Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 417: Dương Kiệt


Đọc truyện Phì Lũ Đại Náo Dị Giới – Chương 417: Dương Kiệt

“ Thấu hiểu! chia sẽ! Đồng lòng!! đó là tôn chỉ của tất cả các thành viên đối với gia tộc. Nếu như gia chủ đã nói thế, thì đệ sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị đó vậy.”

Mặc dù muôn màng bất cam, nhưng Thẩm Đại Dũng tuyệt đối không dám làm phản lại các tôn chỉ phương châm sống tồn tại từ cổ chí kim trong tất cả các gia tộc trên đại lục Huyền Thiên này.

Tất cả các thành viên đều phải đạt lợi ích của cả gia tộc trên hàng đầu, sẵn sàng gánh vác, chia sẽ, thậm chí là hy sinh để bảo vệ lợi ích chung của cả gia tộc khi cần thiết.

Thẩm Đại Dũng tuy ngông cuồng, nhưng tuyệt đối không dám trở thành kẻ tội đồ bị cả thiên hạ trở trách và chửi mắng vì sự ích kỷ chỉ biết nghĩ tới bản thân mà không có trách nhiệm với gia tộc của mình.

Nếu như là trước kia,Thẩm Đại Dũng nào quan tâm tới sống chết của lũ người trong gia tộc, quan trọng nhất là túi tiền của mình phải dày lên trước đã, cùng lắm hứng chịu chỉ trích chửi rủa, nghe riết rồi cũng thành quen, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là bị xa lánh bởi tất cả mọi thành viên trong gia tộc, thậm chí cắt bớt hết mọi phúc lợi được hưởng trong gia tộc.

Nhưng khi nắm giữ một số tiền khổng lồ trong tay, tất cả đã là gì khi đối với họ trên thế gian này không thứ gì quan trọng bằng tiền đang nằm trong túi mình cả, vì lợi ích cá nhân có thể từ bỏ tất cả, khi danh dự, sỉ diện chỉ là trò cười trong mắt của những người này mà thôi.

Nhưng nên nhớ lúc này Thẩm Đại Dũng đang có ý với chiếc ghế gia chủ như lúc này, nếu như lão bị đính vào tội danh  “ ích kỷ, trong mắt không có gia tộc”, đừng nói là lão, cho dù hậu duệ sau này đời đời kiếp kiếp cũng đừng mong nghĩ tới chiếc ghế gia chủ nữa. Thậm chí còn được bình an ở lại trong gia tộc hay không đã là cả một vấn đề rồi.

quan trọng nhất là, theo lời của Xích Hạo Tín từng chia sẽ rằng, nếu như trong gia tộc không có hơn một nửa thành viên ủng hộ một cách tự nguyện, gia chủ chi khí tích tụ không đủ, tuyệt đối không tài nào có thể ung dung bước lên ngồi vào chiếc ghế gia chủ được.

Vì theo tục lệ, tân gia chủ khi tiến hành đăng quang, cũng giống như các vị vua chúa vương triều hay tông chủ tông môn, phải tiến hành cúng tế Thiên Đạo, nếu như gia chủ cih khí( Thiên tử chi khí hay tông chủ chi khí) không đủ, sẽ không được nhận được sự chấp thuận và nhìn nhận của Thiên Đạo.

Không nhận được đồng ý của Thiên Đạo mà dám tự ý ngồi lên chiếc ghế quyền lực, tất nhiên là cũng được đấy. Nhưng gia tộc đó có chuyện gì xảy ra như thiên tai chết người, bệnh tật không chữa khỏi không biết từ đâu xuất hiện ập xuống đầu cướp đi mạng sống tất cả thành viên trong gia tộc thì đừng có trách vì sao không cảnh báo trước.

Đó là cái giá phải trả khi dám làm phật lòng Thiên Đạo, đấng tối cao, chủ nhân của vạn vật sinh linh trên đại lục Huyền Thiên này.

Thẩm Đại Dũng chấp nhận nhượng bộ, nhưng Thẩm Đại Hải không lấy đó làm niềm vui, ngược lại trong đôi mắt không tự chủ lóe qua tia sáng đầy cảnh giác.


Một tên lỗ phu trong mắt chỉ có tiền như Thẩm Đại Dũng mà chấp nhận nhượng bộ để giữ thể diện danh dự cho bản thân, xem ra trong đầu của tên khốn này đang có thứ suy nghĩ không mấy hay ho rồi đây.

