Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 413: " gia cát lượng" xích hạo tín


Đọc truyện Phì Lũ Đại Náo Dị Giới – Chương 413: ” gia cát lượng” xích hạo tín

“ Dũng gia muốn thuận lợi ngồi lên chiếc ghế gia chủ thay thế cho Thẩm Đại Hải, ít nhất phải nhận được sự ủng hộ phần lớn thế lực trong gia tộc. Nếu không thì khó có thể nhận cái ngật đầu chấp nhận của ” người ấy”.” Xích Hạo Tín không ngừng tưởng nhớ tới những ngôn từ đã cố gắng học thuộc lòng trước đó, thay đổi thành phong cách thuyết trình của bản thân, tỏ ra tự tin mỉn cười nói. Đồng thời không quên đưa tay chỉ thẳng lên trời, ngụ ý như đang nhắc tới ai đó.

” thì ra là thế, thế mà lão phu lại quên béng điều này ~~!”“ hợp lý ~~~!!” “ Chắc chắn là phải thế rồi.”

Không biết cao siêu như thế nào, nhưng câu đầu tiên nghe có vẻ hợp tình hợp lý thì nên lên tiếng khen ngợi đối phương một tiếng, đó cũng là một cách xã giao và khích đối phương phát huy hơn thế nữa.

“ Chỉ là, muốn nhận được sự ủng hộ của lũ bảo thủ cứng đầu đó tuyệt đối không dễ, đặc biệt là… là ……” đối với vấn đề này, Thẩm Đại Dũng tỏ ra đau đầu vô cùng, đặc biệt là nói tới sau cùng, tỏ ra ngại ngùng khó nói, có chút không muốn để người khác biết lý do vì sao.

Thì ra là tên khốn này ngày thường không chỉ thu tiền bảo kê ở các con đường trực thuộc quản lý của Thẩm gia, nếu chỉ bấy nhiêu đó thì làm sao mà đủ để thõa mãn lòng tham vô độ của lão chứ?? Thu tiền bảo kê bên ngoài không đủ, vậy thì bắt đầu nhắm luôn bên trong gia tộc của mình, và trong gia tộc đã không ít thế lực vì áp lực của Thẩm Thùy Vân, cắn răng móc tiền túi ra cống nạp cho Thẩm Đại Dũng hằng quý. Có thể nói, với cái hành động thu tiền bảo kê chết dịch đó, Thẩm Đại Dũng đã đắc tội gần như hầu hết các thế lực trong gia tộc, không đứng ra chống đối tố giác lão đã là nể mặt lắm rồi chứ ở đó mà đòi ủng với chả hộ, nằm mơ đê.

“ Còn nữa, Thẩm Đại Hải nắm quyền Thẩm gia một thời gian dài, đã nhận được sự tín nhiệm và ủng hộ tuyệt đối của đám người trong gia tộc, lũ người đang ủng hộ hắn không thể nào đột nhiên mất niềm tin vào hắn mà quay sang ủng hộ chúng ta, cho nên ….”

“ Về điểm này, Xích mẫu có một vài suy nghĩ, không biết Dũng gia có muốn nghe thử không??” “ Ồ, mời nói ~~!!”

Bảo Thẩm Đại Dũng đếm tiền tiêu tiền hay hưởng thụ phụ nữ còn được chứ bảo lão vắt óc suy nghĩ tìm phương án kế hoạch quả thật là làm khó lão quá đi. Lúc này Xích Hạo Tín chủ động lên tiếng “ gợi ý”, Thẩm Đại Dũng tất nhiên là không bao giờ từ chối rồi. Đặc biệt với ấn tượng từ lúc gặp mặt tới giờ, Xích Hạo Tín luôn mang theo một hình tượng đầy mưu trí trong mắt của lão, nên quyết định những chuyện “ khó khăn” cứ để đối phương giải quyết, mình chỉ việc làm theo và hưởng thụ thành quả mà thôi.

Về điểm này Thẩm Đại Dũng thể hiện khá tốt, ít ra không như những kẻ ngu xuẩn cộng thêm nhiệt tình thành phá hoại, ngu dốt mà cứ cho rằng mình giỏi, khăng khăng tất cả phải làm theo ý mình mặc dù điều đó chẳng nên trò trống gì cả.


