thẩm gia chúng tôi một lòng tận trung với triều đình, tuyệt đối, tuyệt đối không liên quan gì tới hành vi thông đồng tạo phản của Đỗ gia, mong thành chủ, thành chủ chứng giám ạ ~~!!!!”
Wha ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Câu xuống nước hạ mình của Thẩm Đại Hải chẳng khác nào một cú tát cực mạnh vào mặt của tất cả các thế lực đang ủng hộ Thẩm gia, đặc biệt là nhà họ Đỗ.
Lúc này Đỗ gia chủ chôn chân há hốc ngơ ngác, ngón tay chỉ thẳng về phía Thẩm Đại Hải run rẩy liên hồi như đang động kinh, nhất thời hét không ra lời để chửi rủa chất vấn vì sao Thẩm gia lại trở mặt một cách trắng trợn như thế này.
Nói thẳng ra nãy giờ Đỗ gia chủ làm mọi thứ vì Thẩm gia, nhưng rốt cuộc nhận lại được không phải là sự biết ơn cảm kích, mà là một sự phản bội trắng trợn.
Cho dù ngươi không đứng ra che chở bảo vệ ta, nhưng cũng đừng nói cái câu như đang muốn phủi hết mọi thứ và thậm chí là trở mặt quay sang làm nhân chứng khẳng định như đinh đóng cột là Đỗ gia của ta có âm mưu tạo phản chứ.
Không chỉ Đỗ gia, ngay cả tất cả các gia tộc có mặt tại hiện trường không kìm được cảm thấy chạnh lòng trước hành vi vô ơn bất nghĩa của Thẩm gia.
Ngay cả một gia tộc thân cận hết lòng ủng hộ mà còn bị đối xử như thế, huống chi là người ngoài chứ??
Trong đầu của không ít gia tộc đang có ý định ngã về phía Thẩm gia bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ tiêu cực và phải đánh giá lại quan hệ giữa đôi bên, thậm chí nghĩ tới phương án rút lui hoàn toàn.
Thẩm Đại Hải lúc này chỉ muốn giết người mà thôi.
Rõ ràng lão đã bị Bàng Thống ép vào thế tiến thoát lưỡng nan. Tiếp tục bảo vệ Đỗ gia, cả gia tộc có thể bị lôi kéo vào vùng xoáy kinh hoàng, thậm chí có nguy cơ bị diệt tộc nếu như đối phương muốn chơi tới cùng. Tội phản nghịch, cho dù là Thẩm gia có sự chống lưng của Thẩm Thùy Vân, cũng không dám hứng chịu tội danh đáng sợ đó.
Như đã nói, đã là người của bên tông môn, bàn tay ảnh hưởng tới vương triều và gia tộc đã bị hạn chế rất nhiều, thậm chí có thể nói là hầu như không có, Thẩm Thùy Vân lúc này cũng chỉ có thể dùng danh tiếng của mình và tâm lý muốn lấy lòng của những thế lực khác chiếu cố cho Thẩm gia mà thôi. Nếu như những thế lực gia tộc đó không muốn, ngay cả Thẩm Thùy Vân cũng không thể và không muốn ra tay tác động lên điều đó.
Huống chi nếu như bị quy vào tội phản nghịch, cho dù Thẩm gia bị triều đình xóa sổ trên bản đồ vương triều Thiên Ưng, ngay cả Thẩm Thùy Vân cũng không dám lên tiếng nói một câu nào nữa là.
Nếu như nghĩ rằng có một đệ tử chân truyền trong tông môn chống lưng là có tất cả muốn làm gì thì làm thì sai rồi. Nếu đơn giản như thế thì Thẩm Thùy Vân chỉ cần mở lời lên tiếng một câu, Ưng Hoàng cũng phải nhường ngôi lại cho Thẩm Đại Dũng ngồi lên thế chỗ ngay từ đầu không phải nhanh gọn lẹ hơn sao, cần gì phải từ từ phát triễn như lúc này nữa chứ??
Thẩm Đại Hải tuyệt đối không dám mang an nguy của cả gia tộc ra để đánh đổi, nên không còn cách nào khác đành phải cắn răng hy sinh sỉ diện danh vọng và tên “ tiểu đệ” xung phong lâm trận của mình.
Sỉ diện danh vọng mất đi lúc này, sau này có thể dễ dàng kiếm lại được, nhưng mạng sống thì chỉ có một, tuyệt đối không thể mang ra đùa giỡn được.
Nên nhớ rằng nhất cử nhất động, mọi quyết định của Thẩm Đại Hải không chỉ ảnh hưởng tới mình, ngay cả cả gia tộc cũng có thể trả giá bằng mạng sống nếu như mình có quyết sách sai lầm chết người. Trở thành tội nhân thiên cổ của gia tộc, Thẩm Đại Hải tuyệt đối không dám gánh chịu tội danh đó, tuyệt đối không.
Đối với Đỗ gia, Thẩm Đại Hải chỉ có thể thầm nói một câu “ xin lỗi” trong lòng.
Mày chết còn hơn tao chết, vả lại, mất một tên tiểu đệ như mày, tao còn vô số tiểu đệ khác thay thế, không phải sao???
Cho nên, Đỗ gia, hãy làm vật hy sinh một cách oanh liệt đi, bố mày hứa ngày lễ thanh minh hằng năm sẽ tiến hành cúng tế cho gia tộc các ngươi, và hơn thế nữa, nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù cho ngươi, chắc chắn ~~~!!!