Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 7
Chương 7
“Tam tiểu thư, nội dung phía sau, nô tỳ cũng chỉ là nghe nói mà thôi, tam tiểu thư không cần để ở trong lòng, nô tỳ biết tam tiểu thư kỳ thật trong lòng thực khổ tâm.” Xuân Hương đè thấp tiếng nói, nàng nhìn chằm chằm Phương Thiến không dám xác định nàng có tức giận hay không.
“Tiếp tục nói, quan hệ của ta cùng Loan Ngọc Phượng.”
Xuân Hương nghe được ba chữ Loan Ngọc Phượng, thần sắc hoảng hốt. Sau đó thanh âm cũng dần rõ ràng “Tam tiểu thư cùng nhị tiểu thư quan hệ rất không tốt, tam tiểu thư luôn nói nhị tiểu thư giả nhân giả nghĩa, trong ngoài không thống nhất, rõ ràng rất chán ghét tam tiểu thư mà ở trước mặt người khác lại rất nhu thuận, giả dạng thực thích tam tiểu thư.” Nàng coi sắc mặt Phương Thiến vẫn lạnh lùng thản nhiên , không có gì biến hóa, lập tức âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phương Thiến nghe xong, hiểu rõ gật đầu, khó trách –
Nàng quay đầu nhìn Xuân Hương. “Như vậy những người khác đâu, ví như Loan tướng quân, là ta nói, trừ bỏ Hoàng quý phi, ta còn thân nhân nào khác?”
“Tam tiểu thư sinh ra chưa đầy một năm, tam phu nhân liền qua đời. Tam tiểu thư là đại phu nhân nuôi dưỡng, đại phu nhân chính là ngại tam tiểu thư là cốt nhục của lão gia, đối đãi tam tiểu thư bình thường, không bạc đãi một ngày ba bữa thôi. Mà lão gia là thiên vị nhị tiểu thư , đối tam tiểu thư không quá mức quan tâm. Chỉ có đại thiếu gia đối tam tiểu thư tốt nhất, hiểu rõ tam tiểu thư, thiếu gia đối tam tiểu thư là thật tâm . Đều là đại thiếu gia che chở tam tiểu thư, chiếu cố tam hiểu thư rất nhiều.” nói đến đây, Xuân Hương không khỏi nhìn Phương Thiến một cái.
Đại thiếu gia? Thì chắc phải là đại ca của nàng.
“Đại thiếu gia tên gọi là gì?”
“Tam tiểu thư, xem ra ngươi là thật sự đã quên nhiều, ngay cả đại thiếu gia tên gọi là gì đều quên, đại thiếu gia tên gọi Loan Ngọc Thần.”
Loan Ngọc Thần sao? Nàng nhớ kỹ. Nói như thế nào, hắn cũng là người đối xử tốt nhất với Loan Ngọc Khanh, Phương Thiến nàng mượn thân thể của người ta, tự nhiên cũng muốn cảm kích ba phần.
Về sau nếu có cơ hội, nàng tất nhiên sẽ thay Loan Ngọc Khanh hảo hảo báo đáp hắn.
“Tam tiểu thư còn muốn biết việc gì nữa không ?” Xuân Hương cơ hồ lấy lòng Phương Thiến.
Phương Thiến thản nhiên nhẹ nhàng liếc nàng một cái. “Xuân Hương, ngươi trước kia có phải hay không là nha hoàn của ta?”
Tam tiểu thư cái gì cũng quên , duy có mỗi chuyện đó là không quên sao?
Xuân Hương chấn động.
Sắc mặt nàng đại biến, bùm một tiếng, hai đầu gối liền thẳng tắp quỳ xuống đất. “Tam tiểu thư, chuyện kia thật sự không liên quan đến nô tỳ, nô tỳ chưa từng có ý nghĩ hai lòng với tiểu thư.”
Phương Thiến lạnh nhạt nhìn nàng một cái. ” Đứng lên đi, chuyện quá khứ ta đã không còn muốn nhớ rõ . Việc ngươi phản bội ta hay không cũng không có ý nghĩa gì nữa. Bất quá sau này, không cần lại làm cho ta nghe được lời nói hôm nay của ngươi.”
“Tam tiểu thư, nô tỳ đối tam tiểu thư trung thành và tận tâm, tuyệt đối sẽ không phản bội tam tiểu thư, nô tỳ xin thề. “Xuân Hương giơ cao tay, chuẩn bị thề.
Phương Thiến lại lắc đầu.
“Không cần thề , ta tin tưởng lời nói của ngươi, nhưng không có nghĩa là về sau ta cũng tin tưởng lời ngươi. Ngươi biết không? Người tính không bằng trời tính, trên đời này, rất nhiều chuyện không có tất nhiên, rất nhiều chuyện cũng không có đúng sai tuyệt đối. Cho nên, ta chỉ có thể nói, ta hiện tại tin tưởng ngươi, về phần tương lai, ai cũng không thể cam đoan, ngươi không thể, ta cũng không thể.” Nàng nhìn Xuân Hương, mâu quang bén nhọn trong trẻo mà lạnh lùng.
Xuân Hương nhìn nàng, có chút giật mình.
Đây là tam tiểu thư sao? Tam tiểu thư giống như thay đổi. Nàng thất thần .
“Đứng lên đi.” Phương Thiến thanh âm đạm mạc.
Vâng –
Xuân Hương lập tức hoàn hồn, nàng kéo làn váy, đứng dậy.