Mặc dù trong lòng bắt đầu nghi kỵ cảnh giác Thẩm Đại Dũng, nhưng Thẩm Đại Hải vẫn giả vờ mang theo vẻ hài lòng và thở phào nhẹ nhõm, mỉn cười đầy chân thành khen ngợi: “ Dũng đệ biết suy nghĩ thấu hiểu vì lợi ích chung của cả gia tộc, quả thật là điều đáng mừng, huynh xin thay mặt cả gia tộc cảm tạ nghĩa cử sẵn sàng hy sinh lợi ích bản thân để ủng hộ gia tộc.”

Nói xong, khẽ chắp tay cúi đầu thi lễ với Thẩm Đại Dũng một cái. Hành động này rõ ràng là đã nâng tầm Thẩm Đại Dũng lên và kết liễu luôn tâm lý do dự có ý định thay đổi quyết định của đối phương, khiến lão có bức xúc phẫn nộ cũng chỉ có thể bấm bụng nuốt trôi trở vào mà thôi.

“ hy vọng đệ có thể nhận được những gì mình xứng đáng nhận được trong thời gian sớm nhất.”

Lần nữa rơi vào thế của đối phương và bị quay như quay con dế, Thẩm Đại Dũng tỏ ra bức xúc khó chịu vô cùng, hừ mạnh một tiếng lạnh lạnh lên tiếng “ cảnh cáo” hòng chiếm lại chút thể diện.

“ Dũng đệ hãy yên tâm, sau khi cho người thống kê tổng kết lại tài sản từ phía Xích gia, huynh sẽ từ trong kho bạc gia tộc trích ra đủ số lượng linh thạch như đã thảo luận và cho người gửi tới cho đệ ngay tức khắc.”

Thẩm Đại Hải như không nghe được lời cảnh cáo bực bội của đối phương, vẫn với nụ cười đầy chân thành trên môi, lên tiếng khẳng định đáp trả.

sau khi thống kê tài sản của Xích gia, nghĩa là trước khi thống kê xong, ngươi đừng hòng nhận được một xu của ta. Và phía Xích gia có chịu hợp tác cho kiểm kê hay không, điều đó nằm ngoài khả năng kiểm soát của ta rồi.

Rõ ràng Thẩm Đại Hải đang ” chơi chữ” với Thẩm Đại Dũng mà tên lỗ phu đó hoàn toàn không nhận ra đây mà.

Tất nhiên, đưa thì chắc chắn trước sau gì phải đưa rồi, nhưng kéo dài càng lâu càng tốt, càng có lợi cho phía Thẩm Đại Hải, vì……

“ hừ ~~~~!!!”


Hừ mạnh một tiếng xong, không cần quan tâm đối phương nghĩ gì, trực tiếp từ trên ghế đứng bật dậy và quay người rời khỏi hiện trường một cách dứt khoát.

“ Đồ lỗ phu vô lễ, gia chủ, hắn ….” “ thôi đi, không cần phải quan tâm tới tên phế vật đó làm gì, hắn cũng chỉ nhoi được thêm thời gian nữa mà thôi. Thay vì tốn thời gian vào một người sắp chết, chúng ta nên giành sự quan tâm đặc biệt tới đối thủ truyền kiếp đột nhiên trở nên đáng sợ hơn của chúng ta thì hơn.”

Đợi khi Thẩm Đại Dũng rời khỏi hiện trường, Thẩm Nghệ Mưu không kìm được lên tiếng sỉ vả một câu, dường như hắn vẫn còn cay về cú tát phải hứng chịu lúc nãy của đối phương, nhưng Thẩm Đại Hải đã lên tiếng ngăn lại, đôi mắt đầy “ trí tuệ” nhìn chằm chằm về hướng cửa ra vào, tay xoa xao cằm mỉn cười nói.

“ Lập tức cho người thắt chặt hơn vấn đề thông tin thu thập được từ phía Xích gia. Ngoài ra, bổn gia chủ muốn biết chính xác toàn bộ quá trình cuộc đối thoại giữa Thẩm Đại Dũng và Xích gia, và Xích gia đã sử dụng lá bài nào để thuyết phục được tên lỗ phu ngu xuẩn đó chấp nhận lời quy hàng của Xích gia.”

