Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 39: Lại trọng thương...!


Đọc truyện Phì Lũ Đại Náo Dị Giới – Chương 39: Lại trọng thương…!

Nhìn thấy bá chủ một phương từ dưới nước trồi lên, con Thanh Phong đã run tới nỗi nằm ngã trên mặt đất, không đủ sức nhúc nhích gì nữa.

Gào ~~~~~~~~~~!

Thanh Phong Lang gào lên một tiếng đầy kinh hãi, nỗi sợ hãi tột cùng trong lòng kích thích tiềm năng của nó, không ngờ thành công thoát ra khỏi sự điều khiển của Hoàng Dung, dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình, từ dưới đất bò dây quay đầu bỏ chạy ra khỏi nơi nguy hiểm này.

Sịt ~~~~~~~~!!

Nhìn thấy con mồi bỏ chạy, tất nhiên là không thể bỏ qua rồi, bộ tưởng nơi này siêu thị, muốn tới thì tới, muốn đi thì sao? Đặc biệt là tên trời đánh đó dám áp sát bảo bối của mình, tuyệt đối không thể tha thứ.

Thân trên của Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà từ dưới hồ trực tiếp trườn thẳng về phía trước với tốc độ nhanh như chớp, chiếc miệng khổng lồ mang đầy hơi thở tanh hôi há to ra, trực tiếp tát thẳng vào con Thanh Phong Lang đang bỏ chạy thục mạng về phía trước.

Phật ~~~~~~!!

Con Thanh Phong Lang thậm chí không kịp kháng cự, trực tiếp nằm gọn trong cái miệng khổng lồ của Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà.

Nuốt xong con mồi, cơ thể của Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà dựng đứng thẳng lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm về phía bụi cây mà con Thanh Phong Lang từ trong đó bước ra, tựa như đang rình rập thứ gì đó.

Cũng may là Dương Kiệt và Hoàng Dung sau khi ra lệnh cho con Thanh Phong Lang bước ra làm mồi nhử, đã nhanh chóng thay đổi vị trí ẩn núp, nên đã không bị Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà phát hiện.

Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà nhìn chằm chằm vào bụi cây một hồi lâu, phát hiện không có dấu hiệu bất thường gì cả.

Cơ thể khổng lồ từ từ rút trở về hồ nước, biến mất dưới hồ, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy.

“ Thành công rồi, giờ chỉ còn chờ đợi lực thuốc phát huy tác dụng thôi.”

Dương Kiệt hai tay nắm chặt lại, lộ ra vẻ phấn khích khi kế hoạch thành công mỹ mãn.

“ Khoan vội mừng, Độc Bồ Đề chỉ có tác dụng khiến cho Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà bị tê liệt, không thể trực tiếp lấy mạng của nó, làm sao lấy được mạng nó cũng là cả một vấn đề đấy.” Hoàng Dung không lạc quan như Dương Kiệt, díu mày thận trọng nói.

“ Thì cũng ….”

Rít ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

bùm ~~~~~~~~~~~!!

Tiếng rít đầy căm phẫn do con Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà phát ra, cơ thể của nó từ dưới hồ nước trồi thẳng lên vẫy đập dữ dội, nước trong hồ bị đập tung lên không trung tung bắn khắp nơi.

Tuy trí tuệ chưa thể bằng con người, nhưng nếu như tới lúc này còn không hiểu rõ bản thân đã dính chiêu của kẻ thù, thì có thể đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi.

Sau một hồi vùng vẫy đầy căm phẫn, đôi mắt máu lạnh đầy căm phẫn nhìn chằm chằm vào Cửu Tinh Linh Chi ở ngay sát bờ hồ, tỏ ra vô cùng quả quyết chồm cơ thể dài rộng của nó táp thẳng vào Cửu Tinh Linh Chi vẫn còn chưa hoàn toàn chín muồi ở phía xa.

Thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành!


