Đọc truyện Phì Lũ Đại Náo Dị Giới – Chương 406: Trần tiên sinh nổi điên lên rồi !!
“ Trần tiên sinh, xin hỏi ngài có ở trong phòng không ạ??”
Đứng trước một căn phòng nằm ở trung tâm không khu vườn hoa bát ngát, Thẩm Đại Dũng mang theo dáng vẻ đầy tôn kính khẽ chắp tay cúi người thi lễ một cái, thận trọng lên tiếng hỏi.
Tuy mang danh nghĩa là “ chủ nhân” được đối phương bảo hộ, nhưng thực tế Thẩm Đại Dũng không dám có chút vẻ bề trên khi đứng đối diện với Trần tiên sinh.
Trần tiên sinh cúi đầu hạ mình với Thẩm Thùy Vân, nhưng không có nghĩa là sẽ cúi đầu với Thẩm Đại Dũng, cho dù lão là ông già của Thẩm Thùy Vân đi nữa.
Cũng phải thôi, Trần tiên sinh đường đường một kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 4, đối diện một tên lỗ phu vô dụng nhưng đầy may mắn, thực lực chỉ tương đương với chân nguyên tầng thứ 1 như Thẩm Đại Dũng, nếu như không phải nể mặt Thẩm Thùy Vân và “ Liệt Dương Hoạt Huyết Đan”, Thẩm Đại Dũng thậm chí không đủ tư cách lên tiếng nói chuyện với Trần tiên sinh nữa là.
Thẩm Đại Dũng có ngông cuồng tới cỡ nào đi nữa, cũng không dám tỏ thái độ vô lễ, cao cao tại thượng trước Trần tiên sinh.
“ không có trong phòng thì ở đâu chứ??? Mời vào ~~~~!!”
Không bao lâu sau, một giọng nói khô cằn lạnh như băng đá từ trong phòng vang lên, cảm giác sau khi nghe xong giọng nói của đối phương, khiến Thẩm Đại Dũng và Lý Nhị Cẩu không kìm được ớn lạnh cả người lên.
“ ái da, đấy không phải là Dũng gia sao?? Không biết ngọn gió nào đã thổi ngài tới nơi này nhỉ??”
Giọng điệu nghe có vẻ thân thiết, nhưng nếu như nghe kỹ, sẽ phát hiện đó là một giọng điệu mang vẻ trêu chọc chế giễu khinh thường thì đúng hơn.
Cũng như tất cả mọi người, một tên lỗ phu tứ chi phát triễn đầu óc đơn giản cộng thêm tham lam vô dụng tới cực độ như Thẩm Đại Dũng, thì có mấy ai có thiện cảm và không khinh thường xem nhẹ lão chứ??
“ Thưa Trần tiên sinh, nếu như không phải có chuyện vô cùng rắc rối không thể giải quyết, có cho mười cái gan tại hạ cũng không dám tới làm phiền ngài, chỉ là ……”
Thẩm Đại Dũng như vẻ không nghe ra được giọng điệu mỉa mai của đối phương hay do đã quá quen thuộc nên thành ra bình thường, vẫn tỏ vẻ tôn kính và giả vờ khó xử lên tiếng nói.
“ Dũng gia, lão phu không phải đã từng nói rồi sao, ngoại trừ khi Dũng gia và quý phu nhân nguy hiểm tới tính mạng, lão phu sẽ không bao giờ ra tay với bất kỳ lý do gì, lần này cũng như lần cuối, lão phu không muốn nhắc thêm lần nữa được chứ??”
Trần tiên sinh khẽ díu mày, tỏ ra khó chịu không hài lòng với lời nói của Thẩm Đại Dũng.
Trần tiên sinh tự cho rằng bản thân chấp nhận đi tới cái nơi chim không đẻ nổi trứng này chỉ làm duy nhất một việc chính là bảo vệ an toàn cho “ thân chủ”, không phải là một tên tay sai thuộc hạ, hoàn toàn không có nghĩa vụ phải ra tay giải quyết bất kỳ việc gì của đối phương.
Nói thẳng ra, chỉ cần Thẩm Đại Dũng và mẹ ruột của Thẩm Thùy Vân an toàn lành lặn thì cho dù trời có sập xuống đi nữa thì Trần tiên sinh cũng chả bận tâm quan tâm tới. Cho nên, các ngươi đừng có “ ị” không ra cũng chạy tới tìm giúp đỡ, hay “ ị” xong lại chạy tới tìm lão phu chùi đít cho, xin lỗi, không tiếp.
“ Tại hạ biết thế, chỉ là, chỉ là, đối phương không chỉ đánh trọng thương người của tại hạ, thậm chí còn cướp đoạt luôn cả chiếc nhẫn chứa đầy số tiền bảo kê mà tại hạ thu được quý này, tiền bảo kê, ngài biết rồi đấy ….”
Thẩm Đại Dũng mang theo vẻ mặt đầy bức xúc và đau khổ không ngừng dùng tay đấm ngực than khóc, đôi mắt không quên dán chặt vào Trần tiên sinh để xem xem phản ứng của đối phương.