Thẩm Đại Hải dường như bắt đầu cảm thấy áp lực, không phải từ tên lỗ phu Thẩm Đại Dũng, mà chính từ đối thủ truyền kiếp của gia tộc, Xích gia.

Rõ ràng, đối phương có thể lợi dụng việc này tung một đòn hồi mã thương đầy cay độc để phản công mình, khiến mình phải rơi vào thế bị động và tổn thất không nhỏ nhưng không thu lại được bất kỳ thứ gì, tuyệt đối không phải một Xích gia trước kia có thể nghĩ ra được.

Xem ra nhân vật bí ẩn chống lưng phía sau Xích gia tuyệt đối không phải là một nhân vật tầm thường, càng không đơn giản chỉ là một tên có thân hình như ma đói đã giao chiến bất phân thắng bại với một kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 4.

Phía sau Xích gia ít nhất phải có hai nhân vật lạ mặt không biết từ đâu chui ra chống lưng.

“ xin vâng ạ, thuộc hạ sẽ cho người tiến hành ngay tức khắc ạ.” Thẩm Nghệ Mưu chắp tay thi lễ nhận lệnh, nhưng vẫn mang theo vẻ khó chịu hỏi: “ Còn phần thưởng như đã hứa, chẳng lẽ giao cho tên lỗ phu đó thật sao???”

“ Giao, vì sao lại không giao chứ??? lời hứa của bổn gia chủ nặng như vàng, một khi đã mở lời thì phải thực hiện bằng mọi giá.” Thẩm Đại Hải cười lạnh nói: “ Số tiền đó xem là tiền cúng mã dành cho hắn. Phân nửa tài sản của Xích gia?? Hắn không sợ nuốt không trôi nghẹn cổ mà chết nhỉ?? Hừ hừ, và quan trọng nhất là, hắn có sống thọ tới lúc nhận đầy đủ số tiền đó hay không.”

Cứ nghĩ tới số tiền phải bỏ ra để cúng mã cho tên lỗ phu, tuy chỉ là một phần mười so với dự tính ban đầu, nhưng cũng đủ khiến Thẩm Đại Hải đau xót đứt ruột rồi. Nhưng số tiền này không thể không móc ra, khiến lão tỏ ra căm hận tột cùng cả Thẩm Đại Dũng và Xích gia.


Đặc biệt là Xích gia, lão cho rằng tên lỗ phu đó dám chạy tới vòi tiền thưởng với mình, tuyệt đối có sự chỉ bảo và xúi giục từ phía Xích gia. Nên khiến lão vốn dĩ đã căm hận Xích gia nay càng hận tới tận xương tủy nữa.

– — —–

“ hahaha, kế hoạch ban đầu của chúng ta xem như thành công mỹ mãn, chỉ là không biết sắc mặt của Thẩm Đại Hải giờ này trông sẽ đẹp đẽ tới cỡ nào nhỉ???”

Ngay sau khi trở về từ hiện trường giao chiến, Xích Hạo Tín mang theo vẻ mặt đầy thỏa mãn vừa nhâm nhi ly trà trên tay vừa cười đùa với Bàng Thống đang ngồi đối diện.

Không biết từ bao giờ, khuôn mặt xấu ma chê quỷ khóc của Bàng Thống lại trở nên ưa nhìn và đẹp đẽ hơn bao giờ trong mắt của Xích Hạo Tín.

Chính người đàn ông này, người đàn ông khiến bất kỳ ai gặp gỡ lần đầu tiên đều muốn quay đầu xa lánh đó, dã giúp Xích gia hồi sinh một cách ngoại mục, thậm chí tung ra đòn phản công chí mạng đối với kẻ thù đã chèn ép mình tới nỗi suýt chút không ngóc đầu lên nổi.

Giờ nghĩ lại thôi cũng đã mát lòng mát dạ như được ăn một ly kem mát lạnh giữa mùa hè oi bức rồi.

“ Xin hỏi tiên sinh tiếp theo chúng ta cần phải làm gì nữa ạ??”

Xích Hạo Tín tỏ ra vô cùng kính trọng lên tiếng hỏi kế.

“ trước khi nắm rõ bước đi tiếp theo của đối phương, chúng ta tạm thời án binh bất động theo dõi là đủ. Tất nhiên, đừng quên “ hối thúc” Thẩm Đại Dũng gây áp lực tới Thẩm Đại Hải và mua chuộc lôi kéo các thế lực trong Thẩm phủ về phía lão.”