Đúng là con người có tệ hại dốt nát tới đâu, nhưng ít nhiều cũng có một vài điểm sáng đáng để nhìn nhận, không phải sao??

“ Như vị Lý huynh đệ này vừa nói, Thẩm Đại Hải không phải hứa hẹn với Dũng gia rằng, nếu như giải quyết xong nhà họ Xích, sẽ ban thưởng phần thưởng tương đương phân nửa tài sản của Xích gia cho ngài sao??” “ à, à, cái này, cái này ……”

Xích Hạo Tín cười lạnh nhạt nhạt nói, Thẩm Đại Dũng lộ ra vẻ ngại ngùng nhất thời không biết trả lời như thế nào.

“ Vậy thì, sau cuộc trò chuyện này, Xích gia sẽ chính thức tuyên bố quy hàng Dũng gia, đồng nghĩa với Dũng gia đã hoàn thành nhiệm vụ do Thẩm Đại Hải giao xuống. Nhiệm vụ đã hoàn thàn, chắc Thẩm Đại Hải sẽ vô cùng “ vui vẻ” ban thưởng cho Dũng gia như đã hứa hẹn chứ??” Xích Hạo Tín đặc biệt nhấn mạnh từ “ vui vẻ” ban thưởng, như muốn nói đểu chọc khấy Thẩm Đại Hải vậy.

Mẹ kiếp, phân nửa tài sản, nói ngon miệng quá nhỉ, đợi tới lúc bắt ngươi phải tự móc ra từ túi tiền của mình, không biết sắc mặt sẽ đẹp đẽ tới cỡ nào nhỉ???

“ Chỉ cần Thẩm Đại Hải giữ đúng lời hứa ban thưởng, Dũng gia có thể dùng số tiền thưởng nhận được dùng làm tiền quà cáp để lấy lòng những thế lực đang ủng hộ Thẩm Đại Hải trong gia tộc, đối diện với số tiền khổng lồ đập vào đầu, không biết là nhóm người được cho là ủng hộ tín nhiệm tuyệt đối Thẩm Đại Hải, có còn đủ tỉnh táo và dũng khí để tiếp tục đứng về phe hắn không nhỉ?? Dùng tiền của kẻ địch để phá hoại thế lực của chính kẻ địch đó, nếu như đối phương sử dụng cách này với Dũng gia, tâm trạng của Dũng gia sẽ “ tốt đẹp” như thế nào nhỉ???”

“ nếu như có kẻ dám chơi chiêu đó với lão phu, lão phu sẽ tức điên lên hộc máu tại chỗ và muốn giết người ngay tức khắc đấy chứ ~~~!!!” Thẩm Đại Dũng lộ ra vẻ mặt đầy phẫn nộ như vẻ hắn đang bị dính chiêu vậy. Nhưng ngay sau đó lập tức thay đổi thành sự vui mừng phấn khích: “ Lão phu hiểu ý của Xích gia chủ rồi, hahahaha, độc, quả thật là độc kế ~~~~!!!”

Không chỉ Thẩm Đại Dũng, ngay cả Trần tiên sinh và Lý Nhị Cẩu cũng tỏ ra thán phục trước “độc kế” thốt ra từ trong miệng của Xích Hạo Tín.

“ đúng thế, sẽ nổi điên và muốn giết người. Mục đích chính của chúng ta chỉ có vậy thôi. Nếu như Thẩm Đại Hải chịu đựng không nổi chủ động ra tay trước với Dũng gia, hắn sẽ bị rơi vào tình thế thụ động, bị cho là thất tín, không thể chứa chấp công thần của gia tộc, một gia chủ có tâm địa hẹp hòi như thế, thử nghĩ xem còn có mấy ai muốn bán mạng và tin tưởng vào chứ?? Bộ họ không sợ một ngày nào đó, thanh kiếm của vị gia chủ hẹp hòi đó sẽ kề lên cổ mình sao??”


Xích Hạo Tín tựa như bị Khổng Minh nhập xác, hóa thân thành quân sư đại tài vẫy múa cây quạt lông vũ trong tay, mang theo vẻ mặt đầy mưu trí và tự tin thuyết giảng một cách đầy thuyết phục.

Bộ không thấy ba người kia ai nấy đều ngật đầu lia lịa tỏ ra đầy thán phục sau mỗi câu nói của “ Khổng Minh nửa mùa” sao??