“ Không hay, nó định nuốt luôn nhánh Cửu Tinh Linh Chi chưa trưởng thành ~~!!”

Dương Kiệt giật mình hoảng hốt kêu thét lên, không ngờ con Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà lại chơi trò này.

“ Đả Cẩu Bổng Pháp. Bát Cẩu Triều Thiên ~~~~!!” Đả Cẩu Bổng vung ra, gần cả trăm con vật có hình dáng giống như con chó dạng khí màu xanh lá bắn thẳng về phía Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà, hình thành như một sợi dây xích khóa chặt lấy cơ thể của nó.

Rít ~~~~~~~~~~~!!

Nhìn thấy hai con chuột nhắt yếu ớt lộ diện, Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà rít lên một tiếng đầy căm phẫn, cơ thể vẫy đập liên hồi, hòng dùng sức phá hỏng kỹ năng khóa do Hoàng Dung thi triễn, quay sang phang thây xẻ thịt hai tên trời đánh dám mạo phạm tới mình.

“ Kiệt ca ca, mau, mau đi hái lấy Cửu Tinh Linh Chi, muội sẽ giữ chân con Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà đó lại để huynh hành động.”

Hoàng Dung từ trong bụi cây lao ra, trực tiếp đối diện với Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà, để Dương Kiệt có thời gian hành động.

“ Dung nhi cẩn thận nhé ~~!!” không có thời gian để chần chừ, Dương Kiệt lập tức thi triễn càn khôn nhất thiểm, áp sát tới gần Cửu Tinh Linh Chi.

Rít ~~~~~~~~~!!

Nhìn thấy mộ con chuột nhắt dám áp sát tới bảo bối của m, Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà phẫn nộ bỏ qua Hoàng Dung, quay đầu trườn tới táp thẳng vào Dương Kiệt đang phóng đi với tốc độ cực nhanh.

“ Đứng lại, đối thủ của mi là ta đây, Ác Cẩu Lan Lộ ~~~!!” Hoàng Dung quét đả cẩu bổng về phía Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà, ngay trước mặt nó lập tức xuất hiện một con chó dạng khí to gần bằng cơ thể của nó, chắn ngay trước mặt không cho nó trườn về phía trước nữa.

Rầm ~~~~~~~~~!!!

Cơ thể khổng lồ của Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà va đập vào con chó dạng khí, lập tức tông vỡ con chó dạng khí ra thành nhiều mảnh, nhưng bản thân nó cũng bị lực phản hồi đẩy lùi về phía sau, đầu óc choáng váng.

Hoàng Dung từ phía sau phóng tới, Đả Cẩu Bổng tạo thành thế đâm, một chiêu Bát Thảo Tầm Xà thi triễn ra, cây Đả Cẩu Bổng bị bao bộc bởi một lớp khí màu xanh lá bắt mắt, thân gậy tựa như phóng to ra gấp nhiều lần, đâm thẳng vào chỗ bảy phân của Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà.

Tuy toàn thân của Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà bị bao bộc bởi lớp vây cứng còn hơn cả thép tinh luyện, nhưng nếu như bị đâm vào vị trí bảy phân, vốn là điểm yếu của loài bò sát này, không chết cũng bị trọng thương cho mà xem.

Chiếc đuôi khổng lồ lập tức vơ lên, quét thẳng vào người Hoàng Dung đang thi triễn tuyệt học về phía mình.

Hoàng Dung lập tức thu lại thế tấn công, tung người nhào lộn lên không trung, né qua chiếc đuôi khổng lồ đang quét tới trong gang tấc.

“ Bổng Đả Song Khuyển ~~~~!!” Hoàng Dung vừa nhào lộn trên không trung vừa vung gậy đập xuống, một cây gậy dạng khí khổng lồ xuất hiện trực tiếp đập thẳng vào đầu của Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà.

Boong ~~~~~~~~~!!

Rít ~~~~~~~~!!