Bàng Thống khẽ mỉn cười, dùng tay vuốt nhẹ bộ râu con dê dài chưa tới một tấc của mình: “ quan trọng nhất thời điểm này, chính là chờ đợi thông tin phía chúa công.”

Quả thật, nói cho cùng, điểm trọng yếu có thể khiến kế hoạch thành công hay không, chính là trông chờ vào mỗi Dương Kiệt.

Nếu như Dương Kiệt không thể làm được những gì anh ta ba hoa từ trước tới giờ, hay chất lượng và số lượng đáp ứng không đủ, Xích gia có thể đánh mất tất cả những gì gây dựng được từ bữa tới giờ.

Tất cả chỉ là trò cười khi không thể khiến Thẩm Đại Dũng, quan trọng nhất là Thẩm Thùy Vân hài lòng.


Cuộc sống dựa hơi cúi đầu trước kẻ khác quả thật khó chịu quá đi.

Chỉ là với thế lực của Xích gia và Dương Kiệt lúc này, không cho phép họ có thể cứng đầu hiên ngang đứng đối diện đối thủ đáng sợ như Thẩm Thùy Vân.

“ Quả thật, chúng ta đành phải …..” két ~~~~~~~~~!! “ Chúa công??!!!” “ Dương huynh đệ ~~~!!!”

Chỉ thấy cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Dương Kiệt với dáng vẻ bơ phờ mệt mỏi với điệu bộ nặng trĩu từ bên ngoài bước vào.

Dương Kiệt lắc đầu đầy vẻ ngao ngán, từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn Càn khôn ném qua cho Xích Hạo Tín, sau đó ngồi bệt xuống ghế kê đầu lên tay như ngủ gục trên đó vậy.

Quả thật, trong thời gian gần nay để kịp tiến độ, có thể nói Dương Kiệt đã tiến hành luyện đan cả ngày lẫn đêm, tới nỗi quên ăn quên ngủ. Với lượng lao động như thế này, ngay cả một nguyên thần như anh ta cũng có chút chịu không thấu rồi đấy.

Đúng là trong quá trình luyện đan chỉ ngồi im đó không cần phải làm gì, nhưng thần thức của anh ta đã luôn dán chặt vào Càn Khôn Tháp từng giây từng phút không rời, đó là lý do vì sao công việc nghe quá vẻ dễ dàng thảnh thơi nhưng thực ra không dễ dàng chút nào, ngược lại còn là một cực hình đáng sợ nữa là.

Không tin thử ngồi im một chỗ nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó thời gian dài, không chỉ một ngày mà là hai ngày, ba ngày, một tuần hay thậm chí một tháng thử xem, không bị trầm cảm hóa điên mới lạ á.

Cũng may là sau một thời gian luyện đan tích lũy kinh nghiệm, kỹ năng luyện đan của Dương Kiệt đã đạt tớp cấp 3, không chỉ có thể luyện chế đan dược cấp 4 trở xuống, tốc độ luyện chế tăng lên gấp ba, bốn lần, và Dương Kiệt chỉ tốn có mười ngày, đã luyện đủ số lượng đan dược cần thiết gian đoạn ban đầu và xuất quan như lúc này.

Muốn hoàn toàn thoát khỏi cảnh tập trung thần thức vào quá trình luyện đan, có thể di chuyển thoải mái cơ thể và luyện đan bất kỳ thời điểm nào, lúc nào mình thích, thậm chí ngay cả trong trại thái chiến đấu đi nữa, luyện đan thuật ít nhất phải tăng lên tới cấp 7 mới đạt được điều đó. Và đó là một con đường khá dài Dương Kiệt phải đi đấy.

“ vất vả Dương huynh đệ quá, lão phu xin thay mặt cả Xích gia gửi tới cho huynh đệ lòng biết ơn chân thành nhất ạ.”

Tuy không nắm rõ quá trình luyện đan của Dương Kiệt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi như một người bị bệnh nặng sắp chết của  anh ta lúc này, cũng đủ để Xích Hạo Tín hình dung ra được nỗi cực khổ mà Dương Kiệt phải gách chịu rồi, nên vô cùng hiển nhiên từ trên ghế đứng bật dậy, khẽ cúi người chắp tay cảm tạ đối phương với thái độ chân thành biết ơn.

Đối phương xứng đáng được nhận sự cảm tạ đầy tôn kính này, không phải sao???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.