“ Chỉ là, nếu như Thẩm Đại Dũng nuốt lời, không chịu móc tiền ban thưởng ra, thì chúng ta lấy đâu ra tiền để mua chuộc người khác chứ???” Trần tiên sinh cũng không phải hoàn toàn đồng ý kế hoạch của Xích Hạo Tín, ít ra biết suy nghĩ tìm ra những điểm chưa được rõ ràng, lên tiếng hỏi.

“ Thẩm Đại Hải không thể và cũng không dám nuốt lời nếu như lão không muốn tự đưa mình vào thế vạn kiếp bất phục. Thú thật, Xích mẫu còn mong muốn hắn nuốt lời không thực hiện lời hứa cam kết với Dũng gia, chỉ càng tạo cơ hội để chúng ta công kích vào uy tín và danh vọng của lão trong gia tộc mà thôi.”

Xích Hạo Tín tự tin khẳng định.

“ Như đã nói, muốn thuận buồm xuôi gió ngồi lên chiếc ghế gia chủ, điều đầu tiên Dũng gia cần làm, chính là thu phục lấy lòng, tập hợp hết các thế lực chủ chốt có thể quyết định thành bại trong gia tộc, ít nhất phải cho họ có thiện cảm với chúng ta, không hoàn toàn đứng ra chống đối nếu như chúng ta có những hành động sau này.

Ngoài ra, phải khiến cho các thế lực đó tỏ ra thất vọng với Thẩm Đại Hải, một khi đối tượng ủng hộ không thể khiến họ cảm thấy hài lòng, ắt nhiên họ sẽ tìm tới một đối tượng thích hợp khác để ủng hộ. Vấn đề quan trọng sắp tới phải làm, Dũng gia phải chủ động thay đổi hình tượng của mình trong mắt các thế lực trong gia tộc trước đã.

và quá trình thu phục nhân tâm như thế này cực kỳ quan trọng, vì sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới việc sau này Dũng gia có thể thuận lợi ngồi lên chiếc ghế đó hay không. Vì nếu không nhận được sự ủng hộ đồng thuận hơn phân nửa thế lực trong gia tộc, vận khí gia chủ tích tụ không đủ, thậm chí có thể thất bại trong quá trình đăng quang sau này.

Và để đề phòng xảy ra tình huống tồi tệ nhất như Trần tiên sinh vừa nêu ra, như đã hứa, Xích gia sẽ ủng hộ và giúp đỡ Dũng gia hết mình về điều này.”


Nói tới sau cùng, Xích Hạo Tín lần nữa từ trong nhẫn Càn Khôn của mình rút ra một chiếc nhẫn Càn khôn khác nữa và đưa qua cho Thẩm Đại Dũng.

Lại tặng tiền???!!!!

Rốt cuộc là đối phương sở hữu tài sản khổng lồ tới mức nào mà có thể mang ra tặng một cách không ngừng nghỉ thế kia nhỉ?? Đúng là gia chủ của một gia tộc có khác, kiểm soát toàn bộ tài sản trong gia tộc, muốn làm gì thì làm, sài sao thì sài, tặng ai thì tặng.

Thẩm Đại Dũng không ngừng cảm thán với độ chơi sộp của Xích Hạo Tín, đồng thời củng cố thêm quyết tâm phải trở thành gia chủ của Thẩm gia bằng mọi giá.

Mẹ kiếp, hiện giờ bố mày muốn sài chút tiền cũng phải suy qua tính lại, chắt chu từng đồng lẻ một, nếu như cả Thẩm gia đều nằm trong kiểm soát của mình, thì cần gì phải qua cuộc sống “ cực khổ bần hàn” như lúc này nữa chứ??

vừa mới nhận trên tay còn chưa cảm thấy gì, nhưng đợi tới khi dùng thần thức kiểm tra nhẫn Càn Khôn xong, Thẩm Đại Dũng không kìm được lần nữa hít sâu một hơi lạnh vào người, phóng ánh mắt đầy kinh ngạc và khó tin về phía Xích Hạo Tín đang mỉn cười ở trước mặt.

Mẹ kiếp, số lượng linh thạch trong nhẫn, bằng tổng số lượng nguyên liệu bị Lý Nhị Cẩu chiếm đoạt trước đó, cộng thêm số tiền bảo kê của Thẩm Đại Dũng vừa đòi lại được và còn tính thêm luôn số tiền mà Xích Hạo Tín gọi là quà tạ lỗi trước kia, tất cả cộng lại và còn nhân hai lên nữa.