Gậy khí đập thẳng vào đầu Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà, vang lên tiếng ma sát như đập vào bức tường thép, đả cẩu bổng trong tay bị lực phản hồi làm cho suýt chút vuột ra khỏi tay, cơ thể không tự chủ bị đẩy lùi về phía sau.

Bản thân Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà cũng không dễ chịu chút nào, tuy không chấn thương trầm trọng, nhưng lực đánh lúc nãy cũng đủ khiến đầu nó choáng váng liên hồi, trời đất như đang quay cuồng, cơ thể đảo đảo như đang say rượu vậy.


Trong lúc Hoàng Dung đang giao chiến ác liệt với Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà, Dương Kiệt liên tục thi triễn càn khôn nhất thiểm, nhanh chóng áp sát tới bên cạnh Cửu Tinh Linh Chi.

Tuy Cửu Tinh Linh Chi vẫn cần thêm một thời gian mới hoàn toàn chín muồi, nhưng hiện giờ không có thời gian để chờ đợi nữa, nhanh chóng tế càn khôn tháp ra, hút cả nhánh lẫn rễ của Cửu Tinh linh Chi vào trong đó.

Rít ~~~~~~~~~~~~~~!!

Nhìn thấy bảo bối của mình bị cướp đi, Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà phẫn nộ tột cùng, nếu như là ngày thường, chỉ cần hắt hơi một cái, hai con chuột nhắt lập tức tan xương nát thịt ngay tức khắc, thế mà giờ nay bị trúng độc, hổ xuống đồng bằng, bị hai con chuột nhắt cướp đi bảo bối ngay trước mặt mình, sỉ nhục, một sỉ nhục không thể tha thứ được.

Khè ~~~~~~~~~~~~!!

Một tia nước từ trong miệng Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà phun bắn ra, tựa như một luồng lazer bắn thẳng vào Dương Kiệt vẫn còn đang phấn khích sau khi cướp được Cửu Tinh Linh Chi ở phía xa.

“ Kiệt ca ca, cẩn thận ~~~~~~~~~!!” Nhìn thấy Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà thi triễn thần thông tấn công Dương Kiệt, Hoàng Dung không kịp ra tay ngăn cản, chỉ còn cách hét lớn nhắc nhở Dương Kiệt vẫn còn chìm trong cơn vui mừng phấn khích.

“ Kí dzì dzạ ~~??” Nghe thấy tiếng la hét của Hoàng Dung, Dương Kiệt nhanh chóng hoàn hồn trở lại, quay đầu lại nhìn, giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy luồng lazer đang bắn thẳng về phía mình, không còn kịp thi triễn càn khôn nhất thiễm để né tránh, cắn chặt răng hết lớn: “ Võ hồn xuất hiện, Giới Vương Quyền X 4 ~~~~! Phì lũ bổ dưa đại pháp ~~~~~~!!”

Bùmmmmmmmm~~~~~~~~~!!

Á ~~~~~~~~!!

Crack ~~~!! Crack ~~~!! Crack ~~~!!

Huyền thiết chùy đập thẳng vào tia nước đáng sợ do Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà bắn tới, vũ khí trong tay lập tức bị hất bay ra xa, cơ thể trực tiếp hứng trọn tia nước như tia lazer vào người, miệng chỉ kịp gào lên một tiếng đầy đau khổ, cái cơ thể nặng gần 640 kg bị đẩy bay về phía sau, tông gãy gần chục cây đại thụ cản đường ở gần đó.

Phụt ~~~! Phụt ~~~! Phụt ~~~!

Máu từ trong miệng phun bắn ra liên hồi, Dương Kiệt có cảm giác như cơ thể như miếng rẻ rách bị xác toạc ra thành nhiều mảnh, xương cốt trong người gần như gãy vụn ra hết, nội tạng đảo lộn, thở ra nhiều, hít vào ít.

Đó chính là cái giá phải trả cho tội chủ quan! Mặc dù Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà đang bị trúng độc, sức chiến đấu giảm đi gần 80 %, nhưng cũng không phải một tên tiên thiên tầng thứ 6 như Dương Kiệt có thể chủ quan được.