“ cái gì??? Ngươi nói cái gì??? Tiền “ cống nạp” quý này bị cướp đi rồi???”
Chuyện khác có thể không quan tâm, nhưng vấn đề tiền bảo kê bị cướp đi thì không thể không có phản ứng rồi.
Nên nhớ rằng ngoại trừ nhận được “ Liệt Dương Hoạt Huyết Đan” từ Thẩm Thùy Vân khi trấn giữ tại Thẩm phủ, hàng quý lão còn nhận được sự cống nạp tài nguyên tu luyện từ số tiền bảo kê thu được của Thẩm Đại Dũng. Lúc này nghe nói tiền bảo kê bị cướp đi, đồng nghĩa tài nguyên tu luyện của quý này không thể rơi vào tay mình, không như con chó bị giẫm phải đuôi nhảy cẫng lên mới là lạ á.
Tên Trần tiên sinh này thế mà hay, ăn cả hai đầu, thế mà lúc xảy ra chuyện lại không muốn ra tay, chỉ tới khi đụng chạm tới lợi ích của lão mới nhảy cẫng lên, xem ra cũng không phải là thứ tốt lành gì rồi.
“ không, không chỉ vậy, ngay cả, ngay cả …..” “ lại thêm trò quỷ quái gì nữa??nói ~~~~~!!!”
Nhìn thấy Thẩm Đại Dũng ngập ngừng khó xử, một linh cảm không hay lập tức ập thẳng vào Trần tiên sinh.
“ ngay cả “ Liệt Dương Hoạt Huyết Đan” mà tiểu Vân mới gửi về cách nay không lâu, cũng nằm trong chiếc nhẫn Càn Khôn chứa đầy tiền bảo kê mà tại hạ chuẩn bị dâng lên cho Trần tiên sinh cũng ……” “ Phế vật, ngươi là phế vật ~~~!!” “ Á ~~~~~~~~~~~~~!!!!” “ không, xin … aaaaa ~~~!!” rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~ rầm ~~~~~~~~~~~~~~!!!!
Chỉ mất mát tiền cống nạp Trần tiên sinh còn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy ngay cả đan dược quan trọng nhất đối với bản thân, quyết định trong vài tháng tới mình có phải nếm trải những cơn đau khổ cùng cực sống không bằng chết cũng bị kẻ địch cướp mất đi, Trần tiên sinh như biến thành con hổ dữ bị thương, phẫn nộ vung tay đánh bay cả Thẩm Đại Dũng và Lý Nhị Cẩu.
Ngày thường sắc mặt của Trần tiên sinh đã khô cằn giá lạnh như một tảng băng vạn năm không tan rồi, lúc này lọt vào trong đôi mắt của Thẩm Đại Dũng và Lý Nhị Cẩu, càng trở nên đáng sợ hơn gấp nhiều lần nữa.
“ Phế vật, còn không mau mau dẫn đường lão phu đi trảm sát tên cướp trời đánh để lấy lại “ Liệt Dương Hoạt Huyết Đan” hả ~~~~~~!!!”
Trần tiên sinh gần như không còn giữ được bình tĩnh, như gào thẳng vào mặt cả hai.
Lão đã quá sợ hãi rồi, sau một thời gian an nhàn mạnh khỏe không đau không đớn, lão không còn muốn tiếp tục nếm trải những cơn đau khủng bố hành hạ mình bấy lâu nay nữa rồi.
“ vâng, vâng ạ ~~!! Còn không mau mau dẫn đừng hả đồ khốn ~~~~!!!” ngật đầu lia lịa với Trần tiên sinh xong, quay sang Lý Nhị Cẩu hét thẳng vào mặt đối phương hối thúc.
Lý Nhị Cẩu nửa sợ nửa mừng nén nhịn cơn đau mà mình phải hứng chịu không chỉ một lần mà hết ba, bốn lần ngày hôm nay, tựa như full máu hồi sinh hối hả từ dưới đất nhảy cẫng lên, đi đầu dẫn đường cho Trần tiên sinh rời khỏi Thẩm phủ đi thẳng vào cửa tiệm được xem là nơi ác mộng đối với bản thân, và cũng chính là nơi mà Lý Nguyên Bá đang trấn giữ.
Đồ ác ma, hãy đợi đấy, Trần tiên sinh đã ra tay, để xem ngươi còn bố láo được nữa hay không ~~~~!!!
– — ——–
“ Bàng tiên sinh, đây là thông tin vừa thám thính được từ đột do thám gửi về ạ.”
Trong lúc Thẩm Đại Dũng và Lý Nhị Cẩu đang dẫn theo Trần tiên sinh xông thẳng về cửa tiệm mà Lý Nguyên Bá đang có mặt, hiện trường quay trở lại về phòng làm việc của Bàng Thống trong Xích phủ.
Chỉ thấy Xích Hạo Tín mang theo một xấp giấy tờ ghi chép dày đặc trên bề mặt, giao sang cho Bàng Thống đang ngồi ở bên cạnh.
“ Người phụ trách nhiệm vụ tấn công Xích gia lần này là người tên Thẩm Đại Dũng??”
