Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 75


Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 75

Chương 76
Túc Diệp nhìn nhìn trên tường thành còn sót lại mảnh vải dây thừng.
“Loan cô nương thật sự rất đặc biệt, tản bộ hít thở, cửa lớn không đi, lại muốn vượt qua tường cao.” hắn bật cười làm thanh âm có chút hỗn loạn, khiến Phương Thiến cảm thấy rất chướng mắt.
“Tam hoàng tử cũng thực đặc biệt. Tản bộ? làm người tốt không muốn làm, lại muốn làm quỷ ảnh.” Phương Thiến cười lạnh.
Túc Diệp thưởng thức cây quạt trong tay, hắn chậm rãi đi đến dưới tường, ngón tay lạnh lẽo như đạn lướt gió, kim câu móng vuốt trên tường kia, liền leng keng rơi xuống đất.
Hắn buồn cười suy nghĩ công cụ trốn đi của nàng. Băng lam tràn đầy thưởng thức.” không thể tưởng được móc câu, có thể dùng ở nơi này, Loan cô nương quả nhiên rất thông minh.”

“Không nghĩ tới truyện ngụ ngôn xưa ôm cây đợi thỏ, có thể dùng ở nơi này, tam hoàng tử quả nhiên cũng rất thông minh.” Phương Thiến lạnh nhạt không chút khách khí phản kích.
Túc Diệp đứng dậy, tới gần Phương Thiến nói: “Vô luận tại hạ là dân thường Tề Nghiễn cũng tốt, hay là hoàng tộc Túc Diệp cũng vậy, Loan cô nương đối với tại hạ quả thật rất không khách khí.” Chóp mũi cơ hồ chạm vào trán nàng.” kỳ thật Loan cô nương muốn rời khỏi Viên Nguyệt Lâu, chỉ cần nói với tại hạ một tiếng, tại hạ tất nhiên sẽ lấy lễ đối đãi, hộ tống nàng an toàn trở về Lạc Nguyệt vương triều, cần gì phải mạo hiểm, ngay cả thị nữ bên người cũng bỏ mặc đâu?”
Phương Thiến lạnh lùng cười. “Tam hoàng tử không biết ngươi lên án rất nhiều điểm không hợp lý sao? Hơn nữa tiểu nữ nếu nhớ không lầm, chúng ta chính là bình thủy tương phùng, cũng không quá quen thuộc, tam hoàng tử không thấy chính mình quản lý quá nhiều chuyện đi.”
“Loan cô nương nói chuyện, rất biết đả thương người.” hắn mị cười. “Bất quá đả thương người thì đả thương người, Loan cô nương thái độ thủy chung như một, làm cho bổn hoàng tử cảm thấy thưởng thức nàng rất khó.” Hắn thối lui từng bước bình tĩnh nhìn Phương Thiến.
Hắn bắt đầu trầm mặc, chỉ còn tiếng gió thu thổi qua.

Thính lực sâu sắc như Phương Thiến, dĩ nhiên nhận thấy được có tiếng bước chân rất nhỏ tiến lại ngày càng gần . Thân ảnh quen thuộc phía xa, làm cho nàng khẽ nhíu mày, nguy hiểm mà nhìn chằm chằm Túc Diệp đang cười giả dối kia.
“Ngươi, đến tột cùng muốn thế nào?”
“Loan cô nương lại hiểu lầm rồi. Tại hạ chưa từng có nghĩ tới sẽ đối phó Loan cô nương, tại hạ luôn rất công bằng, giao dịch công bằng, lựa chọn công bằng, về phần giao dịch hay không, lựa chọn hay không, quyền lợi đều ở trong tay nàng.” Băng lam của hắn rất đẹp rất đẹp, cười cũng rất mê người, nhưng Phương Thiến nghĩ, giờ phút này nếu trong tay nàng có một cây gậy, nhất định sẽ chà đạp khuôn mặt tuyệt mỹ trước mắt này.
“Loan cô nương, nàng thấy thế nào? Thời gian của nàng cũng không còn nhiều.” Túc Diệp khóe miệng trào phúng.
Phương Thiến hai tay nắm chặt, chỉ chực phát vang. Rồi sau đó, nàng đột nhiên duỗi thẳng ngón, đón nhận băng lam tà mị của hắn, nhợt nhạt nở nụ cười.
“Được, ta đáp ứng.” nàng gật gật đầu, thân thể dần dần ngã xuống, ngay lúc đó thân ảnh quen thuộc kia cũng đứng phía sau Túc Diệp.
Túc Diệp thân hình chợt lóe, hết sức ôm lấy Phương Thiến. Thân ảnh phía sau hắn chấn động, hắc thạch bàn kia như có ánh lửa bùng nổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.