“ Kiệt ca ca ~~~~~~~~!!” Hoàng Dung hét lên một tiếng đầy đau xót, nhìn thấy Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà vẫn còn định lao tới nuốt gọn Dương Kiệt đang nằm hấp hối trên mặt đất. Tuyệt kỹ khinh công Tiêu Dao Du thi triễn tới cực đỉnh, Đả Cẩu Bổng vung lên, đập thẳng về phía Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà: “ Bổng Đả Ác Cẩu ~~~~~~~~~!!”

Trên không trung xuất ba cây gậy dạng khí phát sáng như bóng đèn huỳnh quang khổng lồ, ba cây nhanh chóng gộp lại thành một, tựa như Tôn Ngộ Không đang cầm cây gập như ý đã phóng to ra hết cỡ, từ trên không trung đập thẳng xuống mặt đất.

Rầm ~~~~~~~~~~~~~!!

Tiếng va đập kinh thiên động địa vang lên, ngay nơi Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà vừa trườn qua lập tức xuất hiện một cái hố có hình dạng giống như một cây gậy dài gần chục mét, sâu gần năm mét.

Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà trực tiếp bị khảm sâu dưới cái hố kinh hoàng đó.

Hoàng Dung hít thở một cách dồn dập, rõ ràng sau khi thi triễn chiêu tuyệt kỹ đó đã tiêu hao không ít chân nguyên trong cơ thể, lúc này sắc mặt có chút tái mét.


Không dám do dự, lập tức thi triễn Tiêu Dao Du phóng tới nơi Dương Kiệt đang nằm bất động, tranh thủ Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà định thần trở lại, mau chóng chạy trốn khỏi nơi nguy hiểm này.

Hoàng Dung hiểu rõ đòn tấn công lúc nãy tuy uy lực kinh người, nhưng cũng chỉ có thể kềm chân Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà một thời gian ngắn, chỉ có thể khiến nó bị thương nhẹ, thậm chí trọng thương cũng không thể, đừng nói là lấy mạng nó.

Tuy Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà bị trúng độc, nhưng cũng không phải là một chân nguyên tầng thứ 10 như Hoàng Dung có thể giết chết nó được.

Trừ khi cô ta đạt tới cảnh giới tông sư tầng thứ 1, kết hợp với tuyệt học thần giới đả cẩu bổng pháp thì còn có thể.

“ Kiệt ca ca, không sao chứ? Có thể nhúc nhích được không?” Hoàng Dung quỳ xuống bên cạnh Dương K, mang theo vẻ mặt lo lắng hỏi.

Dương Kiệt ngay cả ngật đầu lắc đầu cũng không thể, chỉ còn cách nháy mí mắt vài cái, như muốn nói là mình không thể nhúc nhích được nữa.

Hoàng Dung tỏ ra bối rối vô cùng, tuy đa mưu túc trí, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái trẻ mới 16, 17 tuổi, gặp phải những tình huống như thế này, không giữ được điềm tĩnh cũng là điều dễ hiểu.

Rít ~~~~~~~~~!

rầm ~~~~~~~~~~!!

Trong lúc Hoàng Dung định cúi xuống dìu lấy Dương Kiệt bỏ chạy, Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà từ dưới hố sâu trồi lên, hất tung đất đá tung bắn lên không trung tung rơi rải rác khắp nơi.

Không thể tha thứ được ~~!!

Con chuột nhắt đáng ghét đó ba lần bảy lượt khiến mình bị đau, nó phải chết, chết, chết ~~~!!

Cơ thể dài khổng lồ của Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà trườn về phía trước với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới ngay đỉnh đầu của Dương Kiệt và Hoàng Dung, cái miệng mang theo hơi thở hôi thối phà thẳng vào mặt, khiến cả hai choáng ngộp muốn ngất xỉu tại chỗ.

