Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 68


Bạn đang đọc Phi Khuynh Thiên Hạ – Chương 68


Chương 69
Phương Thiến cũng chấn động, ánh mắt lay chuyển, hắn làm cái gì vây ? Hay là….nàng không dám tin, ngước mắt nhìn lại, Ngự Thiên Kỳ lại không tự nhiên dời tầm mắt, rầu rĩ đứng tại nơi đó.
Lúc này, một nữ tử ôn nhu, xương cốt như liễu, nhẹ nhàng như gió mà đến.
“ Kỳ ca ca, Tĩnh nhi cuối cùng cũng tìm được huynh.” Nàng khóc nức nở chạy đến bên cạnh Ngự Thiên Kỳ, đôi mắt trong suốt, phiếm động, “ Tĩnh nhi ở một mình trong phòng, thật sự sợ hãi, Kỳ ca ca, Kỳ ca ca, Tĩnh nhi rốt cục tìm được huynh.” Nàng gắt gao ôm lấy Ngự Thiên Kỳ.
Ngự Thiên Kỳ nhìn vẻ mặt của Phương Thiến, hắn muốn tránh khỏi hai tay của Lục Nghi Tĩnh, “ Tĩnh nhi, trước buông Kỳ ca ca ra.”
“ Tĩnh Nhi không buông, Tĩnh nhi sợ hãi, huynh không muốn bỏ lại Tĩnh nhi, không phải là huynh không cần Tĩnh nhi nữa phải không ?” nước mắt trong nháy mắt liền theo lời của nàng mà tuôn ra.
Phương Thiến trong lòng lạnh nhạt, quả nhiên lại một cái diễn trò.

Ngự Thiên Kỳ không đành lòng lau đi nước mắt của nàng , “ Đừng sợ, Tĩnh nhi, có Kỳ ca ca ở đây, yên tâm, Kỳ ca ca sẽ không bỏ lại muội, Kỳ ca ca không hề quên muội.”
“ Kỳ ca ca cùng Tĩnh nhi về phòng, được không?” nàng nụ ra nụ cười thiên chân, vừa đáng thương, kéo ống tay áo Ngự Thiên Kỳ.
Ngự Thiên Kỳ nhìn thoáng qua Phương Thiến, cuối cùng không đánh lại được nước mắt của Lục Nghi Tĩnh, “ được, Kỳ ca ca cùng muội trở về.” Khi hắn ôm Lục Nghi Tĩnh ra khỏi phòng, quay đầu nhìn nhìn Phương Thiến, “ Ta đưa Tĩnh nhi về phòng, lát nữa lại đến tìm nàng, Khanh nhi.”
Lục Nghi Tĩnh trong lòng trầm xuống, trên mặt càng thêm thống khổ động lòng người, “ Kỳ ca ca, đi mau thôi.” Nàng làm nũng, lôi kéo Ngự Thiên Kỳ rời khỏi.
Miệng Loan Ngọc Thần mỉm cười chua sót. Ngự Thiên Kỳ nếu thông minh thì tại sao một chuyện như vậy lại không thấy rõ, rõ ràng là hồ đồ không phải sao ?
“ Khanh nhi, muội không sao chứ ?” Hắn có chút lo lắng.
Môi Phương Thiến mỉm cười yếu ớt, “ Đại ca, sao lại nhìn Khanh nhi như vây ? Yên tâm muội muội không phải là muội muội trước kia, một chuyện nhỏ như vậy làm sao có thể thương tốn đến mình.”

“ Khanh nhi ?!” Loan Ngọc Thần kinh hô một tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh Phương Thiến, “ Hay là nha hoàn Xuân Hương nói thật, Khanh nhi thật sự bị mắc chứng bệnh vong hồn ?”
Ngón tay Phương Thiến nghịch ngợm búng đạn, “ Đại ca chẳng lẽ không hy vọng muội muội quên đi hết thảy sao ?”
Loan Ngọc Thần ánh mắt sáng lạn, “ Khanh nhi, mấy năm nay muội sống thật khổ, lão thiên gia cuối cùng cũng có chút công bằng với muội, quên cũng tốt, rất tốt.” Hắn kích động nắm hai tay Phương Thiến nếu lựa chọn để muội muội sống trong thù hận, hắn tình nguyện để muội muội quên đi hết thảy, một lần nữa bắt đầu.
Phương Thiến muốn rút tay lại, lại lo lắng làm cho Loan Ngọc Thần xấu hổ, liền tùy tiện để hắn nắm lấy. Xuân Hương nấu nước trở về, đem theo trà nóng, sắc mặt chấn động.
“ Đại thiếu gia ?”
Loan Ngọc Thần quay lại, thấy Xuân Hương hoang mang nhìn hắn và Phương Thiến, liền nhớ đến hắn đang nắm hai tay Khanh nhi, hắn có chút không tự nhiên.
Phương Thiến lại không cảm giác gì, nàng thản nhiên nhìn Xuân Hương, “ Xuân Hương, trà nóng đã đem đến sao ?”
Xuân Hương luc snayf mới thấy mình thất lễ, nàng bước lên tham kiến Loan Ngọc Thần, “ Nô tỳ tham kiến đại thiếu gia.”
“ Đứng lên đi.” Loan Ngọc Thần quẫn sắc, vẫn có chút chưa hoàn toàn tự nhiên trở lại.
“ Tạ đại thiếu gia.” Xuân Hương ngẩng đầu đứng dậy, ánh mắt sợ hãi nhìn Phương Thiến, “Tam tiểu thư, không ngờ người lại biết xem bói, có thể biết được tương lai.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.