“ có, có thật là, là giao, giao tặng toàn, toàn bộ những gì có trong, trong nhẫn cho, cho lão phu không, không???”

Lần đầu tiên trong đời cầm một tài sản khổng lồ như thế trong tay, Thẩm Đại Dũng đã cảm thấy có chút bỏng tay nặng tay, ngay cả câu nói cũng không còn trôi chảy, giọng run run như một người đang rơi vào thế hoảng loạn vậy.

“ Vâng, đó xem như là tiền “ trung gian” hàng quý mà Xích mẫu gửi trước cho Dũng gia làm vốn để thực hiện kế hoạch thu phục lòng người.” Xích Hạo Tín mỉn cười nói.


“ cái gì chính là tiền trung gian hàng quý???” mặc dù trước đó cũng suy đoán là sẽ nhận được số tiền không nhỏ mà đối phương hứa hẹn sẽ gửi tặng. Nhưng đợi tới khi chính thức cầm số tiền đó trên tay, mới hiểu rõ số tiền này nó nhiều tới mức đáng sợ như thế nào, tới mức mà ngày thường mình nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.

Nghĩa là sau này hàng quý mình sẽ nhận được số tiền khổng lồ như thế này?? Mãi mãi và không ngừng sao??

Nghĩ tới điều đó, Thẩm Đại Dũng đã không kìm được nhảy cẫng lên vì phấn khích tột cùng. Cái gì mà tiếc nuối không thể nhận được phân nửa tài sản nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ gì gì đó, đã nhanh chóng bị lão vứt hết sang một bên, thay vào đó là sự may thay vô cùng, may thay mình đã sáng suốt nghe theo lời khuyên của Nhị Cẩu, nếu như so với những gì nhận được hàng quý sau này, cái phần thưởng nghe có vẻ rất kêu, rất to lớn đó cũng chỉ như hạt cát đổ biển, con muỗi so với con voi mà thôi.

Nhưng nghĩ tới việc phần lớn số tiền trong nhẫn phải dùng làm quà cáp lấy lòng lũ cổ hũ vô dụng trong gia tộc, Thẩm Đại Dũng lại cảm thấy không mấy vui vẻ chút nào.

Mẹ kiếp. tới lúc này mà vẫn còn mang theo suy nghĩ bần nông như thế này, đúng là dạng người không thể làm việc lớn mà.

Tiền đưa tới tận tay, Thẩm Đại Dũng vô cùng tự nhiên đón nhận một cách không cần suy nghĩ, mang theo nụ cười “ hài lòng” nhét chiếc nhẫn vào trong túi áo một cách cẩn thận như mèo giấu cứt, khiến người ngoài nhìn vào chỉ có thể lắc đầu ngao ngán mà thôi.

Thẩm Đại Dũng vui vẻ nhận “ tiền tài trợ” của Xích Hạo Tín, nhưng Xích Hạo Tín thì không ung dung thư thả như những gì ông ta đang thể hiện vẻ bề ngoài.

Với tình hình tài chính của Xích gia thời điểm này, Xích Hạo Tín đã sử dụng tới nguồn tài sản tiết kiệm cuối cùng của Xích gia để chơi sộp một phen, dùng làm “ tiền trung gian”, “ tiền tài trợ” để lấy ấn tượng trước với đối phương. Dù gì thì tất cả nếu chỉ xuất phát từ lời nói, sẽ khiến đối phương tỏ ra nghi ngờ hoài nghi độ thiết thực miếng bánh do mình vẽ ra. Nhưng khi đối phương đã nếm thử trái ngọt đầu tiên, còn sợ gì đối phương không ngoan ngoãn hợp tác tiến hành theo kế hoạch đã định sẵn của mình nữa chứ??

Chỉ là, ngay cả ” quần lót” cũng móc ra để đặt vào chơi ván cuối cùng rồi, nếu như trong thời gian ngắn không có tiền thu nhập như những gì Dương Kiệt ba hoa trước kia, e rằng nhà họ Xích phải tuyên bố phá sản luôn đấy.

Có thể nói, lúc này bề ngoài mỉn cười bất cần, nhưng thực ra trong lòng đang đau rứa máu, khóc lóc vang trời đấy chứ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.