“ Áp Thiên Cẩu Bối ~~~~~~~!!” Trên đỉnh đầu Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà lập tức xuất hiện gần chục cây gậy dạng khí vây tròn cơ thể khổng lồ của nó như hình ốc xoắn, từ trên không trung chụp xuống, khóa chặt lấy cơ thể đang lao tới của Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà.

Keng ~~~~~~~~~!!

Tiếng động như tiếng kính vỡ vang lên, cả chục cây gậy dạng khí cũng không cản bước được nó, chỉ chạm nhẹ lập tức vỡ tan ra thành nhiều mảnh rồi biến mất vào trong không khí, cái đầu há to miệng ra tiếp tục táp thẳng xuống.

“ Kết thúc thật rồi sao??” Nhìn thấy chiêu khóa của mình vô tác dụng, Hoàng Dung mang theo vẻ mặt bất cam nhắm mắt lại, không ngờ mới đi tới thế giới này không được bao lâu, lại phải chết đi, đặc biệt là bị con rắn gớm ghiếc kia nuốt trọn vào bụng, quả thật là đáng sợ quá đi.

Quan trọng nhất là, mình không thể làm tròn sứ mệnh bảo vệ Dương Kiệt, chỉ vì sự chủ quan của cả hai, đã phải trả giá bằng tính mạng của mình.

“ Ta không cam tâm ~~~~!!” Trong lòng Hoàng Dung không tự chủ gào thét một tiếng.

Thời gian cứ thế trôi qua, Hoàng Dung vẫn còn đang nhắm chặt đôi mắt lại phó thác cho số phận bi thảm, chỉ là chờ mãi vẫn chưa cảm nhận được cảm giác dính nhem nhép dịch thể của con Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà khi bị đó nuốt vào trong bụng, đặc biệt là hơi thở tanh thối đáng sợ của nó không còn nữa.

Cơ thể của Hoàng Dung không kềm được run lên một cái, đôi mắt long lanh to sáng từ từ mở to ra, giật mình hoảng hốt khi phát hiện mình đang đứng trong một khoảng không gian mờ mờ ảo ảo, xung quanh không còn cảnh vật trong khu rừng gần hồ nước và con Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà gớm ghiếc kia nữa, chỉ còn lại mỗi mình và Dương Kiệt vẫn đang nằm bất động lơ lửng giữa khoảng không gian vô tận.

Đúng thế, đó chính là khoảng không gian ảo do Dương Kiệt liên hệ với hệ thống chế tạo ra ngay sau khi mình bị trọng thương, biết rõ Hoàng Dung không thể đối phó Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà, nhanh chóng liên hệ với hệ thống để tạo nơi ẩn núp cho cả hai, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đã kịp thời hoàn thành hút cả hai vào trong đó, thoát khỏi cái miệng hôi thối của Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà trong gang tấc.

Là nhân vật do Dương Kiệt triệu hồi ra, tất nhiên là biết rõ năng lực nghịch thiên của hệ thống trong người anh ta, chỉ là nhất thời không nhớ ra chức năng này, lúc này phát hiện mình và Dương Kiệt an toàn trốn trong khoảng không gian ảo, mới sực nhớ ra mọi chuyện.

Hai chân không kềm được như bị rút hết toàn bộ sức lực, quỳ ngồi xuống đất, hít thở một cách dồn dập, trên môi không tự chủ lộ ra nụ cười phấn khích khi thoát khỏi cái chết bi thảm trong tích tắc.

“ May … may là còn kịp … nếu … nếu không thì e rằng chúng.. chúng ta đã nằm gọn trong.. trong bụng của con rắn.. rắn chết dịch đó … đó rồi ….” Mặc dù nằm bất động không thể nhúc nhích, nhưng Dương Kiệt vẫn cố gắng lộ ra nụ cười hài lòng cười nói.