Bàng Thống liếc sơ qua thông tin ghi chép trên giấy tờ, khẽ díu mày lẩm bẩm nói nhỏ một câu.
“ Thẩm Đại Dũng, chính là phụ thân của Thẩm Thùy Vân. Nghe nói chỉ là một tên lỗ phu tứ chi phát triễn đầu óc đơn giản. Từ khi dựa hơi con gái của mình phất lên, bắt đầu xuất hiện không ít thị phi hành động ngang ngược lố bịch, không chỉ trong Sơn Hải Thành, ngay cả trong Thẩm phủ cũng xuất hiện không ít tiếng nói phản cảm đối với lão ta rồi.”
Dường như lo sợ Bàng Thống không biết gì về Thẩm Đại Dũng, Xích Hạo Tín ngồi ở bên cạnh kiên nhẫn lên tiếng giải thích và củng cố thông tin cho đối phương nắm rõ.
“ Lỗ phu??!! Lỗ phu tốt đấy chứ!! loại người mà chúng ta cần, chính là loại lỗ phu này nay.”
Đối với một mưu sĩ đỉnh cao như Bàng Thống, mọi thông tin liên quan tới đối thủ tất nhiên là nắm rõ trong lòng bàn tay rồi. Nhưng khi Xích Hạo Tín lên tiếng giải thích, hắn vẫn vui vẻ phối hợp như chưa biết gì cả.
“ ý của tiên sinh là ……” “ Xích gia chủ xin hãy xem xem, theo thông tin do thám được rằng, để Thẩm Đại Dũng tham gia chấp hành nhiệm vụ lần này, gia chủ của nhà họ Thẩm thậm chí hứa hẹn sẽ ban thưởng tương đương một nửa tài sản chiếm đoạt được từ nhà họ Xích sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hô hô. Phân nửa tài sản, xem ra gia chủ của Thẩm gia đã vô cùng nóng lòng muốn trừ khử cái gai trong mắt của mình lắm rồi nhỉ.”
“ không biết là gia chủ của Thẩm gia có nghĩ tới cái giá phải trả khi muốn làm ngư ông không nhỉ??” Bàng Thống cười lạnh đầy khinh bỉ nói.
Trò mèo mửu trẻ con của Thẩm Đại Hải thì làm sao mà qua mắt được một quân sư đại tài như Bàng Thống chứ?? Chỉ cần nhìn sơ qua thông tin do thám gửi về, Bàng Thống đã lập tức hiểu rõ toàn bộ âm mưu kế hoạch của đối phương.
“ ngư ông?? Ý của tiên sinh là Thẩm Đại Hải muốn ……” dường như trong đầu đã suy diễn ra cảnh tượng khó tin, Xích Hạo Tín không tự chủ làm ra một động tác cứa cổ và hỏi.
“ lẽ ra tại hạ còn đang đau đầu tìm cách tiếp cận Thẩm Thùy Vân, không ngờ Thẩm đại gia chủ lại biết điều chủ động tặng cho chúng ta một món quà quan trọng như thế, không biết là sau này biết được hành vi cao thượng này có thể khiến lão rơi vào thế tiến thoát lưỡng nan, thậm chí vạn kiếp bất phục, lão có tức hộc máu chết ngay tại chỗ không nhỉ???”
Bàng Thống mang theo nụ cười nham hiểm cười lạnh nói.
Khuôn mặt của tên khốn này vốn dĩ đã xấu ma chê quỷ khóc rồi, lúc này kèm theo nụ cười đầy nham hiểm kia, càng trở nên đáng sợ hơn gấp bội, ngay cả Xích Hạo Tín ngồi bên cạnh cũng không kìm được run người sởn cả tóc gáy mặc dù đã cho rằng bản thân đã quen dần với nhan sắc của đối phương rồi.
“ món quà quan trọng? tiên sinh định lợi dụng Thẩm Đại Dũng để ….” “ đúng thế, đó chính là lý do vì sao tại hạ nói rằng một tên lỗ phu đầu óc đơn giản nhưng tham lam cực độ như Thẩm Đại Dũng lại là một quân cờ tốt nhất đối với chúng ta, hì hì.”
“ quả thật, xem ra chúng ta phải mang ơn của Thẩm Đại Hải rồi đây.” Xích Hạo Tín không ngừng ngật đầu lia lịa, xem ra ông ta đã hình dung ra được những gì Bàng Thống muốn làm sắp tới, đồng thời cười nói cà khịa kẻ thù của mình.
“ Đúng thế, người ta đã có ơn với mình, là người đàng hoàng lịch sự, chúng ta phải trả lễ một cách thích đáng cho đối phương chứ nhỉ??” “ tiên sinh định trả ơn bằng …..”
Đối với câu hỏi cuối cùng của Xích Hạo Tín, Bàng Thống chỉ cười một cách bí hiểm mà không trực tiếp trả lời.
Được một quân sư đại tài như Bàng Thống “ biết ơn”, không biết là Thẩm Đại Hải nên cười hay nên khóc đây…..