Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 79
Chương 83
Ngọc nhi bị nàng lay thiếu chút nữa thân thể tan nát, nàng không ngừng mà an ủi Lục Nghi Tĩnh nói: “Sẽ không, sẽ không, Tĩnh sườn phi, Vương gia trong lòng chỉ có một người là Tĩnh sườn phi, người phải tin tưởng chính mình, Vương gia thủy chung đâu có yêu người kia đâu. Tĩnh sườn phi, nô tỳ nói người a, nếu người còn bộ dạng thất hồn lạc phách như bây giờ, nếu bị Ninh Vương phi thấy, nàng sẽ cao hứng muốn chết.” Ngọc nhi một câu đánh thức Lục Nghi Tĩnh, nàng vội đứng dậy, sờ lại búi tóc, sửa sang lại quần áo.
“Ngọc nhi, ngươi xem ta hiện tại thế nào? Không có loạn chứ?” nàng lấy tay vuốt vuốt hai bên tóc rủ xuống, vẻ mặt có chút kích động hỏi.
“Không có loạn, rất đẹp, thật sự rất đẹp. Tĩnh sườn phi, người bây giờ thật sự rất xinh đẹp, Vương gia nhất định sẽ bị Tĩnh sườn phi mê đảo.” Ngọc nhi đúng lúc nịnh hót nói.
Lục Nghi Tĩnh mỹ miều cười, nàng khẽ vuốt khuôn mặt chính mình.” Đúng vậy, Kỳ ca ca là chỉ thích một người là ta, chàng chỉ thích ta.” nàng nắm tay kéo váy lên, vội vã lao ra ngoài.
Ngọc nhi trong nháy mắt Lục Nghi Tĩnh rời đi, nàng lập tức giơ chân, đau đơn nhăn cả mặt, khẽ xoa cổ tay sưng đỏ, thần cánh hoa cao cao nhếch lên, câu chữ mơ hồ không rõ theo miệng phát ra.
Lục Nghi Tĩnh nhanh đuổi theo ra, nàng nhìn khắp chung quanh, cuối cùng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Ngự Thiên Kỳ giờ phút này vẻ mặt hậm hực nhìn chằm chằm Loan Ngọc Thần ôm Phương Thiến chậm rãi bước qua đại môn, hắn nhìn bọn họ ấm áp trong tịch dương chiếu rọi, đẹp như một bức họa.
Hắn trong lòng hoảng hốt, tưởng tượng thân ảnh thon dài kia là chính hắn, mà nữ tử nhạt khóe miệng đang mỉm cười, làm nũng trong lòng hắn.
Lục Nghi Tĩnh nhìn Ngự Thiên Kỳ trầm mặc, khóe miệng khẽ cười ngây ngô như đi vào mộng ảo, lòng của nàng trong một khắc khẽ nhảy lên.
Bất an trong lòng nàng đã bắt đầu mọc rễ, chậm rãi mở rộng , mở rộng ……
Kỳ ca ca, chàng bây giờ còn chỉ thuộc về một mình Lục Nghi Tĩnh sao? Kỳ ca ca, ánh mắt chàng nhìn cô ta càng lúc càng thay đổi, bắt đầu đâu từ khi nào, bắt đầu từ đâu, ánh mắt chàng chỉ chăm chú quan sát chuyển động của một người……
Tay nàng khẽ nắm chặt, cơ hồ dùng sức thức tỉnh suy nghĩ của Ngự Thiên Kỳ. “Kỳ ca ca, chàng làm sao vậy? Chàng vừa rồi là tức giận Tĩnh nhi sao? Có phải hay không Tĩnh nhi khiến Kỳ ca ca sinh khí, nếu đúng vậy, Tĩnh nhi sẽ sửa, Tĩnh nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn, Tĩnh nhi cái gì cũng sửa, được không?” Trong ánh mắt nàng để lộ ra vô hạn sợ hãi cùng bất an.
Ngự Thiên Kỳ thần sắc buồn bã, hắn vuốt lấy những sợi tóc hỗn độn của nàng, thương tiếc nắm tay. “Tĩnh nhi không cần sửa, Tĩnh nhi như vậy cũng rất tốt. Kỳ ca ca không có giận Tĩnh nhi, không có.” Trong đôi mắt đen của hắn hiện lên nét không đành lòng.
“Kỳ ca ca, Tĩnh nhi vừa rồi rất sợ, rất sợ Kỳ ca ca bỏ lại Tĩnh nhi, không cần Tĩnh nhi, vậy Tĩnh nhi nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?” nàng nhào vào lòng Ngự Thiên Kỳ, đem cơ thể bất lực hoàn toàn dựa vào người hắn. Nàng dựa vào ngực Ngự Thiên Kỳ, thần sắc hiển lộ quang sắc ngọt ngào. “Kỳ ca ca, chàng biết không? Tĩnh nhi vừa rồi suy nghĩ, nếu Kỳ ca ca thật sự không cần Tĩnh nhi, Tĩnh nhi cũng chỉ có con đường chết.”
Ngự Thiên Kỳ thân hình cứng đờ, ngón tay khẽ sờ đầu nàng. “Tĩnh nhi, muội nói bậy bạ gì đó, Kỳ ca ca đáp ứng muội, vĩnh viễn sẽ không bỏ lại muội, Kỳ ca ca sẽ chiếu cố muội cả đời.”
“Tĩnh nhi còn tưởng rằng Kỳ ca ca đã quên.” Lục Nghi Tĩnh ngửa đầu, hai mắt đẫm lệ mênh mông, vừa khóc vừa cười nói: “Cám ơn Kỳ ca ca, cám ơn, cám ơn Kỳ ca ca vẫn còn nhớ rõ.”
Ngự Thiên Kỳ lau đi nước mắt, thần sắc phức tạp ôm lấy Lục Nghi Tĩnh. “Tĩnh nhi ngốc.” Ánh mắt hắn nhìn Lục Nghi Tĩnh, thấy khuôn mặt lạnh nhạt kia dần dần đi ra khỏi tầm mắt hắn.
Bọn họ trong lúc đó, tựa như mặt trời cùng mặt trăng, sẽ không có cơ hội cùng xuất hiện.
Khóe mắt Phương Thiến bay tới Ngự Thiên Kỳ cùng Lục Nghi Tĩnh đang ôm nhau kia, khẽ thở dài.
Loan Ngọc Thần quay đầu nhìn lại, hắn lo lắng nhìn Phương Thiến. “Khanh nhi.” hắn thực lo lắng, lo lắng nàng thủy chung không thoát nổi gông xiềng kia.
Phương Thiến lại đạm mạc cười.
“Đại ca, ta không sao. Ta chỉ là đang nghĩ, khi nào thì hắn mới bằng lòng cho ta một bức hưu thư đâu.”