“ Kiệt ca ca, cũng tại Dung nhi đã quá chủ quan, nên mới đẩy cả hai chúng ta vào tình thế nguy hiểm như thế kia, Dung nhi xin lỗi ~~~!!” Nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng phấn khích vui mừng khi thoát chết, thay vào đó là sự căm giận trách cứ bản thân vì suýt chút nữa thì đẩy cả hai vào chỗ chết, đôi mắt to sáng đỏ ngầu lên, nước mắt chảy dài trên má, bật khóc nức nở.


“ Dung nhi đừng ….. đừng khóc …. tất cả lỗi là tại ta ….nếu như … nếu không phải ta vui quá thất thần …. ngay sau khi hái được Cửu Tinh Linh Chi …. Không … hứng trọn đòn tấn công của …. Của Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà thì ….đâu tới nỗi như thế này, đó là do lỗi của ta mới đúng ….”

Nhìn thấy Hoàng Dung bật khóc vì tự trách, Dương Kiệt bối rối lên tiếng an ủi.

Dương Kiệt càng an ủi, Hoàng Dung càng khóc lớn tiếng hơn nữa, khiến anh ta có chút không biết phải làm sao.

Đối với một tên trai tơ chưa từng có kinh nghiệm dỗ ngọt con gái như Dương Kiệt, tuy có nhiều kinh nghiệm qua sách báo, nhưng rơi vào tình huống này đầu óc gần như trống rỗng, nhất thời không nhớ ra những lời dỗ ngon dỗ ngọt với con gái nữa.

“ Đừng … đừng khóc nữa …. Khóc nữa mặt … mặt mày lem luốc hết … hết rồi …làm … làm xấu đi hình … hình ảnh Dung nhi xinh đẹp của ta … ta đó ….” Cuối cùng hết bài, đành phải tế ra vũ khí đáng sợ nhất đối với đàn bà lên tiếng hù dọa, quả nhiên, nghe xong lời nói của Dương Kiệt, Hoàng Dung thôi không còn khóc nữa, là đàn bà con gái, lúc này cũng chú trọng vẻ bề ngoài của mình.

Nhìn thấy Hoàng Dung thôi không còn khóc nữa, Dương Kiệt mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Đúng là thà đại chiến ba trăm hiệp với ma thú cao cấp còn hơn đi dỗ ngọt một phụ nữ, mệt đứt hơi tai.

Nhìn lại nội thương nghiêm trọng của mình, Dương Kiệt có chút khóc không thành tiếng.

Chắc là cái bí cảnh này không hạp với mình hay sao á, mới vào có mấy ngày mà đã hai lần bị chấn thương trầm trọng mất nửa cái mạng, số lần bị thương ngang bằng cả từ lúc xuyên không tới thế giới này cho tới trước khi bước vào bí cảnh.

“ Dung … Dung nhi, hãy giúp ta từ.. từ trong nhẫn càn khôn lấy … lấy viên thuốc điều trị phục … phục dụng ….” Lúc này Dương Kiệt không thể nhúc nhích được gì cả, chỉ còn cách nhờ vả tới Hoàng Dung mà thôi.

Nghe xong lời yêu cầu của Dương Kiệt, Hoàng Dung mới sực nhớ anh ta đang bị nội thương nghiêm trọng, vội vã từ trong lòng lấy ra một lọ đan dược, từ trong đó lấy ra một viên đan màu xanh biếc to như viên bi, vừa nhét vào miệng Dương Kiệt vừa nói:

“ Kiệt ca ca hãy phục dụng cửu hoa ngọc lộ hoàn của Dung nhi, đây chính là thánh dược điều trị của Đào Hoa Đảo, có lực thuốc mạnh hơn gấp nhiều lần so với những viên đan dược điều trị bình thường, cho dù bị nội thương nghiêm trọng cỡ nào, cũng sẽ hồi phục trong thời gian ngắn nhất.”

Quả nhiên, vừa mới vào tới miệng, viên cửu hoa ngọc lộ hoàn lập tức tan chảy ra, chuyển hóa thành dịch thể chạy dọc khắp cơ thể, kinh mạch, xương cốt trong cơ thể tựa như được bao bộc bởi một lớp khí ấm áp dễ chịu, cảm giác đau đớn khó chịu dần dần tan biến đi, thay vào đó là cảm giác lâng lâng dễ chịu như đang tắm suối nước nóng.

Không ngờ lực thuốc lợi hại như thế này, quả không hổ danh là thánh dược điều trị nức tiếng trong tiểu thuyết Kim Dung.

Dương Kiệt lập tức vận hành tam chuyển thuần dương công để luyện hóa lực thuốc, điều trị xương cốt và kinh mạch gần như đứt lìa ra của mình.

Tốn gần cả ngày trời, lực thuốc mới hoàn toàn luyện hóa hết, lúc này vết thương của Dương Kiệt đã hồi phục lại hơn nửa, có thể trở người ngồi dậy và đi lại bình thường, tất nhiên, chiến đấu thì hoàn toàn không thể, trừ khi anh ta muốn biến thành tàn phế.

“ Cám ơn Dung nhi, đan dược của muội quả thật lợi hại, ta đã có thể đi lại bình thường rồi đấy.” Dương Kiệt từ từ đứng thẳng người lên, trao cho Hoàng Dung một nụ cười khen ngợi, khiến cô ta bật cười khúc khích, hài lòng vì giúp được người mình quan tâm.

“ Không biết tình hình ở bên ngoài như thế nào rồi.” Dương Kiệt khẽ díu mày lo ngại.

“ Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà để vuột mất con mồi, mất đi Cửu Tinh Linh Chi, chắc chắn sẽ không ở lại hiện trường mà chạy đi khắp nơi truy tìm chúng ta, trên đường đi chắc chắn sẽ trút cơn phẫn nộ lên những gì nó nhìn thấy trên đường, đây là thời cơ tốt để chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này, tìm một nơi nào đó an tòan ẩn núp để Kiệt ca ca điều trị nội thương trước rồi tính sau.”

Một Hoàng Dung đa mưu túc trí đã nhanh chóng quay trở lại, khẽ suy nghĩ một hồi, nói ra suy đoán và tính toán của mình cho Dương Kiệt tham khảo.

“ Được, cứ theo lời muội mà làm. Với lại linh thạch trong người không còn nhiều nữa, chỉ còn trụ được vài phút trong này là cùng.”

Dương Kiệt cùng Hoàng Dung nhanh chóng rời khỏi khoảng không gian ảo.

Đúng như suy đoán của Hoàng Dung, Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà sau khi vuột mất hai kẻ thù trời đánh, phẫn nộ tột cùng, tìm mãi xung quanh chẳng thấy bóng dáng của kẻ thù đâu cả, phẫn nộ rít lên một tiếng, cái cơ thể dài khổng lồ lập tức trườn về phía trước để truy tìm kẻ thù, đè gãy biết bao nhiêu cây cỏ trên đường.

Không chỉ cây cỏ, ngay cả những con ma thú cấp thấp hoặc những người đi vào bí cảnh thám hiểm, để trở thành đối tượng trút giận của nó, thậm chí chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị cơ thể khổng lồ của nó trườn qua nghiền nát thành cám, hoặc bị nuốt trọn vào trong bụng của Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà.

Cả một khu vực rộng lớn rơi vào cảnh gà bay chó chạy, cây không mọc nổi.

Phải đợi tới khi Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà đi vào lãnh thổ của một con ma thú cảnh giới tông sư khác, cả hai xảy ra cuộc giao chiến kinh thiên động địa, phá hủy cả một khu vực rộng lớn, kết quả Hắc Lân Bích Thủy Mãng Xà vốn đã trúng độc nay bị chấn thương trầm trọng do đánh không lại đối phương, khó khăn lắm mới cắt đuôi được đối thủ, mò về hang ổ của mình trốn dưới hồ nước để dưỡng thương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.